Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » 12 nữ thần – Quyển 2 » Phần 144

12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Phần 144

Sau cái chết của kẻ ra giá ảo, khán đài trở nên tĩnh lặng đi nhiều. Táo Tàu ra tay tàn ác nhưng không ai phản đối, vì đây là lời cảnh cáo mạnh mẽ nhất cho những kẻ có ý định báo giá láo để phá hoại cuộc đấu giá.

Cuộc đấu giá được tiếp diễn, Đông Trùng Hạ Thảo Tiên được chốt giá 2600 giọt tinh dịch trắng.

Tiếp theo là một món bảo vật, một chiếc nhẫn ba lô có chức năng phòng ngự.

“Bảo vật cổ cực kỳ hiếm thấy, Tiên bảo siêu cấp Thu Phong Chỉ, thiết kế sang trọng quý phái, ngoài chức năng lưu trữ với không gian khá rộng lớn, Thu Phong Chỉ còn có khả năng tạo ra những luồng gió làm mát và có thể tự kích hoạt để bảo vệ cơ thể người đeo nhẫn trong tình huống khẩn cấp. Thu Phong Chỉ có giá khởi điểm là 1500 giọt tinh dịch trắng, mỗi lần tăng giá không dưới 50 giọt tinh dịch trắng.”

Ngồi ở hàng ghế xa và cao nhất, Dương có thể thấy được ba người Tiêu Hồn, Đoan Trang và Đông Phấn ngồi hàng ghế đầu. Khi Táo Tàu giới thiệu chiếc nhẫn, Dương thấy Đoan Trang chỉ tay về chiếc nhẫn nói gì đó và Tiêu Hồn nghe xong gật đầu, Dương liền hiểu rằng Đoan Trang thích chiếc nhẫn này và Tiêu Hồn cũng sẵn sàng mua tặng.

Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Dương liền nổi hứng muốn chơi Tiêu Hồn một vố như đã chơi Lương Diệt, nhưng rồi hắn tỉnh táo suy nghĩ lại: “Không ổn, mình còn quá yếu, nên hạn chế động chạm bọn Hùng Vương Bảng này, phải kiên nhẫn chờ khi nào mạnh lên rồi tính!”

Đối với hầu hết người tiến vào Địa Tạm Cảnh thì 1500 giọt tinh dịch trắng là cả một gia tài khó có được, cho nên số người ra giá cũng ít và e dè hơn trước nhiều.

“1550 Giọt!”

“1600 Giọt!”

“1650 Giọt!”

Lúc này, một giọng nói có phần quen tai vang lên khiến Dương nhìn xuống: “Bản công tử ra giá 2000 giọt!”

Đó là Thiết Công Tử Lương Diệt. Thấy Lương Diệt ra giá, Thu Cúc ngồi bên trái Thục Trinh thắc mắc: “Chẳng phải Thiết Công Tử là thiếu chủ Tân Bảo Xưởng ư? Sao lại đi mua một tiên bảo?”

Vô Tường tỏ vẻ thông thái đáp: “Vì sao ư? Đương nhiên là vì người yêu của hắn thích chiếc nhẫn này! Nếu Thục Trinh muốn, anh sẽ mua tặng em…”

Thục Trinh lập tức lắc đầu: “Không, em không muốn.”

Dương im lặng không nói gì, tuy nghe Thục Trinh nói không muốn, nhưng lúc Táo Tàu giới thiệu chiếc nhẫn, Dương cũng liếc thấy Thục Trinh cũng có vẻ khả thích chiếc nhẫn xinh đẹp này. Ngoài ra, Dương cũng đoán Lương Diệt mua chiếc nhẫn này không phải để tặng bạn gái như Vô Tường nghĩ, mà có thể Lương Diệt muốn biết cấu tạo chiếc nhẫn cổ này để làm nhái.

Cố kềm chế ham muốn cà khịa Lương Diệt, Dương lắc đầu thầm nghĩ: “Thôi, tạm tha nó lần này, còn về Thục Trinh, ta sẽ tặng cho nàng ấy thứ quý giá hơn gấp bội.”

Lúc này, một giọng khác lại vang lên: “2500 Giọt!”

Lần này là giọng của Thập Tiễn Tiêu Hồn.

Vừa ra giá xong, Tiêu Hồn chợt đứng lên, giơ tay chào về phía Lương Diệt và nói: “Tiêu Hồn muốn mua món này tặng cho Ẩn tiểu thư, xin Thiết Công Tử nể mặt, dịp khác nhất định sẽ báo đáp!”

Thấy hành động lịch sự nhưng cũng không kém phần phong độ của Tiêu Hồn, Ẩn Đoan Trang vui mừng cười tươi như hoa, Lương Diệt thì không cách nào từ chối nên đành giơ tay chào đáp lại và từ bỏ đấu giá.

Đến thiên tài Hùng Vương Bảng như Lương Diệt còn nể mặt, những người khác ai dám không cho Tiêu Hồn mặt mũi?

Thế là khán đài không còn ai ra giá, chỉ có những tiếng xì xào bàn tán:

“Quả xứng danh thiên tài Hùng Vương Bảng, phong độ ngút trời!”

“Tiêu Hồn hành xử thật tinh tế, hắn không ra giá 2050 giọt mà rao giá 2500 giọt, cái giá không cao không thấp, vừa lịch sự với Lương Diệt vừa không đắc tội Thiên Địa Hội.”

“Ẩn tiểu thư kia thật là diễm phúc!”

“Được thiên tài hạng 10 Hùng Vương Bảng vì tặng mình một chiếc nhẫn mà nợ người khác nhân tình, đây chẳng phải là niềm mơ ước của biết bao nhiêu mỹ nữ sao?”

“Giờ làm gì còn ai có gan dám ra giá, vì làm như vậy chẳng khác nào tát vào mặt Tiêu Hồn.”

“5000 Giọt!” Khi những tiếng lào xào còn chưa dứt, Dương nhẹ nhàng giơ bảng lên và ra giá 5000 giọt, gấp đôi cái giá của Tiêu Hồn.

Lúc này, khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, Dương mới nhận ra tay và mồm mình đã nhanh hơn não. Hành động phá giá này của hắn không chỉ vả vào mặt Tiêu Hồn mà còn khơi lại nỗi đau trong lòng Lương Diệt.

Tiêu Hồn như chết ngồi, hắn không ngờ mình đã lên tiếng mà còn có người dám tranh mua, nếu là báu vật kinh thiên thì không nói, đây chỉ là một chiếc nhẫn không gian, dù quý hiếm cũng không đến mức không nể mặt Tiêu Hồn hắn.

Chẳng lẽ tên Lý Hữu Thực này có cam đảm gây sự với hắn, thiên tài hạng 10 Hùng Vương Bảng? Tiêu Hồn không cho là phải, hắn tự biện minh rằng Lý Hữu Thực này ngủ gật không nghe lời hắn nói, hoặc chưa ý thức được sự đáng sợ của bản thân Tiêu Hồn.

Nghĩ vậy, Tiêu Hồn đứng dậy định mở lời để Lý Hữu Thực nhượng bộ: “Âm Vương huynh, chiếc nhẫn này…”

“Mười nghìn giọt!” Tiêu Hồn chưa nói hết câu, Dương đã giơ bảng tăng gấp đôi cái giá chính bản thân hắn đưa ra trước đó.

Rao xong, trong lòng Dương thầm mắng: “Vãi! Thấy nó đứng lên tưởng nó sắp oánh mình, run quá nên lỡ mồm ra giá bừa rồi!”

Dương run quá lỡ mồm, nhưng Tiêu Hồn thì như ăn thêm một cái tát trời giáng, hắn đứng như trời trồng một hồi lâu, đến khi Táo Tàu chốt giá mười nghìn giọt cho Dương thì hắn mới tỉnh lại và ngồi xuống.

Lúc này khán giả không thể rời mắt khỏi Dương trong lốt Lý Hữu Thực, nhiều người há hốc mồm không khép lại được.

“Thằng nào vậy? Cái này không gọi là không nể mặt nữa, cái này phải gọi là đạp lên mặt Tiêu Hồn!”

“Âm Vương Hữu Thực! Kẻ này tu luyện hệ Tử Vong, cực kỳ tà ác!”

Lúc này, một số người nhìn thấy Thục Trinh bên cạnh Dương, liền có người nghĩ đến nguyên nhân: “Cô gái ngồi cạnh Lý Hữu Thực kia giống hệt Ẩn tiểu thư bên cạnh Tiêu Hồn, xem ra là tranh lấy le với gái rồi!”

“Đắc tội với Tiêu Hồn ngay trước mặt bạn gái của hắn giữa đám đông như vầy, ta nghĩ sau khi bước khỏi hội đấu giá, đời Lý Hữu Thực cũng xong luôn. Ha ha!”

Tiêu Hồn sau cơn sốc thì nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn mỉm cười lấy lại phong thái rồi quay sang vuốt ve mái tóc Đoan Trang. Đoan Trang đang bực tức, được Tiêu Hồn vuốt tóc liền trở nên ngoan ngoãn như mèo con.

Vừa vuốt tóc Đoan Trang, Tiêu Hồn vừa nói: “Yên tâm, chiếc nhẫn kia chắc chắn sẽ thuộc về nàng!”

Đoan Trang đỏ mặt gật đầu: “Dạ!”

Câu nói của Tiêu Hồn không phải cho một mình Đoan Trang nghe, mà gần như cả khán đài đều nghe thấy, một lời hứa tràn ngập yêu thương, nhưng ý nghĩa của câu nói lại ẩn giấu sát khí mãnh liệt, chiếc nhẫn kia chắc chắn sẽ thuộc về Đoan Trang, còn có nghĩa là Tiêu Hồn chắc chắn sẽ giết Lý Hữu Thực để đoạt lại chiếc nhẫn.

Tất nhiên Dương cũng hiểu nghĩa ngầm của câu nói này, hắn không muốn động chạm Tiêu Hồn, nhưng đã lỡ động chạm rồi thì hắn cũng chẳng ngán.

Dương chợt giơ tay vẫy gọi Táo Tàu.

“Quý khách có vấn đề gì?” Với khách hàng trả giá cao, Táo Tàu lịch sự hỏi.

Thấy Dương muốn nói chuyện với Táo Tàu, có người suy đoán: “Muốn nhờ Thiên Địa Hội bảo kê sao? Ngu ngốc! Thiên Địa Hội chỉ bảo kê cho đến khi khách trao tiền nhận hàng! Từ đó về sau sống chết mặc bay!”

Người khác phản bác: “Nói vậy cũng chưa đúng, đa phần là vậy, nhưng riêng biệt trong Thiên Địa Âm Dương Đấu, hội đấu giá lớn nhất cả bốn vùng mỗi 5 năm tổ chức một lần, người tham gia đấu giá sẽ được bảo mật thông tin và được bảo kê tận răng trước khi rời khỏi địa bàn của Thiên Địa hội.”

“Nhưng đó là trong Thiên Địa Âm Dương Đấu, còn đây là Địa Tâm Cảnh.”

“Nói chung là thằng Thực này khó sống!”

Trong khi người người bàn tán, Dương cất tiếng nói: “Ta muốn giao tiền để lấy chiếc nhẫn ngay bây giờ!”

Nghe Dương nói, không chỉ cả khán đài bất ngờ mà Táo Tàu cũng bất ngờ, gã dò hỏi: “Quý khách có biết là khi tiền trao cháo múc thì Thiên Địa Hội sẽ không còn trách nhiệm gì với quý khách?”

Dương gật đầu: “Ta biết!”

Ngay sau đó, Dương lấy ra một cái bồn chứa đầy tinh dịch trắng, Táo Tàu đo thể tích để lấy đúng mười nghìn giọt rồi giao cho Dương chiếc nhẫn.

Nhìn Dương cầm chiếc nhẫn trên tay, có người hít một hơi thật sâu và thốt lên: “Khiêu khích! Trần trụi khiêu khích!”

“Chẳng khác nào Lý Hữu Thực nói: Nhẫn nè Hồn, mày có ngon đến lấy!”

Tiêu Hồn cũng hiểu ý nghĩa hành động của Dương, nhưng hắn không thể vội ra tay vì nếu ra tay tại đây có thể bị gán tội phá hoại buổi đấu giá.

Nhưng còn chưa hết!

Cầm nhẫn trong tay, Dương ngắm nghía vài cái, rồi tán thưởng: “Rất đẹp, rất độc đáo! Chiếc nhẫn này rất phù hợp với…”

Khi Dương nói, tất cả mọi người bao gồm Tiêu Hồn, Đoan Trang đều nghĩ Dương sẽ tặng nhẫn này cho Thục Trinh, thậm chí Thục Trinh cũng nghĩ vậy, nhưng…

“Chiếc nhẫn này rất phù hợp với Thu Cúc!” Dương trao chiếc nhẫn cho Thu Cúc trong cả ngàn ánh mắt ngỡ ngàng và nói tiếp: “Cảm ơn ngươi vì đã thay ta hầu hạ chăm sóc Thục Trinh suốt thời gian qua!”

“Á ĐÙ!” Có người sốc quá thốt lên.

Đạp vào mặt Tiêu Hồn, khiêu khích Tiêu Hồn, giờ Dương còn hạ nhục bạn gái Tiêu Hồn. Chiếc nhẫn mà Tiêu Hồn đứng ra nợ nhân tình để mua tặng Đoan Trang lại bị Dương dùng cái giá đắt gấp 4 lần chỉ để mua tặng cho nô tì của Thục Trinh, chẳng khác nào Lý Hữu Thực tuyên bố với mọi người rằng bạn gái của Tiêu Hồn còn thua xa con nô tì của bạn gái hắn!

Đoan Trang khóc không thể thành tiếng, Tiêu Hồn ức không nói thành lời.

Thục Trinh cũng bị sốc trước hành động của Dương, nhưng ngay sau đó nàng khe khẽ mỉm cười khi nghe Dương nói với Thu Cúc câu: “Cảm ơn ngươi vì đã thay ta hầu hạ chăm sóc Thục Trinh suốt thời gian qua!”

Lúc này, Dương lại nhìn qua Thục Trinh và nói: “Xin lỗi, ta nợ nàng một món quà, nhưng ta nghĩ trong buổi đấu giá này không có gì xứng đáng với nàng, chờ ta, nhất định ta sẽ mua món quý giá nhất trong Thiên Địa Âm Dương Đấu tặng nàng!”

Thật ra Dương chả biết Thiên Địa Âm Dương Đấu là cái mẹ gì, hắn chỉ vừa nghe qua về tên của hội đấu giá này từ miệng người khác.

Nhưng nhiêu đó là đủ, sau khi Dương dứt câu, cả hội đấu giá như nổ ầm lên trong tiếng gào thét, bàn tán của người tham gia.

“Con mẹ nó! Đây mới là cua gái!”

“So với Lý Hữu Thực, cách Tiêu Hồn thể hiện trước đó cứ như con nít chơi nhà chòi!”

“Anh Thực của lồ… lòng em!”

“Âm Vương còn nhận nô tì cho Âm Hậu không? Em xin một chân!”

Cũng từ đây, Thục Trinh bị gán cho cái biệt danh Âm Hậu, vợ của Âm Vương.

Nhưng bản thân Âm Hậu, tức Thục Trinh, lại không mấy vui vẻ với cái biệt danh này, nàng cũng không mong đợi gì từ lời hứa của Dương, nàng không cần vật gì quý giá, nhưng nàng không hiểu sao trong lòng lại thầm vui lạ trước những gì Dương đã làm…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Danh sách truyện cùng bộ:
12 nữ thần – Quyển 1
12 nữ thần – Quyển 2
12 nữ thần – Quyển 3 (Update Phần 11)
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân