Xung quanh, những âm thanh của địa ngục vang vọng. Tiếng rên rỉ yếu ớt, tiếng khóc thút thít bị kìm nén của phụ nữ, tiếng cười man rợ, khàn khàn của một loài sinh vật nào đó, và cả tiếng gặm nhấm ghê rợn.
Ngay lúc đó, một cơn đau xé não ập đến. Không phải là nỗi đau của thể xác, mà là sự va chạm dữ dội của hai dòng ký ức hoàn toàn xa lạ. Một bên là ký ức của Leo, cậu thiếu niên 18 tuổi vừa chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất đời người. Ngôi làng yên bình chìm trong biển lửa. Tiếng la hét của những người hàng xóm thân thuộc. Hình ảnh người cha thợ săn chất phác gục ngã với lồng ngực đẫm máu. Hình ảnh người mẹ dịu hiền dùng thân mình che chở cho cậu và bị một lưỡi dao bẩn thỉu xuyên qua. Nỗi đau, sự phẫn nộ, và sự bất lực tột cùng nhấn chìm cậu vào bóng tối.
Dòng ký ức còn lại thì hùng vĩ và xa xôi hơn. Đó là cuộc đời của Lăng Thiên Tôn Giả, một cường giả đứng trên đỉnh cao của một thế giới tu luyện, người đã trải qua hàng ngàn năm, hô phong hoán vũ, dời non lấp biển. Hắn nhớ rõ mình đang ở thời khắc cuối cùng của Tâm Ma Kiếp, chuẩn bị nghênh đón một sự thăng hoa cảnh giới.
“GRÀ… À… À…”
Một tiếng gầm đau đớn bật ra khỏi cổ họng cậu, nhưng nó yếu ớt và khản đặc. Đó là tiếng kêu của Leo, nhưng bên trong nó ẩn chứa sự kinh ngạc và phẫn nộ của một linh hồn hùng mạnh. Hai dòng ký ức va chạm, vỡ nát rồi từ từ dung hợp. Linh hồn của vị Tôn Giả đã không thăng hoa, mà bằng một cách nào đó đã nhập vào thể xác của cậu thiếu niên vừa chết.
Nhưng lần này, không phải linh hồn Tôn Giả nuốt chửng cậu bé. Mà ngược lại, nỗi đau tươi mới, sự gắn bó sâu sắc với cha mẹ và ngôi làng của Leo đã trở thành dòng chảy chủ đạo. Sự uyên bác và kinh nghiệm ngàn năm của vị Tôn Giả trở thành một phần của Leo, cho cậu kiến thức, nhưng không thể dập tắt được trái tim con người đang đập trong lồng ngực cậu. Cậu là Leo, một Leo mang trong mình linh hồn của một cổ nhân.
Leo cuối cùng cũng mở được mắt. Ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đuốc leo lét trên vách đá cho phép cậu nhìn rõ cảnh tượng xung quanh. Cậu đang ở trong một cái lồng sắt bẩn thỉu. Xung quanh là hàng chục cái lồng tương tự, bên trong là những người sống sót từ ngôi làng, chủ yếu là phụ nữ và trẻ em gái. Quần áo họ rách rưới, thân thể lấm lem bùn đất và những vết bầm tím. Ánh mắt họ trống rỗng, vô hồn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, trái tim Leo như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu nhận ra bà Elspeth già, Elara con gái của người thợ rèn, và cả cô bé Anya chỉ mới mười tuổi đang co ro trong góc lồng. Họ là những người hàng xóm thân thuộc của cậu. Cơn phẫn nộ trong lòng cậu bùng lên, không phải sự phẫn nộ cao ngạo của một cường giả bị làm nhục, mà là cơn phẫn nộ của một con người khi thấy đồng loại của mình bị chà đạp.
Lũ súc sinh! Ta phải cứu họ! Ta phải đưa mọi người thoát khỏi nơi này!
Cậu theo thói quen của linh hồn cổ xưa, cố gắng vận chuyển năng lượng. Nhưng vô ích. Cơ thể này không có đan điền, kinh mạch thì yếu ớt. Thế giới này không có linh khí trời đất để tu luyện theo cách thông thường. Con đường quen thuộc đã hoàn toàn bị chặn đứng.
Sự bất lực lạnh lẽo ập đến. Có kiến thức của một cường giả thì sao chứ? Giờ đây cậu cũng chỉ là một phàm nhân yếu đuối, bị nhốt trong lồng như một con thú.
Đúng lúc đó, một tên Goblin to lớn, có lẽ là thủ lĩnh, bước vào. Nó nhìn quanh một lượt với ánh mắt thèm thuồng, rồi chỉ tay vào một chiếc lồng. Hai tên Goblin khác lập tức mở lồng, lôi một cô gái trẻ ra trong tiếng la hét thảm thiết. Chúng kéo cô vào một hang động sâu hơn. Chẳng bao lâu sau, những tiếng kêu khóc đau đớn và tiếng cười man rợ của lũ Goblin vọng ra.
Leo nghiến chặt răng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu. Cậu nhắm mắt lại, không dám nhìn, nhưng âm thanh đó còn tra tấn hơn cả hình ảnh. Cậu cảm nhận được sự tuyệt vọng đang lan tỏa khắp khu lồng giam. Hy vọng của mọi người đang chết dần.
Không! Không thể cứ như vậy được! Phải có cách! Chắc chắn phải có cách!
Tâm trí Leo, với kiến thức của linh hồn cổ xưa, bắt đầu hoạt động với tốc độ điên cuồng. Cậu gạt bỏ hàng ngàn phương pháp tu luyện chính thống. Nơi này không có linh khí, không có thiên tài địa bảo. Chỉ có đá, bùn đất, sự bẩn thỉu và những cơ thể sống.
Cơ thể sống…
Leo chợt khựng lại. Đúng vậy. Mọi sinh vật đều có một nguồn năng lượng tiềm ẩn để duy trì sự sống. Ở thế giới này, nó được gọi là ma năng (mana), khác biệt hoàn toàn với linh khí trời đất mà hắn từng biết. Thứ ma năng này tồn tại trong mọi sinh vật, nhưng cơ thể của Leo không có cách nào trực tiếp tu luyện hay hấp thụ nó.
Cậu biết có những công pháp tà đạo chuyên hút cạn ma năng của người khác, khiến họ phải chết, để cướp đoạt sức mạnh. Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị cậu gạt phắt đi.
Không. Ta không thể trở thành loại quái vật giống như chúng. Ta sẽ không bao giờ làm hại những người này.
Vậy nếu không phải là hút đoạt, thì sao? Cậu nhìn những ngọn đuốc đang cháy leo lét trên tường. Một ngọn đuốc thì yếu ớt, nhưng nếu chụm nhiều ngọn đuốc lại với nhau, chúng sẽ tạo ra một ngọn lửa lớn hơn.
Một ý tưởng táo bạo, điên rồ và chưa từng có tiền lệ nảy mầm trong tâm trí cậu. Nó không dựa trên sự chiếm đoạt, mà dựa trên sự cộng hưởng và chuyển hóa.
Giao hợp. Hành vi nguyên thủy nhất, sự kết hợp mật thiết nhất giữa hai cơ thể. Trong quá trình đó, ma năng của hai người sẽ ở trạng thái hoạt động mạnh mẽ nhất, dễ dàng cộng hưởng với nhau nhất.
Điều gì sẽ xảy ra… – Leo run rẩy với chính suy nghĩ của mình – Điều gì sẽ xảy ra nếu hai người, trong lúc tuyệt vọng nhất, tự nguyện hòa quyện vào nhau, không phải để chiếm đoạt, mà để cùng nhau tạo ra một sự cộng hưởng cực đại? Dùng chính cơ thể làm lò luyện, dùng sự giao hòa của hai thái cực làm chất xúc tác, để **chuyển hóa** nguồn **ma năng** tiềm ẩn, vốn không thể sử dụng, của cả hai người thành một dòng năng lượng hoàn toàn mới mà cơ thể này có thể hấp thụ: **Linh lực** tinh khiết?
Đó không phải là con đường của tiên, cũng chẳng phải của ma. Đó là con đường của một kẻ tuyệt vọng, một canh bạc với tất cả những gì mình có. Một phương pháp sinh ra từ địa ngục, nhưng mục đích là để hướng về ánh sáng.
Cậu gọi nó là Âm Dương Hóa Ma Quyết. “Hóa Ma” ở đây không phải là biến thành ma đầu, mà là “Hóa giải Ma năng” – giải phóng và chuyển hóa mana thành linh lực. Đây không phải là một công pháp ma đạo, mà là một con đường sáng tạo sinh ra từ trong tuyệt vọng, mượn song tu để khai mở con đường tu luyện.
Nhưng nó cũng vô cùng nguy hiểm. Nếu thất bại, cả hai sẽ cùng nhau cạn kiệt ma năng mà chết. Và quan trọng nhất, nó đòi hỏi sự tin tưởng và tự nguyện tuyệt đối từ cả hai phía.
Leo nhìn quanh những chiếc lồng một lần nữa. Ánh mắt cậu không còn là sự thương hại đơn thuần, mà còn có cả một quyết tâm mãnh liệt. Cậu không tìm kiếm một “công cụ” hay “lò luyện”. Cậu đang tìm kiếm một người đồng đội, một người cũng giống như cậu, thà chết trong lúc chiến đấu còn hơn là chờ đợi trong tuyệt vọng, một người sẵn sàng cùng cậu thực hiện canh bạc sinh tử này.
Cơn thịnh nộ vẫn còn đó, nhưng giờ nó đã có mục đích. Nỗi tuyệt vọng vẫn còn đó, nhưng giờ nó đã lóe lên một tia hy vọng mỏng manh. Leo biết mình phải làm gì. Cậu cần sức mạnh để phá tan những chiếc lồng sắt này, và con đường duy nhất để có được sức mạnh đó nằm ở sự hy sinh và hòa hợp. Cậu sẽ chờ đợi, tìm kiếm một người có đủ dũng khí để cùng cậu bước đi trên con đường sinh tử này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Âm Dương Hóa Ma Quyết |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 8 |
Ngày cập nhật | 08/08/2025 03:45 (GMT+7) |