Bước ngoặt của tình yêu đơn phương này có tý hy vọng là lúc tôi phát hiện ra em làm thêm tại quán cà phê kế tiệm nét mà tôi thường uống, tôi biết được trong một lần tụi bạn cấp 2 uống bên đó thấy tôi vào chơi nét nên gọi tôi sang. Trước giờ tôi chưa lần nào sang bên quán uống vào ban đêm, nên tôi không biết được là em làm bên đó. Tôi bước vào quán, kéo ghế ngồi xuống không bao lâu thì một cánh tay cầm ly trà đá từ phía sau tôi đưa tới đặt xuống bàn và nói:
– Dạ, anh uống gì ạ?
Ánh mắt tôi hướng theo giọng nói từ phía sau, chợt đôi mắt tôi sáng rực lên, đôi mắt tôi như có cả nụ cười trong đó, không giấu nổi niềm vui trong lòng tôi hớn hở đáp:
– Cho anh ly lipton đi em.
Lũ bạn thấy vẻ mặt bất thường thay đổi đột ngột của tôi mà không khỏi thắc mắc, Hải nhìn tôi hỏi:
– Mày thích bé Thảo hả?
Tôi nhìn nó với vẻ mặt nghi ngờ và lòng đầy thắc mắc, tại sao nó biết em tên Thảo? Tại sao cả bàn không ai phát hiện ra tôi thích em mà nó lại biết? Hay là nó cũng như tôi đang theo đuổi em? Những câu hỏi cứ liên tục hiện ra làm tôi nghi ngờ mà phải tạo vỏ bọc bảo vệ tâm hồn yếu đuối của mình:
– Đâu có, phép lịch sự thôi. Chả lẽ mặt như đưa đám nạt người ta.
Vẻ mặt dư thừa nghiêm nghị của tôi trả lời nó, khiến nó tin mịt chẳng chút nghi ngờ. Chỉ một câu hỏi vô tình của Hải làm tôi suy nghĩ suốt mấy ngày liền, liệu tôi nói ra sự thật thì tôi và nó có cạch mặt nhau không? Tôi có nên nói hay cứ im lặng trong khờ dại, ngu ngốc của tôi đây. Cái cảm giác đó hạnh hạ cả cơ thể và tinh thần tôi, chẳng dễ chịu gì cho một kẻ yêu đơn phương yếu đuối như tôi.
Tôi lại một lần nữa bị giày vò bởi tính nhút nhát của mình, từ khi biết yêu đã bao lần tôi rơi vào trạng thái tồi tệ này nhưng tôi cũng không bao giờ đủ can đảm khắc phục nó. Chỉ đến khi nổi giày vò đến tột đỉnh, tôi mới lấy hết can đảm gọi cho Hải:
– Alo, mày đang đâu vậy?
Giọng Hải từ bên trong loa điện thoại phát ra:
– Tao đang ở nhà, có gì không mậy.
– À, định rũ mày đi cà phê.
Hải ngập ngừng một lúc:
– Chac… Chắc để bữa khác nhe mậy, tý tao đi chơi với ghệ rồi.
Tôi nghe Hải nói thế liền trở về trạng thái nghi ngờ và im lặng một lúc lâu:
– Ừ… m cỡ này đang quen ai vậy?
– Quen bé trong quán Thiên Hương bữa mình uống á.
Tôi nghe đến đây, như một con dao đang đâm thẳng vào. Nghẹn ngào, thất vọng đến đó người, đang định kết thúc cuộc gọi trong vô vọng thì một dòng suy nghĩ léo lên, tôi phải làm rõ vụ này thôi tôi sẽ không yên mất. Chẳng thà biết được sự thật để đau một lần còn hơn bị giày vò thế này. Tôi lấy hết cang đảm hỏi tiếp:
– Bé Thảo bữa mày hỏi tao đó hả?
Tôi nhắm cả mắt lại, nín thở để đón nhận thêm một nhát dao nữa từ chiếc loa điện thoại kia.
– Không, bé khác. Bé Thảo cũng thường đi chung tao với ghệ tao nên tao biết thôi.
Tôi thở một hơi mạnh, chắc phải làm ù cả tai Hải. Tôi nhẹ nhõm vô cùng, các vết thương lúc nãy liền lành lặng như chưa hề có vết thương nào, giọng nói tôi cũng vui vẻ hẳn lên:
– Ừm, vậy đi đi bồ. Mai đi học tao hỏi mày chuyện này.
– Có gì hỏi luôn đi mậy.
– Mai gặp nói, vậy thôi à. Đi chơi đi.
Cuộc gọi chỉ vài phút ngắn ngủi, nhưng nó đã dẫn tôi đi qua quá nhiều cung bậc cảm xúc. Nó nhấn chìm tôi xuống biết bao nhiêu tầng địa ngục, tưởng rằng mình mãi bị bó buộc dưới đó, rồi bỗng nhiên đưa tôi bay vụt lên thiên đàng. Lại một thiên đàng mới của tôi, một thiên đàng chẳng giống cái thiên đàng nào.
… Bạn đang đọc truyện Biến cố cuộc đời tại nguồn: http://truyensexhay.org/bien-co-cuoc-doi/
Tôi cũng không biết đêm nay là đêm thứ bao nhiêu tôi chuyển trạng thái từ buồn sang vui nữa, cứ mỗi lần tương tư ai đó là nó lại như thế, ôi sao tôi ghét trái tim yếu đuối của mình quá đi mất. Hôm sau vào trường, Hải thấy tôi liền không giấu nổi tò mò, chạy lại hỏi tôi:
– Sao? Hôm qua gọi tao vụ gì thế?
Cả đêm cũng mong đến sáng để gặp Hải, trong lòng tôi nôn nao khó tả mà đến khi gặp Hải bỗng nhiên tôi lại quay lại con người nhút nhát, mọi sự chuẩn bị từ đêm cho con người can đảm đột nhiên biến tan. Tôi ngập ngừng đáp:
– Có gì đâu? Định rũ mày cà phê thôi à.
Hải lại hỏi tôi giọng bán tín bán nghi:
– Định hỏi tao bé Thảo phải không?
Tôi mỉm cười vừa đồng ý, vừa chối bỏ câu hỏi của Hải. Hai thằng lội bộ trên con đường từ cổng vào, tôi định tìm một băng ghế đá vắng người ngồi nói với Hải, thì từ sau lại một thằng lao tới giữa hai chúng tôi, lại một lần nữa tình yêu đơn phương này bị ngăn cản. Suốt thời học sinh chắc ai cũng nôn đến giờ ra về, chứ không phải riêng gì tôi, nhưng ngày hôm đó là ngày tôi nôn đến giờ ra về nhất, tôi như con lật đật, lóng ngóng chẳng yên cứ xem đồng hồ suốt, tôi chưa bao giờ thấy 5 tiết học nó dài vô tận như hôm nay. Tiếng trống trường vừa vang lên kết thúc 5 tiết học tôi liền chạy ra đợi Hải ở cầu thang, thấy nó tôi câu cổ rũ về nhà tôi, đến nhà tôi và Hải ngồi trên ghế đá và bắt đầu hỏi nó:
– Thảo có người yêu chưa mậy?
Hải nhìn tôi, miệng nó liền chửi thề rồi nói tiếp:
– Đ… m vậy mà bữa giờ hỏi thì chối.
Tôi cười cười với nó không nói được gì. Hải nói tiếp:
– Chưa, bé đó giỏi lắm. Thích nó hả gì để tao nói với ghệ tao giùm cho.
Tôi ấp úng định gật đầu thì đột nhiên thằng Hải quát to lên:
– Thảo…
Tôi giật mình nhìn nó trân trân, Hải chỉ tay ra phía đường, tôi nhìn theo thì thấy em vừa đạp xe ngang nhà tôi, mỗi khi nhìn thấy em tôi liền phấn khởi trong lòng. Bóng em khuất khỏi tầm mắt hai thằng tôi thì chúng tôi lại quay về câu chuyện, tôi nói:
– Mày nói ghệ mày cho tao xin số điện thoại Thảo đi.
Hải nhìn tôi bằng đôi mắt sáng rực, miệng thì trêu chọc:
– Ừm, công là chầu cà phê nhe mậy.
– Ok, chuyện nhỏ.
Hải đạp xe về, tôi cũng bước vào nhà với tâm trạng hân hoan vô cùng, vừa đi tôi vừa hít sáo…
Hôm đó, ba mẹ tôi đi vắng kêu tôi ra tiệm mua cơm ăn, tôi không mua về nhà mà vội thay bộ đồ xách xe đạp ra tiệm nét đánh LMHT với anh em, tôi nhờ anh Thanh gọi giùm tôi một phần cơm thịt kho tiêu. Tôi thích món thịt kho tiêu ở quán cơm gần đó cục, thịt được kho trong nồi đất ăn kèm rau luộc, món đó làm xao xuyên tôi biết bao năm đến tận bây giờ vẫn không đổi. Tôi đang tập trung cho trận đánh, la hét cùng tụi chơi chung thì một giọng nói quen thuộc dường như tôi đã nghe ở đâu đó rồi vang lên:
– Cơm của ai vậy anh.
Phản xạ tự nhiên của tôi hướng mắt về hướng phát ra giọng nói đó, thì ôi là em, là em đang đứng phía ngoài cửa. Tôi bất ngờ như muốn hét lên, không biết là mình đang mơ hay tỉnh nửa. Là Thảo, bé đạp xe màu xanh tôi thích ở trường, bé nhân viên quán Thiên Hương làm chung với ghệ thằng Hải, bé ở quán cơm là một. Lần này em không bịch khẩu trang nên tôi mới nhận ra được một điều kỳ diệu đó, tất cả những hình bóng tôi thích là một, tôi đứng hình ngay cái khoảnh khắc đó, anh Thanh lại phải chỉ tay về phía tôi và nói để phá tan cái im lặng mất hồn của tôi:
– Của thằng đó đó bé.
Em vẫn như lần trước đặt từng món ăn nóng hổi, khói bốc nghi ngút cạnh tôi và nói:
– Anh ăn xong để ngoài gốc đó giùm em.
Tôi lần này không im lặng như lần trước nữa, tôi đã mở miệng đáp lại em:
– Ừ… Cảm ơn em.
Lời cảm ơn đó tôi không biết mình đang cảm ơn vấn đề gì đây, cảm ơn em đã bưng cơm sang, cảm ơn em đã tận tình nhỏ nhẹ với tôi hay cảm ơn rằng những người tôi tơ vương điều là em? Cái tình yêu thời học sinh nó thật mộng, đáng yêu mà cũng không kém phần ngu ngốc làm sao.
Niềm vui của tôi như được x10 khi đêm đó Hải nhắn qua cho tôi số điện thoại em, tôi nằm trong phòng nhìn số điện thoại của em mà không giấu nổi vui mừng kèm bối rối, tôi không biết phải nhắn cái gì cho em, hay là phải gọi điện thoại cho em đây. Rồi nói cái gì, nói sao mà có được số nếu em hỏi bây giờ? Cái thời của tôi nó ngốc nghếch đến buồn cười, chỉ có những vấn đề đơn giản thế thôi cũng đủ làm tôi trằn trọc cả đêm. Con người tôi đến tận bây giờ vẫn thế, bất kỳ vấn đề gì tôi cũng suy nghĩ nhiều hơn hành động, và như mặc định một là suy nghĩ thông suốt mới hành động, hai là bế tắc trong đau khổ mới dẫn đến hành động như một cách cuối cùng.
… Bạn đang đọc truyện Biến cố cuộc đời tại nguồn: http://truyensexhay.org/bien-co-cuoc-doi/
Cầm điện thoại trên tay mắt không rời khỏi dẫy số, trong một khoảnh khắc tôi bấm gọi, tiếng chuông chờ đầu tiên vang lên “tút…” làm tim tôi như ngừng đập, sau vài âm thanh như thế vang lên thì tôi nghe một âm thanh khác vang lên “Alo…” là giọng của em. Tôi giật mình tắt máy mà không phản hồi lại em, tôi cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại làm như thế. Nhưng một lúc sau thì tôi có nhắn tin lại cho em với nội dung: “Cho mình hỏi phải sđt của Thảo không?”
Không biết em đang bận gì hay cố tình trả đũa lại cuộc gọi trước đó của tôi mà để tôi vật vã chờ tin nhắn phản hồi lâu khủng khiếp, cái tâm trạng chờ đợi đó chẳng dễ chịu chút nào, tôi cứ bị cuốn cuồn lên chỉ đến khi nhận được phản hồi từ em mới thôi: “Dạ phải, cho em hỏi là ai vậy?”
Tôi lại bối rối chẳng biết trả lời mình là ai, suy nghĩ lung tung một lúc thì chỉ biết nói sự thật: “Anh bạn của Hải, nó cho anh sđt của em.”
Một tin nhắn cụt ngủn nhận lại từ em: “Dạ.”
Tôi cũng kết thúc câu chuyện tại đó, kiểu cảm nhận lúc đó của tôi là em không tha thiết muốn nhắn nữa nên tôi cũng không làm phiền em. Khi có được sđt thì hớn hở mà giờ thì lại chẳng thiết tha sau tin nhắn của em nữa, những suy nghĩ về em cũng biến mất trong đầu tôi không lâu sau đó.
Hôm sau đi học, vừa vào cổng trường thì thằng Hải đã chờ tôi sẵn ngay đó, nó chạy lại ríu rít hỏi: “Sao rồi, liên lạc với em nó chưa?”
Tôi nhìn Hải với vẻ mặt chẳng hớn hở được như nó đáp: “Rồi.”
“Sao, kể tao nghe với.” Hải nói tiếp.
“Thì nhắn tin hỏi em có phải là Thảo không? Hỏi tao là ai? Tao nói tao là bạn mày, vậy thôi chứ có gì đâu kể?” Tôi đáp.
Hải nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Vậy thôi á, sao không nhắn nữa, cua gái gì kỳ vậy ba?”
“Tao thấy Thảo kiểu không muốn nhắn nên tao cũng im luôn” Tôi quay sang nhìn Hải.
Hải kéo tôi ngồi xuống ghế đá, rồi nói: “Thảo nó nói gì?”
“Thì Thảo trả lời Dạ không à, kiểu tao thấy cụt xúc quá” Tôi đáp.
Hải lắc đầu nhìn tôi miệng thốt lên chửi: “Má… tao đéo hiểu sao trước mày cua được con Quyên luôn á.”
Mặt tôi đừ ra ú ớ vài tiếng định phản bác nhưng không có lời lẽ nào để nói nên thôi.
… Bạn đang đọc truyện Biến cố cuộc đời tại nguồn: http://truyensexhay.org/bien-co-cuoc-doi/
Hải định nói thêm gì đó nhưng tiếng trống trường làm cắt ngang câu chuyện của hai chúng tôi: “Thôi vào lớp, ra chơi hay về gì nói tiếp.”
“Ừ…” Tôi đáp lại cọc lốc rồi hai chúng tôi đứng lên đi về hai hướng vào lớp.
Nghe Hải nói tôi cũng khá tự ái, đầu cứ nghĩ lang mang về những lời nói của Hải nhưng vẻ bề ngoài tôi thì tỏ ra chẳng mấy quan tâm. Ngày hôm đó qua đi mà không có thêm cuộc nói chuyện nào thêm của tôi và Hải, tôi chẳng gặp mặt mũi nó đâu hay chẳng thấy nó tìm tôi cho dù khi ra về tôi cố tình ngồi phía trước nhà đợi nó.
Tôi cũng không nhắn cho Thảo thêm tin nào từ bữa đó, mặc dù tôi vẫn thường xuyên gặp mặt em, tôi cũng không biết là em có biết người nhắn tin là tôi hay không? Nhưng mỗi lần gặp mặt em tôi thường giả vờ quay đi nơi khác như chẳng muốn gặp em vậy.
Thời gian đó tôi cũng khá say mê vào game nên những nhớ thương hay tương tư cũng không có nơi mà bám vào tôi, những cuộc tình hay chuyện trai gái không chen vào được suy nghĩ của tôi. Đến mãi cả tuần sau, đang ngồi trong quán nét đánh Liên Minh Huyền Thoại thì thằng Hải gọi. Sau pha combat thì tôi bắt máy với giọng hấp tấp: “Nghe nè…”
“Đang đâu vậy, rãnh không?” Giọng Hải phát ra từ chiếc loa điện thoại.
Tôi trả lời: “Đang quán nét, có gì không?”
“Qua Caphê nè, tao đang ngồi ở Thiên Hương nè.” Hải nói.
“Uống với ai vậy?” Tôi hỏi.
“Qua không? Qua đi rồi biết.” Giọng Hải chứa điều gì đó bí hiểm với tôi.
Đang là lúc cao trào của game tôi cũng không có thời gian nói với nó thêm. Tôi đáp lại rồi vội cúp máy để tập trung vào combat tiếp theo với anh em trong game: “Xong trận game tao qua.”
Thắng trận game căng thẳng, cả quán nét um xùm lên như khu chợ sáng. Tôi thoát game và quay sang nói với anh Thanh chủ quán: “Tìm thêm người vào đánh đi anh, em đi uống cà phê rồi.”
Anh Thanh nói: “Ừ, nay hẹn gái uống cà phê hả?”
Tôi cười có phần hơi rụt rè đáp: “Có ai đâu mà hẹn anh, uống với thằng bạn em.”
Sau khi trả lời anh Thanh tôi mới nhớ lại câu nói bí hiểm của thằng Hải, làm tôi cũng tỏ ra hơi tò mò nhưng tuyệt nhiên tôi lại chẳng nghĩ đến Thảo.
Tôi đứng lên đi bộ sang quán cà phê, vào quán vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm thằng Hải, nó ngồi với người yêu nó tận phía sau gần cuối quán. Ngồi vào bàn tôi liền hỏi: “Uống với người yêu gọi tao qua làm gì vậy? Nảy hỏi uống với ai làm bí hiểm quá làm tao tưởng có việc gì.”
Vừa dứt câu nhìn lên thì Thảo đã đặt ly tẩy đá trước mặt tôi hỏi: “Anh uống gì?”
Mặt tôi bỗng tái mét, ngập ngừng nói: “Lipton đi em.”
Hải nói: “Biết kêu qua đây uống với ai chưa?”
Tôi ngồi im lặng chẳng nói gì, mà cũng không rõ gương mặt lúc đó thế nào mà thằng Hải với người yêu nó bỗng cười lớn lên làm người tôi cứ như khúc gỗ.
Suốt buổi cà phê đó tôi cứ đơ ra chẳng nói được câu nào đàng hoàng, miệng thì cứ phải cười miễn cưỡng mặc cho Hải với người yêu nó chọc tôi với Thảo. Sau buổi cà phê đó thì Thảo biết tôi xin sđt em và người nhắn tin hôm đó là tôi thôi.
… Bạn đang đọc truyện Biến cố cuộc đời tại nguồn: http://truyensexhay.org/bien-co-cuoc-doi/
Đêm đó trước khi đi ngủ tôi lấy điện thoại nhắn cho em một tin với nội dung: “Thằng Hải nó giỡn em đừng nghĩ gì nhe.”
Tin nhắn phản hồi từ em khá nhanh, không như lần trước: “Dạ, em đâu có nghĩ gì đâu a.”
“Em chưa ngủ hả?” Lúc đó cũng đã hơn 10 giờ, cũng là cách khờ khạo của tôi muốn kéo dài cuộc trò chuyện với em.
“Quán hôm nay đông khách, em mới về đến nhà.”
Tôi nghe em nói thế cũng không nở kéo dài thêm câu chuyện để em còn nghỉ ngơi. “À, em thay đồ, vệ sinh rồi ngủ sớm đi.”
“Dạ…”
Lại một tin nhắn cục súc từ em, tôi lại bị rơi vào cảm giác như đang làm phiền em nó, lòng tự ái bên trong tôi lại trỗi dậy. Thế là cuộc trò chuyện lại kết thúc một cách nhanh chóng như thế.
Lúc đó nghiện game LMHT nên những kiểu cảm xúc yêu đương thế này cũng không ở trong cơ thể tôi được lâu, trước đó chơi Võ Lâm chỉ ngồi nhìn nên đầu óc cứ lanh quanh chuyện tình cảm, từ khi sang chơi LMHT thì đầu óc lúc nào cũng đặt vào những pha combat lấy đâu mà nghĩ về tình yêu.
Tôi lại im bặt đi không liên lạc gì với em mặc cho thằng Hải cứ gặp mặt là hỏi, tôi thì cứ trả lời vu vơ kiểu vẫn đang nhắn tin. Mà tôi lúc đó kiểu nghiện game kinh khủng, vẫn thích em nhưng nghĩ về em thì lại không, lúc nào trong đầu tôi cũng chỉ nghĩ đến game. Có nghĩ đến em thì cũng chỉ đến đêm lúc đi ngủ mới lấy điện thoại ra nhắn em đôi ba tin nhạt nhẽo kiểu: “Em làm về chưa? Em ngủ chưa? Em ngủ ngon…”
Năm đó game LMHT vừa du nhập vào Việt Nam nên cực hot thời điểm đó, những quán nét bắt đầu lập team tổ chức giải đấu. Quán nét tôi cũng không ngoại lệ, tôi cũng là một thành viên trong team, chúng tôi tập luyện với nhau mỗi khi có thời gian rảnh nên sự mờ nhạt trong tình yêu của tôi lần này là cũng có lý do.
Mãi đến một hôm, thằng Hải gọi tôi rũ đi chơi. Tôi thì kiểu nghiện vào LMHT mẹ rồi có hứng thú gì với việc la cà ngoài đường đâu nên tôi từ chối nó luôn. Vừa dứt tiếng nói: “Để hôm khác đi, nay tao bận rồi.” Thì đã nghe nó chửi thề bên kia:
“Đm, mày có muốn quen con Thảo không?”
Tôi vẫn chưa nghĩ ra vấn đề liền đáp: “Đm thì có liên quan gì ba.”
“Đm, rũ mày đi chơi có con Thảo nữa.”
Tôi im lặng một lúc rồi đáp: “Có ai nữa không?”
“Tao, ghệ tao với Thảo à. Mày chở con Thảo.”
Nghe Hải nói tôi liền phấn khích hẳn lên: “Ok, mấy giờ?”
“Tối nay 6 giờ 30 mày xuống quán nét đi.”
“Ok…”
Chiều hôm đó tôi về nhà sớm hơn bao giờ hết, cơm nước tắm rửa xong vào phòng đứng trước gương thay tận mấy bộ đồ. Mặt mũi, thân hình chẳng bằng ai nên cứ bị tự ti mỗi lần đi chơi với gái, lần nào cũng thay tới lui vài bộ đồ mới chịu ra khỏi nhà, mặc dù làm vậy cũng chẳng đẹp hơn được tý nào.
Tôi ra quán nét sớm hơn giờ thằng Hải hẹn, ngồi đợi nó mà chẳng dám mở máy đánh trận game nào, thế mà đến tận hơn 7 giờ mới thấy mặt nó. Hai thằng đứng đợi điện thoại của hai em mãi đến gần 8 giờ chúng tôi mới xuất phát. Quán cơm của nhà Thảo gần đó nên em không lại quán nét mà gọi tôi với thằng Hải chạy ra đầu đường đó.
Chạy ra thì thấy hai em đang đi chiếc xe đạp màu xanh của Thảo mà tôi ấn tượng từ hôm tựu trường, người yêu Hải thì sang nó chở, còn tôi thì sang chở Thảo. Từ lúc lên xe của em lòng tôi hạnh phúc khó tả, mới ngày nào nhìn bóng hình em trên chiếc xe này lướt qua thì nay tôi đã chở em trên chiếc xe đó rồi.
Đêm đó chúng tôi đạp xe lanh quanh thành phố rồi ghé vào một quán chè ngồi ăn. Tôi và Thảo cũng chẳng nói gì với nhau nhiều, có nói cũng chỉ là mấy câu nhạt nhẽo và ngu dốt của tôi. Suốt buổi đi chơi đó toàn là hai đứa kia nói, lâu lâu tôi và Thảo mới chen vào kiểu xác nhận sự tồn tại, và chủ đề hôm đó của hai đứa kia cũng là tôi và em.
Đêm đó trước khi ngủ tôi nhắn cho Thảo: “Chúc em ngủ ngon.”
Thảo trả lời: “Dạ, em cảm ơn anh. Chúc anh ngủ ngon”
Lần đầu đi chơi với em cũng kết thúc như thế. Mấy ngày về sau cũng không tiến triển gì thêm khi tôi lại cấm đầu vào LMHT hăn say hơn để cuối tuần đi đánh giải, tôi im lặng hoàn toàn với Thảo, không tin nhắn, không gọi điện, cũng không gặp mặt em.
Chỉ khi đánh giải xong thì tôi mới nhớ đến em thì lấy điện thoại nhắn cho em vài tin vu vơ lại thôi. Kéo dài mấy tháng như thế, cuối tuần nào tôi cũng đi đánh giải vòng vòng khắp cả Tỉnh, nói dễ hiểu hơn là một tuần chắc tôi chỉ nhắn tin cho em được 1 2 lần. Thằng Hải nói đúng chả biết tôi cua gái kiểu gì mà trước đó quen được Quyên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Biến cố cuộc đời |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 31/05/2024 03:36 (GMT+7) |