Tống Thanh Thư bị lời nói ngọt ngào cực kỳ của Triệu Mẫn làm cho trong lòng rung động, vội nói:
– Quận chúa nói chuyện cẩn thận, đừng dùng loại giọng nói này làm chết người đấy a, không cần phải thế đâu…
Một bên Lý Mạc Sầu cũng là nghe được, trong lòng nhảy một cái, không nhịn được thầm mắng, chính mình xưa nay cũng chưa hề nói được như vậy…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư phản ứng bộ này, Triệu Mẫn trong mắt lóe ra vẻ giảo hoạt, bất quá vì phải trêu chọc nữ nhân kia, nên dùng cái loại ngữ khí ngọt ngào nũng nịu vừa rồi, dù là nàng sinh ra trên thảo nguyên Mông Cổ, từ trước đến giờ to gan lớn mật, cũng có chút nổi da gà ngượng ngùng xấu hổ, khi khôi phục lại bình thường liền hỏi.
– Ta có phải là đã không còn có thuốc chữa?
Triệu Mẫn còn có nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, nàng còn có quá nhiều chuyện để làm, nếu như vừa rồi cùng Minh Tôn đồng quy vu tận thì thôi không nói, nhưng hôm nay Minh Tôn đã đào tẩu thành công, nàng lại vô thanh vô tức chết ở trên Hắc Mộc Nhai này, thực sự là không cam lòng.
– Minh Tôn vì muốn trì hoãn làm chậm lại cái chết của quận chúa, ra tay đánh trọng thương nhưng lão lại làm quận chúa mất mạng tại chỗ, do đó khi xuất chưởng còn lưu lại một phần lực giữ lại, do đó tại hạ vẫn còn có thể có thể trị thương…
Đối với thương thế Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư sớm đã có phán đoán, giảng giải sơ lược cách trị thương cho nàng biết…
– Um…
Triệu Mẫn hơi đỏ mặt, lộ ra ý cười quái lạ.
– Ta còn tưởng rằng ngươi lại giống như lần trước nói ra cái gì Song… Song… với ý đồ xấu đây.
Có Lý Mạc Sầu ở một bên cạnh, hai chữ “Song Tu” đúng là có chút ngượng ngùng khó nói ra khỏi miệng.
Tống Thanh Thư nghiêm sắc mặt:
– Quận chúa nghĩ tại hạ là loại người thừa dịp cháy nhà hôi của sao?
Triệu Mẫn ngoẹo cổ nhìn chăm chú hắn một lúc, cười nói:
– Lần trước ngươi không phải là lừa gạt ta như vậy sao?
Tống Thanh Thư hô lên oan uổng, giải thích:
– Tại hạ lần trước cũng không có lừa cô nương, dựa vào công lực của tại hạ khi đó, ngoại trừ cái phương pháp đó, thì không có cách nào trị liệu nội thương của cô nương, sau này nhân duyên tụ hội, tại hạ lĩnh ngộ một loại pháp môn mới, vừa vặn có thể sử dụng để trị liệu nội thương cho quận chúa.
Lấy Tống Thanh Thư bây giờ kinh nghiệm, biết trên đời có bốn loại thần công kỳ liệu trị thương: Cửu Âm Chân Kinh, Thần Chiếu Kinh, Nhất Dương Chỉ, Hoan Hỉ Thiền Pháp, mỗi loại có ưu điểm, mỗi loại cũng có khuyết điểm, nhưng mỗi loại đều có hiệu quả khởi tử hồi sinh. Bốn loại phương pháp trị thương này thì Tống Thanh Thư biết được ba loại, chỉ tiếc là bởi vì tu luyện Hoan Hỉ Thiền Pháp, dẫn đến Cửu Âm Chân Khí cùng với Thần Chiếu Chân Khí trong nội thể của hắn tan rã, vì lẽ đó từ trước tới nay hắn thực chỉ còn có một phương pháp song tu mà thôi.
Sau đó ở Khai Phong vì cứu Hồ phu nhân, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng tỏ ra, lĩnh ngộ được cách tạo ra hư cấu kinh mạch, cứ như vậy Tống Thanh Thư mới có thể vận hành Thần Chiếu Chân Khí cùng Cửu Âm Chân Khí để thêm có cách trị thương.
Khoảng thời gian này Tống Thanh Thư võ công có thể nói cảnh giới ngày một cao thêm, cùng với hư cấu kinh mạch có chút ít quan hệ, dù sao người khác chỉ có một đan điền cùng kinh mạch, hắn cùng lúc đồng thời có được ba bộ, hơn nữa bộ nào cũng đều luyện đến thần công đỉnh cấp.
Triệu Mẫn nghe được hắn nói, lại ám thối:
– Hừ… ngươi cũng biết loại biện pháp kia là… không đứng đắn.
Đứng bên cạnh Lý Mạc Sầu cũng dựng thẳng lắng lỗ tai nghe, bỗng nhiên biến sắc, đứng dậy nói:
– Ngươi nếu biết phương pháp trị liệu, vì sao trước đó đối với ta… đối với ta nói dối như vậy.
Vừa nghĩ tới trước là do không muốn Song Tu, cho nên mới đối lập tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, Lý Mạc Sầu sắc mặt tức giận đến cả người run.
Tống Thanh Thư lại giải thích:
– Tiên Tử đừng hiểu lầm, phương pháp trị thương này đều là nhằm vào các nguyên nhân bị ngoại lực tác động tạo thành nội thương, còn như Tiên Tử thì nguyên nhân là tự thân tẩu hỏa nhập ma tạo thành thương thế, nên thật sự không thể ra sức a.
Lý Mạc Sầu sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tựa hồ đang nhận biết hắn nói là không thật tình…
Tống Thanh Thư lúng túng, vội vàng nhìn chung quanh rồi nói:
– Hai người đều cần thời gian khôi phục lại thương thế, nơi đây tuy vắng vẻ không người, nhưng vì vừa rồi tại hạ lấy được khẩu quyết Hấp Tinh Đại Pháp, đã kinh động đến Nhậm Ngã Hành, có thể là không bao lâu sẽ có người lục soát tới nơi này, chúng ta vẫn là mau chóng hạ sơn cho kịp thời gian.
– Được…
Nói đến chính sự, Triệu Mẫn liền khôi phục thư thái, tuy nhiên nàng rất nhanh lại nhớ tới Tam Thi Não Thần Đan, cau mày nói.
– Nhưng là…
Tống Thanh Thư biết nàng đang lo lắng cái gì, liền nói:
– Yên tâm đi, sau khi đưa hai người xuống núi, tại hạ sẽ quay đầu trở lại tìm giải dược.
– Như vậy thì quá nguy hiểm, võ công của ngươi tuy cao, nhưng bên trong này dù sao cũng là Tổng Đàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, không phải dễ dàng cứ năm lần bảy lượt ra vào như vậy.
Triệu Mẫn cau mày nói.
– Cho nên mới cần trước tiên đem hai người đưa xuống hạ sơn, thì tại hạ mới không có nỗi lo về sau a.
Tống Thanh Thư mỉm cười, đột nhiên biến đổi sắc mặt.
– Có người đến.
Thực lấy công lực của Tống Thanh Thư, lẽ ra sớm đã phát hiện, thứ nhất có thể vừa rồi hắn trị thương cho Triệu Mẫn, tổn hao nội lực không cạn, thứ hai bởi vì đang tập trung làm sao giải thích cho hai nàng, nhất thời bất cẩn, dẫn đến có người đã đến ngoài cổng biệt viện thì hắn mới phát hiện ra được.
– Ha ha ha ha…
Ngoài cổng lớn truyền đến một trận cười dài.
– Lão phu cho là thần thánh phương nào đại giá quang lâm Hắc Mộc Nhai, hóa ra là tân nhiệm Kim Xà Vương a.
Một nam nhân trung niên vóc người rất cao, trên người một bộ thanh đi tới, gương mặt thì dài, trên mặt không có nửa phần huyết sắc, tựa như cương thi mới từ bên trong phần mộ đi ra vậy, chính là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo – Nhậm Ngã Hành, đứng ở bên cạnh lão là Thánh Cô Nhậm Doanh Doanh, thần sắc khá là phức tạp quan sát ba người Tống Thanh Thư.
Tiếp theo rất nhiều cao thủ Nhật Nguyệt Thần Giáo nối đuôi nhau vào, đem đám người của Tống Thanh Thư vây vào chính giữa.
Tống Thanh Thư lặng lẽ đem hai nàng che chở ở phía sau, hơi mỉm cười nói:
– Đã lâu không gặp, Nhâm giáo chủ phong thái vẫn như trước a.
Nhưng trong lòng thì âm thầm lo lắng, cho dù là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo không giữ lại được mình, tuy nhiên mình bây giờ công lực đang hao tổn, Triệu Mẫn bị thương nặng, Lý Mạc Sầu cũng cần thời gian khôi phục, nếu như hơi có sơ xuất, rất có khả năng không bảo vệ được hai nàng.
– Nhờ phúc đức của Kim Xà Vương, bổn tọa vẫn rất tốt.
Nhậm Ngã Hành ánh mắt lần lượt lướt qua Triệu Mẫn, Lý Mạc Sầu, đương nhiên nhìn ra được tình hình của hai nàng bây giờ, nên hoàn toàn yên tâm, dù sao lão đối với võ công Tống Thanh Thư, vẫn có vài phần kiêng kỵ.
– Không biết đêm khuya Kim Xà Vương đến viếng thăm Hắc Mộc Nhai, vì có chuyện gì?
Ngôn từ tuy khách sáo, nhưng trong giọng nói hàn băng đáng sợ, Tống Thanh Thư đã từng cùng Đông Phương Bất Bại kề vai chiến đấu, chỉ một điểm này, lão đã kiên quyết không thể dung thứ được cho đối phương. Nếu là bình thường, lão có thể là không tự tin đối phó Tống Thanh Thư, nhưng hôm nay đối phương một thân một mình rơi vào đại bản doanh của mình, bên người còn có hai nữ nhân nhu nhược, cơ hội như vậy, là ngàn năm một thuở.
Triệu Mẫn cũng rõ ràng bây giờ Tống Thanh Thư đam vào thế khó xử, đôi ngươi lay chuyển, liền nảy ra ý, cười khanh khách nói rằng:
– Chúng ta lần này lên trên Hắc Mộc Nhai lần này không có ác ý, chỉ là bởi vì trong nhà tỷ muội gần đây nghe nói Tống lang cùng lệnh ái tư định chung thân, vì lo lắng tính tình của Nhâm đại tiểu thư bất đồng, sợ dẫn đến ngày sau gia trạch không yên, nên mấy tỷ muội bảo tiểu nữ và Lý tỷ tỷ cùng bồi Tống lang lên núi, thay mặt các tỷ muội xem thử tình hình như thế nào.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensexhay.org/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Nghe được Triệu Mẫn đem mình nhét vào trong hậu cung của Tống Thanh Thư, Lý Mạc Sầu hơi nhướng mày, tuy nàng mặc dù xưa nay đối với nam nhân không coi ra gì, nhưng cũng không phải là thứ ngu ngốc, biết Triệu Mẫn lúc này có dụng ý, nên đương nhiên cũng sẽ không vạch trần ra.
Ngược lại người của Nhật Nguyệt Thần Giáo sắc mặt đại biến, dồn dập cổ quái nhìn Nhậm Doanh Doanh, dù sao chuyện nàng cùng Lệnh Hồ Xung luyến tình thì mọi người đều biết, bây giờ lại đột nhiên nghe nói nàng cùng Tống Thanh Thư tư định chung thân, há có thể là không giật mình?
Thậm chí ngay cả Nhậm Ngã Hành cũng quỷ dị mà nhìn mình chằm chằm nữ nhi của mình, phải biết từ trước đến giờ lão đối với Lệnh Hồ Xung không thích thú lắm, cho nên mặc dù Lệnh Hồ Xung một thân có kiếm pháp tinh diệu, vẫn không lọt vào pháp nhãn của lão, huống chi ba lần bốn lượt hắn không biết cân nhắc từ chối hảo ý mời chào của lão, Nhậm Ngã Hành đối với Lệnh Hồ Xung nhẫn nại có thể nói đã đạt đến cực hạn rồi.
Bây giờ đột nhiên nghe nói nữ nhi bảo bối cùng Tống Thanh Thư tư định chung thân, Nhậm Ngã Hành không có kinh hãi mà còn lấy làm mừng rỡ, dù sao lấy Tống Thanh Thư võ công cùng với thế lực, có thể xa mạnh hơn rất nhiều so với Lệnh Hồ Xung, còn việc Tống Thanh Thư bên cạnh có nhiều nữ nhân vây quanh, Nhậm Ngã Hành cũng không để bụng, nam tử hán đại trượng phu, ai mà không có tam thê tứ thiếp, hơn nữa cùng lắm nếu không được, chính lão thay cho nữ nhi mình, đem tình địch của nàng giết sạch sành sanh là được.
Nhận ra được ánh mắt của giáo chúng cùng với phụ thân mình, Nhậm Doanh Doanh biết bọn họ đã tin vài phần, không khỏi vừa tức vừa gấp, căm tức nhìn Triệu Mẫn:
– Nói bậy nói bạ, ta hận không thể giết tên cẩu tặc kia, nơi nào mà cùng hắn… cùng hắn… có cái gì.
Nàng trước giờ da mặt mỏng, coi trọng mặt mũi của mình, ngay ở trước mặt nhiều người như vậy, nên ngại ngùng không có nói ra mấy chữ “tư định chung thân”.
Tống Thanh Thư đồng dạng cũng là bị Triệu Mẫn mấy câu nói làm chấn động đến mức nói không ra lời, tuy biết nàng xưa nay có nhiều mưu kế, trong lúc nhất thời ngược cũng không hiểu ra, nhưng đầy hứng thú ở một bên nhìn xem Triệu Mẫn ứng đối như thế nào.
– Muội muội cần gì phải thẹn thùng mà không thừa nhận.
Triệu Mẫn làm như đối với việc Nhậm Doanh Doanh phủ nhận rất là kinh ngạc, không lưu tâm nói ra.
– Ngay cả phụ thân của mình cũng lừa gạt lấy khêu quyết Hấp Tinh Đại Pháp đưa đến cho Tống lang, vậy mà còn nói là không có tình ý?
Tống Thanh Thư dù cho không có nói với Triệu Mẫn bằng cách nào lấy được khẩu quyết Hấp Tinh Đại Pháp qua, nhưng lấy thông minh của Triệu Mẫn, rất dễ dàng đoán được, chắc chắn là cùng Nhậm Doanh Doanh không thoát khỏi có liên quan, cũng không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi lại nói đúng như vậy.
Nhậm Ngã Hành xoay người nhìn Nhậm Doanh Doanh, lão vẫn còn cảm thấy kỳ quái, ngày hôm nay nữ nhi bị tẩu hỏa nhập ma thực sự cực kỳ kỳ lạ, bây giờ nghe Triệu Mẫn vừa nói như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
Lần trước bắt gặp Tống Thanh Thư trốn ở trong thùng nước tắm của nữ nhi, lúc đó Nhậm Ngã Hành còn tưởng rằng chỉ là một hồi bất ngờ, bây giờ xem tình hình, đúng là nữ nhi bảo bối của mình sợ là đã sớm luân hãm bên dưới bàn tay của họ Tống kia rồi.
– Phụ thân…
Nhậm Doanh Doanh cả kinh, vội muốn giải thích, lại bị Nhậm Ngã Hành ngăn lại.
Nhậm Ngã Hành phất tay một cái, hạ lệnh toàn bộ thuộc hạ lui ra, chờ tất cả mọi người biến mất ở ngoài cổng, Nhậm Ngã Hành cười lạnh:
– Hảo nữ nhi của ta, ngươi cũng phải phản bội ta sao?
– Không phải là như vậy, nhi nữ chỉ là… chỉ là…
Nhậm Doanh Doanh quýnh lên, cũng không biết phải giải thích như thế nào, dù sao chuyện lừa gạt phụ thân lấy Hấp Tinh Đại Pháp là có thật, với lại gần đây phụ thân đối với Lệnh Hồ Xung ngày càng bất mãn, nếu nàng nói ra là thay Lệnh Hồ Xung lừa gạt, e rằng càng thêm ảnh hưởng đến ác cảm trong lòng phụ thân đối với Lệnh Hồ Xung.
Nhậm Doanh Doanh nhất thời do dự, rơi vào trong mắt Nhậm Ngã Hành thì lão cho là nàng đã ngầm thừa nhận, Nhậm Ngã Hành trên trán nếp nhăn lại càng thêm nhăn, bây giờ chuyện không nên xảy ra thì cũng đã xảy ra, chính lão một làm phụ thân cũng không thể để nữ nhi bảo bối của mình không công bị người đùa bỡn. Liền xoay người nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư:
– Họ Tống kia, ngươi định làm sao thu xếp chuyện nữ nhi của lão phu?
Tống Thanh Thư cùng Nhậm Doanh Doanh có thể nói là cùng lúc cả kinh, tuy hai người còn chưa kịp nói, thì Triệu Mẫn đã cười rộ lên:
– Nhâm giáo chủ, lệnh thiên kim tuy dung mạo tuyệt lệ, nhưng tỷ muội của chúng ta luận dung mạo, luận gia thế, đều không kém nàng, tuy trong hậu cung Tống lang có một chỗ dành cho lệnh thiên kim, nhưng cái vị trí chính cung thì khó…
– Nhiều lời…
Triệu Mẫn còn chưa nói hết, Nhậm Ngã Hành biến sắc, vận lên mười phần Hấp Tinh Đại Pháp từ xa hướng về phía trên thân Triệu Mẫn hút tới.
Lão đã sớm nhìn Triệu Mẫn không vừa mắt, biết nữ nhi của mình nếu thật cùng với Tống Thanh Thư, nữ nhân này tuyệt đối chính là kình địch của nữ nhi, liền muốn thay nữ nhi diệt trừ đối thủ, bởi vậy vừa ra tay cũng là dốc toàn lực.
Triệu Mẫn trong phút chốc liền cảm giác được chân khí trong cơ thể của mình tựa hồ muốn phá thể ra, cả người cũng đứng thẳng không được, không tự chủ được liền muốn hướng về phía Nhậm Ngã Hành bên kia bị hút tới.
Tống Thanh Thư hừ một tiếng, lúc thân người Triệu Mẫn vừa hỏng chân cách mặt đất, thủ chưởng nhẹ nhàng đè lại trên bả vai nàng, Triệu Mẫn liền cảm thấy một dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể, luồng nội lực sắc bén đang lôi kéo kia cùng lúc biến mất không còn tăm tích.
Nhậm Ngã Hành ánh mắt ngưng lại, kiêng dè:
– Vốn nghe Kim Xà Vương Vương võ công cái thế, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
– Nhâm giáo chủ quá khen, tiền bối có thể dùng Hấp Tinh Đại Pháp cách không, công lực thật khiếp người, vãn bối thật sự là khâm phục.
Tống Thanh Thư chắp tay nói, đồng thời cũng âm thầm hoảng sợ.
Nhậm Ngã Hành hừ một tiếng, uy nghiêm nói:
– Hừ, nói nhiều hơn nữa cũng là lời khách sáo vô dụng, dù ngươi võ công cao đến đâu, lão phu cũng không thể để cho nữ nhi mình không công bị ngươi bắt nạt, như như ngươi đã ăn no căng diều mà không chịu trách nhiệm, lão phu ngày hôm nay cho dù đánh liều cái mạng này, cũng không để cho ba người các ngươi vô pháp sống sót rời khỏi Hắc Mộc Nhai này.
– Phụ thân… không phải như phụ thân nghĩ như vậy đâu, nhi nữ và hắn…
Nhậm Doanh Doanh gấp gáp, vội vàng giải thích.
Nhậm Ngã Hành lắc đầu một cái, đưa tay điểm á huyệt nàng, trầm giọng nói:
– Doanh Doanh, chuyện này ngươi không cần phải lo, tất cả đã có phụ thân thay ngươi làm chủ.
Nhậm Doanh Doanh sững sờ, gấp đến độ trong khóe mắt những giọt nước đảo quanh.
Tống Thanh Thư đột nhiên trong lòng hơi động:
– Không biết Nhâm giáo chủ muốn vãn bối phụ trách làm sao?
– Chiêu cáo thiên hạ, lấy tám đại kiệu tới đón thành thân với Doanh Doanh, còn phải để danh phận chính thê.
Nhậm Ngã Hành lần lượt đưa ra ba điều kiện.
Tống Thanh Thư gật đầu:
– Cũng không có vấn đề gì, tuy nhiên Nhâm giáo chủ phải biết được, vãn bối trong đã có thê thất, hơn nữa có không ít hồng nhan tri kỷ cùng vãn bối tình đầu ý hợp, cũng như là Cửu công chúa… v… v, vãn bối không thể để cho lệnh thiên kim một mình danh phận chính thê.
Nhậm Ngã Hành giận tím mặt:
– Chẳng lẽ ngươi muốn để cho nữ nhi của lão phu làm thiếp?
– Nhâm giáo chủ hiểu lầm rồi.
Tống Thanh Thư giải thích.
– Trong nhà Tống gia, không có phân chia thê thiếp, mỗi người đều là thê tử, vãn bối đều đối xử ai cũng giống nhau.
– Hừ, quả thực hoang đường, đạo lý nhất phu, nhất thê, đa thiếp đã có từ xưa đến giờ, nào có đạo lý nhất phu đa thê như ngươi nói chứ.
Nhậm Ngã Hành hừ lạnh nói…
– Đinh ra là do người làm, chuyện của người khác vãn bối không quản đến, nhưng ở bên trong nhà Tống gia, đây chính là quy củ.
Tống Thanh Thư trong giọng nói rất là kiên định.
Nhìn đối phương dáng vẻ không phải là nói đùa, Nhậm Ngã Hành ngẩn ra:
– Ngươi ý tưởng tuy tốt, nhưng nếu như có hài tử nối dõi, người nào sẽ là là đích tử, người nào có quyền kế thừa?
Tống Thanh Thư đáp:
– Tống gia không có đích thứ chi phân, mỗi người nối dõi đều nắm giữ có quyền kế thừa, dựa vào thể lực của Tống gia có bao nhiêu, thì quyết định kế thừa bấy nhiêu.
Nhậm Ngã Hành nhướng mày:
– Như vậy chẳng phải là để gia nghiệp phân chia ra xé nhỏ?
Tống Thanh Thư trong mắt lấp lóe, nhìn về xa xôi, lạnh nhạt nói:
– Thế giới này to lớn như thế, làm thế nào mà nói gia nghiệp chia nhỏ không đủ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |