– Lão Ngoan Đồng, hắn khinh công tuy cao minh, nhưng chẳng qua là hắn chạy trước ngươi lâu như vậy, nếu như các ngươi xuất phát ngang nhau, thì hắn chưa hẳn thắng được ngươi đâu.
Chu Bá Thông gật đầu:
– Hoàng lão tà, ngươi cũng có chút nhãn quang, vừa rồi ta đã suy nghĩ, trong cự ly ngắn thì hắn tốc độ nhanh hơn ta, nhưng nếu liên tục chạy hơn ngàn dặm đường, nội lực của hắn chưa hẳn bằng ta, chẳng qua là ta lo lắng cho các ngươi ở chỗ này, lại thêm cũng muốn nghe ngóng chuyện huynh đệ kết nghĩa của ta, thì ta vẫn còn đuổi tiếp rồi.
Chu Bá Thông lúc nói thì vò đầu, trong lời nói buồn bã cũng không được tự tin…
Hoàng Dược Sư khẽ cười:
– Đã là như vậy, ngươi sao không tìm hắn một lần nữa để so qua thử xem?
Chu Bá Thông sầu mi khổ kiểm nói:
– Dung nhi không phải mới vừa nói là không biết thân phận của hắn, vậy ta đi đâu mà tìm hắn để tỷ thí đây?
– Dung nhi đương nhiên biết thân phận của hắn…
Hoàng Dược Sư lời nói lại khiến cho Hoàng Dung trong lòng nhảy dựng, lão nhàn nhạt liếc nhìn nữ nhi, tiếp tục nói…
– Chẳng qua vừa rồi ta bảo Dung nhi đừng nói cho ngươi biết tình hình thực sự…
Chu Bá Thông liền xù lông, đảo quanh Hoàng Dược Sư:
– Hừ… hay cho Hoàng lão tà, ngươi liên hợp cùng nữ nhi của mình gạt ta! Đã nhiều năm, ngươi vẫn là đáng ghét như vậy!
Vừa nghĩ tới năm xưa bị Hoàng Dược Sư chân cầm tù tại Đào Hoa Đảo suốt mười năm, thì hận cũ thù mới cùng một chỗ xông lên đầu, Chu Bá Thông kêu to hướng đến phía Hoàng Dược Sư tung chiêu.
Hoàng Dược Sư sớm có sở liệu, bất động thanh sắc chuyển bước tránh thoát Chu Bá Thông liên tục công kích, vừa chậm rãi mở miệng nói:
– Lão Ngoan Đồng đừng có hiểu lầm ta, sở dĩ ta không nói cho ngươi biết, chẳng qua là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi.
– Cái gì?!
Chu Bá Thông giận quá cười to, tuy nhiên lại chú ý, không ra chiêu nữa, hai tay chống nạnh hỏi…
– Hoàng lão tà… ngươi nói thử xem, tại sao lại là tốt với ta?
– Dung nhi không phải mới vừa nói, hắn vừa rồi bị hao tổn nội lực, nếu trạng thái bình thường trở lại, võ công của hắn chắc chắn sẽ hơn ngươi xa, hắn không chỉ có khinh công cao tuyệt, một thân tu vi càng thâm bất khả trắc, ngươi nếu chọc giận đến hắn, ta lo lắng ngươi sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hoàng Dược Sư một bộ lo lắng.
– Hừ… Lão Ngoan Đồng ta không sợ trời, không sợ đất, làm sao lại sợ hắn chứ, ngươi cứ việc nói, ta phải tìm hắn tỷ thí một chút cho biết…
Chu Bá Thông một bên cuốn lên tay áo, một bên thở phì phò nói ra.
Hoàng Dung như thế nào lại nhìn không ra phụ thân đang dùng kế khích tướng, thế nhưng nàng không rõ phụ thân tại sao phải làm như vậy?
Gặp Chu Bá Thông quả nhiên trúng kế khích tướng, không để ý thấy khóe miệng Hoàng Dược Sư lóe lên một cái rồi biến mất, thay vào đó là một mặt khó xử:
– Ngươi là bằng hữu của ta, cho nên ta lo lắng ngươi gặp phải bất trắc.
– Phi! Cái miệng quạ đen của ngươi, bằng võ công của ta, làm gì mà gặp nguy hiểm gì, mau nói… mau nói.
Chu Bá Thông không nhịn được.
– Đã dạng này…
Hoàng Dược Sư làm ra khó xử…
– Thôi… được rồi, hắn chính là… Kim Xà vương Tống Thanh Thư.
Hoàng Dung lúc này tuy có chút lo lắng nhưng vẫn ung dung đứng ở một bên nhìn phụ thân trêu đùa Chu Bá Thông, đột nhiên nghe được mấy chữ này, liền bị dọa đến hồn phi phách tán: “Phụ thân đã biết, phụ thân đã biết…” Trong đầu nàng giờ chỉ còn lại trống rỗng.
– Tống Thanh Thư?
Chu Bá Thông hai mắt tỏa sáng…
– Cũng là cao thủ trẻ tuổi mấy năm gần đây trong giang hồ đại xuất danh tiếng? Ha ha… ta vẫn muốn gặp hắn để hỏi đến tột cùng làm sao mà hô phong hoán vũ được, lần này cũng là vừa vặn! Vậy thì Dung nhi và Quách Tĩnh tiểu tử ngốc này, làm phiền ngươi chiếu cố…
Nói xong cũng không đợi đáp lại, liền vận khởi khinh công hướng đến phía đông phóng như bay.
Hoàng Dược Sư mỉm cười, quay người trở lại đang muốn nói với nữ, thì thấy nàng một mặt thất hồn lạc phách đứng yên nơi đó, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Dung nhi… ngươi làm sao vậy?
Mấy ngày nay bị Tống Thanh chồng chất giở ra đủ trò làm cho Hoàng Dung đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, cho nên phản ứng của nàng cũng vượt quá bình thường rất nhiều, từ câu hỏi của Hoàng Dược Sư để cho nàng rất bén nhạy ý thức được, có lẽ cũng không phải như là điều mình đang lo lắng như thế, vội vàng nặn ra một nụ cười:
– Không có… không có gì.
– Ngươi biết tại sao ta phải tìm cách để Chu Bá Thông Chi rời khỏi nơi đây không a?
Cho dù nữ nhi biểu lộ khác thường, Hoàng Dược Sư cũng không có quá để ý.
– Dung nhi không biết.
Hoàng Dung giờ phút này tâm tư chỉ là không biết phụ thân mình có phải là đã phát hiện ra thân phận Tống Thanh hau không, nào có tinh lực suy nghĩ qua chuyện khác.
– Còn không phải là vì ngươi…
Hoàng Dược Sư thăm thẳm thở dài…
– Dù sao trước đó hắn đã… sờ soạng bên trong người của ngươi như vậy, ta cũng không xác định được Chu Bá Thông lúc đó có nhìn thấy rõ ràng cụ thể hay không, nhỡ lão đến trước mặt Tĩnh nhi lộ miệng, đến lúc đó ngươi sẽ xử sự như thế nào đây?
– A…
Hoàng Dung kinh hô, nghĩ tới mà hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, nếu Chu Bá Thông tại trước mặt Tĩnh ca ca nói sự tình vừa rồi, gặp phải Chu Bá Thông là người có ngôn từ chất phác, diễn tả rõ ràng là bàn tay hắn mò bên dưới hạ thể của mình, Tĩnh ca ca không khó đoán ra được là Tống Thanh Thư, đến lúc đó tất cả mọi chuyện khó mà gạt được.
Nhìn thấy nữ nhi sắc mặt tái nhợt, Hoàng Dược Sư có chút đau lòng:
– Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, lúc ấy Chu Bá Thông lực chú ý tựa hồ đều dồn vào cái đồ vật biết bay kia, rất có thể cũng không có chú ý tới động tác của hai người. Lại thêm bây giờ ta đã dụ lão chạy đến Sơn Đông cứ địa của Kim Xà doanh ngoài ngàn dặm, lấy tính cách ham chơi của lão, lần sau nếu có gặp Tĩnh nhi, cũng không biết là đến năm tháng nào, đến lúc đó sự tình các ngươi hẳn là cũng đã giải quyết xong, nên không cần phải lo lắng lão nói lộ ra miệng cái gì.
– Đa tạ phụ thân.
Hoàng Dung nghe được thì bội phục không thôi, do dự một chút đột nhiên hỏi dò…
– Nhưng vì sao phụ thân lại nói hắn là Tống… Tống Thanh Thư vậy?
– Tiểu tử Tống Thanh Thư này mấy năm qua danh tiếng nổi lên lẫy lừng có một không hai, trong giang hồ đồn đãi hắn là một thiếu niên anh hùng tràn ngập kỳ tích, nhưng trong mắt của ta…
Hoàng Dược Sư cười lạnh…
– Hắn bất quá chỉ là một tên tham hoa háo sắc mà thôi! Dọc trên đường đi này, ta đã nghe qua không biết bao nhiêu là chuyện liên quan tới hắn cùng một số nữ nhân có quan hệ, cái gì là Nga Mi Chu chưởng môn, Tiền Minh Cửu công chúa, thậm chí còn có nghe lời đồn hắn cùng Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu… Nếu đã là như vậy, cứ để Chu Bá Thông giáo huấn hắn một chút cũng tốt.
Hoàng Dung nhất thời một mặt cổ quái, Hoàng Dược Sư cả đời luôn chán ghét nam nhân hoa tâm, điều này nàng thì quá là rõ ràng, không nghĩ tới vì này mà chó ngáp phải ruồi, đem Tống Thanh Thư kéo ra tới.
Đương nhiên, Hoàng Dung cũng không lo lắng Tống Thanh Thư sẽ bị Chu Bá Thông giáo huấn cái gì, dù sao một thân tu vi của Tống Thanh Thư, cũng không quản tới Chu Bá Thông, huống chi bây giờ hắn đang tại cảnh nội của Kim Quốc, Chu Bá Thông thì chạy tới Kim Xà doanh, cho dù có dốc sức thì cũng bằng không.
Hoàng Dược Sư lại dặn dò tiếp:
– Dung nhi, chuyện yêu thương thì không ai nói rõ được, cho dù đến tột cùng lựa chọn như thế nào, bất kể nếu là lựa chọn hắn, cha đều ủng hộ cho ngươi, bất quá ta chỉ có một yêu cầu, hắn tuyệt không thể là tên nam nhân hoa tâm Tống Thanh Thư kia!
Hoàng Dung nghe được hãi hùng khiếp vía, vội làm nũng nói:
– Yên tâm đi, Dung nhi tự biết có chừng mực, làm sao lại tìm đến cái loại nam nhân hoa tâm kia chứ…
Đồng thời ở trong lòng thì oán thầm không thôi: “Ngay cả Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu mà cũng thông đồng với hắn, thật đúng là là một tên vô sỉ hỗn đản…”
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
“Ách xì…”
Hoàng Dung trong lòng vừa mắng xong, một nơi khác Tống Thanh Thư đang nằm ở trên xe ngựa cũng hắt xì hơi, trong lòng kỳ quái: “Chẳng lẽ lại là hồng nhan tri kỷ nào đang mắng ta sao a?”
Một bên Hoàn Nhan Lượng giả vờ ra một bộ dáng quan tâm:
– Đường Quát huynh, ngươi bị trọng thương lại còn trúng độc, tuy độc đã giải, nhưng thân thể vẫn còn hư nhược, sau khi hồi phủ thì phải điều dưỡng cho thật tốt…
Nhưng trong lòng Hoàn Nhan Lượng thì lại có ý nghĩ khác: “Hừ, tốt nhất là ngươi sẽ không hồi phục được, không còn có đủ tinh lực để quan hệ chuyện nam nữ, khiến cho Hoàng Nhan Ca Bích phải chịu hư không khô hạn kéo dài, để rồi phải tìm cách giải tỏa sự thèm khát…”
Thực theo bối phận mà nói, Hoàng Nhan Ca Bích là thân muội muội Kim Hi Tông, thì cũng chính là đường muội của Hoàn Nhan Lượng, vậy mà Hoàn Nhan Lượng đối với vị đường muội này luôn có loại tà tâm dâm loàn này, ngay cả Tống Thanh Thư phong lưu cũng chỉ đành có thể cam bái hạ phong.
– Đa tạ vương Gia quan tâm…
Tống Thanh Thư cũng bùi ngùi…
– Lần này ta thấy tai kiếp khó thoát, chắc chắn đã ôm vào cái chết, không ngờ vương gia lại có thể đem ta cứu ra được, ân cứu mạng này, Đường Quát Biện có làm trâu ngựa, cũng phải tìm cách báo đáp vương gia.
“Hừ, ngươi cứ đem thê tử hiến dâng cho ta làm mấy đêm là được rồi.”
Hoàn Nhan Lượng trong lòng cười lạnh, trên mặt lại là biểu lộ ôn nhuận:
– Đường Quát huynh sao lại nói như vậy chứ, chúng ta vi thần cùng triều, vốn là phải giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, huống chi chúng ta xưa nay có quan hệ thâm sâu, bổn vương làm thế nào mà thấy chết lại không cứu.
Hoàn Nhan Lượng biết rõ ràng tình cảm mật thiết phu phụ của Đường Quát Biện, Đường Quát Biện lại không giống như Sùng Nghĩa Quân Tiết Độ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chủ động đem thê tử hiến dâng cho mình, nghĩ đến lúc trước Đường phu nhân không biết, còn cho rằng mình dùng bỉ ổi thủ đoạn vô sỉ mới chiếm đoạt được nàng, Hoàn Nhan Lượng thầm nghĩ nếu có cơ hội sẽ nói cho nàng biết chân tướng sự thật.
Trong đầu lại hiển hiện Đường phu nhân kiều mị dung nhan, Hoàn Nhan Lượng đột nhiên nhướng mày, không biết vì sao, gần đây hắn tựa hồ đối với Đường phu nhân về cái phương diện kia thì lại không có hứng thú tới.
“Xem ra nữ nhân dù xinh đẹp đến đâu, cứ đè ra làm hoài thì cũng sẽ ngán.” Hoàn Nhan Lượng tìm một lý do để tự thuyết phục mình về chuyện tự nhiên không còn hứng thú với Đường phu nhân, nên lập tức rất nhanh lại đem sự chú ý chuyển dời đến Hoàng Nhan Ca Bích thê tử của Đường Quát Biện.
“Sớm muộn cũng có một ngày, bổn vương phải cưỡi lên trên thân thể của Hoàng Nhan Ca Bích xinh đẹp này, phải đâm thật sâu đồ vật của mình vào cơ thể của nàng cho thỏa lòng mong ước!”
Nghĩ đến lại có liên hệ máu mủ với Hoàng Nhan Ca Bích, Hoàn Nhan Lượng liền cảm thấy thân thể của mình bên dưới hạ thể liền bành trướng, nên vội sửa sang y phục, để tránh bị Đường Quát Biện nhìn ra dị thường.
Tống Thanh Thư tuy phát giác được nhịp tim của Hoàn Nhan Lượng đột nhiên tăng tốc, nhưng cũng không rõ ràng Hoàn Nhan Lượng đang có ý nghĩ gì, tiếp tục giọng nói của Đường Quát Biện:
– Vương gia, lời khách sáo ta cũng không muốn nhiều lời, ngày sau vương gia có cần đến chuyện gì, Đường Quát Biện này sẽ xông pha khói lửa cũng không chối từ.
Hoàn Nhan Lượng rất hài lòng với phản ứng của đối phương lúc này, hắn tốn khí lực lớn như vậy để cứu Đường Quát Biện, đương nhiên không cam tâm chỉ vì ngăn chặn miệng lưỡi dị nghị của triều đình, mà có thể thắng lấy trong tâm của đối phương, thì điều này không thể tốt hơn.
Bất quá hắn rất nhanh nhớ tới một chuyện, làm bộ trong lúc lơ đãng hỏi:
– Đường Quát huynh, đêm đó đến tột cùng phát sinh ra chuyện gì, ngươi làm sao lại rơi xuống trong tay của Hoàng Dung.
Chuyện này Hoàn Nhan Lượng nhất định muốn biết rõ ràng, dù sao đêm đó sát thủ là người của hắn phái đi, nếu Đường Quát Biện biết thân phận những sát thủ này, như vậy thì cho dù có tính toán lưu lại Đường Quát Biện, hắn cũng phải đem đối phương diệt khẩu.
Tống Thanh Thư trong lòng nhảy dựng, lập tức cũng biết được đối phương đang quan tâm thực chất là cái gì, bất quá đối với vấn đề này, hắn đã sớm chuẩn bị, không chút hoang mang đáp:
– Thực ra nhắc đến, đến bây giờ ta cũng còn như lọt vào trong sương mù, đêm đó ta đang trong phòng nghỉ ngơi, đột nhiên xông tới mấy tên áo đen…
Nói đến đây, hắn cố ý dừng một chút.
Hoàn Nhan Lượng quả nhiên bị chú ý, vội vàng hỏi:
– Đường Quát huynh có biết qua thân phận mấy tên áo đen kia không vậy?
Tống Thanh Thư âm thầm bật cười, cho dù nếu mình không rõ ràng chân tướng, nhưng Hoàn Nhan Lượng bây giờ bộ dáng nóng vội cũng liền lộ ra chân tướng. Tuy nhiên hắn cũng không có biểu lộ ra, ngược lại là bộ dáng nghi hoặc:
– Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng những người kia tràn đầy sát khí xông tới, bất quá bọn chúng còn chưa kịp hành động, thì Hoàng Dung đã dẫn người xông tới, tiếp lấy song phương đánh nhau một trận, mấy tên áo đen kia rất nhanh liền bị giết, tiếp lấy ta thì bị Hoàng Dung bắt mang đi.
Hoàn Nhan Lượng âm thầm thở nhẹ nhỏm một hơi, bất quá nghĩ đến Hoàng Dung ba lần, bốn lượt đào tẩu, Hoàn Nhan Lượng liền một bụng nộ hỏa:
– Hoàng Dung xú nương này, sớm muộn có một ngày ta sẽ đem nàng bắt lại… để cho Đường Quát huynh một phen xuất khí hả dạ.
Tống Thanh Thư thần sắc cổ quái nghĩ thầm: “Hoàng Dung kia không phải là xú nương, ngược lại thơm ngọt cực kỳ.” Nghĩ tới những lúc hưởng thụ cái âm hộ danh khí Phi Long của nàng, hắn vẫn cũng có chút chưa thỏa mãn.
Hoàn Nhan Lượng cười hắc hắc:
– Hoàng Dung thật đúng là đại mỹ nhân, tên đại hán ngốc Quách Tĩnh này có tốt diễm phúc, bất quá chỉ sợ hắn sau này không còn hưởng thụ được cái thân thể sung mãn của Hoàng Dung kia mà thôi…
– Há, vì sao?
Tống Thanh Thư thần sắc nhất động.
Hoàn Nhan Lượng đem chuyện mình thâu long chuyển phượng đem giải dược chính thức đổi thành độc dược kể cho Tống Thanh Thư, nghe được Tống Thanh Thư thấy mình may mắn không thôi, nhờ vào chính mình nước cờ cao tay hơn, nếu không phải vậy vô tình hại chết Quách Tĩnh, thì Hoàng Dung đời này không hận chết mình thì mới là lạ.
– Chỉ sợ không bao lâu, Hoàng Dung sẽ trở thành quả phụ xinh đẹp nhất thiên hạ này.
Hoàn Nhan Lượng trong mắt tinh quang chớp động, cùng Tống Thanh Thư liếc nhìn nhau, trong xe ngựa vang lên tiếng cười hiểu ý khả ố của hai nam nhân…
Cùng Tống Thanh Thư trò chuyện một hồi qua đi, Hoàn Nhan Lượng quay trở lại xe ngựa của mình ngồi, Mộ Dung Bác rất nhanh lại gần, nhỏ giọng nói:
– Vương gia, có muốn nhân cơ hội trên đường đi diệt trừ Đường Quát Biện?
Hoàn Nhan Lượng lắc đầu:
– Bổn vương đã thay đổi chủ ý, bây giờ Đường Quát Biện đối với bổn vương biết ơn đến rơi nước mắt, giữ lại hắn so với giết hắn thì càng có chỗ tốt hơn.
Mộ Dung Bác nhướng mày:
– Nhưng hắn dù sao cũng là thân muội phu của hoàng thượng, về sau chỉ sợ sẽ không đứng về phía của chúng ta bên này…
– Bổn vương tự có chừng mực.
Hoàn Nhan Lượng như có điều suy nghĩ đáp…
Mộ Dung Bác do dự một chút, vẫn là nói tiếp:
– Đường Quát Biện có thể hay không giả vờ không biết đến thân phận những tên hắc y nhân kia trong đêm đó?
– Cũng có khả năng này…
Hoàn Nhan Lượng gật đầu…
– Cho nên đối với hắn, ta cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |