“Thu Hương lâu? Ta là Đường Bá Hổ đây.” Tống Thanh Thư âm thầm mắng, cái danh tự nghe xong liền chấn kinh, sau khi tìm hạ nhân nói bóng nói gió hỏi thăm qua một chút, thì không phải vậy, cái Thu Hương lâu là thanh lâu lớn nhất của Đại Hưng phủ, cũng có thể coi là thanh lâu lớn nhất của toàn bộ Kim Quốc, so với thanh lâu bình thường thì có khác biệt, nghe nói cái thanh lâu này, phía sau lão bản có bối cảnh quan phương…
“Thanh lâu a… ta thích…” Tống Thanh Thư lại nghĩ đến tràng cảnh ban đầu ở trong thanh lâu thành Dương Châu kết giao cùng với Viên phu nhân, khóe miệng nhịn không được hơi hơi giương lên.
Tống Thanh Thư trong phòng tiếp tục suy nghĩ cách như thế nào cứu mọi người trong Hoán Y Viện, bất tri bất giác thì màn đêm đã buông xuống, ngồi lên xe ngựa mà Hoàn Nhan Lượng phái tới đón hắn, trong xe trang trí tinh xảo, không khỏi âm thầm cảm thán…
Tống Thanh Thư đang trong thời khắc thần du vật ngoại, đột nhiên có linh cảm nguy hiểm, cả người liền dịch chuyển qua bên cạnh, một con tiểu xà kim sắc xuất hiện cắn ngay tại chỗ ngồi vừa rồi, nhìn thấy miếng đệm bị độc dịch ăn mòn xèo xèo, liền có thể biết ngay rắn này có bao nhiêu kịch độc.
Bên ngoài truyền đến tiếng rống của bọn thị vệ la hoảng, ngay sau đó một bóng người thon gọn nhanh nhẹn xông vào bên trong xe ngựa, trên tay thanh đoản kiếm trong nháy mắt liền hướng thần Tống Thanh Thư đâm tới.
Tống Thanh Thư đang do dự có muốn bại lộ thân thủ hay không, bất ngờ thanh đoản kiếm này đang ở giữa không trung liền dừng lại, vang lên một giọng nữ nhân kinh ngạc:
– Ngươi không phải là Hoàn Nhan Lượng?
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt thích khách toàn thân che phủ kín mít cực kỳ, chỉ lộ ra một đôi mắt linh động, đường cong thân hình xinh xắn thướt tha, cùng với thanh âm trong trẻo, hẳn đây là một cô nương, cho dù không thấy rõ hình dạng, nhưng lấy kinh nghiệm của Tống Thanh Thư, đôi mắt với cặp lông mày, có thể chắc chắn đây là một mỹ nữ, hơn nữa còn là thuộc loại mỹ nhân hại nước hại dân kia.
Phát hiện Tống Thanh Thư không phải là Hoàn Nhan Lượng, thích khách kia không chút nào do dự, tới cũng nhanh, mà lui càng nhanh, trong nháy mắt theo đường cũ ngược về, xuyên thấu qua cửa sổ có thể thấy được nàng dùng mấy chiêu liền bức lui đám thị vệ xông tới, người nhẹ như cánh chim yến biến mất đến chỗ mái hiên từ xa xa.
Những thị vệ mà Hoàn Nhan Lượng phái tới vội vàng thỉnh tội, Tống Thanh Thư không có tâm tư phản ứng đến bọn chúng, ngược lại như có điều suy nghĩ nhìn theo phương hướng mà thích khách kia biến mất: “Gần đây thật đúng là trùng hợp, liên tiếp đụng phải nữ thích khách, đã vậy từng người đều là đại mỹ nữ…”
– Phò mã gia, hay là cứ ở chỗ này chờ, để ty chức phái người điều một chiếc xe ngựa tới, đồng thời triệu tập thêm nhân thủ đến bảo hộ an toàn của phò mã gia.
Thị vệ kia vội vàng nói.
– Không cần, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cứ đi đến Thu Hương lâu đi.
Tống Thanh Thư lại lần nữa trở về ngồi trong xe ngựa, trong xe dấu vết độc xà đã được thị vệ dọn dẹp sạch sẽ.
– Thế nhưng thích khách…
Thị vệ kia muốn nói lại thôi.
Tống Thanh Thư cười cười:
– Thích khách này mục tiêu là chủ nhân Hải Lăng Vương của nhà ngươi, ta chẳng qua là bị tai bay vạ gió, yên tâm đi… kế tiếp khẳng định không có thích khách nào nữa đâu.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Khi Tống Thanh Thư tới Thu Hương lâu, thì Hoàn Nhan Lượng đã sớm ra đón từ xa xa:
– Đường Quát huynh, sự tình trên đường Bổn vương đã nghe báo, nhờ Đường Quát huynh phản ứng nhanh nhẹn, nếu đổi lại là ta, chỉ là đã mệnh tang tại chỗ, nói đến thì chẳng khác gì Đường Quát huynh đây đã cứu Bổn vương nhất mệnh a.
– Vương gia khách khí, lần này cũng là do cơ duyên xảo hợp nên mới thoát nạn mà thôi…
Tống Thanh Thư vốn đang hoài nghi có phải hay không là chính Hoàn Nhan Lượng cố ý diễn ra khổ nhục kế, nhưng từ phản ứng bộ dạng của Hoàn Nhan Lượng, thì thích khách kia hẳn không phải do chính Hoàn Nhan Lượng phái đến.
– Lần này làm cho Đường Quát huynh chấn kinh, Bổn vương trong lòng thực sự áy náy, vừa vặn hôm nay Thu Hương lâu có một đệ nhất mỹ nhân cực phẩm, đợi lát nữa Bổn vương liền đem nàng vỗ xuống đưa cho Đường Quát huynh để bồi tội.
Hoàn Nhan Lượng một mặt thân thiết lôi tay Tống Thanh Thư kéo vào.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
– Đệ nhất mỹ nhân cực phẩm?
Tống Thanh Thư một mặt cổ quái, mình cùng đệ nhất mỹ nhân thật đúng là duyên phận không cạn a.
Vừa vào Thu Hương lâu, Tống Thanh Thư liền ngửi đến từng mùi thơm son phấn thấm vào ruột gan, một đường quan sát, đập vào mắt chỗ nào cũng đều là tráng lệ, oanh ca yến hót, Tống Thanh Thư cảm thán, khó trách được nơi đây được xưng tụng là đệ nhất đại thanh lâu Kim Quốc…
“Cũng không biết Hà Thiết Thủ thu xếp thanh lâu của nàng đến thế nào rồi.” Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ thần sắc lo lắng, tại cảnh nội Thanh Quốc thì còn dễ nói, có hắn ưu đãi cùng âm thầm giúp đỡ, thì không có vấn đề gì quá lớn, nhưng tại nước khác, muốn cùng loại thanh lâu cấp bậc như thế này cạnh tranh, tương lai sau này chỉ sợ không thể lạc quan.
Hoàn Nhan Lượng mang theo hắn đi thẳng lên lầu, sau đó tiến nhập đến tầng cao nhất trong một gian phòng to lớn, Tống Thanh Thư gật đầu, lấy quyền thế của Hoàn Nhan Lượng tại Kim Quốc, đương nhiên sẽ chọn vị trí tốt nhất.
Bên trong bao gian còn có người ở bên trong, Tống Thanh Thư mắt sắc, nhìn thấy một nam tử anh tuấn râu ria xồm xoàm, cụt một tay đang ngồi một mình ở trong góc uống rượu, nếu không phải Dương Quá thì còn là ai nữa, bộ dáng Dương Quá phảng phất đối với bất cứ chuyện gì đều thờ ơ, ngay cả Hoàn Nhan Lượng cùng Tống Thanh Thư tiến đến, hắn đều không có nhấc lên một chút mí mắt.
– Con bà nó, cái câu thấy Dương Quá một lần lầm chung thân, câu nói này quả thật không phải nói cho vui, ngay cả lúc Dương Quá hoang phế mà cũng anh tuấn như vậy, này là râu ria phong trần, này là ánh mắt u buồn, nếu thả đến cái thế giới trước đây của mình, cũng không biết có bao nhiêu gái mê trai sẽ như ong vỡ tổ tự tiến cử giường chiếu đây.
Cứ việc Tống Thanh Thư cũng là mỹ nam tử nổi danh trong chốn võ lâm, nhưng hắn phải thừa nhận, lấy giá trị dung nhan mà nói, thật đúng là so không bằng Dương Quá, bất quá hắn cũng cũng không có vì vậy mà sinh ra cảm xúc tiêu cực.
– Đường Quát huynh xin hãy tha lỗi, Bình Đức huynh đệ gần đây mới biết được thân thế, trong lúc nhất thời có chút không chấp nhận được, nếu như có chỗ tiếp đón không được chu đáo, Bổn vương thay hắn bồi tội…
Hoàn Nhan Lượng còn chưa nói xong, thì Dương Quá bỗng nhiên ngẩng đầu, trước đó ánh mắt đang nhập nhèm lập tức trở nên sắc bén:
– Ta tên gọi Dương Quá, trước kia là vậy, về sau cũng thế…
Hoàn Nhan Lượng cười khổ:
– Bình Đức huynh đệ, ta biết ngươi trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận, nhưng sự thật là như thế…
Tống Thanh Thư có thể hiểu được tâm tình Dương Quá lúc này, liền ngắt lời nói:
– Vương gia, dù sao cái tên cũng chỉ là để xưng hô mà thôi, Dương huynh đệ nhất thời không chịu nhận, về sau chúng ta cứ là xưng hô hắn là Dương Quá là được rồi…
Tống Thanh Thư nói xong liền đi tới trước mặt Dương Quá cười nói:
– Dương huynh đệ, lần trước chúng ta từ biệt, đã rất lâu rồi không gặp.
– Trước đây mấy ngày chúng ta đã có gặp qua ở cửa thành rồi.
Dương Quá thanh âm mặc dù có chút lạnh, nhưng nghe được Tống Thanh Thư xưng hô với hắn là Dương Quá mà không phải Hoàn Nhan Bình Đức, sắc mặt hắn rốt cục hòa hoãn hơn một chút.
– Xem ra Đường Quát huynh cùng Dương huynh đệ quả nhiên hữu duyên, Đường Quát huynh có khả năng không biết, lúc đầu Dương huynh đệ không muốn đến nơi này, tuy nhiên khi nghe Bổn vương nói là sẽ có Đường Quát huynh tới, hắn liền thay đổi chủ ý tới.
Hoàn Nhan Lượng ở một bên cười nói.
– Ồ?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nhìn qua Dương Quá, nghĩ thầm trước đó chính mình cùng hắn gặp nhau cũng không có cái gì cả, vì sao hắn đối với mình lại nhìn với con mắt khác?
Chỉ tiếc Dương Quá vẫn ở nơi đó yên lặng uống rượu, không có giải thích, Tống Thanh Thư cười khổ quay đầu, mới phát hiện một bên khác còn có một người.
Người này mặt cũng như ngọc, giá trị tuy so ra kém với Dương Quá quá nghịch thiên rồi, nhưng cũng là một mỹ nam tử, lại thêm một hang ria mép, càng tăng thêm chút mị lực thành thục.
– Ta giới thiệu một chút hai vị, Đường Quát huynh, vị này chính là Binh Bộ Thị Lang mới, Tiêu đại nhân Tiêu Dụ, Tiêu đại nhân… còn vị này là Đường Quát Biện đương triều phò mã đô úy, đương nhiệm Thượng Thư Tả Thừa.
Hoàn Nhan Lượng kéo tay hai người giới thiệu.
– Kính đã lâu đại danh phò mã, hôm nay gặp mặt quả nhiên là anh tuấn uy vũ bất phàm.
Tiêu Dụ cười ha hả thi lễ.
– Đại nhân họ Tiêu?
Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ liếc nhìn, phải biết bên trong tộc Nữ Chân thì cái họ Tiêu này rất ít gặp.
– Phò mã quả nhiên anh minh, thực không dám giấu giếm, tại hạ thực ra là người Liêu, cũng có thể coi như nhất mạch hậu tộc.
Tiêu Dụ nói ra những lời này, trên mặt lại có vẻ không thích.
– Người Liêu? Nhất mạch hậu tộc?
Tống Thanh Thư kinh hãi, Liêu Quốc đại quyền lâu nay chấp chưởng trong tay do Hoàng tộc Da Luật thị cùng Hậu tộc Tiêu thị, người này họ Tiêu, lại là hậu tộc nhất mạch, tại Liêu Quốc đều là thân phận tôn quý, vì sao lại đến tại Kim Quốc làm quan? Phải biết Kim Quốc cùng Liêu Quốc có thể nói thù sâu tựa biển.
Phảng phất đoán được nghi hoặc của Tống Thanh Thư, Hoàn Nhan Lượng giải thích nói:
– Năm xưa Đại Kim công phá Liêu Quốc, tù binh trong tay có không ít hoàng tộc hậu tộc của Liêu Quốc mang về, bên trong có một bộ số người nguyện ý hiếu trung với Đại Kim, Kim Quốc cũng dung người chi lượng đồng dạng cắt cử bọn họ không ít người lên làm quan chức.
“Nguyên lai là Liêu gian a.” Tống Thanh Thư âm thầm thấy có chút trơ trẽn, cứ việc Hoàn Nhan Lượng chưa hề nói đến những người không nguyện ý theo Kim Quốc, thì cũng không khó đoán ra bọn họ kết cục bi thảm như thế nào, cũng không biết Tiêu Phong, Da Luật Nam Tiên bọn họ nhìn thấy vị Tiêu đại nhân này, có thể hay không thanh lý môn hộ…
Mấy người trò chuyện một hồi liền ngồi xuống, Hoàn Nhan Lượng đương nhiên là chủ vị, Tống Thanh Thư vị trí ngồi ngay tại bên cạnh hắn, đủ để biểu hiện Hoàn Nhan Lượng đối với hắn coi trọng như thế nào, Tiêu Dụ ngồi vị trí bên phải phía sau, phảng phất một dạng người hầu của Hoàn Nhan Lượng, về phần Dương Quá, gã căn bản không có hứng thú cùng bọn họ ngồi cùng một chỗ, tránh né ở trong góc uống vào rượu buồn, cũng không biết gã đang suy nghĩ cái gì.
Ngồi xuống qua đi, Tống Thanh Thư ánh mắt quét tỏa bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng đám người Âu Dương Phong, liền dò xét nói:
– Làm sao lại không có thấy đám người của Âu Dương tiên sinh vậy?
Hoàn Nhan Lượng cười ha ha, vẻ mặt mập mờ nháy mắt ra hiệu:
– Đa tạ Đường Quát huynh quan tâm, bất quá hôm nay tại nơi này, không có thích hợp dẫn bọn họ đến…
– Hôm nay có người muốn ám sát Vương gia, mà Vương gia dạng này không người hộ vệ, có phải là quá nguy hiểm hay không?
Tống Thanh Thư hỏi.
Hoàn Nhan Lượng cười ha ha, chỉ những đại hán thân hình ẩn tàng trong bốn góc, mặt đắc ý nói:
– Đường Quát huynh mời xem, hai vị này là Đồ Đan thế gia đỉnh tiêm cao thủ, Đồ Đan A Lý Xuất Hổ cùng Đồ Đan Trinh, còn hai vị này là cao thủ Khiết Đan do Tiêu thị đề cử, Da Luật Nguyên Nghi cùng Tiêu Đường Cổ Đái, bốn người bọn họ đều là cao thủ bên trong cao thủ, có lẽ từng người so với cấp độ của Âu Dương tiên sinh thì hơi kém mấy phần, thế nhưng nếu bốn người bọn họ liên thủ… Hắc hắc, mặc kệ là Âu Dương tiên sinh hay là Mộ Dung tiên sinh, đối đầu bọn họ đều hẳn phải chết, không hề nghi ngờ!
– Trên đời này làm gì mà có nhiều cao thủ như vậy chứ.
Một mực trầm mặc nãy giờ, Dương Quá đột nhiên cười lạnh, vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |