Tống Thanh Thư thần sắc cực kỳ kích động, hắn cũng không phải là chưa từng nhìn qua mỹ mạo của các cô nương trẻ tuổi, dù sao hắn đã gặp qua giai nhân tuyệt sắc thực sự là quá nhiều, Bồ Sát Thu Thảo tuy dáng dấp xinh đẹp, nhưng dung nhan còn xa xa không tới để trong tâm của hắn phải hưng phấn khát khao.
Hắn sở dĩ kích động như vậy, là bởi vì trên người nàng đang mặc bộ xiêm y váy dân tộc này, nghe nói lễ thành nhân của các cô nương Nữ Chân phục trang đều là như thế này…
“Không nghĩ tới đời này còn có cơ hội nhìn thấy loại tịnh lệ phong cảnh này, hừ, một ngày nào đó nếu ta có cơ hội nhất thống thiên hạ, tuyệt đối phải phổ biến toàn bộ các cô nương phải mặc trang phục xiêm y váy ngắn như thế này!”
Mái tóc Bồ Sát Thu Thảo bện lấy thành những bím nhỏ, mỗi một dây buộc bím tóc, bên trên điểm xuyết lấy mấy viên mã não phỉ thúy trang sức, cả người nhìn qua tràn ngập sức sống thanh xuân.
Nàng đang tại bên cạnh đống lửa uyển chuyển nhảy múa, nhìn thấy giữa sân không ít các công tử trẻ tuổi đang âm thầm nuốt nước miếng…
– Nữ nhi nhà Bồ Sát quả nhiên xinh đẹp.
Ca Bích cảm khái một câu.
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, tiến tới cười nói:
– Nếu không chúng ta cũng sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như vậy?
Nghe được lời hắn nói, Ca Bích sắc mặt trắng nhợt, rất nhanh che giấu đi qua:
– Hừ, huynh xấu như vậy, sinh ra nữ nhi chắc chắn là không dễ nhìn.
Tống Thanh Thư lặng lẽ ôm bờ eo của nàng, cười hắc hắc nói:
– Ta tuy có chút xấu, nhưng muội thì xinh đẹp như vậy, nữ nhi khẳng định sẽ đẹp giống muội…
Ca Bích thân thể cứng đờ, âm thầm vặn eo né tránh tay hắn, lập tức nói sang chuyện khác:
– Huynh nhìn xem Bồ Sát Thu Thảo lát nữa sẽ chọn ai trở thành người nhảy múa với nàng?
Tống Thanh Thư chỉ coi động tác vừa rồi của Ca Bích vì trước mặt mọi người nên có chút xấu hổ, cũng không có để ở trong lòng, nghe vậy cười nói:
– Vấn đề này không phải là rất rõ ràng sao a, vũ khúc này tuy trên danh nghĩa là cảm tạ tất cả mọi người, nhưng hình như nàng hữu ý ngay tại trước mặt Dương Quá lắc lư, thời gian nhảy múa trước mặt hắn so với người khác thì nhiều hơn rất nhiều.
Ca Bích khẽ vuốt cằm:
– Không tệ, khuôn mặt anh tuấn của Dương huynh đệ đúng là rất lợi hại gây hảo cảm cho nữ nhân, đáng tiếc là bị đoạn mất một cánh tay.
Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng Kim Thái Tổ, Thái Tông cùng là đời thứ nhất, Dương Khang (tức Hoàn Nhan Tông Khang) cùng Hoàn Nhan Tông Kiền, Tông Vọng, Tông Bật, Tông Hiền, Tông Mẫn là đời thứ hai, đương kim Hoàng đế, Hoàn Nhan Lượng theo tính toán là đời thứ ba, Dương Quá, Ca Bích Đường Quát Biện bọn họ cũng là đời thứ ba, mà tính theo huyết mạch thì Dương Quá còn là đường huynh đệ với Ca Bích.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Không đúng, Dương huynh đệ tuy mất một cánh tay, nhưng một thân ngạo cốt đỉnh thiên lập địa, lại thêm luyện được một thân võ công tuyệt thế, trên đời này không biết bao nhiêu cao thủ tay chân kiện toàn, cũng không sánh nổi bằng hắn.
– Vậy còn huynh, huynh cùng hắn so ra thì như thế nào?
Ca Bích đột nhiên quay đầu, trong hai con ngươi tinh quang sáng rạng rỡ.
– Ta?
Tống Thanh Thư thần sắc cứng lại, rất nhanh cười lên…
– Ta đây mặt dài lại đầy râu, giá trị bên trên liền bị Dương huynh đệ kéo xuống một mảng lớn, đương nhiên so ra thì kém hắn.
Ca Bích lắc đầu, ánh mắt dường như có chút hư vô mờ ảo:
– Trong lòng của muội, phu quân của mình là nam nhân anh tuấn nhất trên đời này.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm thật đúng là Đường Quát Biện nhìn từ góc độ nào cũng không thể nào thấy ra nỗi là anh tuấn, nhưng không nghĩ tới Ca Bích cùng Hoàn Nhan Bình đối với hắn đều là mối tình thắm thiết.
– Ha ha, nói như muội vậy, làm ta rất là thấy ngượng…
Tống Thanh Thư lại đưa tay qua ôm nàng, thân thể Ca Bích lại cứng một chút, tuy nhiên có lẽ là bị bầu không khí vui vẻ giữa sân cảm nhiễm, lần này nàng cũng không có tránh né, ngược lại đem gương mặt mình thuận thế dán tại trên bả vai hắn, biểu lộ phức tạp khó hiểu:
– Năm xưa chúng ta từng thề hẹn nhất định phải cùng nhau một đời một kiếp đến bạch đầu giai lão, huynh còn có thể làm được không?
– Đây là đương nhiên.
Tống Thanh Thư sững sờ, cũng không biết có phải là chính mình ảo giác, sau lần tao ngộ thích khách qua đi, Ca Bích tựa hồ trở nên có chút quái lạ.
– Về sau một chúng ta có hài tử, nhất định phải lấy họ Đường Quát, điểm ấy chắc huynh không ý kiến chứ.
Ca Bích thăm thẳm nói ra.
– Không lấy họ Đường Quát thì còn có thể lấy họ gì chứ?
Tống Thanh Thư kinh hãi, tại sao nghe khẩu khí này, tựa như nàng biết hắn không phải là trượng phu của nàng a, cứ cho là nàng có thể đã thật biết, nhưng phản ứng sao lại bình thản như thế này?
– Nhớ kỹ hôm nay huynh đáp ứng lời nói của muội…
Ca Bích trên gương mặt đột nhiên thần thái có chút thay đổi…
– Tên thì muội đã nghĩ kỹ rồi, nếu là nam thì tên là Đường Quát Niệm, nếu là nữ thì tựu là Đường Quát Tư…
– Đường Quát Niệm, Đường Quát Tư?
Tống Thanh Thư hơi biến sắc, chính muốn nói gì, thì yến hội đã đến thời điểm bầu không khí nóng bỏng nhất, chỉ thấy Bồ Sát Thu Thảo sau cùng đã hoàn thành đoạn vũ khúc, nàng người đứng ở trước mặt Dương Quá, khuôn mặt ửng đỏ nhìn hắn.
Một mực chú ý nữ nhi, Bồ Sát A Hổ Đặc nhìn thấy liền an lòng: “Nữ nhi đó coi trọng Dương Quá, đây chính là kết cục tốt nhất, mặt mo này của ta cũng coi như là bảo trụ, không đến mức phải nghĩ đến cách từ hôn…”
Toàn trường các công tử đều một mặt hâm mộ nhìn lấy Dương Quá, tuy nhiên hắn thì rất lãnh đạm lắc đầu:
– Ta không biết nhảy múa.
Lời vừa nói ra, mấy nhà hoan hỉ mấy nhà sầu, rất nhiều công tử trong mắt một lần nữa dấy lên thần thái, đã là như vậy, biết đâu Bồ Sát Thu Thảo sẽ chọn chính mình thì sao?
Bồ Sát Thu Thảo không ngờ tới đáp án như thế này, nàng mím môi lại nói một câu:
– Ta có thể dạy huynh.
Đáng tiếc Dương Quá vẫn lắc đầu:
– Ngươi đi tìm người khác đi.
Nói xong bắt đầu tự mình lại uống rượu.
Những năm qua vào những lúc đêm khuya vắng người, Dương Quá thường xuyên tự hỏi, vì sao mình cùng cô cô lại long đong như thế, ngoại trừ gông xiềng đạo đức thế tục, hắn cho rằng là do mình bình thường lời nói và việc làm không chú ý đến, trong lúc vô tình đã trêu chọc qua bao nhiêu nữ nhân khiến cho các nàng tình si với hắn, mấy lần dẫn đến Tiểu Long Nữ hiểu lầm, lại càng thêm vô số khó khăn trắc trở.
Khi hắn nghĩ rõ ràng hết tất cả mọi chuyện, vì thế lại càng kiềm chế bản thân, cũng không có bất luận cử chỉ hành động nào gây nên cho các nữ nhân hiểu lầm thêm nữa, Bồ Sát Thu Thảo lần này muốn cùng múa vũ khúc với hắn, hắn đương nhiên sẽ lẫn mất xa xa.
Ở bên cạnh hắn Hoàn Nhan Tông Hiến sắc mặt đại biến, hôn ước của Dương Quá và Bồ Sát Thu Thảo bây giờ chỉ có những trưởng bối bọn họ biết, lão vẫn còn chưa kịp nói cho Dương Quá biết, trước mắt cô nương này cũng là vị hôn thê của hắn, thấy hắn dứt khoát cự tuyệt như vậy, thì trong lòng thầm hô hỏng bét.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Bồ Sát Thu Thảo ngơ ngác đứng yên một chỗ, tựa như không có nghe lời cự tuyệt của Dương Quá, lúc nàng lấy lại tinh thần qua đi, trong nháy mắt hốc mắt liền đỏ, cũng không quay đầu lại liền lau mắt nghẹn ngào bỏ chạy.
Giữa sân chẳng ai ngờ rằng sẽ phát sinh biến cố dạng này, Bồ Sát A Hổ Đặc sắc mặt càng là khó coi, bất quá dù sao cũng người lão luyện, nên cũng không có biểu thị gì ra mặt, ngược lại Bồ Sát Thế Kiệt gặp muội muội thụ ủy khuất như vậy, nhất thời liền chịu không được, liền sải bước đi đến trước mặt Dương Quá, lạnh giọng nói ra:
– Ta nghe Dương huynh đệ là cao thủ trong chốn võ lâm tiếng tăm lừng lẫy, tại hạ Bồ Sát Thế Kiệt, muốn mở mang kiến thức một chút cao chiêu của Dương huynh đệ, để xem thử có phải là hư danh hay không!
Dương Quá lạnh lùng liếc nhìn một cái, không có ý tứ ứng chiến:
– Vốn chính là hư danh, tại sao lại đến thách đấu làm gì? Không cần so, ta không phải là đối thủ của ngươi.
Nghe hắn nói thẳng nhận thua, Bồ Sát Thế Kiệt cũng không có chút nào cao hứng, bởi vì từ trong lời nói của đối phương, bên ngoài cũng nhìn ra được, đó không phải là thật sự nhận thua, mà chính là không muốn cùng chính mình giao đấu mà thôi.
– Phải so đấu qua thì mới biết được.
Bồ Sát Thế Kiệt cũng không khách sáo, liền nhất quyền vung lên.
Dương Quá trong lòng run lên, quyền này của đối phương chưa đến gần, thì quyền phong đã làm cho những người bên cạnh hắn đã thối lui lại, không ít người thậm chí ngay cả đôi mắt đều không mở ra được, nhìn Bồ Sát Thế Kiệt hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên là ôm hận xuất thủ, Dương Quá cũng không dám đánh cược, nếu hắn không xuất thủ thì đối phương có thể thừa cơ đem chính mình đánh chết dưới quyền, rơi vào đường cùng, hắn đành phải huy chưởng nghênh chiến.
Quyền chưởng đụng vào nhau, thân hình Bồ Sát Thế Kiệt chấn động, Dương Quá cũng theo lui lại mới đứng vững được thân hình.
– Tốt đại lực khí!
Dương Quá cổ tay có một chút tê dại, hắn từng gặp qua đệ tử Kim Luân Pháp Vương là Đạt Nhĩ Ba đã được xưng tụng là thiên sinh thần lực, nhưng trước mắt này người này thậm chí còn phía trên Đạt Nhĩ Ba một bậc.
– Cái gì gọi là giang hồ đỉnh tiêm cao thủ, chỉ là như vậy thôi sao.
Bồ Sát Thế Kiệt lạnh lùng nói.
Dương Quá tuy bị liên tiếp nhiều chuyện đả kích làm cho hắn có vẻ cô đơn, tuy nhiên thực chất bên trong của hắn vẫn là một kẻ cuồng ngạo không bị trói buộc, bị Bồ Sát Thế Kiệt một kích nói như thế, nhất thời kích thích trong lòng của hắn ngạo khí:
– Ngươi cũng vậy…
Bồ Sát Thế Kiệt nghe vậy giận dữ, cuồng hống một tiếng:
– Tiếp chiêu…
Cả người lại phóng đến Dương Quá.
– Nói đánh thì liền đánh nhau, hôm nay là ngày tốt của Bồ Sát Thu Thảo, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Thấy hai người ngươi tới ta đi giao chiến thành một đoàn, Ca Bích đôi mi thanh tú cau lại.
Tống Thanh Thư an ủi:
– Yên tâm, bọn họ đều là cao thủ, xuất thủ từ có chừng mực, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
– Huynh cảm thấy bọn họ ai có thể thắng được?
Ca Bích đột nhiên quay đầu nhìn qua Tống Thanh Thư hỏi.
Tống Thanh Thư vô thức đáp:
– Bồ Sát Thế Kiệt thiên sinh thần lực, nhìn hắn thổ nạp hô hấp hẳn là còn được học qua nội công thượng tầng, bởi vậy mỗi lần xuất thủ gần như là có chi lực nhất long nhất tượng, còn Dương Quá tuy đoạn một cánh tay, nhìn qua thì văn nhược, nhưng chưởng lực của hắn thì tựa như cuồng phong dân lên sóng biển, riêng lấy chưởng lực mà nói, cũng không phía dưới Bồ Sát Thế Kiệt, lại thêm hắn đã học qua rất nhiều võ công cao minh, nếu quả thật là giao đấu thì ta càng xem trọng Dương Quá hơn…
Nhìn lấy bộ dáng hắn chậm rãi nói, Ca Bích sắc mặt nhất ảm, trong lòng lặng yên thở dài một hơi, bất quá khi Tống Thanh Thư quay đầu lại, nàng lại thay đổi nở nụ cười, phảng phất sự tình gì đều chưa từng phát sinh qua.
– Bây giờ tình hình giống như cùng huynh dự đoán không sai biệt lắm…
Ca Bích kinh ngạc há hốc mồm, giữa sân hai người đánh nhau đang đến hồi gay cấn, ngay cả nàng dạng này không biết võ công mảy may cũng nhìn ra được đầu mối.
Bồ Sát Thế Kiệt chưởng lực tuy hùng hậu, thế nhưng công pháp khinh thân của Dương Quá cực kỳ cao minh, hắn ra mười chiêu thì Dương Quá đã có thể tránh hết bảy chiêu, còn lại ba chiêu thì ung dung hóa giải, còn Dương Quá phản kích thì hắn lại chỉ có thể dùng chiêu đón đỡ, cho dù có thiên sinh thần lực cũng đã là có chút không chịu đựng nổi.
– Chỉ biết tránh né thì tính là gì anh hùng hảo hán, có bản lĩnh thì cùng ta nhất chưởng phân định thắng thua.
Bồ Sát Thế Kiệt một trận chiến này đánh mãi cũng không trúng đối phương nên sầu não, liền nhảy ra khỏi vòng chiến kêu lên.
Dương Quá cũng không có truy kích, nghe được hắn khiêu chiến, cũng kích phát tính cách cuồng ngạo, liền ứng một tiếng:
– Tốt!
Bồ Sát Thế Kiệt hít sâu một hơi, thẳng tắp thân eo, toàn thân gân cốt lách cách rung động, còn chưa xuất chưởng mà khí thế toàn thân liền đã kéo lên, một chưởng này nếu đáng ra đúng thời điểm thì bực nào thạch phá thiên kinh.
Bên này tương phản, Dương Quá chỉ là đơn giản đưa bàn tay phóng tới trước mắt, đồng thời khép lại đôi mắt, cả người của hắn lâm vào một loại yên tĩnh nhu kình cực hạn.
– Bồ Sát Thế Kiệt nhất chưởng tung toàn lực, ngay cả tổng quản của Đại Hưng thành cũng không dám trực tiếp đón đỡ, Dương huynh đệ không khỏi quá khinh địch.
Ca Bích vô thức nắm trong tay cái khăn lụa, có chút lo âu nói ra.
Tống Thanh Thư cười giải thích:
– Dương Quá chiêu này kêu là Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, chủ yếu ở chỗ tâm cảnh phối hợp, biểu hiện bề ngoài thì không có trọng yếu, tuy nhiên uy lực lại là cực lớn vô cùng, nói đến lo lắng thì ta lo lắng cho Bồ Sát Thế Kiệt.
Tống Thanh Thư nhìn thấy chiêu thức của Dương Quá cũng kinh hãi, một đoạn thời gian không thấy, tu vi của Dương Quá lại tăng lớn như vậy, lúc này trên người của hắn ẩn hiện lộ ra khí thế, người bình thường nhìn không ra thì thôi không nói, còn Tống Thanh Thư tu vi như vậy thì làm sao mà nhìn không ra? Lấy Dương Quá lấy vị trí sức lực làm trung tâm, phương viên trong vòng ba thước lâm vào một loại yên tĩnh tuyệt đối, ngay cả không khí lưu động cũng phải chậm dần, phảng phất vây quanh Dương Quá không phải là không khí, mà chính là bao quanh trong vòng nước đậm đặc.
“Chỉ sợ là trong khoảng thời gian vừa qua, Dương Quá biết được thân thế của mình, tâm tình càng thêm phù hợp với Chưởng ý cảnh Ảm Nhiên Tiêu Hồn, nên công phu mới có tiến bộ lớn như vậy.”
Tống Thanh Thư âm thầm suy đoán.
– Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng…
Ca Bích ở một bên yên lặng đọc lấy mấy chữ này, thần sắc đột nhiên trở nên cực kỳ cô đơn, nếu người bên ngoài quan sát tỉ mỉ, hiện tại biểu hiện ra ngoài của nàng bóng dáng cùng Dương Quá cực kỳ rất giống nhau.
Tống Thanh Thư lúc này lực chú ý tập trung trên thân hai người kia, chỉ nghe Bồ Sát Thế Kiệt thét lớn một tiếng, cả người phảng phất hóa thân thành một đầu man ngưu, thanh thế mạnh mẽ tiến công đến hướng Dương Quá, Dương Quá cũng đột nhiên mở hai mắt ra, một thoáng sát na thậm chí làm cho người có một loại ảo giác, đôi mắt Dương Quá tựa hồ bộc phát ra thần thái cực lớn, quyền chưởng tương giao, kình khí bay tứ tán, người chung quanh phụ cận nhao nhao té ngã, bên cạnh chén rượu trên bàn, mâm đựng trái cây tất cả đều sinh ra vết nứt.
Cùng lần trước đối chưởng thì khác biệt, lần này người lui không phải là Dương Quá, chỉ nghe Bồ Sát Thế Kiệt quát to một tiếng, cả người bay bổng thành hình một đường vòng cung bật ngược đập vào một cây đại thụ từ nơi xa, Bồ Sát Thu Thảo từ xa quan sát giật mình, nghĩ thầm ca ca là vì mình mới ra tay, nếu đập thân người vào trên cây đại thụ, chẳng phải là sẽ trọng thương tại chỗ? Tâm niệm nhất động nàng cả người liền bay lên, ý đồ đem chụp đỡ lấy ca ca của mình.
Thấy cảnh tượng này Dương Quá sắc mặt lập tức liền biến hóa, mũi chân hắn điểm nhẹ một cái, cả người phát sau mà đến trước chụp lấy Bồ Sát Thu Thảo ôm vào trong ngực, thân hình ở giữa không trung tiếp tục uốn lượn, lướt ngang một thước né tránh Bồ Sát Thế Kiệt đang bị văng tới.
Bị Dương Quá ôm vào trong ngực, chung quanh đều là khí tức nam tử nồng đậm, ngước đầu nhìn lên gần trong gang tấc khuôn mặt tuấn lãng kia, dung nhan của Bồ Sát Thu Thảo lập tức liền đỏ bừng.
– Ngươi làm gì, mau buông ta ra, ta phải cứu ca ca.
Cảm nhận được ánh mắt mọi người chung quanh, Bồ Sát Thu Thảo trong lòng xấu hổ, cả người lập tức giằng co giãy giụa, đồng thời giơ nắm tay lên đành vào trong lồng ngực Dương Quá.
– Ca ca của ngươi không có việc gì đâu.
Dương Quá lạnh nhạt nói.
– Hả?
Bồ Sát Thu Thảo không rõ ràng cho lắm, nhìn theo ánh mắt của hắn, thì thấy cả người ca ca đã đụng vào cây đại thụ, nhưng lại phảng phất toàn thân không có việc gì, từ từ dưới đất bò dậy.
– Muội muội đừng lo lắng, ca ca một chút thương tổn cũng không có, chưởng lực họ Dương cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Bồ Sát Thế Kiệt thân là đệ nhất cao thủ thế hệ sau của Kim Quốc, lại tự xưng là thiên sinh thần lực, bây giờ cứng đối cứng chưởng đối chưởng, lại bị Dương Quá nhất chưởng đánh bay, trên mặt có chút không nhịn được, lại nghe được tiếng của muội muội la hét muốn tới cứu mình, càng là mặt mo đỏ ửng, liền lên tiếng trấn an.
Ai biết hắn vừa mới dứt lời, thì nghe được sau lưng truyền đến tiếng động răng rắc, Bồ Sát Thế Kiệt kinh hãi quay đầu lại, thì thấy cây đại thụ vừa rồi hắn chạm trúng từ từ đổ gãy…
Cho dù là người không biết võ công, cũng nhìn ra được Dương Quá vừa rồi thủ hạ lưu tình, đem chưởng lực dung phương pháp cách sơn đả ngưu chuyển qua bên trên cây đại thụ kia, nếu không mà người trúng chưởng lực này, ngay cả cây đại thụ kia vài người mới có thể ôm hết còn bị bẻ gãy, thì máu thịt thân thể của con người làm như thế nào chịu được?
Bồ Sát Thu Thảo cũng hiểu ra, vừa rồi chính mình tùy tiện chạy tới tiếp ứng ca ca, quả thực là vô cùng nguy hiểm, nếu không có Dương Quá bay tới cứu mình, bây giờ chính mình không chừng bất định đã là mệnh tang tại chỗ.
“Nguyên lai ta đã trách oan hắn.” Bồ Sát Thu Thảo lặng lẽ liếc nhìn Dương Quá, một khỏa trái tim nhảy so trước đó còn nhanh hơn, chỉ tiếc đối phương đã buông nàng ra, yên lặng quay về.
– Ha ha… hai vị hiền chất ai cũng võ công cao minh, lần này luận võ thật sự là đặc sắc… đặc sắc, nhất là về sau khi Dương hiền chất tung người bay đến cứu lấy mỹ nhân…
Ngồi ở vị trí đầu Hoàn Nhan Tông Hiền thừa cơ đứng lên vỗ tay, giảng hòa thay cho trước đó song phương đang xấu hổ đứng nhìn.
Hoàn Nhan Tông Hiền vừa mở đầu, rất nhanh liền đem chuyện Dương Quá vừa rồi cự tuyệt Bồ Sát Thu Thảo làm cho không gian lúng túng hòa tan, Bồ Sát A Hổ Đặc cũng thừa cơ lên tiếng, không nhắc tới một lời trước đó sự kiện kia, cuộc phong ba này liền từ chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, để giữa sân không ít người đều âm thầm thở dài một hơi…
Tất cả mọi người ngầm thừa nhận đêm nay đứng đầu chính là Dương quá, tiếp xuống thì người tự do nhảy múa cùng nhau.
Khi biết những người còn lại sẽ nhảy múa, Tống Thanh Thư tê cả da đầu, cùng người Hán khác biệt, trên thảo nguyên mặc kệ là nam nữ, ai cũng đều thiện ca thiện múa, nhưng hắn làm sao biết được vũ đạo của Nữ Chân a…
Tống Thanh Thư nghiêng mắt nhìn Ca Bích liếc qua một chút, trong lòng âm thầm lo lắng.
Có thể thế sự cũng là vô thường, quả thực là sợ cái gì thì sẽ đến cái đó, Tống Thanh Thư vừa lo lắng xong, bên tai liền truyền tới một thanh âm thanh thúy non mềm:
– Đường Quát thúc thúc, điệt nữ có thể mời thúc thúc cùng nhảy múa được không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |