Chú ý tới ánh mắt giết người chung quanh của những nam nhân kia, Tống Thanh Thư cũng ngầm cười khổ, khó trách những nam nhân này tức giận như vậy, mình đã cưới được đệ nhất mỹ nhân Kim Quốc làm thê tử, bây giờ thì đệ nhất mỹ nhân tương lai của Kim Quốc lại chủ động đến gần, những người kia không tức giận mới là lạ.
Có thể Trọng Tiết này cố tình tìm đến chính mình để làm gì? Mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng mọi người đồng dạng ngầm thừa nhận, chưa lập gia thất thì tìm người chưa lập gia thất, đã kết hôn thì sẽ cùng mình phu phụ nhảy múa với nhau, Trọng Tiết biết rõ Đường Quát Biện đã kết hôn, thê tử lại còn đang đứng bên cạnh, dạng này trực tiếp chạy tới mời thật tốt sao a?
Tống Thanh Thư ngược lại cũng là rất muốn đáp ứng nàng, cũng không phải là bởi vì có cảm tình cùng với cô nương mỹ sắc này, mà chính là hắn rất ngạc nhiên vì sao nàng luôn có một bộ nhắm vào mình, hai người rõ ràng ngày xưa không oán, ngày nay cũng không thù…
“Chẳng lẽ Đường Quát Biện trước đó đã khi dễ qua nàng, nguyên nhân là vì bội tình bạc nghĩa sao?” Tống Thanh Thư trong đầu rất nhanh liền phủ định, dù sao hắn đối với Trọng Tiết lại có cái cảm giác quen thuộc mẫn cảm lợi hại, hai người trước đó khẳng định đã ở nơi nào từng gặp qua, thế nhưng trong thời gian ngắn thì hắn lại nhớ không nổi đến đến tột cùng đã gặp qua từ nơi nào.
Cho dù Tống Thanh Thư muốn nhân cơ hội cùng nàng tiếp xúc thăm dò một chút, nhưng hắn rõ ràng cân lượng của mình, hắn làm sao biết nhảy múa vũ điệu của Nữ Chân, vừa ra trận không phải là tiết lộ hết nhân bánh ra sao a.
– Thế nào, Đường Quát thúc thúc có phải là ghét bỏ điệt nữ hay sao?
Nàng đem hai tay chắp ở sau thắt lưng, nửa người trên nhích lại gần, lộ ra vẻ cực kỳ đáng yêu động lòng người.
– Ta…
Tống Thanh Thư đang nhức đầu làm cách nào để cự tuyệt, thì bên cạnh Ca Bích cười lên tiếng:
– Ngươi chính là quỷ nha đầu, tự mình đi tìm các vương tôn công tử kia đi, Đường Quát thúc thúc đã có cô cô rồi, hắn phải bồi theo giúp ta nhảy múa mới đúng.
Nói xong Ca Bích liền quay đầu đối Tống Thanh Thư nở nụ cười xinh đẹp:
– Đúng không, phu quân?
Tống Thanh Thư đau đầu, thì Ca Bích đã đưa tay ra, kéo hắn hướng đến giữa sân đi đến, lưu lại Trọng Tiết một mình đứng tại chỗ bực tức giậm chân.
– Trọng Tiết, hay là chúng ta cùng một chỗ nhảy đi.
Bên cạnh một tên công tử nãy giờ một mực chú ý đến Trọng Tiết lại gần cười nói.
– Cút…
Nàng lạnh lùng phun ra một chữ, cũng chưa từng nhìn người kia liếc qua một cái liền quay người rời đi.
– Đang suy nghĩ gì đấy?
Ca Bích thanh âm êm ái vang lên.
Tống Thanh Thư lấy lại tinh thần, cười cợt:
– Ta đang nghĩ đến muội thân là trưởng bối, lại ăn dấm chua của tiểu bối.
– Nào có…
Ca Bích khuôn mặt ửng đỏ…
– Muội không phải là vì… vì…
– Vì cái gì?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Không có gì…
Ca Bích khẽ lắc đầu, dắt tay hắn…
– Chúng ta nhảy múa đi.
Tống Thanh Thư âm thầm kêu khổ, cái vũ khúc này hắn hoàn toàn không biết, chẳng phải là lập tức sẽ lộ tẩy? Thời khắc điện quang hỏa thạch, hắn linh cơ nhất động, ánh mắt liếc về phía phụ cận, các đôi nam nữ vừa múa vừa hát, có lẽ là nhờ có thần lực của hắn so với người bình thường thì lớn hơn nhiều, hắn ngay cả võ công đều có thể xem xét lượt qua liền sẽ học theo được, quan sát người Nữ Chân nhảy múa không bao lâu, hắn bắt chước theo, lập tức liền cũng biết được đại khái, tuy nhiên bời vì không có lời giảng giải kỹ càng, dẫn đến hắn nhảy còn vụng về, tuy nhiên dùng để ứng phó tình huống khẩn cấp, vẫn là miễn cưỡng đủ dùng.
Ca Bích cũng rất là kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Thanh Thư thế mà lại nhảy múa ra dáng, lúc đầu trong dự liệu của nàng, đối phương hẳn là hoàn toàn sẽ không biết mới đúng.
– Thế nào, vi phu nhảy cũng không tệ lắm phải không?
Nhìn thấy đối phương nháy mắt ra vẻ đắc ý, Ca Bích không biết vì cái gì, cảm thấy trước tâm tình u ám trước đó quét sạch sành sanh, nàng bật cười, rồi vội vàng dùng tay che miệng, bàn tay trắng như tuyết tinh tế tỉ cùng với đôi môi kiều diễm ướt át hòa lẫn, cấu thành một bộ hình ảnh cực đẹp:
– Không biết huynh từ nơi nào học được vũ khúc này, tuy mặt ngoài nhìn lấy thì không sai biệt lắm, nhưng tiết tấu toàn sai, huynh ra đây, muội sẽ dạy cho huynh…
Ca Bích nắm tay hắn, dạy cho hắn vũ khúc, hai người trong góc chậm rãi cùng nhảy lên.
Nghe bên trên thân thể Ca Bích truyền đến nhàn nhạt mùi thơm, Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, vì cái gì khi nàng phát hiện hắn không biết nhảy lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ trước đó Đường Quát Biện cũng không biết nhảy múa sao a? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có một lời giải thích như vậy…
Có danh sư Ca Bích chỉ điểm, Tống Thanh Thư càng nhảy càng tốt, Ca Bích phối hợp cùng hắn càng lúc càng thêm hòa hợp, cũng không biết trải qua bao lâu, bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay:
– Thật sự là tốt một đôi nâng khăn ngang mày phu thê ân ái hòa hợp…
Ca Bích làm như đột nhiên giật mình tỉnh lại, đẩy Tống Thanh Thư ra, tự mình trở lại chỗ ngồi, ngửa cổ uống một chén rượu, sắc mặt ửng hồng, cũng không biết là vì chếnh choáng hơi men dâng lên hay sao, mà làm cho khuôn mặt của nàng đỏ bừng.
Tống Thanh Thư nhìn lại từ nơi phát ra thanh âm, thì gặp Hoàn Nhan Lượng đứng ở nơi đó, liền cười nói:
– Vương gia quá khen.
Hoàn Nhan Lượng trong đầu còn dư vị hình ảnh Ca Bích vừa rồi ngửa cổ uống rượu, lúc đó lộ ra này một đoạn cổ thon dài, dưới chút là hai bầu vú cong lên như bị trói buộc dưới cái áo muốn nhảy xổ ra, hắn thậm chí có chút hoài nghi, nếubây giờ giữa sân không có có người khác, chính mình có thể không khống chế nổi chạy lên ôm chầm lấy lấy nàng hôn lên! Còn có vừa rồi cảnh tượng Ca Bích đẩy ra Tống Thanh Thư, trong nháy mắt đó toát ra thái độ ngượng ngùng, khiến cho trong lòng của Hoàn Nhan Lượng phảng phất tựa như mèo quào…
Tống Thanh Thư lên tiếng khiến cho Hoàn Nhan Lượng giật mình tỉnh lại, hắn thừa cơ đem Tống Thanh Thư kéo qua một bên, nhỏ giọng hỏi:
– Trước đó chúng ta thương lượng xong chuyện kia, hay là đêm nay chúng ta cùng trao đổi thể tử các nàng đ0i, như thế nào?
Tống Thanh Thư trong lòng thầm giận, Hoàn Nhan Lượng quả nhiên là sắc ma ác quỷ, nhanh như vậy liền không nhịn được, lập tức bất động thanh sắc nói ra:
– Đêm nay chỉ sợ thời gian quá vội vàng rất nhiều thứ chưa có bố trí tốt, rất khó giấu diếm được hai người bọn họ.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Hoàn Nhan Lượng nhíu mày, thở dài một hơi:
– Ngươi nói cũng đúng, đêm nay đúng là quá vội vàng chút.
Hoàn Nhan Lượng tuy sắc muốn hun tâm, nhưng hắn không ngốc, bất luận là Ca Bích hay là Đồ Đan Tĩnh, ai cũng đều không phải là người dễ bị lừa gạt, nếu không thiết kế tỉ mỉ bố cục, mà vội vàng hành sự, thì rất dễ dàng bị hai nàng phát hiện ra.
Hai nàng thân phận đặc thù, mặc kệ là bị ai phát hiện ra chân tướng, sẽ mang đến một hậu quả khó lường, Hoàn Nhan Lượng cuối cùng vẫn là khắc chế sắc tâm, nói nhỏ:
– Vậy chúng ta hôm nào tìm thời gian tốt sắp đặt kế hoạch một phen, nhất định phải bảo đảm vạn vô nhất thất…
– Ta cũng đang có ý này.
Tống Thanh Thư gật đầu, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi, cái này Hoàn Nhan Lượng thật đúng là… vì đạt được thê tử người khác, thậm chí không tiếc hy sinh thê tử của mình, cũng không biết hắn đến tột cùng là suy nghĩ như thế nào nữa.
Bây giờ yến hội đã đến khâu cuối cùng, Hoàn Nhan Lượng cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu liền cáo từ rời đi, Ca Bích cũng đi tới, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói:
– Muội cảm giác trong khoảng thời gian này Hải Lăng Vương rất coi trọng huynh nha, trước đó rõ ràng hai người cũng không có giao tình gì.
– Đoán chừng là do hai chúng ta cùng chung hoạn nạn, dẫn đến quan hệ càng tiến thêm một bước…
Tống Thanh Thư ngầm cười khổ, Hoàn Nhan Lượng làm gì mà coi trọng ta, rõ ràng là hắn coi trọng nàng mới đúng.
– Chắc là vậy…
Ca Bích gật đầu…
– Đêm nay yến gần kết thúc, vừa rồi muội đã nói với người trong nhà Bồ Sát qua, nếu không chúng ta bây giờ đi về thôi.
– Cũng tốt.
Nhiều người ở đây phức tạp, Tống Thanh Thư lo lắng đụng phải bằng hữu nào của Đường Quát Biện trước đó, đến lúc đó mình không biết đối phương là ai thì phiền phức.
Với lại hắn còn có một cái nguyên nhân không nói ra được, tối hôm qua cùng Ca Bích hoan ái, cái âm động danh khí mỹ diệu kia có cảm giác sướng khoái cùng cực, để lại cho hắn dư vị khó quên, vì thế hắn có chút không kịp chờ đợi, muốn về nhà cùng nàng hưởng thụ khuê phòng chi nhạc.
Từ nhà Bồ Sát đi ra, xe ngựa nhà Đường Quát nhà đã chờ từ sớm ở cổng, kinh lịch hai lần ngộ trúng thích khách ám sát, Tống Thanh Thư nào còn dám lại tiếp tục ngồi trong xe ngựa của Hoàn Nhan Lượng đưa đến, vì thế hắn kiên quyết không ngồi! Để cho Ca Bích an tâm, hắn còn phái người điều gấp đôi hộ vệ từ trong phủ tới.
Hai người sau khi lên xe ngựa, Ca Bích liền ngồi sát vào bên cạnh xe ngựa, vén màn cửa sổ lên nhìn phong cảnh bên ngoài, thấy nàng ngồi cách mình xa như vậy, Tống Thanh Thư cũng không để ý, hắn tựa ở một bên vách khác, cẩn thận thưởng thức ngắm nhìn Ca Bích…
Hai người cứ như vậy lẳng lặng giằng co một hồi, Ca Bích mặc dù không có nhìn Tống Thanh Thư, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, ánh mắt đối phương tựa như có ma lực, rơi ở trên người nàng ở bộ phận nào, thì cái bộ vị kia liền sẽ nóng rực lên, nàng không thể kiên trì được nữa, quay đầu nghiêng mắt oán trách nhìn Tống Thanh Thư:
– Làm gì mà huynh cứ nhìn chằm chằm vào thân người của muội như vậy chứ?
– Bởi vì muội thật là xinh đẹp!
Tống Thanh Thư tán thưởng từ đáy lòng.
– Nhiều năm qua như vậy…
Ca Bích đột nhiên dừng lại, sau đó thăm thẳm thở dài…
– Nhiều năm trôi qua như vậy, huynh nhìn vẫn không đủ sao?
– Muội xinh đẹp như vậy, ta nhìn cả một đời cũng nhìn không đủ.
Tống Thanh Thư thốt ra.
– Cả một đời?
Ca Bích tự lẩm bẩm, cuối cùng vẫn lắc đầu…
– Về sao muội sẽ trở thành một lão bà vừa già lại xấu, muội cũng không tin là huynh sẽ còn thích nhìn muội như vậy nữa.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Chi dù là muội biến thành lão thái bà, thì cũng sẽ là lão thái bà xinh đẹp nhất trong thiên hạ.
Ca Bích lườm hắn một cái:
– Làm gì mà có lão thái bà xinh đẹp chứ…
– Người khác thì đương nhiên không nói, bất quá muội lại là một ngoại lệ.
Tống Thanh Thư cứ như vậy mỉm cười nhìn qua nàng.
Ca Bích rốt cuộc không chống chịu được:
– Hảo hảo, trước kia Oát Cốt Lạt cũng không có dỗ ngon dỗ ngọt nhiều như ngươi vậy.
Chỉ tiếc là Tống Thanh Thư bây giờ chú ý lực tất cả nằm trên dung nhan quốc sắc thiên hương của nàng, trong lúc nhất thời không có thể nghe rõ ra hàm nghĩa trong lời nói của nàng.
Hai người cứ như vậy một đường quay trở lại Đường Quát phủ, nắm tay Ca Bích đỡ nàng xuống xe ngựa, Tống Thanh Thư liền cố ý không buông ra, Ca Bích thì muốn rụt tay về lại, nhưng thấy Tống Thanh Thư không có ý tứ buông lỏng, Ca Bích lo lắng động tác của mình quá lớn gây nên sự chú ý của hạ nhân, liền đỏ mặt tùy theo hắn.
Khi nàng bị hắn nắm tay quay trở lại phòng ngủ, nàng rốt cục có chút không bình tĩnh, hoa dung thất sắc hỏi:
– Huynh… huynh muốn làm gì?
Tống Thanh Thư tiến đến bên tai nàng cười nói:
– Đương nhiên là ngủ rồi.
Ca Bích biến sắc, đẩy hắn ra:
– Nhưng bây giờ… hiện tại… còn sớm…
– Bầu trời đã tối đen, làm gì mà còn sớm nữa?
Tống Thanh Thư chặn ngang liền đưa nàng ôm đến trong ngực…
– Buổi sáng sớm nay đã bị người đánh thức, bây giờ chúng ta cũng nên ngủ sớm một chút.
Ca Bích còn không có kịp phản ứng, đã cảm thấy trời đất quay cuồng, bị hắn ôm đến trong ngực, có chút hoảng, gấp nói:
– Đừng… buông muội xuống.
Tống Thanh Thư cho là nàng ngượng ngùng, nên cũng không để bụng, liền hướng lên đôi môi anh đào nàng hôn lên.
Ước chừng qua một thời gian uống cạn chung trà, Ca Bích thật vất vả mới đẩy hắn ra, tóc mây tán loạn, hô hấp dồn dập:
– Không được, hôm nay không được.
– Vì sao không được?
Tống Thanh Thư sửng sốt.
– Tóm lại không được là không được!
Ca Bích đột nhiên hét to lên, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng mới tỉnh lại…
– Muội… hôm nay thân thể có chút không thoải mái.
– Thân thể muội không thoải mái? Ta lập tức gọi đại phu đến cho xem cho muội.
Tống Thanh Thư vội vàng đứng dậy.
– Không… không cần…
Nhìn tới trong ánh mắt hắn ân cần, Ca Bích hơi có chút thất thần…
– Muội… cái kia tới ngày…
Tống Thanh Thư đầu tiên là sững sờ, tiếp theo kịp phản ứng, chính mình xui xẻo như vậy chứ, vừa vặn đụng tới ngày nàng bị đại di mụ, tối hôm qua thấy không có việc gì mà? Bất quá gặp phải loại chuyện này thì hắn cũng không cách nào khác…
– Thân thể muội không thoải mái, sẽ đi về phòng mình nghỉ ngơi trước đây.
Ca Bích nói xong, cũng không đợi hắn đáp ứng, vội vàng đứng dậy rời đi, chỉ để lại trong không gian một mùi thơm nhàn nhạt.
Tống Thanh Thư duỗi tay, cuối cùng chỉ buồn bực nằm dài trên giường ngẩn người.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Khi Ca Bích quay trở lại trong phòng mình, nước mắt cũng không dừng được nữa, đã tuôn rơi chảy xuống:
“Oát Cốt Lạt huynh làm sao nhẫn tâm như vậy, chúng ta đã từng hẹn cả một đời bạch niên giai lão mà…”
Buổi chiều lúc gặp thích khách, khi Tống Thanh Thư dùng ngón tay hời hợt đón lấy một kiếm thạch phá thiên kinh kia, lúc ấy trong tâm của Ca Bích lại một cao hứng không nổi, bời vì nàng đối với võ công của trượng phu thì quá quen thuộc, trượng phu mình tuyệt đối sẽ không có võ công cao minh như vậy!
Trước đó trượng phu về nhà có đủ loại biểu hiện khác thường, bời vì hai người lúc ấy đang nháo nhào mâu thuẫn nên nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, lúc này một khi bắt đầu hoài nghi, các loại dấu vết đều để lại tất cả rõ ràng xuất hiện tại trong đầu của nàng, lại thêm nhớ tới tối hôm qua lúc cùng đối phương thân mật, loại cảm giác sướng khoái quái dị xa lạ kia, với lại cái đó của hắn cũng to lớn khách thường so với trượng phu thì nàng quá quen thuộc, khi ấy nàng chỉ cho là trượng phụ mình ra ngoài lêu lỏng học được bí thuật cái gì đó nên thay đổi kích thước giống như truyền thuyết đã từng nghe, vì xấu hổ nên nàng không dám hỏi, đến bây giờ nàng kịp phản ứng, đối phương tuyệt không phải là trượng phu của mình.
Đã không phải là trượng phu, thời gian qua lâu như vậy, Đường Quát Biện chính thức cũng chưa từng xuất hiện một lần, đã lộ ra dữ nhiều lành ít.
“Hắn… đến tột cùng là ai?” Cũng không biết qua bao lâu, Ca Bích lau khô trên nước mắt, ánh mắt cũng bắt đầu một lần nữa hồi phục lại thần thái, “Chẳng lẽ hắn chính là hung thủ đã hại chết Oát Cốt Lạt?”
Nghĩ đến chính mình tối hôm qua, tại có thể cùng với hung thủ hại chết trượng phu, bên dưới thân uyển chuyển vui mừng đón nhận mấy lần đỉnh phong cực lạc, toàn thân Ca Bích liền một trận căng lên.
“Không đúng… không đúng, hắn lại có ấn tín của Oát Cốt Lạt, tín vật này, trừ phi Oát Cốt Lạt tự chính mình đưa ra, nếu không ngoại nhân căn bản không hề biết nó tồn tại.” Ca Bích lại nổi lên nghi ngờ, mà làm cho nàng nghi hoặc nhất là bề ngoài của hắn vì sao cùng với Oát Cốt Lạt lại giống nhau như đúc?
Suy nghĩ một hồi lâu Ca Bích lại cảm thấy tâm trí của mình càng hỗn loạn, bất quá nàng chỉ là xác định, ngay tại lúc này, quyết không thể để cho đối phương phát hiện mình đã biết chân tướng sự tình!
“Vậy chẳng lẽ một mực dạng này chẳng khác nào ngầm thừa nhận quan hệ song phương là phu phụ sao a?” Ca Bích do dự, hôm nay dùng thân thể không tiện làm lý do thoái thác, nhưng còn về sau thì sao đây? Chẳng lẽ mỗi lần hắn tìm đến chính mình đòi hoan ái, thì mình lại cũng cự tuyệt như vậy? Chắc chắn là sẽ khiến hắn nghi ngờ ngay…
“Mau chóng nghĩ biện pháp tra ra hắn có phải là hung thủ hại chết Oát Cốt Lạt hay không?” Ca Bích đứng dậy mở ra ngăn tủ bên cạnh, từ trong góc cầm ra một cái hộp, từ trong hộp lấy ra một thanh đoản kiếm sắc lạnh lóng lánh, đây là trinh tiết vệ của nàng, từ khi gả cho Đường Quát Biện về sau, nàng liền đem thanh đoản kiếm này phủ bụi, không nghĩ tới sẽ có một ngày dùng nó lại.
Nàng đã hiểu rõ, như đối phương thật sự vẫn là hung thủ Oát Cốt Lạt, như vậy nàng nhất định sẽ vì trượng phu báo thù, về phần đối phương biểu hiện võ công cao cường, nàng cũng không có để ở trong long, không có nam nhân người nào lúc giao hoan lại phòng nữ nhân đang ở dưới người.
Nếu như đối phương không phải là hung thủ hại chết Oát Cốt Lạt, vậy thì là trong bất hạnh lại có may mắn, như vừa rồi tại trên yến hội nàng đã cân nhắc nói ra như thế, cùng lắm mình cứ như vậy giả ngu cả một đời, phải lưu lại cho trượng phu một mạch hương hỏa về sau, phần hài tử dù cho không phải là do trượng phu thân sinh ra, nhưng chỉ cần hài tử vẫn mang họ là Đường Quát, như vậy thì có quan hệ gì đâu chứ…
Nếu Tống Thanh Thư biết được giây phút này ý nghĩ của Ca Bích, khẳng định là phải kinh ngạc trợn to đôi mắt mà nhìn, bởi vì cho tới bây giờ, hình tượng Ca Bích trong lòng của hắn là một nữ nhân uyển chuyển hàm xúc yếu đuối, thật không nghĩ tới khi đối mặt với dạng biến đổi kinh thiên lớn như thế này mà nàng lại có thể trong thời gian ngắn như vậy, từ bên trong cân nhắc tốt đến các vấn đề lợi và hại.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Lúc này Tống Thanh Thư cũng đã không ở trong phòng, bởi vì trước vốn nghĩ trở về cùng Ca Bích hảo hảo hoan ái một phen, kết quả lại bị đối phương từ chối nhã nhặn, làm cho trong lòng của hắn tựa như có một đốm lửa đốt, trên giường hắn lật qua lật lại vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, liền dứt khoát ngồi dậy.
Nhìn qua ngoài cửa sổ bầu trời đêm, loáng thoáng chiếu ra đèn đuốc bên kia hoàng cung, hắn trong lòng nhất động, hôm nay Ca Bích không được, thế nhưng là Hoàng hậu Bùi Mạn thì vẫn còn tại a!
Trong lòng dâng lên ý nghĩ kia, rốt cuộc không chế trụ nổi, hắn liền thay đổi trang phục của Tiểu Hưng Quốc, vận khởi khinh công thừa dịp bóng đêm hướng phương hướng hoàng cung lao vụt đi.
Thường xuyên ra vào hoàng cung, hắn sớm đã quen thuộc, trên đường đi dễ dàng tránh khỏi đám thị vệ, chỉ mấy cái nhảy vọt liền đến chỗ ở của Tiểu Hưng Quốc, quyết định nhìn trước qua một chút tử tỷ muội của Hoàng Sam nữ có xảy ra tình huống gì không, bất quá vừa muốn đi vào, lại phát giác ra trước cửa có một tên thái giám đang kiên nhẫn gõ cửa:
– Hưng công công… mau ra đây, ta biết công công đang ở bên trong, vừa rồi ta đã nhìn thấy ánh đèn trong phòng rồi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |