– Hiện tại ngươi có thể nói rồi a…
Đông Phương Mộ Tuyết lúc này lười biếng nằm ở trong ngực Tống Thanh Thư, miệng dán lỗ tai của hắn oán giận nói:
– Khúc Phi Yên quả nhiên nói không sai, ngươi chính là loại cầm thú, vừa rồi suýt chút nữa ngươi đã làm cho eo ta vặn gãy, cũng không quản đến ta vừa mới hết tổn thương.
– Ai bảo tỷ khi dễ Viên phu nhân, ta muốn thay nàng lấy lại công đạo.
Tống Thanh Thư khóe môi tận hứng vui vẻ.
– Chờ đến lúc ta đánh thắng ngươi rồi, thì đến lượt ta ở phía trên…
Đông Phương Mộ Tuyết cả giận nói.
– Chỉ sợ tỷ đời này đã không còn có cơ hội đó rồi.
Tống Thanh Thư cười híp mắt nhìn nàng.
Đông Phương Mộ Tuyết không có phản bác được, đang thời điểm hờn dỗi, thì nghe được Hạ Thanh Thanh nói ra, tức giận đáp nói:
– Nói cái gì chứ?
– Ngươi như thế nào lại nói không giữ lời vậy? Ta đã…
Hạ Thanh Thanh suýt bị kích động ngất đi…
Tống Thanh Thư vội đứng dậy an ủi nàng, đồng thời đối với Đông Phương Mộ Tuyết nói ra:
– Tốt rồi, đừng có thừa nước đục thả câu nữa, đệ cũng rất muốn biết…
– Ngươi làm gì cứ muốn giúp nàng mà không giúp ta…
Đông Phương Mộ Tuyết bất mãn nói.
– Ai bảo võ công của tỷ cao như vậy, nếu đệ giúp tỷ, thì Viên phu nhân sẽ bị tỷ khi dễ đến chết sao a.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Đông Phương Mộ Tuyết:
– Ngươi…
Bất quá cuối cùng Đông Phương Mộ Tuyết cũng đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra, thật ra thì nàng rất sớm đã biết được sự tình mình là Đông Phương Bất Bại, không thể lừa gạt Hạ Thanh Thanh cả đời, bởi cái gọi là phòng ngừa chu đáo, nàng rất sớm tự hỏi chuyện này nên xử lý như thế nào.
Có một ngày nàng nắm được tin tức từ thuộc hạ dưới tay, báo là cảnh nội Liêu quốc có một người rất giống Viên Thừa Chí xuất hiện, tướng mạo hay là võ công đều y hệt là hắn, ngay từ đầu nàng cũng không quan tâm đến, dù sao nàng đối với công lực của mình rất có lòng tin, không có ai chịu đựng được một kích chí mạng của nàng mà còn có thể còn sống sót, bất quá lần này xuôi nam, trên đường đi đến Kim Xà doanh, nàng chợt nảy ra ý nghĩ đi xem xét mộ của Viên Thừa Chí thử xem, thì phát hiện bên trong mộ trống không.
– Chuyện này không có thể, chính tay ta tự tay an táng Viên đại ca…
Hạ Thanh Thanh kinh hô nói.
Đông Phương Mộ Tuyết liếc nàng:
– Loại sự việc này rất dễ dàng điều tra, ta lừa gạt ngươi để làm gì? Ngươi tự đi đến đó nhìn xem chẳng phải là sẽ biết sao…
– Có khi nào là cừu gia của hắn, đến đánh cắp thi thể?
Tống Thanh Thư cau mày nói, theo góc độ của hắn mà nói, Viên Thừa Chí hồi sinh đối với hắn một chút chỗ tốt gì cũng không có, dù sao hắn tiếp nhận danh hào của đối phương và luôn cả địa bàn, thậm chí là thê tử của Viên Thừa Chí.
Đương nhiên, Tống Thanh Thư cũng không đến mức âm u như vậy, nếu như Viên Thừa Chí thật sự còn sống, hắn cũng không sợ bị Viên Thừa Chí cạnh tranh, theo cục diện mà nói, song phương đã không còn là đối thủ chung một tầng nữa…
– Ta lúc trước cũng nghĩ như vậy, dù sao chết mà hồi sinh thì quá mức vượt qua lẽ thường…
Đông Phương Mộ Tuyết cũng suy nghĩ giống như Tống Thanh Thư, vì vậy đến lúc ngoài chiến trường, nàng cũng còn tồn tại ý định mượn đao giết người để diệt trừ Hạ Thanh Thanh, vừa rồi Hạ Thanh Thanh lại dốc sức liều mạng cùng nàng, vào thời điểm Tống Thanh Thư lâm vào thế khó xử, trong đầu nàng bỗng nhiên toát ra một ý niệm: Nếu Viên Thừa Chí còn sống thì tốt rồi…
Ý nghĩ này một khi xuất hiện ra, thì không vãn hồi được, lúc trước có rất nhiều ý chi tiết thì lại không để ý đến để phân tích hợp thành một tuyến. Trên thế gian này có rất nhiều chuyện đều là như vậy, trong lòng nếu không tồn tại ý niệm nào trong đầu, thì sẽ có vô số lý do chối bỏ các chi tiết kia, nhưng một khi trong đầu cho rằng những chi tiết kia là có khả năng xảy ra, như vậy cho dù có nhiều khó khăn hơn nữa, thì đều xem xét để vượt qua từng chi tiết một…
Đông Phương Mộ Tuyết chính là như vậy, một khi cho là Viên Thừa Chí có thể còn sống là điều kiện tiên quyết, thì nàng phát hiện có rất nhiều cho tiết có thể giải thích rồi.
– Nghe qua một hồi, thì đây chỉ là suy đoán của ngươi…
Hạ Thanh Thanh nghe xong một hồi, rốt cuộc nhịn không được, nàng để cho Đông Phương Mộ Tuyết nắm mũi dắt đi như vậy, chính là vì muốn biết rõ tung tích Viên Thừa Chí, cho nên cái đáp án này, hiển nhiên không thể làm cho nàng thỏa mãn.
– Đương nhiên không chỉ là như vậy…
Đông Phương Mộ Tuyết điềm tĩnh giải thích nói, nàng vừa rồi sở dĩ kéo dài thời gian dây dưa với Hạ Thanh Thanh, có một nguyên nhân cũng bởi vì nàng cần có chút thời gian để làm rõ mạch suy nghĩ của mình, lúc này nàng đã đem tất cả các chi tiết suy luận không sai biệt lắm…
– Đúng là thế nhân không ai tin Viên Thừa Chí còn sống, đó là vì nhìn vào công lực của ta, một kích toàn lực đánh trúng yếu huyệt trên đầu, thì không ai có thể còn sống sót được…
Tống Thanh Thư gật đầu:
– Đừng nói là Viên Thừa Chí, lấy công lực của đệ, nếu không vận công hộ thể thì bị tỷ đánh trúng cái bộ vị đó, cũng là lành ít dữ nhiều.
– Không sai…
Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục nói…
– Thế nhưng ta nghĩ lại, nếu Viên Thừa Chí còn sống, thì tất nhiên phải có thứ gì đó trợ giúp hắn tránh thoát được một kiếp, hắn bị đánh trúng chính ngay trán, nơi đó không có khả năng có hộ giáp bảo vệ, nghĩ tới nghĩ lui, thì chỉ có thể là do hắn tu luyện loại nội công nào đó…
– Hỗn Nguyên Công làm gì có thần kỳ như vậy chứ?
Thân là thê tử của Viên Thừa Chí, Hạ Thanh Thanh đương nhiên đối với môn nội công này cũng biết không ít. Lúc này tâm tình của nàng cực kỳ mâu thuẫn, có một phương diện hy vọng Viên Thừa Chí vẫn còn sống, còn một phương diện khác thì muốn hủy bỏ cái khả năng này…
– Hỗn Nguyên Công không có thần kỳ như vậy, nhưng Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công thì có đấy…
Đông Phương Mộ Tuyết cười nói.
– Cửu chuyển Hỗn Nguyên Công?
Tống Thanh Thư nhướng mày, ngay cả hắn cũng chưa từng nghe qua tên tuổi môn võ công này, đừng nói chi là Hạ Thanh Thanh…
Đông Phương Mộ Tuyết cũng không có vội giải thích môn công pháp này, nói:
– Phái Hoa Sơn là một môn phái có nhiều võ công kỳ ảo, đời này này mặc dù phái Hoa Sơn có chút xuống dốc, nhưng mỗi thời kỳ đều có cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chủ yếu chính là Hoa Sơn ẩn giấu bí tịch võ công vô cùng phong phú, ví như Độc Cô Cửu Kiếm của Phong Thanh Dương, lại còn có Quỳ Hoa Bảo Điển, năm đó Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta chính là giành được từ phái Hoa Sơn.
– Quỳ Hoa Bảo Điển là từ phái Hoa Sơn mà Nhật Nguyệt thần giáo có được…
Hạ Thanh Thanh giật mình, uy danh hiển hách của Quỳ Hoa Bảo Điển trong giang hồ, nàng tuyệt không nghĩ tới còn có tầng nguồn gốc này.
– Không sai…
Tống Thanh Thư gật đầu nói…
Kỳ thật ngoại trừ Quỳ Hoa Bảo Điển, lúc trước Nhật Nguyệt thần giáo còn nhận được tin tức, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công cũng giấu ở bên trong phái Hoa Sơn, chỉ tiếc lần đó trên Hoa Sơn mai phục toàn là cao thủ tinh anh của Ngũ Nhạc kiếm phái, Nhật Nguyệt thần giáo đụng độ cũng bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng mới cướp được Quỳ Hoa Bảo Điển, khi ấy chưa có phát hiện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công tồn tại. Kể rõ lại đoạn chuyện cũ này vô cùng thê thảm, Đông Phương Mộ Tuyết cũng là bồi hồi xúc động, dừng một chút nàng tiếp tục nói…
– Nếu như Viên Thừa Chí thật sự chết mà hồi sinh, như vậy chỉ có một nguyên nhân: Hỗn Nguyên Công thật ra chính là Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công trong truyền thuyết…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/12/2023 06:33 (GMT+7) |