Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 » Phần 14

Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Phần 14

Tống Thanh Thư không nghĩ tới nội dung nguyên tác đã xảy ra biến hóa, xem ra khi mình xuyên qua thế giới này đã có hiệu ứng một số thay đổi không giống theo như nguyên tác rồi… hắn bắt đầu lo lắng về chuyện này thì Hồ Phỉ đã vui vẻ trở lại lôi kéo ống tay áo của hắn, nhìn hắn mà hy vọng:

– Huynh biết phụ thân của đệ sao?

Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, nghe được câu hỏi của Hồ Phỉ, đôi mắt hắn nhìn xa xăm về phía chân trời lộ vẻ sùng kính:

– Liêu Đông đại hiệp Hồ Nhất Đao, gặp phải kẻ làm ác, chính là một đao không tha, ta xưa nay kính nể anh hùng đại hào kiệt, chỉ tiếc không được gặp mặt dù chỉ một lần cho thỏa…

Thấy hắn tán thưởng phu quân mình, Hồ phu nhân sắc mặt có chút hòa hoãn lại, nàng tựa hồ nhớ lại năm xưa cùng phu quân mình hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Nghe được hắn kính trọng phụ thân mình như vậy, Hồ Phỉ hết sức cao hứng, có điều nhìn thấy khóe miệng ngọt ngào của mẫu thân mình, đôi mắt Hồ Phỉ chuyển động:

– Có phải là trước mặt mẫu tử của tiểu đệ, huynh mới khen tặng phụ thân để lấy lòng đây?

– Không phải vậy!

Tống Thanh Thư khuôn mặt nghiêm nghị, nói rất tự nhiên:

– Thiên hạ ngày nay, đại hiệp xưng hô khắp nơi, có điều chân chính có thể xưng tụng là đại hiệp, tại hạ chỉ tán thưởng có hai người mà thôi…

– À… anh hùng thiên hạ nhiều người như thế, không biết là hai người nào có được sự vinh danh này vậy?

Hồ phu nhân cũng bị hắn gây nên hứng thú, vẻ mặt thay đổi không lạnh như băng nữa.

– Người đầu tiên là trấn thủ Tương Dương Quách Tĩnh, một lòng vì dân vì nước, hoàn toàn xứng đáng được xưng tụng là đại hiệp.

Tống Thanh Thư tuy nói như vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “ Đáng tiếc là tinh lực của Quách Tĩnh hoàn toàn tập trung vào chuyện quốc gia đại sự trên người, vì thế đối với phu nhân của mình khó tránh khỏi thất trách… ”

– Quách đại hiệp đúng là một đời đại hiệp.

Mẫu tử hai người đều gật đầu.

– Còn lại là…

Tiểu hài tử dễ kích động, thấy Tống Thanh Thư không tiếp tục nói, Hồ Phỉ liền vội vàng hỏi.

Tống Thanh Thư không nói thẳng, trái lại đọc một bài thơ:

“Liêu Đông có hảo hán,

Đại hiệp Hồ Nhất Đao.

Võ công bình thiên hạ,

Hào khí trùng mây xanh.

Nghĩa khí mãn càn khôn,

Nhu tình trong lòng nhiễu.

Trêu đến thư sinh tiện,

Hận bất tương kết giao. ”

Một bài thơ khiến cho đôi mắt đẹp Hồ phu nhân nhìn hắn thật lâu một cách kỳ lạ.

– Vị vong nhân thay mặt cho tiên phu cảm ơn công tử đã làm bài thơ này ban tặng.

Lúc này nàng mới thật sự yên lòng, đối phương nếu không quen thuộc kính nể cuộc đời hành hiệp trượng nghĩa của Hồ Nhất Đao, thì không thể nào làm ra được bài thơ có nội dung chuẩn xác như vậy, tuy bài thơ chỉ ngắn ngủi vài dòng, nhưng Hồ phu nhân phảng phất lại nghe được tiếng cười tràn đầy nghĩa khí của phu quân, trong lòng nàng không khỏi chua xót.

Giờ này thì Hồ Phỉ càng nhìn thấy Tống Thanh Thư hợp ý, nghe bên trong ý bài thơ của hắn tràn ngập tiếc nuối có duyên được gặp mặt mẫu thân mình, trong long Hồ Phỉ hào khí đột ngột sinh ra, nắm lấy ống tay của Tống Thanh Thư trang trọng nói rằng:

– Vừa rồi ở trong tửu lâu đệ rất khâm phục hào khí của huynh, tuy rằng huynh tay trói gà không chặt, có điều lại kiên cường chịu đựng như thiết cốt, phụ thân nếu như nhìn thấy huynh cũng nhất định sẽ hận vì tương phùng muộn, cảm thấy huynh tràn ngập tâm ý tiếc nuối, đệ đồng ý để huynh cùng phụ thân kết nghĩa làm huynh đệ, không biết huynh có bằng lòng hay không?

Hồ phu nhân kinh hãi biến sắc, vội vã muốn che miệng nhi tử của mình lại:

– Phỉ nhi, đừng ăn nói hồ đồ!

Quả nhiên không hổ là Tuyết Sơn Phi Hồ, từ thuở còn bé đã có hào khí can vân, Tống Thanh Thư sang sảng nở nụ cười:

– Quả nhiên xứng đáng là nhi tử của Hồ đại hiệp! Tại hạ cầu còn không được.

Nói xong hắn kéo tay Hồ Phỉ quay về hướng đông bắc quỳ xuống, nắm lên một nắm đất thay cho hương nến:

– Tại hạ Tống Thanh Thư, kính trọng phong thái Liêu Đông Hồ Nhất Đao, nguyện kết làm huynh đệ dị giới, hoàng thiên hậu thổ chứng giám tấm lòng thành này.

Hồ Phỉ cũng quỳ xuống, nghiêm trang trịnh trọng:

– Tại hạ Hồ Phỉ, hôm nay thay mặt cho phụ thân Hồ Nhất Đao cùng Tống Thanh Thư kết làm huynh đệ, dị giới… um… tuy không sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện cùng chết…

Hồ Phỉ dù sao tuổi còn nhỏ, trong lúc nhất thời không nhớ tới cái gì lời thề, hắn chỉ mang máng nhớ được qua chuyện kể các hảo hán thề khi kết nghĩa, há mồm ra nói…

– Hồ nháo… phụ thân ngươi đã…

Hồ phu nhân vừa rồi không kịp ngăn cản nhi tử của mình lại, hiện tại thấy lời thề của nhi tử mình chẳng ra ngô khoai gì cả, nên vô cùng lúng túng…

– Tẩu tẩu, không cần lo lắng, tiểu đệ cái mạng này vốn là đã chết rồi, bây giờ chỉ là ráng kéo dài một chút hơi tàn mà thôi.

Tống Thanh Thư cũng không có nói dối, Tống Thanh Thư chân chính đúng là đã chết rồi.

Thấy hắn gọi mình là tẩu tẩu, Hồ phu nhân trong long hơi rung động, có chút không tự nhiên nói:

– Phỉ nhi quá hồ đồ.

– Tiểu đệ ngược lại thật ra rất tán thưởng hắn, tuy vẫn còn nhỏ nhưng trong lòng thì màng hào khí như phụ thân của hắn, nếu tiểu đệ vừa rồi không cùng huynh trưởng kết bái, thì tiểu đệ còn dự định kết minh với hắn đây này.

Tống Thanh Thư cười nói tiếp.

– Phỉ nhi, chúng ta cứ ngầmxem như là ngang hang mà luận giao.

Hồ Phỉ rất hưng khởi khi nghe hắn nói như thế, vì lúc thề kết bái Hồ Phỉ đã dùng danh tự của phụ thân mình, đột nhiên nghĩ đến bỗng dưng mình thấp hơn.

Tống Thanh Thư một đời, trong long đang phiền muộn, bây giờ nghe vậy liềnđại hỉ, tiến lên kêu lên:

– Đại ca tốt!

Nhìn một lớn một nhỏ ở đó gây náo loạn, Hồ phu nhân cũng có chút bất lực nhắm hai mắt lại, không thể làm gì khác hơn là nói lái sang chuyện khác:

– Tiểu… tiểu đệ, ta thấy thân thể ngươi tựa hồ hơi suy nhược, có phải là ỷ vào thể chất mà không có tiết chế… trụy lạc… nên mới như vậy.

Tống Thanh Thư được nàng gọi tiếng tiểu đệ, trong lòng ngọt ngào, vội vã trả lời:

– Trời đất chứng giám, tiểu đệ bởi vì bị trọng thương, đến nỗi kinh mạch bị đứt đoạn…

Hồ phu nhân nghe vậy liền cả kinh:

– Tiểu đệ có thể để ta bắt mạch xem sao?

Dù sao thấy hắn đã cùng chồng mình kết bái, cho nên nàng tất nhiên không lưu ý đến chuyện nam nữ khác biệt nữa.

Mặc dù biết chuyện xem mạch với tình trạng của mình là vô ích, Tống Thanh Thư vẫn lễ phép đưa tay ra, khi ngón tay trắng nõn của Hồ phu nhân để trên mạch đập cổ tay của hắn, Tống Thanh Thư trong lòng chợt thấy xúc cảm dạt dào…

– Người nào lại ra tay tàn nhẫn với tiểu đệ như vậy?

Không bao lâu, Hồ phu nhân hoàn toàn biến sắc.

Tống Thanh Thư tiếc nuối thu cánh tay về, cười khổ nói:

– Trước đây tiểu đệ từng làm một chuyện sai lầm vô cùng to lớn, gặp phải hiểm cảnh như thế này cũng là có tội thì phải chịu, tẩu tẩu cũng không cần để ý tới làm chi.

– Nếu quả thật như thế, thì đúng là tiểu đệ cũng là người hiểu chuyện…

Thấy Tống Thanh Thư thông suốt như vậy, Hồ phu nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ánh mắt sáng ngời nhói tiếp:

– Đúng rồi, chúng ta đang muốn đi bái phỏng Độc Thủ Dược Vương, nghe nói ông ta không những dùng độc lợi hại, mà chuyện cứu người cũng hay như thần, nói không chừng biết đâu có thể trị hết thương thế cho tiểu đệ.

“Đúng dịp, mình cũng đang đến Động Đình hồ cũng là vì tìm ông ta. ”

Tống Thanh Thư trong lòng cảm thán duyên phận lại trùng hợp như thế…

– Nếu tiểu đệ nếu là không chê, chúng ta cùng nhau lên đường tìm kiếm ông ta.

Hồ phu nhân ôn nhu nói.

“Cầu còn không được! ”

Tống Thanh Thư vô cùng đại hỉ, làm sao từ chối chứ, ý thức được biểu lộ của mình có chút thất thố, liền vội vàng nói:

– Không biết tẩu tẩu có biết nơi trú ngụ của Độc Thủ Dược Vương chưa vậy?

– Mẫu tử chúng ta nhiều năm tìm kiếm, mấy tháng trước thì thăm dò được ông ta đang ở Động Đình hồ, nhưng vị trí cụ thể thì lại không được biết dù đã hỏi thăm khắp nơi.

Hồ phu nhân đôi thanh tú lông mày hơi nhíu nói.

– Tiểu đệ thì biết ông ta ở Động Đình hồ tại vùng Bạch mã tự, có điều Bạch mã tự nằm ở nơi nào, đã hỏi rất nhiều người nhưng không ai biết.

Tống Thanh Thư cũng rất buồn phiền.

– Mẫu thân, tháng trước chúng ta không phải đã từng đi ngang qua một trấn nhỏ, có vùng Bạch mã tự sao?

Tiểu Hồ Phỉ đột nhiên reo lên.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Danh sách truyện cùng bộ:
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 (Full)
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 7 (Update Phần 14)
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 21/03/2019 06:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân