Điền phu nhân mặt trắng bệch, lắc đầu nói.
Điền Thanh Văn cười nhạo nói:
– Hừ… giả vờ làm cái gì trinh tiết nữ nhân, trước khi ngươi theo phụ thân ta, không phải đang là thê tử của người ]nam nhân khác? Vậy thì thân thể cũng đâu có thuần khiết gì, gần gũi với thế tử mấy đêm, có thể đổi về phụ thân ta một cái mạng, sau khi ra ngoài chắc chắn là phụ thân cũng sẽ không trách ngươi.
– Hỗn trướng, có thể cùng trưởng bối nói chuyện như vậy sao?
Tống Thanh Thư nghe không vô, bực tức Điền Thanh Văn, nên đứng ra hét lớn.
Điền Thanh Văn bị khí thế của hắn làm hoảng sợ hết hồn, mặt không tự nhiên nói:
– Ta nói đều là lời nói thật.
Nói xong nàng iền hướng về bên trong nội đường chạy đi.
– Phu nhân, đừng chấp nhất với nàng… nàng chưa trưởng thành nên không hiểu chuyện.
Tống Thanh Thư vội vã quay đầu lại an ủi Nam Lan.
– Điền Thanh Văn nói không sai.
Điền phu nhân có chút hồn bay phách lạc, tự lẩm bẩm.
– Cũng được, để ta đi tìm gặp Phúc Khang An…
– Nói bậy…
Tống Thanh Thư nắm lấy hai bả vai Điền phu nhân hai vai, lắc lắc mấy lần, khi thấy nàng đã phục hồi tinh thần lại, mới lớn tiếng nói.
– Điền Thanh Văn nào biết tâm tư của phụ thân mình, tại hạ tin rằng bất kỳ nam nhân nào, cũng thà chết, cũng không muốn thê tử của chính mình dùng thân thể đến với nam nhân khác để đổi lấy cơ hội sống sót cho mình, nếu phu nhân làm như vậy, liệu có thể hay cứu được Điền huynh ra hay không thì tại hạ không biết, nhưng tại hạ biết Điền huynh nhất định sẽ hận phu nhân suốt đời…
– Nhưng chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn huynh ấy chết?
Điền phu nhân cắn môi nói.
– Việc này nguyên nhân bắt nguồn từ tại hạ, hãy để tại hạ tìm cách giúp phu nhân cứu Điền huynh.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói.
– Thật sao?
Trong thời gian này, ánh mắt nàng quen nhìn thấy những nam nhân thật đáng ghê tởm, nhưng bây giờ Tống Thanh Thư chủ động cứu giúp, Điền phu nhân trong lòng chợt thấy ấm áp.
– Đương nhiên là thật, chỉ là tại hạ cần thời gian, những ngày sắp tới nếu Điền huynh vẫn còn chịu nhiều cực khổ hơn, thì Điền phu nhân cũng nhất định phải nhẫn nhịn, tuyệt đối đừng làm ra việc gì ngốc nghếch. Tại hạ đáp ứng Điền phu nhân, sẽ đem Điền huynh cứu ra.
Tống Thanh Thư suy nghĩ, cứu một Hạ Thanh Thanh cũng là cứu, cứu nhiều hơn thêm một Điền Quy Nông thì cũng vậy thôi…
– Đa tạ Tống công tử!
Điền phu nhân vui mừng khôn xiết, lại hơi khụy đầu gối thi lễ.
– Phu nhân không cần đa lễ.
Tống Thanh Thư đỡ nàng đứng thẳng lên, từ chóp mũi truyền đến một mùi thơm thoang thoảng, trong lòng sững sờ, nữ nhân này vừa mềm vừa nhẹ, tựa như là không có trọng lượng vậy…
Hai tay bị hắn nắm lấy trong tay, Điền phu nhân thấy được có chút không thích hợp, sau khi đứng dậy thì lùi một bước, hỏi:
– Không biết công tử bây giờ đang ở nơi nào, bằng cách nào mới có thể tìm được công tử?
Hy vọng Tống Thanh Thư giúp nàng cứu phu quân, Điền phu nhân sợ là khi muốn gặp hắn thì không biết tìm ở phương nào…
– Tại hạ bây giờ đang ở tại Như Gia tử điếm ở phía tây thành, phu nhân nếu có việc, có thể tới đó tìm tại hạ.
Tống Thanh Thư nói xong liền đứng dậy cáo từ.
– Phu nhân, sắc trời cũng không còn sớm, tại hạ đi về trước, khi có tin tức tốt tại hạ sẽ thông báo cho phu nhân. À… chuyện ngày hôm nay Điền phu nhân đừng nói với ai khác, tại hạ lo lắng đối với phu nhân sẽ bất lợi.
– Ta hiểu thân phận của công tử, ta sẽ nói với Điền Thanh Văn cũng sẽ không nói cho ai biết, để không làm hỏng đại sự của công tử.
Điền phu nhân xuất thân từ tiểu thư quan gia, biết Tống Thanh Thư là mệnh quan triều đình, nhưng âm thầm lặng lẽ đi tới thành Thịnh Kinh, trong lòng cũng hiểu rõ.
Tống Thanh Thư mới vừa đi ra ngoài hai bước, đột nhiên quay trở lại, lấy ra hai thỏi vàng đưa tới trong tay Điền phu nhân:
– Điền huynh có chuyện, phu nhân chung quanh không còn có người, hao phí tiền tài chắc chắn là có, đây là một phần tâm ý tại hạ, mong rằng phu nhân đừng có chối từ.
Điền phu nhân liền vội vàng đem kim ngân đẩy về:
– Công tử trượng nghĩa xuất thủ cứu Điền Quy Nông, ta đã không có gì báo đáp, lại có thể nào nhận lấy kim ngân, xin công tử đừng có làm khó ta…
– Điền phu nhân… bây giờ đang lúc khó khăn, cần gì phải câu nệ như thế chứ? Ngày sau Điền huynh thoát qua khổ nạn, lúc đó báo đáp lại tại hạ cũng không muộn.
– Ta thật sự không thể…
Hai thỏi vàng ở trong tay hai người cứ đẩy tới đẩy lui, đến cuối cùng tay thì bàn tay của hai người thậm chí đều nắm chung một chỗ, Điền phu nhân giọng nói mang theo vẻ thẹn thùng:
– Nếu thịnh tình của công tử đã như vậy, ta sẽ… nhận lấy.
Nói xong vội vàng đưa tay giật trở về.
Tống Thanh Thư cũng nhân cơ hội cáo từ, ra khỏi Điền phủ, bàn tay vẫn có thể cảm nhận được da thịt non mềm, thầm ngưỡng mộ Điền phu nhân, rồi đi về tửu điếm.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensexhay.org/cao-thu-kiem-hiep/
– Đại nhân muốn dạ thám Bảo thân vương phủ?
Nghe được dự định Tống Thanh Thư, Trương Khang Niên ngạc nhiên hỏi.
– Um… ngươi nói nhỏ thôi.
Tống Thanh Thư biết tửu điếm này không có được cách âm kín đáo.
Trương Khang Niên vội vã hạ thấp giọng:
– Tống đại nhân, như vậy quá mức nguy hiểm, hay là mang theo mấy huynh đệ.
Tống Thanh Thư cân nhắc nhìn Trương Khang Niên mỉm cười nói.
– Khinh Công của các ngươi không đủ, đi theo chỉ phiền phức, một mình ta đi sẽ rất nhanh quay trở về.
Đổi y phục dạ hành, Tống Thanh Thư tìm đến phụ cận Vương phủ, nhìn bên trong yên tĩnh, trong lòng thầm nói: “Viên phu nhân, hy vọng phu nhân chưa làm chuyện điên rồ…”
Đi tới một góc tường hẻo lánh tường, nhìn bốn bề vắng lặng, hắn nhún mũi chân, lặng yên tiến vào, một đường tránh né đám thị vệ tuần tra, chậm rãi hướng về bên trong tới gần.
Ẩn núp ở sau lưng một tòa giả sơn, nhìn phía xa thị vệ lui tới, Tống Thanh Thư không nghĩ tới thủ vệ Bảo thân vương phủ lại nghiêm ngặt như thế, hắn quan sát một lúc lâu, phát hiện đối phương phòng ngự không có bất luận một khe hở nào, hắn khinh công tuy cao, nhưng chung quy cũng không phải là người tàng hình, tuy rằng có thể dùng võ công giải quyết mấy trạm gác ngầm, nhưng sẽ bị đám thị vệ còn lại phát hiện, then chốt vì Tống Thanh Thư không cho là mình trong vòng một thời gian ngắn sẽ có thể tìm được Hạ Thanh Thanh, chứ đừng nói chi đến chuyện dẫn nàng đi…
Liếc mắt nhìn tòa nhà từ xa, Tống Thanh Thư hít một hơi, xoay người rời đi quay trở về.
– Bảo thân vương phủ thủ vệ nghiêm như vậy, chẳng lẽ so với Tử Cấm Thành còn lợi hại hơn?
Triệu Tề Hiền cùng đám thủ hạ vây quanh nghe Tống Thanh Thư nói.
– Dưới cái nhìn của ta, Tử Cấm Thành đột nhập vào thì có thể dễ hơn một chút. Dù sao Tử Cấm Thành quá to lớn, không thể đề phòng tất cả mọi ngóc ngách, chỉ cần khinh công đủ tốt, thì từ khe hở ẩn nấp rồi vào đến. Bảo thân vương phủ thì nhỏ hơn rất nhiều, thêm vào Bảo thân vương tay nắm binh quyền, ba bước một tổ, năm bước một trạm, hình thành cái thế bên trong Vương phủ con ruồi cũng bay khó lọt…
Tống Thanh Thư biết tiềm hành là không thể, đành phải nghĩ đến biện pháp khác.
– Chỉ là một Vương gia, đem trong vương phủ phòng bị so với hoàng cung còn nghiêm mật hơn… quả là…
Trương Khang, Niên Triệu Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau, trong lời nói thâm ý không cần nói cũng biết.
– Tống đại nhân theo sau định làm như thế nào đây?
Một tên thị vệ khác hỏi.
– Ngày mai chúng ta lấy thân phận Khâm sai đại thần, quang minh chính đại đến Vương phủ đi.
Tống Thanh Thư hừ một tiếng.
– Mọi người đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai không chừng là sẽ có nguy hiểm đấy.
Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Tống Thanh Thư dẫn đầu đoàn người ra khỏi thành, sau đó mặc vào quan phục, lấy ra cờ xí, đến cổng thành phái người thông báo đến quan chức trong Thịnh kinh.
Cũng không lâu lắm, từ trong Thịnh kinh phái người đem bọn họ nghênh tiếp.
Đoàn người ở tại Dịch quán nơi tiếp đãi các sứ giả không bao lâu, Bảo thân vương Hoằng Lịch mang theo thế tử Phúc Khang An cùng với văn võ bá quan Thịnh kinh, đến đây yết kiến.
– Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu rằng…
Bảo thân vương suất lĩnh tướng sĩ chống quân Mông Cổ, đại công với xã tắc, ban tứ… Khâm Thử!
Đọc xong thánh chỉ, Tống Thanh Thư thu về, đưa đến trong tay Bảo thân vương Hoằng Lịch.
Tống Thanh Thư đã nghe danh từ lâu, lần này rốt cục nhìn thấy dung mạo Hoằng Lịch, thấy lão lỗ tai to, môi trên râu ria dày rậm, biểu lộ uy nghi…
– Nghe tiếng Tống đại nhân tuổi trẻ anh hùng đã lâu, hôm nay gặp mặt, so với tưởng tượng trẻ hơn mấy phần, Bản vương rất khâm phục.
Hoằng Lịch đem thánh chỉ giao cho hầu cận, rồi kéo lấy ống tay Tống Thanh Thư thân cận.
– Vương gia vất vả trấn thủ bắc cương của Đại Thanh, qua nhiều năm đã mấy lần đánh đại bại quân Mông Cổ, uy chấn thiên hạ, quả thật là rường cột nước nhà Đại Thanh, ở trước mặt Vương gia, hạ quan làm sao dám xưng danh anh hùng.
Tống Thanh Thư giả vờ giả vịt nói.
– Ha ha ha… Tống đại nhân thật biết nói chuyện, chẳng trách tuổi còn trẻ, mà rất được hoàng thượng sủng hạnh.
Bảo thân vương cười vang nói.
Sau khi sắp xếp nơi ở cho Tống Thanh Thư, trò chuyện với Tống Thanh Thư một hồi, Hoằng Lịch đứng dậy cáo từ, trước khi đi mở miệng nói:
– Đêm nay Bản vương ở trong phủ sẽ thiết yến Tống đại nhân đón gió tẩy trần, hy vọng Tống đại nhân sẽ đến tham dự…
– Đa tạ vương gia, hạ quan nhất định sẽ đến!
Tống Thanh Thư thi lễ, rồi tiễn đưa đưa đến ngoài cửa.
Cùng các quan gia Thịnh kinh giao tiếp rườm rà công văn, thương thảo ban thưởng mấy chục vạn tướng sĩ theo lệnh của Khang Hy, bất tri bất giác thì màn đêm buông xuống, Tống Thanh Thư nóng lòng, không thể chờ đợi được nữa nên đi thẳng tới Vương phủ dự tiệc.
Lúc Tống Thanh Thư đã vào chỗ ngồi, Hoằng Lịch cao giọng hướng về bách quan trong bữa tiệc giới thiệu:
– Bản vương hôm nay giới thiệu cho các vị một vị thiếu niên anh hùng, vị này là Tống đại nhân, Ngự tiền thị vệ phó tổng quản của hoàng thượng, cũng là đệ nhất cao thủ kinh thành. Tống đại nhân ngày trước từng phụng chỉ đi chỉnh đốn võ lâm, một thân võ công khiến cho các môn các phái tâm phục khẩu phục, đã từng một chiêu kiếm đả bại Võ Đang Trùng Hư chân nhân, một quyền đánh minh chủ Ngũ Nhạc phải khiếp sợ…
Phía dưới xì xào bàn tán, đột nhiên một trận cười gằn truyền đến:
– Lời đồn cũng có thể là nói ngoa, Vương gia cũng không nên bị người lừa bịp, Tống đại nhân, ngày đó ngươi bắt nạt Thái Sơn phái, bần đạo tuy rằng đã không còn là môn nhân của Thái Sơn Phái, nhưng vẫn còn là tình nghĩa sư môn, nay cả gan muốn lĩnh giáo tuyệt thế thần công của Tống đại nhân.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên quay đầu lại, thấy người nói chính là một đạo nhân, đây chính là Ngọc Chân tử trước ở Sơn Hải quan từng có gặp mặt một lần, liền mỉm cười nói:
– Lần trước chúng ta ở Bình Tây Vương phủ không phải đã từng giao thủ sao?
Nghĩ đến lần trước bị hắn dùng một chưởng đánh bay mấy trượng, Ngọc Chân tử mặt đỏ ửng, rít lạnh:
– Lần trước là do bần đạo khinh địch, lần này sẽ không như vậy nữa đâu.
Ngọc Chân tử cũng là cao thủ trong chốn võ lâm, lần trước bị Tống Thanh Thư dễ dàng đẩy lui, đúng do chủ quan, nội lực của lão tuy rằng không yếu, nhưng cũng không phải là cường hạng, mà lão am hiểu nhất chính là có thân pháp quái dị phối hợp với kiếm pháp ảo diệu, ngang dọc giang hồ mấy chục năm, cũng rất ít đụng phải đối thủ.
– Vị này là Ngọc Chân tử đạo nhân, một trong những cao thủ của bản vương, Tống đại nhân có thể chỉ điểm cho bản vương khai sáng…
Hoằng Lịch nói nhẹ nhàng…
Thấy Hoằng Lịch không có không ngăn lại, trái lại còn có thái độ cổ vũ, Tống Thanh Thư biết trận ác chiến này từ chối không được, nghĩ đến chính mình từ lúc cải luyện Hoan Hỉ thiện pháp, bây giờ nội lực kém xa so với ngày trước, nên không khỏi nhíu mày.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/03/2019 06:29 (GMT+7) |