Người phục vụ nhẹ nhàng đặt hai cuốn menu xuống trước mặt tôi và chị rồi im lặng đứng kế bên, tất nhiên ánh mắt của anh chàng đang hướng về phía chị trước tiên.
– Mời chị chọn món!
– Dạ mời anh!
Chị gật đầu.
– Hihi 5 phút sau anh hả quay lại nha.
– Dạ!
Anh phục vụ nhẹ nhàng quay đi, tôi khẽ liếc nhìn xuống menu đồ ăn thở nhẹ một cái, ơn trời giả cũng không quá sức tưởng tượng của tôi. Lâu lâu ăn một lần thì được chứ giá này mà ăn mỗi ngày chắc bán thân sớm.
– Nhox nhox ăn gì?
Chị hồn nhiên chạy qua đứng sau lưng tôi chống cằm chăm chú nhìn vô menu trên tay tôi. Giật mình, tôi đưa mắt nhìn quanh vì chị vô tư đến nổi những người khách và cả phục vụ đang hướng mắt về bàn tôi.
– Sao hổng coi menu của chị nhảy qua đây chi người ta nhìn kìa.
– Hihi! Nhox ăn cái này đi. Ngon lắm đó. Cái này cái này … món này nửa nè…ùhm khoang…món đó cay lắm chị ăn hổng được…uhm…món này nửa nè hihi…
Mặc tôi nói, chị chẳng thèm nhìn để ý xung quanh, vẫn vô tư chăm chú nhìn vô menu vui vẻ chọn món, tôi cũng đành lắc đầu nhìn theo ngón tay chị trên menu. Dường như với chị ở cái nhà hàng trang trọng này, cả những ánh mắt của phục vụ, của những người khách lịch sự khác chẳng làm chị bận tâm, gương mặt chị vẫn vui vẻ không thèm nhìn xung quanh dù chỉ một cái liếc mà chăm chú thì thầm chọn món với tôi. Có hai đứa mà chỉ thiếu điều muốn hết cái menu người ta.
– Thôi chọn hai ba món thôi ăn sao hết.
– Hihi nhưng món nào chị cũng muốn ăn mà.
– Biết vậy mà nhiều thiệt mà
– Vậy hả!
– Ừ chọn lại đi.
– Xí! Mệt ghê! Vậy ăn cái này, cái này, cái này với cái này nửa.
– 5 món hả.
– Hoy nha! Ít dữ lắm rồi đó.
– Ờ rồi sao cũng được.
– Khó ưa!
Chị vui vẻ chạy trở về chỗ ngồi tay vẫy vẫy anh phục vụ đứng cách đó không xa.
– Anh cho em món này, món này … này này nửa…nhanh nhanh nha.
– Dạ! Phiền chị chờ vài phút ạ!
Anh phục vụ quay đi, có vẻ cũng lắc đầu trước sự nhí nhảnh của chị, c̣n tôi th́ bó tay toàn tập rồi.
– Nè nè! Nhox bỏ cái mặt ngố đó đi…
– Mặt nào …
– Đó! Mặt gì bí xị thấy ghét
– Bí đâu mà bí …
– Cười như chị nè …
Chị chu miệng cười tít mắt làm tôi cũng phì cười theo
– Đó vậy mới ngoan …
– Nay mình ăn thả ga luôn hihi …
– Ờ ờ …
– Ăn xong bắt nhox con ở lại trừ nợ hihi chị hổng có đem tiền theo đâu đó …
– Trời đất!
– Hihi sợ chưa …
– Sợ khỉ! Bỏ chị lại thì có …
– Hông dám! Tự nhiên bắt chị chi …
– Ờ xấu xí quá người ta bắt đem bán lấy thịt …
– Uýnh chết giờ, dám nói chị xấu hả. Bắt nhox mần thịt thì có …
– Hè nhox ốm nhôm không sợ, có chị ăn cho nhiều vô ú nu người ta bắt chắc chắn …
– Xí! Bắt nhox con…hihi chị của nhox xinh đẹp người ta sẽ không nỡ làm hại chị đâu …
– Sao biết …
– Vì chị là chị xinh đẹp của nhox con mà hihi …
– Lí sự cùn …
– Kệ chị …
Nói linh tinh thì nói chứ tôi cũng nhột lắm chứ bộ, nảy giờ gọi nhiêu món chắc đi cả tháng lương của tôi chứ đùa à. Cũng may trong bóp tôi vẫn còn kha khá tiền vì lúc về nhỏ Hân đã nhét tiền trở lại vào bóp tôi, cả tiền em bỏ trong balo ở nhà nửa nên giờ tính ra tôi cũng có kha khá.
– Hù nhox đó!
– Hù gì?
– Hihi ai thèm cho nhox con ở lại đây đâu, chỉ có chị mới có quyền bắt nhox con mần thịt thôi…
– Sax! Đâu ra cái vụ đó vậy…
– Mới nghĩ ra…
– Ngon ha lấy quyền đâu đòi bắt người…
– Quyền làm chị của nhox biết chưa…
– Bắt rồi nuôi được không mà bày đặt…
– Hihi ai thèm nuôi nhox chứ, nhox con phải nuôi chị thì có….
– Mơ đi…
– Đáng ghét!
Tôi cười quay mặt nhìn ra ngoài cửa. Chị hay thiệt, vài lời nói linh tinh mà xóa đi mọi âu lo về mặt vật chất tiền bạc mà tôi đang nghĩ trong đầu, tưởng chừng ngay lúc ấy tôi không còn nhớ gì về những con số năm bên phải trong cuốn menu đồ ăn nửa. Ừ chơi thì chơi tới bến sợ, ngay mai là chuyện của ngày mai, thả tẹt ga luôn… cùng lắm là mỳ tôm chan nước mắt thôi mừ =]]. Trời bên ngoài vẫn mưa nhẹ làm người ta có cảm giác như sắp tối đến nơi dù chỉ mới 3h chiều. Vòng vòng trước mắt đã thấy sắp trọn 2 ngày rong chơi với chị rồi, ăn xong chị thả tôi về mới là chuyện lạ, thôi đành dời kế hoạch chiều qua quán trình diện ông Kha xin đi làm lại vậy.
– Nhox nghĩ gì vậy?
– À nghĩ tới vụ chị ăn nhiều ú nu bán được nhiêu tiền đó.
– Đáng ghét! Hihi nói dóc!
– Thiệt!
– Ai cho mà nghĩ linh tinh chứ …
– Đầu nhox nhox nghĩ gì cấm sao được …
– Hihi mai mốt sẽ cấm luôn…sẽ quản lý luôn …
– Ngon dữ!
– Chứ sao!
– À mà nè …
– Sao?
– Ừ thôi chút nói tiếp người ta đem đồ ăn ra rồi kìa.
Tôi ngừng nói khi nhìn thấy hai anh phục vụ đang mang đồ ăn ra chiếc bàn khá nhỏ nên đồ ăn chỉ dọn ra từng món chứ không dọn ra hết một lần. Nhìn hai dĩa đồ ăn tôi mới gật gù, hèn gì nảy chị đòi chọn tùm lum món cũng đúng, cái dĩa to đùng mà miếng đồ ăn có chút xíu, nhìn muốn khóc gì đâu. Chưa kịp bắt tay vào ăn chị đã đứng dậy đi sang bên cạnh tôi nói nhỏ vào tai anh phục vụ, ảnh gật đầu rồi nhẹ nhàng kéo cái ghế của chị sang để sát vào ghế tôi.
– Gì nửa?
– Hihi chị không thích ngồi đối diện…
– Sao vậy?
– Vì chị là chị nhox
– Rồi liên quan gì tới ngồi đối diện?
– Mình là chị em chứ đâu phải đang hẹn hò đâu mà ngồi đối diện hihi…
– Sax có vụ đó nửa hả…
– Có!
– Sao nhox hổng biết? Giờ mới nghe thấy vụ này đó…
– Hihi ai biểu nhox là hai lúa chi …
– Có vụ đó thiệt hả …
– Hihi nhiều chuyện, với chị là như vậy …
– Nghi quá …
– Nghi gì …
– Đòi qua ngồi kế để giành ăn chứ gì …
– Vô duyên! Ai thèm giành với nhox chứ! …
– Ờ! Chút đứa nào giành là heo…
– Ừ! Chơi luôn hihi…
Nói là thì nói, thề thì thề đã đời cũng không thoát khỏi tay chị. Ngồi ăn mà cứ nhăm nhe hết chọt cái này trong dĩa tôi lại chọt cái khác, tuy không công khai giỡn như những lần trước nhưng cũng ăn uống không ngớt tiếng cười đùa nho nhỏ vừa đủ hai đứa nghe. Lần lượt năm món nhanh chóng được hai chị em giải quyết gọn, đồ ăn khá ngon, tuy hơi lạ miệng nhưng nói chung tôi cũng thích nghi nhanh với mùi vị đặc trưng của món âu. Ăn xong, trong lúc ngồi nhâm nhi nước uống với trái cây tráng miệng, chị vẫy tay gọi một anh theo bản tên đeo trên ngực thì là quản lý quán thì phải.
– Anh anh!
– Chị cần gì ạ?
– Cho em mượn điện thoại của anh đi
– Dạ!
Anh quán lý có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu đi lại quầy lễ tân mang trở lại cho chị một chiếc điện thoại.
– Điện thoại chị đâu?
– Ở nhà rồi.
– Sao hổng nói lấy điện thoại nhox nè.
Tôi đưa tay sờ túi quần, mèn điện thoại đâu mất rồi.
– Khỏi kiếm ha! Chị để điện thoại nhox ở nhà luôn rùi hihi.
– Gì kỳ vậy?
– Chị thích!
– Haizz.
Chị không thèm nói với tôi nửa quay qua bấm số. Tiếng nhạc chờ vang lên một lúc thì có người bắt máy.
– Alo! Tôi nghe.
– I’m Phương.
– Ừ ừ sao Phương.
Thì ra gọi cho anh Phong, chị ngồi kế nghe điện thoại bên tay trái nên tôi có thể nghe thấy tiếng anh nói chuyện.
– Phong tốt bụng ơi!
Nghe giọng chị thiếu điều tim muốn rớt khỏi lồng ngực, đạt chuẩn nhõng nhẽo. Mới hồi sáng theo tôi nghĩ là chị mới làm chuyện có lỗi với anh vậy mà giờ chưa gì đã tự tin giở cái giọng nhõng nhẽo ra rồi.
– Thôi thôi hiểu rồi.Phong biết lỗi rồi Phương làm gì làm đi.
– Vậy hen…thanks you!
Chị cup máy, nói chuyện ngắn gọn chẳng hiểu gì hết. Tôi ngơ ngác nhìn chị trả điện thoại cho quản lý.
– Ủa nói vậy thôi hả…
– Uhm hihi…
– Là sao không hiểu…
– Hihi kệ chị!
Nói xong chị vui vẻ móc trong ví ra một cái thẻ màu vàng vàng đưa cho anh quản lý
– Thanh toán cho em nha anh…
– Dạ chị chờ chút ạ!
Anh quản lý nhẹ nhàng nhận chiếc thẻ rồi quay lưng đi. Tôi giật mình nhìn chị
– Gì vậy…
– Hihi trả tiền chứ gì?
– Sao hổng để nhox trả…
– Ai cho nhox trả chứ! Có người trả rồi…
– Ai?
– Tên đánh nhox hồi sáng đó…
– Hả sao bắt ảnh trả…
– Hihi vì hắn có lỗi mà…
– Ủa ở đây thanh toán bằng thẻ được hả chị?
– Uhm…
– Vậy thẻ đó của anh Phong hả?
– Uhm…
– Sao thẻ ảnh mà chị giữ?
– Chị trộm hồi sáng…
– Sax…
Chị vui vẻ cười tươi cầm một trái dâu cho vào miệng ăn ngon lành, mặt rất chi hạnh phúc và gian… chẳng hiểu rõ hết vụ này nhưng mà tự nhiên tôi thấy thương anh Phong quá, vừa chứng kiến cảnh người yêu mình ngoại tình hồi sáng chưa kịp làm gì giải tỏa giờ còn bị chị trấn lột tiền đi ăn uống với thằng “gian phu” nửa chứ @@.
Sau khi nhận thẻ, tôi và chị còn ngồi ngắm cảnh mưa rơi thêm một chút nửa rồi mới kéo nhau đi khỏi quán. Chị lái xe vòng qua một quán caffe bắt tôi mua cho chị một ly caffe kem mang đi, tự tôi chọn một ly caffe đá không đường rồi lên xe mặc cho chị lái xe đi đâu thì lái. Trời vẫn mưa nhẹ, không to nhưng sẽ rả rích suốt cả ngày, mấy hôm nay không có đọc báo xem tin tức nhưng tôi đoán chắc đang có bão vì chỉ khi bão Sài Gòn mới thường có những cơn mưa nhẹ kéo dài. Lợi thế của ôtô đó là trời mưa người ta vẫn có thể đi dạo ngắm phố Sài Gòn bình thường, đường hôm nay vì mưa nên cũng không quá đông người lưu thông nên xe chị chạy khá thoải mái.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Câu chuyện đời tôi |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/09/2017 12:36 (GMT+7) |