Tôi móc cái đt ra và đt cho thằng tuấn đi nhậu, bữa nhậu cuối cùng à mà không, bữa nhậu kế tiếp sẽ có nhưng sẽ rất lâu…
– Alo mày hả tuấn – tiếng tôi trầm ngâm…
– Tao đây có gì không…
– Tao muốn rủ tụi mày đi nhậu, ngày mai tao lên trển rồi…
– Cái gì, sao đột ngột vậy – giọng nó bất ngờ…
– Ừ…
– Rồi để tao điện đám kia mày đến quán cũ trước đi…
– Ừ…
Tôi ừ một tiếng và bước lang thang đến quán, nơi mà tôi tạm biệt đám bạn thân của mình, nơi tui trút bỏ muộn phiền trong cuộc sống, bước chậm rãi trên con đường lá rơi đầy, tôi vừa đi vừa suy nghĩ về mọi thứ tôi trải qua ở nơi đây, và ngày mai tôi sẽ không còn ở nơi đây, có lẽ tôi sẽ quên nên tôi sẽ khắc thật sâu vào tâm trí mình để nơi đây không bao giờ nhạt phai trong tâm trí tôi, sao một hồi khắc sâu hình ảnh của nơi đây vào tâm trí mình, tôi đã đến cái nơi tôi nói lời tạm biệt với đám bạn. Lựa một góc ở trong gốc quán tôi, ngồi đó đợi tụi nó đến, lốp bốp mưa lại rơi cơn mưa khiến lòng tôi đau nhói khi nhớ lại cái buổi chìu mưa hôm qua. Sau một lúc ngẩn ngơ dưới mưa thì tụi nó cũng đã đến khoảng 10 chiếc xe máy dựng lại trước quán, tầm khoảng 15 thằng đi đến chỗ tôi, bọn nó ngồi phịch xuống khuôn mặt buồn bã…
– Sao mày lại lên trển? – Thằng tuấn mở đầu cuộc trò chuyện buồn tẻ…
– Tại tao muốn đổi không khí thôi – tôi rút ra một điếu thuốc cho lên miệng…
– Mày… mày hút thuốc à? – Cả đám bất ngờ khi thấy tôi cầm điếu thuốc trên tay…
– Ừ – tiếng “ừ” của tôi lạnh lùng phát ra…
– Mày có chuyện gì nói tụi tao nghe đi, anh em cả mà.
Tôi khẽ nhếch môi bật lửa rít một hơi khói thật sâu vào lòng phổi…
– Tao không sao đâu, tụi mày cứ nói linh tinh – tôi chau mày…
– Thật không? – Thằng tuấn gặng hỏi…
Tôi đập tay xuống bàn khiến cả đám lặng yên…
– Đụ mẹ tao nói tao đéo có sao là đéo có sao, tụi mày đừng có hỏi…
Tụi nó chưa từng thấy tôi nổi nóng như vậy, tụi nó lặng thinh đi, tiếng mưa vẫn tí tách ngoài kia…
– Tao xin lỗi – thằng tuấn lên tiếng…
– Không lỗi phải gì ở đây cả uống đi…
Tôi cầm cái ly rượu đang được rót đầy kia uống một cái ực vào miệng, cổ họng tôi nóng rang lên vì rượu, nó khô khóc như cánh đồng hạn hán, và cũng giống như cảm giác tôi ân ái với em. Cảm đám cầm ly rượu cụng vào nhau, tiếng “cách” của thủy tinh va vào nhau nghe rất đã, ngồi tán phét với tụi nó đủ thứ chuyện trên đời, mặt mày thằng nào cũng đỏ ngầu đi vì rượu, hơi men tỏa ra lồng lộng trên bàn nhậu, bổng thằng tuấn chạy ra ngoài xe lấy một thứ gì đó được quấn giấy cẩn thận, cái thứ đó dài khoảng 3 gang tay, nó ướt mem bước vào ngồi phịch xuống, đưa cho tôi…
– Mày cầm lấy cái này đi…
– Cái gì vậy – tôi hướng cặp mắt đỏ ngầu lên nhìn nó…
– Mày mở ra đi…
Tôi gỡ miếng giấy báo quấn chặt thứ đó, từng vòng báo rớt xuống mặt đất ướt nhẹp, từ hiện ra trước mắt tôi và một thanh kiếm nhật màu đen dài khoảng 3 gang tay, tôi ngước nhìn nó với ánh mắt đầy khó hiểu…
– Mày đưa tao cái thứ này làm gì vậy…
– Thì mày cầm đi, trên đó nó không như dưới đây đi, có chuyện thì có thứ mà dùng – giọng nó lạnh te…
– Mày làm như tao lên trển để đánh nhau không bằng – tôi nhếch mép cười…
– Thì mày cầm đi cho chắc, phòng bệnh hơn trị bệnh mà – nó cười toe toét…
– Ừ…
Tôi rất hạnh phúc khi có thằng anh em này, nó luôn chuẩn bị hết cho tôi những thứ tôi cần, nhưng bây giờ nó lại đưa cái thứ này cho tôi khiến tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi vẫn nhếch mép cười nhận lấy cái tấm lòng của thằng anh em chó đẻ này. Tôi với đám bạn ngồi tàm xàm ba láp một chút rồi lại uống, uống rồi tàm xàm, một lúc sau thằng tuấn đã ngấm men, nó ngước nhìn lên tôi với ánh mắt an ủi…
– Mày chia tay với con bồ rồi phải không – nó nhìn chăm vào mắt tôi…
Cái câu nói của nó làm khơi lại vết thương lòng trong tôi, tôi trầm ngâm một lúc…
– Ừ tao chia tay rồi, sao mày biết – tôi hỏi nó…
– Nhìn cái bản mặt mày là tao biết rồi, lúc nãy trên đường đến đây tao thấy con bồ mày nó đi với thằng nào đẹp trai lắm nên tao đón ra – nó làm một hơi…
Tôi nắm chặt tay lại bóp chặt lấy cái ly trong lòng tay mình lại, tôi ném xuống mặt đất một cái rất mạnh “Bốp” thủy tinh văng tung tóe khắp mặt đất, tụi nó giật mình nhìn tôi…
– Đm con phò, con phò – tôi hét lên…
Bọn nó ngồi im ở đó nhìn tôi, nhìn thấy tôi như vậy tụi nó cũng chẳng thể nói thêm một lời gì nữa, sau một lúc cơn giận của tôi giảm dần xuống theo tiếng mưa tí tách ngoài kia, tôi ngước nhìn lên tụi nó đôi mắt đục ngầu…
– Tao xin lỗi, tao hơi điên…
Cả đám chỉ im lặng, một lúc có tiếng “ừ” nhỏ trong cổ họng thằng tuấn, tôi lấy chai rượu cuối cùng ra rót đầy ly cả đám, tôi nhìn tụi nó đầy tiết núi bởi ngày mai tôi phải đi rồi.
– Này đm, làm gì như sắp chết hết vậy, uống coi – tôi gằn giọng…
– Ừ – cảm đám nói lên…
Tiếng va chạm của những chiếc ly lại va chạm vào nhau, trời đã hơn 10h tối, tôi lang thang về nhà sau cuộc vui cuối cùng bên đám bạn, tay trái thì cầm cây kiếm của thằng tuấn đưa cho tôi, tôi dựng nó vào trong lòng người, tôi bước liêu xê dưới bóng đèn đêm đang dẫn lối tôi về nhà, tôi đẩy cánh cửa sắt ra bước vào, đầu tôi choáng váng vì men đã ngấm sâu vào trong người, tôi bước chầm chậm vào nhà, thì có một bóng người đang nhỏ nhắn ngồi trên chiếc ghế sofa tại phòng khách, thấy tôi bước vào nó đứng phắt dậy…
– Anh hai vào đây em muốn nói chuyện…
– Chuyện gì tao mệt rồi – tôi trốn tránh nó…
– Thì ngồi xuống đó đi, không em nói hết việc của anh cho mẹ bây giờ – nó hăm dọa tôi…
Tôi không còn đường rút nên phải ngồi xuống nói chuyện mặt đối mặt với nó…
– Anh chia tay nhỏ ngân rồi à – giọng nó lạnh te…
– Phải – tôi cũng đáp lại bằng một cái giọng còn lạnh hơn nó…
– Tại sao? Anh là thế với nó, nó trao trong trắng cho anh rồi, tại sao anh lại làm điều đó – tay nó bấm chặt vào nhau…
– Tại tao chán rồi nên bỏ thôi – nói ngược hoàn toàn những lời trong lòng mình…
– Chán ư, anh lấy đi sự trong trắng của con người ta rồi bảo chán ư – nó đập tay xuống bàn “rầm”
– Ai bảo nó tự dâng hiến thì nó chịu thế thôi – từng câu nói từ cổ họng tôi phát ra cũng là từng phần trái tim tôi vỡ vụn…
– Đồ khốn nạn, tôi thật sự thất vọng vì có người anh trai như anh, tôi cứ ngỡ anh quen với nhỏ thì anh sẽ quên được chị linh, nhưng tôi không ngờ, anh lại là một thằng như thế…
– Ừ tao khốn nạn từ nhỏ rồi, mày không cần phải khen…
Câu nói của tôi phát ra, làm nó cứng họng, nó chỉ ú ớ một lúc và im bặt…
– Còn chuyện gì không, tao lên phòng đây…
Mặc kệ nó ngồi đó, khóc không thành lời, tôi bước lên từng bậc cầu thang, tim tôi tan nát, nhưng tôi không cần ai hiểu cho tôi, tôi chỉ cần biết mình làm điều đó là vì nhỏ thế là đủ rồi.
Tôi đẩy cửa phòng ra, nằm phịch xuống giường kế bên là chiếc balo to đùng của tôi, tôi cảm thấy cái cổ mình ngứa ngứa, tôi lò mò thì… cái vậy đó là cái sợi dây chuyền chìa khóa của tôi, tôi định bứt đi nhưng tôi không thể, tôi không thể làm được điều đó, cằm sợi dây chuyền trong tay, mũi tôi cay xòe đi, nhưng tôi không khóc, tôi nuốt ngược nước mặt vào trong và một lúc sau tôi thiếp đi vì hơi men trong người và trong tay vẫn còn nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng tay…
Đây là… đài… tiếng vọng của cái lo phát thanh làm tôi thức giấc, tôi ngồi dậy uể oải nhìn xung quanh và bước vào nhà tắm, tắm rửa để ra bến xe, từng dòng nước lạnh te chảy xuống cơ thể tôi, tôi đứng dưới dòng nước một lát để tỉnh ngủ và bước ra khỏi phòng tắm, tôi thay đồ và xách cái balo to đùng xuống nhà, tôi bước nặng nề xuống dưới nhà thì không có ai dưới đó, bỗng dưng tôi nhớ lại cần lấy một thứ và chạy lên phòng đó là khung hình của tôi và linh, và của tôi và đoan. Đã khá lâu tôi liên lạc với linh không được lúc tôi điện cho em thì chỉ nghe tiếng “thuê bao quý khách…” chắc có lẽ em quên tôi rồi, bởi vì thằng như tôi thì sau em lại nhớ được chứ, tôi với tay lấy cái khung hình đó và loay hoay tìm cái khung hình còn lại, tôi nhớ lúc về nhà mình đã đập nát cái khung hình đó và sáng không tìm thấy được, mà thôi cứ xem như cái khung hình đó là quá khứ đi, tôi sẽ quên, tôi sẽ sống một cuộc sống khác. Tôi bước xuống nhà lấy cái đt ra và điện cho thằng tuấn…
– Alo mày hả tuấn – giọng tôi lạnh nhạt…
– Ừ tao đây…
– Mày rảnh không qua chở tao ra bến xe được không…
– Ừ đứng đó đi để tao qua, tôi ngồi tựa trên chiếc ghế đá trước cửa nhà, ngắm nghĩ một lúc thì nó tới, nó chạy trên chiếc dream độ của nó chạy lại tôi, nó nhìn tôi buồn thảm vô cùng…
– Lên xe mày – nó cắt ngang suy nghĩ tôi…
– Ừ – tôi đáp lại…
Tôi leo lên xe và chạy ra thẳng bến xe, gió thổi hù hụ làm rát hết khuôn mặt tôi, chẳng mấy chốc tôi đến bến xe, tiếng hò reo của anh phụ xe, tiếng mời gọi của những người bán hàng rong pha trộn nhộn nhịp trong khung cảnh sáng sớm này. Tôi bước tới một chiếc xe có đích đến tôi cần đến bước lên xe, tôi ngồi sát bên cửa sổ chào tạm biệt nó, xe bắt đầu lăn bánh, xe đưa tôi trốn khỏi nơi đây, đưa tôi đến một vùng đất mới, tạm biệt, tạm biệt nơi đã đem lại cho tôi những kỷ niệm đẹp nhất, và cũng là nơi đem lại cho tôi nỗi đau tột cùng…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensexhay.org/chay-tron/
Chiếc xe lăn bánh một nhanh, từng vòng quay đều đều trên con đường nhựa trải dài trong hư không, tôi ngồi tựa sát vào cửa sổ suy nghĩ rất nhiều chuyện, bỗng chốc tôi suy nghĩ về những ngày mưa cùng nhau chuyền hơi ấm cho nhau, nhớ lại cảnh ấy lọng tôi có thắt lại, tim tôi lạnh buốt khép thật chặt lại, để mai này tôi sẽ không iu ai, không phải gây tổn thương cho ai và… bị ai đó làm tổn thương. Từng ngọn gió lùa vào cánh cửa sổ của chiếc xe màu nâu sẫm, từng hạt nắng chói chang chiếu xiên qua chiếc xe này, tôi tựa sát đầu vào cánh cửa nhìn ra ngoài, từng cánh đồng chảy dài bất tận bây giờ đã lùi về phía sau… cánh đồng xanh bát ngát bây giờ đã nhường chỗ lại cho những bụi cây rậm rạp ven đường, tôi suy nghĩ về tương lai mình sẽ sống ra sau với 2 triệu đồng ít ỏi trong tay đây, có lẽ khi lên đến tôi sẽ tìm một phòng trọ nhỏ và đi tìm một công việc vừa với sức tôi để trang trải cho cuộc sống của mình, tôi lạc vào những suy nghĩ về những toan tính cho tương lai của mình và thiếp đi lúc nào không biết…
– Còn 1km nữa là đến bến, quý khách xin chuẩn bị…
Tiếng anh phụ xe làm tôi giật mình thức dậy, tôi ngáp một hơi dài, rút một tờ khăn giấy ướt ra lau khuôn mặt mình cho tỉnh ngủ. Tiếng “cót két” của chiếc xe củ kỷ bắt đầu chậm dần, xe quẹo sang trái và hạ dần tốc độ xuống trước mắt tôi là một bến xe tấp nập. Ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đường nóng rực, tiếng rao bán hà rong của những người đang gánh những thúng đồ cồng kềnh vật lộn với dòng đời, tiếng anh phụ xe thúc dục khách lên xe và nhiều thứ nữa đã hiện lên cái sự phức tạp của nơi đây.
Tôi bước theo dòng người đang rời khỏi chiếc xe màu nâu sẫm này, tôi lấy cái nón lưỡi trai đội sụp xuống nhằm tránh ánh nắng gay gắt của cái thứ hình tròn đỏ rực trên trời kia. Tôi hít một hơi thật sâu vào lòng ngực, để cảm nhận được cái không khí nơi đây, không khí nơi đây nó không thanh bình như ở chỗ tôi, không khí này nó hòa trong làn khói đen hù của những chiếc xe đang vịn gas kia, tôi móc một điếu thuốc đốt lên rít một hơi thật sâu làn khói trắng vào lòng ngực mình, tôi bước ra khỏi cái nơi đầy khói bụi này, tôi móc trong túi quần ra một mảnh giấy trắng ghi địa chỉ trường mà ba đã đưa học bạ của tôi vào đó. Hôm nay là ngày 25 tháng 7… 2 ngày nữa là hôm tôi phải đi thi để được vào cái trường đó. Tôi lát đát trên con đường đầy khói bụi của chống phồn hoa đô thị này, từng dòng người hối hả tấp nập trên những con đường đầy khói bụi này, tôi đi theo cái địa chỉ mà ba đưa cho tôi, vật lộn một lúc với cái địa chỉ trong tay, tôi cuối cùng cũng tìm được cái ngôi trường đó. Ngôi trường rất to có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy được ngôi trường to lớn như thế này, ngôi trường có 4 lầu cao chót vót, tôi bước vào thấy một đám đông đang láo nháo trước cái bảng to đùng kia, tôi bước chầm đến, nhìn xuyên qua cái đám đông kia thì ra là cái lịch thi của trường, đang xem thử cái lịch thi vào phòng thi thì có một đứa con gái ngả vào tôi, như phản xạ bt của một người con trai tôi đưa tay ra đỡ người con gái đó, tay tôi choàng qua eo giữ cố gái ấy lại, hương thơm nhè nhẹ thoảng qua cái mũi nhạy cảm của tôi, tôi nhìn thẳng vào cô tao, gương mặt tròn trắng, hớt tóc ngố nhìn rất dễ thương, làn da hồng hào mịn mạng, cô gái này hơi lùn đứng ngang tai tôi, tướng tá nhìn cũng được hợp với gương mặt đó, bầu vú phập phồng theo từng nhịp thở, nhưng cái thứ kích thích đó không chạm được tới trái tim tôi.
– Ôm nhiêu đó đủ rồi – giọng tôi lạnh te…
– Xi… n… l. Ỗi… – cô gái ríu rít nói…
Tôi mặc kệ những lời nói ấy, tôi bước khỏi cổng trường với cái balô to đùng trên vai tôi, tôi lang thang khắp khu vực quanh trường để tìm một phòng trọ để nương thân. Sau một lúc vật lộn dưới cái nắng gay gắt của ánh nắng mùa hè và những cuộc đấu khẩu với những bà chủ phòng trọ cuối cùng tôi cũng tìm được một phòng trọ khá sạch sẽ, căn phòng khoảng chừng 4 – 5 mét vuông, trong phòng chỉ có vỏn vẹn được một cái giường được làm bằng gạch bông và một cái khung bếp cũng làm gạch bông nốt, đặt cái balo bự đặt cái bịch xuống giường tôi thay cái quần dài ra sách cái quần cộc ra phía sau nhà trọ tắm, đẩy cánh cửa bằng tôn ra tôi bước vào xối vài ca nước mát lạnh để xua tan đi cái nóng nực. Sau một lúc chìm trong dòng nước mát tôi bước ra ngoài, trở lại phòng, tôi máng những bộ đồ của mình lên, đang loay hoay dọn dẹp thì “cóc… cóc” tiếng gõ cửa từ phía ngoài, tôi bỏ dang chiếc quần lót đang văng tứ tung trên giường ra mở cửa, hiện trước mắt tôi là một cô bé ướt chừng bằng tuổi em gái tôi, nhỏ thập thò ngoài cửa không dám bước vào, khuôn mặt ửng đỏ lên không dám nhìn tôi, tôi đứng quan sát một lúc thì phát hiện ra con nhỏ này khá đẹp, đôi mắt tròn to đen láy, sống mũi cao chạy dài, nước da trắng, tóc ngắn, thân hình khá nảy nở, cặp vú vun cao đôi chân trắng thon thả đang lộ ra sau chiếc quần jean ngắn…
– Có chuyện gì thế – tôi hỏi con nhỏ…
– Dạ… dạ… mẹ kêu em sang kêu anh đưa giấy cmnd làm giấy tạm trú và ký hợp đồng luôn…
Lúc này tôi mới sực nhớ lại là chưa ký hợp đồng với bà chủ nhà.
– Đợi xíu nghe – tôi gằn giọng…
Tôi bước vào phòng lấy 1 củ 2 ra và tờ cmnd đưa cho nhỏ. Đợi con bé đi khuất tôi đóng cửa nhà và tiếp tục dọn dẹp. Ánh nắng chìu tà, mang mác cả khu trọ, tôi thức dậy uể oải bước xuống nhà tắm súc miệng, tôi quay trở lại phòng sọt lấy chiến quần jean ra ngoài gặm một ổ bánh mì, vừa đi vừa gặm bánh mì, tôi đang suy nghĩ tìm được việc làm để trang trải, thì đập vào mắt tôi là một cái bảng “Thuê nhân viên 1 tháng 800k” của một quán nước khá đẹp, tôi nuốt hết bánh mì trong tay và bước vào trong. Thấy một mụ béo đang ngồi chéo ngoảy chỗ quầy tính tiền tôi liền đi lại hỏi mụ…
– Chị ơi em thấy ở ngoài cửa tiệm mình có bảng thuê nhân viên phải không chị? – Tôi giả vờ dối lòng nói cái giọng dịu dàng với mụ…
Lúc này mụ quay sang nhìn tôi từ trên xuống dưới và gật gật đầu…
– Phải, em muốn xin việc hã gì? – Mụ hỏi tôi…
– Dạ còn việc không chị – tôi đáp nhẹ nhàng…
– Còn 1 chỗ chạy bàn làm không?
– Dạ được ạ – tôi cười đắc ý…
– Mà em bao nhiêu tuổi rồi – bả nhìn tôi…
– Dạ 15 ạ…
– 15 Hã thôi… thôi chị không nhận đâu…
– Sau vậy chị – giọng tôi hạ xuống…
– Chị không dám nhận người dưới 18…
– Thôi chị giúp dùm em đi, em lên đây một mình, đang tìm việc làm để tự trang trải chi phí học hành của mình, chị không nhận em chắc em chết quá – tôi kể lể với chị…
– Nhưng… mà thôi được, nhìn em vậy chị cũng thương, ngày mai đến làm đi…
– Dạ cảm ơn chị…
Tôi bước ra khỏi cái quán, cái khuôn mặt lạnh lùng của tôi trở lại, và rút một điếu thuốc rít thật sâu vào lòng, tôi trở về phòng trọ lấy cái đống sách vỡ ra ôn lại để đi thi, do tôi sáng dạ và được cái trí nhớ lâu của ba nên chẳng mấy chốc tôi đã nắm vững lại kiến thức, nhìn lên đồng hồ đã 12h tôi bước liêu xiêu lên giường và thiếp đi, để giữ sức cho bắt đầu công việc ngày mai…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chạy trốn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 17/08/2021 11:33 (GMT+7) |