– Chú em mới chuyển đến đây à – cái giọng khàn khàn…
Tôi quay người lại nhìn người đó, ông ta chắc chừng khoảng 30 tuổi, bắp tay rắn chắc, là da đen có lẽ ông ta là dân làm thuê nên có làn da như vậy, tôi nhả cái đám bọt trong miệng ra gật đầu chào ông ta…
– Dạ – tiếng dạ của tôi lạnh lùng…
Ông ấy thấy cái bản mặt lạnh như băng của tôi thì cũng không nói nữa. Ông ấy đi xăm xăm về phòng, tôi cũng vừa xong nên bước về phòng, tôi mặc chiếc quần jean ôm sát lấy người cái áo sơ mi màu xanh lá bao phủ lấy thân hình rắn chắc của tôi sao bao nhiêu ngày tập luyện, tôi khóa cửa cẩn thận lại và đi đến cái quán cà phê mình làm. Vừa đi bộ vừa ngắm nhìn cái chốn này, nơi đây không có tiếng chim buổi sớm mai, không có những hàng cây xanh, mà thay vào đó là dòng người tấp nập hối hả trên đường đến cơ quan của mình, khói xe mịt mù từng dòng khói được nhả ra bởi con ngựa sát đang lưu thông trên đường. Sao một lúc ngắm nhìn cái cảnh nhộn nhịp không yên ả nơi đây, trước mắt tôi là quán cà phê đang tấp nập khách kia, tôi chạy vào gặp bà chủ mập ú…
– Em chào chị ạ – tôi lấp lững đáp…
– Tới sớm thế nhóc, vào thay đồng phục đi…
Mụ mập quay đi dẫn tôi đi lấy đồng phục, sau cái chào thân mật tươi như hoa lúc nãy thì bây giờ cái gương mặt lạnh te của tôi trở lại và cái nụ cười nhếch môi quen thuộc. Mụ nói là đồng phục chứ thật sự chỉ là cái áo màu xanh da trời và kèm theo cái tên quán to đùng của mụ phía sau. Tôi cởi chiếc áo sơ mi của mình ra mán lên sào và mặc cái áo chết tiệt kia vào, cái áo khá chật nên nó ôm chặt lấy thân hình của tôi, lưng dài vai rộng, eo săn chắc hiện ra trên cái vãi khô khóc kia. Tôi bước ra ngoài quán và bắt đầu công việc của mình, từng đợt khách ngồi xuống bàn, tôi liền cằm theo cái cuốn sổ nhỏ và cây viết trên tay chạy lại hỏi…
– Quý khách dùng gì ạ…
– …
Tối chép vào cuốn sổ nhỏ trên tay và đi vào đưa cho chị pha nước và rồi lại bưng ra, tôi quanh vẫn trong cái vòng công việc tưởng chừng như nhàm chán, tôi làm rồi lại học, học rồi lại làm để tôi không có dư một chút ít thời gian nào để nhớ những chuyện củ và nhất là em…
Nắng chìu tà buông xuống tôi kết thúc một ngày làm việc vất vả của mình, tôi thay cáo áo đồng phục để lại và mặt chiếc áo sơ mi của mình vào, móc một điếu thuốc trong túi quần ra, “Tách” tiếng bật lửa vang lên ngọn màu xanh nhấp nhô lên, tôi kê lại miệng và rít một hơi thật sâu và thật lâu, tôi thả làn khói nhẹ nhàng từ cái cổ họng mình ra ngoài không trung từng chút một, bất chợt tôi nhớ đến một việc là phải đi mua nồi cơm về nấu cơm với vài cái thứ linh tinh chứ không lẽ lại gặm bánh mì suốt đời sau, nhưng tôi lại không biết đường đến chợ mới mệt, tôi thở dài cái bộ dạng chán nản tôi lê bước dạo vòng quanh thì bất chợt tôi thấy một cảnh tượng này, một thằng con trai đang quát vào mặt cô gái với những lời lẽ rất thô tục, người con gái đó không ai khác chính là con nhỏ con của bà chủ nhà, tôi định quay lưng đi coi như không hề thấy chuyện gì, nhưng lương tâm tôi không cho phép như thế, chân tôi di chuyển lại cái nơi đó và giả vờ như không thấy, con nhỏ thấy tôi liền đẩy anh ta ra chạy lại nép sau người tôi thì thào…
– Anh ơi giúp em với – tiếng con nhỏ hòa trong tiếng nấc…
Tôi đứng đó và không làm gì cả, tôi cho con nhỏ nép sau người tôi tránh cái ánh mắt của cái thằng mặt đầy mụn gương mặt cô hồn kia. Thằng đó thấy nhỏ nép sau người tôi liền trào nga những lời thô tục…
– Đụ mẹ mày là thằng nào, đây không phải chuyện của mày bấm – nó chỉ thẳng vào mặt tôi…
Gương mặt tôi lạnh te xuống, trên miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc đang còn cháy nghi ngút thôi gạt cái tay đang chỉ vào tôi…
– Chuyện của con nhỏ này là chuyện của tao.
– Bấm con mẹ mày trước khi tao nổi nóng – nó nắm chặt lấy cổ áo tôi…
“Bặt” tiếng sợi dây chuyền bị đứt làm người tôi nóng rang lên, máu dồn về não, mắt tôi trở nên đỏ ngầu vì quạo tôi gạt tay thằng đó ra và ” Bốp ” tôi nện zô cái mặt nó một cái làm nó té ngửa ra sau…
– Đm tao ghét nhất là mấy thằng đụng tới sợi dây chuyền này, dù là con gái mẹ mày tao cũng giết…
Tiếng tôi vang lên trong cái cổ họng của tôi, điếu thuốc đang cháy rớt xuống đấy, tôi ngồi xuống nhặt sợi dây chuyền lên và nắm chặt…
– Được mày đợi đó thằng chó…
Nó đứng dậy chạy đi, chỉ còn ánh mắt ngỡ ngàng của con nhỏ và ánh mắt đục ngầu của tôi, tôi cho cái sợi dây chuyền vào túi quần và quay sang…
– Không sao chứ – giọng tôi lạnh như băng…
– E… m… k0 sao – nhỏ lấp bấp…
Cái gương mặt nhỏ hiện lên vẽ sợ sệt khi nhìn thấy cái gương mặt của tôi, gương mặt của tôi cô hồn hơn cái thằng hồi nãy cả 1000 lần nên nhỏ sợ cũng phải.
– Em biết đường đến chợ không – gương mặt tôi trở lại bt nhưng giọt nói thì vẫn lạnh te…
– Dạ biết… chi vậy anh – nhỏ tròn mắt nhìn tôi…
– Thì anh muốn mua vài thứ mà không biết đường nên…
– Nên muốn em dẫn đi chứ gì – nhỏ cười tít mắt…
– Ừ…
– Đi theo em…
Tự dưng nhỏ nắm lấy tay tôi kéo đi, cái hơi ấm từ bàn tay nhỏ chuyền sang đôi tay chai sạn của tôi, cái cảm giác này giống như lúc ngân nắm lấy tay tôi đi vậy, tôi vội buông tay ra, nhỏ quay lại nhìn tôi với ánh mắt hơi hơi buồn và ngạc nhiên, tại sao lại có thằng con trai từ bỏ cái thứ mà thằng con trai nào cũng muốn…
– Đi tiếp coi làm gì đứng nhìn anh wài zậy – tôi cắt đứt cái sự ngỡ ngàng của con nhỏ…
– … đâ… u… có…
Cái bộ dạng của con nhỏ làm tôi rất buồn cười nhưng tôi vẫn giữ cái sự vẽ lạnh lùng bên ngoài. Nhỏ vẫn cặm cụi đi không dám quay lại nhìn tôi, tôi bước theo nhỏ, mấy chốc đập vào mắt tôi là một cái chợ rất lớn, đúng là thành phố thật mà cái gì cũng bự hết, cũng mắt nữa. Loay hoay dạo quanh các dãy hàng bán đồ tôi bước ra với một đống đồ lĩnh khỉnh trên tay, nào là nồi cơm điện, quạt zó, với mấy cái xoong nồi nữa, nhỏ thấy nguyên đống đồ trên tay vội cười tươi.
– Để em xách tiếp cho…
Tôi chưa kịp đồng ý thì nhỏ đã ôm lấy mấy cái xoong chảo trên tay tôi, lã lướt một lúc thì tôi cũng về đến phòng trọ, đặt nguyên đống đồ xuống nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ ngồi trước cái quạt tôi mới mua ngồi hóng zó.
– Em giúp anh như zậy hok đãi em ăn gì sao? – Nhỏ nhìn tôi…
– Nhà em có cả đống, ăn của anh làm gì – tôi vẫn cặm cụi máng những cái nồi lên vách…
– Ko phải, em giúp anh đem đồ về hok lẽ anh không cảm ơn một tiếng sao? – Nhỏ trề môi…
– Lúc nãy anh giúp em, bây giờ em giúp anh huề rồi – tôi đáp…
– À mà này… bộ sợi dây chuyền đó quan trọng với anh lắm hả? – Nhỏ hỏi tôi…
Tôi quay lại nhìn nhỏ trân trân…
– Em không cần biết – tôi nói…
Nhỏ im bắt định bước ra khỏi phòng thì nán lại nhìn cái khung hình của tôi và linh đặt trên bàn nhỏ hỏi tôi một câu cuối cùng…
– Sao nhìn anh trong hình với bây giờ khác quá zậy…
– Khác zì? – Tôi hỏi…
– Thì trong tấm ảnh này anh cười rất tươi và hạnh phúc nhưng còn bây giờ em không thấy anh cười bao zờ cả…
Thì con người mỗi khi vấp ngã điều trưởng thành hơn thôi cô nhóc ạ.
– Ừ thôi về đi – tôi đuổi thẳng nhỏ…
– Hứ nói chuyện với anh chán quá…
Tôi đẩy nhỏ ra khỏi nhà, nằm phịch xuống cái giường lạnh lẽo cứng cáp kia, tôi cằm của vở xem một lúc thì ngủ, bởi vì ngày mai là ngày thật sự thay đổi cuộc đời tôi và đưa tôi sang một trang mới…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensexhay.org/chay-tron/
Sau một giấc ngủ mệt mỏi vì công việc hôm qua cái đống sách còn ngổn ngang trên giường, tôi giật mình thức dậy ngáp một cái dài, hôm nay là ngày tôi đi thi, hôm nay thi 2 môn toán av đúng ý tôi nên tôi chỉ cần xem xơ lại thế là đủ, vơ lấy cái áo trắng và cái quần tây chạy xuống nhà tắm cuối hành lang dãy phòng trọ, cằm theo cái bịt dầu gội trên tay, tôi loay hoay trong nhà tắm, cánh cửa bằng tôn xập xệ khiến tôi khốn đốn, một tay vịnh cửa còn tay kia thì cầm cái xô xói aò ào trên mình, hương thơm dễ chịu của bịt dầu gội tôi đem ra lúc nãy gội lên đầu cái cảm giác mát lạnh tê thẩm thấu đến những tế bào trên da đầu của mình, sao một lúc tắm rửa sạch sẽ tôi quay về phòng cho vài cuốn vở vào cặp và khăn gối đi thi, con đường đến trường hôm nay đầy nghẹt xe cộ, vì hôm nay là ngày thi tuyển của hs chúng tôi nên xe cộ tấp nập không di chuyển được, cũng may là tôi đi bộ, nên chỉ cần luồn lách một tí thì đã đến trường, từng chiếc áo trắng tinh khôi đang hồi hộp trước cửa phòng thi, nhưng đối với tôi thì không có cái cảm giác đó tôi vẫn giữ một cái vẻ lạnh nhạt không một tí biểu cảm trên gương mặt mình, tôi ngồi xuống một cái bàn nằm ở góc để dò bài lại một tí để bắt đầu cuộc chiến, tiếng tùng tùng của cái trống vang lên và kèm theo tiếng phát thanh của cái lo nhà trường, môn thi đầu là môn toán, là cái môn tửu của tôi, đối với mấy môn học bài thì tôi chịu thua, chứ mấy môn tự nhiên này thì chỉ là quá dễ dàng với tôi, tấm đề thi đặt được trước mặt tôi, nhìn dáo dắc xung quanh thì tôi, ngồi giữa 2 đứa con gái, mà đứa nào cũng xinh hết, một đứa thì đẹp một cách kêu kỳ, còn đứa kia là vẻ đẹp lạnh lùng không chút biểu cảm nó cặm cùi làm bài không wan tâm đến không gian này, phòng thi im bắt có thể nghe được tiếng nhịp đập loạn nhịp của những trái tim đang hồi hợp đổ toát mồ hôi lạnh kia, tôi ngắm nhìn một lúc thì cũng bắt đầu, nhìn vào đề khoảng 7 câu nhìn câu nào cũng khá dễ tôi cặm cụi làm… tay thì bấm lạch cạch trên chiếc máy tính casio, tay kia thì viết. Thoáng chốc 7 câu hỏi của đề đã bị tôi chinh phục khá dễ dàng nhìn vào đồng hồ thì chỉ mới có 45 phút trôi qua, tôi úp miếng bài làm xuống bàn, nhìn xung quanh những gương mặt xanh dờn đang vật lộn trước cái đề thi, bất chợt tôi thấy một ánh mắt như muốn khóc của một con nhỏ kêu kỳ ngồi sát bên tôi, chân mày nhỏ chau lại, gương mặt buồn tênh hàng mi như ngấn nước, tôi thấy tội vậy nên viết hết bài thi của mình vào tờ giấy nháp, đợi khi giám thị quay lên tôi quăng cho nhỏ, con nhỏ quay sang nhìn tôi đôi mắt như biết nói, nhỏ như kẻ đang lang thang trên sa mạc thì gặp được một ốc đảo vậy, tôi khẽ nhếch mép cười và úp mặt xuống ngủ…
– Bạ… n… ơi nộp bài kìa – tiếng con nhỏ làm tôi giật mình thức dậy…
Tôi dụi mắt nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tôi cười tươi rói. Tôi đứng dậy đi nộp bài và ra khỏi phòng thi, tôi dựa người vào chiếc lan can học bài một chút, thì đó có một mùi nước hoa nhè nhẹ thoáng qua mũi tôi, nhưng nó không làm tôi quay lại xem cái mùi hương đó đến từ ai? Cho đến khi một bàn tay nhỏ đặt lên vai tôi…
– Cảm ơn bạn nha – tiếng con nhỏ nhỏ nhẹ…
Tôi gật đầu nhẹ một cái, để thay từ “ừ”
– Bạn tên gì zạ? – Nhỏ hỏi tôi…
– Minh – tôi trả lời cụt ngủn…
– Mình tên Như – nhỏ dịu dàng tl…
– Ừ…
Tôi lại ừ, tôi không muốn quen thân với bất kỳ cô gái nào cả, tôi sợ tôi sẽ lại iu và sẽ lại đau. Cuộc trò chuyện tẻ nhạt của tôi và nhỏ bị kết thúc bởi tiếng trống. Bước vào phòng thi, tôi bị xắp ngồi ở ngay dãy bàn đầu chung quanh toàn đực rựa, nhỏ ngồi tuốt ở hàng ghế cuối cùng, tiếng loa bắt đầu vang lên để tính giờ làm bài. Tôi cầm cái đề thi bít mù chữ tiếng anh tùm lum trên đó, tôi vò đầu nát ốc một lúc thì tôi cũng đã làm xong, thời gian còn dư khoảng 15 phút tôi quay xuống nhìn con nhỏ xem nó có làm bài được không, nhỏ đang cặm cụi làm bài gương mặt rất hớn hở có lẽ đây là môn tủ của nhỏ nên chẳng có gì khó, tôi ngồi một lúc thì tiếng giám thị vang lên…
– Đã hết giờ làm bài, các em đặt viết xuống gôm bài ra đầu bàn…
Sau nguyên buổi sáng chinh chiến vượt ải thì tôi bước khỏi cái phòng này, tôi lấy cái nón lưỡi trai ra đội lên đầu, kèm theo một điếu thuốc trên miệng, thì từ sau có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo tôi, tôi giật mình quay lại thì nhỏ đang cười tươi nhìn tôi…
– Đi ăn kem nha Minh – nhỏ mời tôi…
– Xin lỗi tôi bận rồi – tôi lạnh lùng đáp…
– Một chút thôi mà, để Như nói lời cảm ơn chứ…
– Muốn cảm ơn à, đợi khi khác đi…
Nói xong tôi bước xuống cầu thang để lại một nỗi buồn nho nhỏ trong em. Tôi chạy thẳng một mạch về nhà quăng cái cặp xuống xúc một tô cơm, rồi chạy ra quán để làm, từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên chán tôi rơi lớp đớp xuống đường, tôi đẩy cánh cửa vào chạy zô thay đồng phục ra trình diện cho bà chủ…
– Ê sao không nghỉ ở nhà học bài mà ra đây chi vậy?? – Chị hỏi tôi…
– Dạ em vừa thi xong nên chạy ra làm luôn, em sợ không đủ người…
– Trời tưởng gì, chị cho em nghỉ 2 ngày để học bài mà, về học bài đi…
– Thôi chị em lỡ ra đây rồi, không lẽ chạy về sau…
Chị thở dài nhìn tôi, rồi gật gật cái đầu, từ xa có 2 người khách đi vào quán ngồi ở cái gốc xa…
– Có khách kìa – chị chỉ tay về phía đó…
Tôi cầm cuốn sổ nhỏ trên tay chạy lại, dần dần hiện ra trước tôi là 2 người con gái và trong đó có gương mặt tôi mới gặp sáng nay đó là nhỏ như…
– Quý khách uống gì ạ – tiếng tôi lạnh nhạt…
– Uả minh làm ở đây hả – tiếng con nhỏ vang lên…
Con nhỏ kế bên nhìn rất đẹp, gương mặt trái xoan, sống mũi cao, mắt to, nhỏ này hớt tóc ngắn ngang vai ôm vào cổ…
– Ừ… quý khách dùng gì – tôi lặp lại…
– Anh bồi lấy cho tôi, một ly sinh tố cacao, với ly rau má – tiếng con nhỏ kế bên vang lên…
Tôi quay lưng đi mặt kệ cái ánh mắt khinh khỉnh của cô ta tôi nghĩ bụng chắc cũng là dạng tiểu thư được nuông chìu nên chẳng xem ai ra gì đây.
– Một ly rau má với một ly sinh tố cacao…
Chị ơi…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensexhay.org/chay-tron/
Tôi quay vào bưng 2 ly nước ra đặt nhẹ xuống mặt bàn, gương mặt lạnh te như những ngày thường…
– Xin mời quý khách – tôi nói với cái giọng lạnh te…
Quay trở lại vào quán tôi tựa đầu ra chiếc ghế cây mặt cho cái ánh mắt của con nhỏ bạn con như, không hiểu nó muốn gì, mà cứ nhìn chằm chằm tôi, nhưng tôi mặt kệ mắt của nó thì muốn nhìn gì thì nhìn, không liên quan đến tôi.
– Sáng thi được hok nhóc – chị chủ quán đập lên vai tôi…
– Hết hồn chị – tôi giật mình…
– Haha, sáng làm bài được không – chị lặp lại…
– Dạ được, đề khá dễ chị – tôi đáp lại câu hỏi của chị…
– Tính tiền đê anh ơi – tiếng của nhỏ Như vang lên…
– Ra lấy tiền kìa, chi cắt ngang cuộc nói chuyện…
Tôi đứng dậy lấy cái tờ hóa đơn chạy ra, chỗ 2 con nhỏ, thấy tôi đi tới mặt con nhỏ bạn Như nhìn tôi chân chân, như không muốn gặp tôi vậy…
– Của quý khách 25 ngàn – tôi chìa tờ giấy ra…
Nhỏ như đưa tiền tôi, nhưng con nhỏ kế bên lại ngăn lại…
– Hôm nay tao rủ mày đi, uống để tao trả…
Con nhỏ chìa tờ 500k ra, cái địt định chơi tôi hả trời, uống 25k móc tờ 500k ra trả, tôi cầm lấy tờ tiền đi vào gương mặt thở dài, tôi đưa tờ tiền cho bà chị chủ quán…
– Tiền nè chị – tôi chìa tờ 500k ra…
– Ặc, uống 25k đưa tờ 500k hã? – Chị cũng thở dài như tôi…
Tôi cầm đống tiền trên tay tiến lại bàn của con nhỏ…
– Tiền dư đây quý khách – mặt tôi trầm ngâm…
Con nhỏ chụp lấy cái đống tiền trên tay tôi, đứng phắt dậy kéo nhỏ như ra khỏi quán, miệng lẩm bẩm gì đó tôi không rõ, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm…
Thế là hết buổi chiều, tôi lê lết về nhà dưới cái ánh nắng chiều tà, từng dòng người hối hả ngược xuôi trở về nhà, khói bụi, nắng chìu, đã tô lên cái vẽ đầy năng động và phức tạp ở nơi đây, mạnh ai nấy sống, không có sự cảm thông hay thương hại gì ở đây hết, ai có tiền thì có tất cả, không có tiền thì úp mắt xuống đất mà sống. Dòng người xô đẩy, muốn có thì phải đạp lên đầu người khác mà có được, thấy được cái lối sống ở nơi đây tôi phần nào cũng hiểu được vì sao, ở dưới quê tốt hơn trên đây không có sự bon chen xô đẩy, không có sự cảm thông chia sẻ… tôi bước đến dãy nhà trọ, nơi tôi có một phòng che nắng che mưa này, ngã phịch xuống chiếc giường xung quanh là quần lót quần dài lũ khũ dưới mặt đất, tôi lắc đầu ngán ngẩm ôm nguyên cái đống đồ nằm trên mặt đất và đem đi giặt, ngồi phịch xuống trước dòng nước tôi chà chà giặt giặt, đâu đó có một cánh tay lay nhẹ tôi, quay lại nhìn xem thử ai thì là con bé chủ nhà, nó nhìn tôi cười, tôi đáp nó lại với cái mặt không chút biểu cảm, gương mặt nhỏ xụ xuống nhìn tôi…
– Anh làm cái mặt gì như đưa đám zậy, mới đi làm về à, thi được hok? Nhỏ tuôn ra cả ngàn câu hỏi…
– Tại thít, mới đi làm về, thi được – tôi đáp lại nhỏ…
– Anh tên Minh phải hok? – Nhỏ hỏi tôi…
– Ừ sao biết?
– Thì thấy trong cái giấy cmnd ấy – nhỏ lại cười…
– Ừ – tôi ừ một tiếng rồi quay lại giặt đồ tiếp…
– Em tên trâm – nhỏ nói tên mình…
Tôi lại ừ, nhỏ đứng đó một hồi không còn chuyện để nói với tôi, định quay lưng đi thì tôi hỏi nhỏ…
– Thằng hôm đó là ai thế? – Tôi ngừng tay…
– Thằng đó hơn em một tuổi, nó thích em nhưng em không chịu, thế là nó chửi em – nhỏ thúc thích…
– Ừ, mốt nó có kiếm chuyện nữa, thì gọi cho anh – tôi nói với nhỏ…
– Gọi, bằng dép à, em có số đt anh đâu? – Nhỏ nói…
– Gi vào đi 09abcxyzbcs – tôi đọc cho nhỏ…
Nhỏ cặm cụi lưu số đt của tôi, vào vừa lưu vừa cười hí hửng, tôi giặt xong ôm cái đống đồ vào phòng, nhỏ đi theo tôi như muốn nói điều gì đó. Tôi bước vào cửa phòng, với tay pha lấy một ly cà phê…
– Làm gì mà theo anh vào tới đây – tôi quay sang nhỏ đang ngồi trên giường tôi…
– Thì em thích thì vào thôi, nhà này cũng của em mà – nhỏ ngang như cua…
– Nhưng anh trả tiền trọ rồi cơ mà, 3 tháng này nó là của anh ok? – Tôi nói lại…
– Hứ… thấy ghét – nhỏ cứng họng…
Tôi pha xong ly cà phê ra ngồi trước cái ghế đá ở phía trước dãy phòng trọ, nhỏ lẽo đéo theo tôi, nhỏ ngồi phịch xuống kế bên tôi, hí hoáy một lúc nhỏ bắt đầu hỏi…
– Anh học trường nào zạ? – Nhỏ quay sang…
– Trường BCS – tôi đáp…
– Trời đất, cái trường đó quậy nhất cái thành phố này đó, trong đó toàn dân gì đâu không hà – nhỏ lo lắng…
– Ừ vậy à – tôi tỏ ra bình thản…
– Anh không sợ à – nhỏ chau mài…
– Sợ gì cơ? – Tôi hỏi…
– Thì sợ vào đó bị ăn hiếp…
– Không làm gì người ta, thì mắt gì ăn hiếp – tôi đáp…
– Anh nói chuyện ngang như cua vậy ghét…
– Thì anh tuổi con cua mà…
Nhỏ nghe đó câu đó, cái mặt giận dỗi của nhỏ biến mất thay vào đó là nụ cười nắc nẻ của nhỏ khi nghe câu nói của tôi…
– Làm gì cười – tôi hỏi nhỏ…
– H… k… có gì – nhỏ ôm bụng…
Ngồi xàm láp với nhỏ thêm một lúc thì tôi trở vào phòng cằm cuốn tập ngữ văn lên mà hoa cả mắt tôi quăng nó sang một bên rồi đi ngủ, để mai còn đi thi môn cuối cùng… trời bừng sáng, từng ánh nắng lọt qua cánh cửa bằng tôn của tôi, tôi ngước nhìn thức dậy, dụi tay vào mặt cằm, sau khi vệ sinh xong tôi mặt bộ đồ trắng và tiếp tục cuộc chiến cuối cùng, bước lang thang trên con đường tấp nập khói bụi, từng dòng người hối hả ngược xuôi để đến chỗ làm của mình, tôi lấy một điếu thuốc trong túi quần tây ra, tôi rít một hơi thật sâu vào lòng ngực… từng làn khói trắng tuôn ra khỏi miệng tôi, vừa đi tôi lại vừa suy nghỉ và bỗng dưng tôi suy nghĩ về lời hứa với linh, linh à anh xin lỗi, anh đã không giữ đúng lời hứa của mình với em rồi, anh bắt đầu hút thuốc ngày một nhiều, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh sẽ không thất hứa nữa đâu, tại sao tôi lại nhớ đến những lời hứa với em mà không quên đi, nhớ lại làm gì để tôi thêm buồn, từ bửa nói với em chuyện của ngân, thì từ đó trở về sau tôi không còn liên lạc được với em nữa, bên cạnh tôi chẳng còn ai cả, tôi chỉ còn lại một mình, một mình hứng chịu mọi nỗi đau, một mình chịu tất cả lỗi lầm. Lang thang một lúc với dòng suy nghỉ trong đầu, tôi cũng đã đến trường, bước từng bước lên cái cầu thang dài lê thê, tôi dựa người lên chiếc lan can và tiếp tục rít từng đợt khói trắng vào phổi mình, bỗng dưng từ xa có một mùi hương quen thuộc của một con nhỏ tôi giúp bữa hổm đó là nhỏ như, nhỏ đứng phía sau tôi, nhìn tôi chằm chằm, nhỏ ho khụ khụ từng đợt khi nghe mùi thuốc lá…
– Ôn bài chưa – nhỏ cố hỏi tôi…
– Rồi – tôi quay lại nhìn nhỏ…
– Minh hút thuốc à, có hại lắm – nhỏ ân cần…
– Kệ tôi, đừng quan tâm, xích ra đi, ngửi khói một hồi bệnh đó – tôi xích ra xa…
Nhỏ vẫn đứng đó, tôi càu nhàu một lúc và đi ra chỗ khác, tôi vẫn tiếp tục rít từng làn khói cuối cùng vào phổi mình… tùng… tùng… tiếng trống vang lên báo hiệu cho bắt đầu thời gian làm bài… tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi hoàn thành cái đề văn chó chết này, tôi vò đầu bức tóc suốt cả buổi mới xong cái đề, tôi tự tính điểm cho bản thân mình, 5 điểm là cùng tôi lảm nhảm, tôi đang tựa vào cái lan can định ra về, thì nghe cái tiếng chí chóe của con nhỏ chảnh chọe đi cùng nhỏ như bữa hổm…
– Bà làm được hok – con nhỏ lên tiếng…
– Cũng được – nhỏ như trả lời…
– Đi uống nước nha, lại cái quán hôm bữa đi, nhìn cái thằng bồi bàn bữa hổm nhìn ghét dễ sợ. Mặt mày gì không có chút biểu cảm – con nhỏ đó phê bình tôi…
– Này nói be bé thôi – Nhỏ như lên tiếng…
– Sao phải nói bé, tui thấy sao nói vậy thôi mà…
Con nhỏ như chỉ tay về phía tôi, tôi quay mặt lại xách cái cặp bước xuống cầu thang, bỏ mặc những lời nói của con nhỏ chảnh chọe lúc nãy, tôi về phòng và tiếp tục đi làm. Hôm nay con nhỏ đó với nhỏ Như tiếp tục đến quán tôi, bữa trước thì trả tờ 500k nhưng hôm nay thì đổ nguyên một đống tiền lẻ xuống bàn 500đ. Tùm lum làm tôi đếm mệt nghỉ, còn cái con nhỏ đó thì cười hí hửng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chạy trốn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 17/08/2021 11:33 (GMT+7) |