– Đụ má mày, chết mẹ mày nè con…
Lại thêm từng cú sút cú đạp vào người tôi, lưng tôi đau ê ẩm sưng bầm cả lên, tôi lúc này đầu óc mụ mị vì men giờ lại thêm phải hứng chịu từng đòn mạnh kinh khủng gián xuống người khiến tôi chết không bằng sống, người tôi như mềm nhũn ra không cử động được gì, tôi cứ nằm đó mà hứng chịu từng đòn. Chợt có tiếng chân chạy nhanh về phía tôi, rất gần rất gần…
– Đụ má tụi mày làm con cặc gì vậy – cái giọng khàng khàn này không ai khác chính là anh Nam…
Tôi cố gượng mở mắt ra nhìn thì, anh cố chạy đến xông thẳng đến đám đông, bốp… anh nhúng người bật dậy đạp vào đầu thằng kia, thằng đó bật ngược qua phía chỗ tôi nằm bẹp xuống, Bốp… nguyên một cú đấm trực diện vào mặt anh, khiến máu mũi chảy ướt cả khuôn mặt… Anh ngã khuỵ một chân xuống đất nhưng vẫn cố túm lấy quần thằng đó kéo xuống tung một cú vào cằm, nếu anh Nam của ngày bình thường thì tụi này đi chầu ông bà rồi nhưng bây giờ anh cũng say bí tỉ như tôi thì sau chống lại được lũ chó điên kia. Thằng lúc nãy bị anh tống một cú vào mặt văng qua bên tôi lồm cồm dậy, một thứ ánh sáng chá vào thứ gì đó trên tay thằng đó, ánh sáng hất vào mắt tôi và tôi cũng đã nhận ra thứ đó là thứ gì, tôi bật dậy sút một phát vào thằng đứng trước tôi và hét lớn…
– ANH NAM COI CHỪNG…
Nhưng tất cả đã quá trễ rồi, khi tôi vừa hét dứt tiếng thì cái vật kim loại nhọn hoắt đó đâm cái phập vào bụng anh… anh la hựt lên một tiếng rồi khuỵ xuống đất, mồ hôi tôi tuôn ra nhễ nhại đôi tay run lập cập nhìn anh, máu… tôi chạy lại đỡ lấy anh, máu tuôn ra nhiều rất nhiều, máu của anh lây sang cả người tôi ướt đẫm, tụi kia thì do sợ bị bắt nên chạy mất, gió thổi lạnh từng cơn ê buốt, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng ho khụ khụ của anh, tôi lấy tay chèn vào vết thương để máu không ra nữa và cố hét lên…
– CÓ AI KHÔNG GIÚP VỚI…
Tất cả đáp lại chỉ là sự im lặng vô cảm, cái điện thoại của tôi cũng đã nát vụng sau vụ ẩu đã lúc nãy tôi cố gượng đỡ anh dậy nhưng lại sợ sẽ kinh động đến vết thương, tất cả cảm giác trong tôi lúc này chỉ là hai từ SỢ HÃI, sợ sẽ mất đi một người anh đúng nghĩa, một người chiến hữu đúng chất, và tôi sợ nhất là anh sẽ không thể lấy được người anh yêu, tất cả những thứ đó nó dịm tôi sâu… sâu… sâu tận đáy của bể sâu tuyệt vọng không đái. Chợt có tiếng bước chân lao xao đến gần gần về phía tôi, một hy vọng nhỏ nhoi chợt lóe sáng trong tâm trí tôi một người đàn ông trạc khoảng 40 tuổi đến…
– Bac ơi bác làm ơn gọi dùm con xe cứu thương với làm ơn… đi bác – tôi vang xin ông ấy…
– Bác gọi rồi chút nữa xe tới…
5 phút trôi qua… tiếng hú của chiếc xe cấp cứu ngày một vang to hơn, hy vọng len lóm trong tôi ngày một nhiều. Kịes… s. S. T… t… chiếc xe màu trắng thắng lại những người trong y phục trắng nhanh như cắt mang anh lên xe, tôi đi theo ngồi trên cái băng ca mà lòng tôi nặng trĩu đi vì đau đớn, cố lên anh gần tới rồi, anh sẽ không sao đâu, anh phải làm đám cưới nữa anh không được bỏ cuộc như vậy. Tôi lãm nhãm bên tay anh, nếu những câu đó có thể cứu sống anh thì tôi nguyện sẽ nói những từ đó suốt đời, chiếc xe chở anh lao vun vút trên đường để nhanh đến bệnh viện… trước mắt tôi lúc này là căn phòng kín mít, anh được đưa vào trong đó vào đèn sáng lên…
– Em đợi ngoài này đi, bác sĩ sẽ cố gắng hết sức – cô y tá trấn an tôi…
Tôi ngồi bệch trên hàng ghế trước phòng mà lòng tôi nặng trĩu, tôi có lấy tay quẹt mồ hôi trên gương mặt mình, mồ hôi mất nhưng thay đó là máu lại bao phủ lấy gương mặt sợ hãi của tôi. Chị y tá thấy tôi trắng bệch như vậy nên ngồi kế bên an ủi. Chừng khoảng 5 phút sau tôi trở nên lạnh te đi, gương mặt chỉ còn một chử là Giết… hai mắt tôi đục ngầu đôi bàn tay bấu chặt xuống thành ghế như muốn phá tan tất cả, từ cơ thể tôi tỏa ra một thứ không khí lạnh ghê người khiến ai cũng phải run sợ. Tôi nín bặt một lúc rồi nói…
– Chị có đt không cho tôi mượn cái – tôi nói…
– Ag… à… ừ… đây – chị chìa cái đt màu hồng xinh xắn ra cho tôi…
Tôi lau đôi bàn tay đầy máu vào người mình rồi gọi cho tuấn điên.
– Mày lên bệnh viện ngay – tôi nói…
– Chi zậy…
– ĐỤ MÁ TAO KÊU LÊN NGAY CÓ nghe KHÔNG – Tôi hét lớn…
– Tao lên liền.
10 phút sau thì nó với thằng đạt trâu chạy hổn hển đến, vừa lên đến gặp tôi thì bọn nó cũng đã hiểu đã xảy ra chuyện gì, với cái không khí lạnh lẽo cộng thêm cái gương mặt như muốn giết người của tôi thì bọn nó chỉ im re không nói gì hết.
2 tiếng đồng hồ đã trôi qua trong bầu không khí đầy tỉnh mịch, bụp… cái bóng đèn đỏ tắt một người đàn ông trạc tứ tuần bước ra trong bộ đồ màu xanh lá, tôi nhanh chân chạy đến hỏi…
– Bác sĩ, anh con sao rồi – tôi lấp bấp…
– Hài… cũng mai là qua nguy hiểm rồi, đứt mấy khúc ruột…
Tôi thở phào nhẹ nhỏm, ông trời thật có mắt ông đã không cướp đi người anh em của tôi. Tưởng chừng mọi chuyện đã xong nhưng không phải… MÁU PHẢI TRẢ BẰNG MÁU.
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensexhay.org/chay-tron/
Không gian của bệnh viện lúc 12h đêm lạnh đến nổi khiến người ta phải rùn mình, nhưng lạnh ở đây không phải là do thời tiết hay gì mà là sự u ám nơi đây. Nhưng còn một nguyên nhân khác khiến nơi đây lạnh lẽo hơn mọi ngày, đó là cái thằng đang ngồi trên dãy ghế đằng kia, người hắn toàn là máu và mùi tanh nộng nặc khiến ai đi ngang cũng phải khó chịu.
– Đưa tao điếu thuốc coi – tôi nói vọng lên sao khi ngồi phịch xuống ghế…
– Đây… – thằng tuấn chìa điếu thuốc ra…
Rít một hơi khói trắng ngập tràn trong phổi để trấn an, vậy anh đã qua khỏi nguy hiểm tôi cũng yên tâm phần nào. Và bây giờ là đến lúc trả thù cho anh. Tôi đứng phắt dậy và nhìn xoáy vào mát thằng tuấn bằng ánh mắt đỏ rực…
– Thằng tiến mày ở đây coi chừng, còn thằng thành trở tao về lấy hàn, tao phải chơi chết mẹ thằng đó. – Tôi nói khiến bọn nó im bặt, trước mặt tụi nó bây giờ không phải là thằng hay nói cười như trước, mà bây giờ chính là một hung thần.
Bước nhanh chóng khỏi bệnh viện, tôi cầm lấy kéo hết gas chạy về đến nhà…
– Mày điện hết anh em lại, kêu anh Hưng trọc lại dùm tao luôn – tôi nghiêm giọng…
Bao nhiêu ứ đọng đã tan hòa vào máu, tôi chạy nhanh vào căn nhà, từng giọt mồ hôi nhễ nhại ra theo từng nhịp thở… r. Âmf… r. Ầm… tôi đập cửa phòng nhỏ.
– Mỡ cửa nhanh coi – tôi nói lớn…
Tiếng bước chân hốt hoảng nhanh chạy lại mở cửa “cạch” cánh cửa mở toan, cả 4 người con gái nhìn tôi đầy hốt hoảng…
– Sao tùm lum máu zậy – cả 4 người thất thanh…
– Im đi – tôi nói lớn…
Tôi chạy nhanh xuống dưới giường đưa tay vào trong rút ra hai thanh kiếm ngày trước cùng tôi nhuốm máu, và tao xin lỗi mày sẽ nhuốm máu lần cuối cùng tao hứa đó. Tôi lẫm bẫm rồi rút cặp kiếm ra cho vào áo chạy ra ngoài, vừa chưa kịp ra khỏi cửa thì nhỏ đae giữ tôi lại và từng tiếng nấc vọng theo cái nhịp thở nặng trịch của tôi…
– Hiicc… đừng… đi… mà… đừng… đi – nhỏ cố giữ tôi lại…
Mỹ anh, Anh xin lỗi nhưng đây là người anh của anh, anh không thể đứng một chỗ được anh xin lỗi, em hãy tha thứ cho anh nghe…
– Buông ra – tôi nạt nhỏ…
Ánh đèn bừng sáng tỏa ánh sáng ra mọi ngóc ngách trong căn nhà, ba mẹ tôi cùng với nhỏ hương và đứa em chạy sang nhìn tôi.
– Minh mày làm gì vậy – ba tôi hét lên…
– Con làm gì kệ con, ba đừng quan tâm…
Tôi nói rồi chạy vụt đi ra khỏi nhà mặt sự tiếng nấc của nhỏ và mẹ, tiếng la hét của ba tôi. Cho con xin được làm một thằng bất hiếu một ngày nha mẹ, đêm nay con phải làm điều đúng nghĩa với anh em con xin lỗi.
– Mày gọi cho anh em chưa – tôi nói lạnh te…
– Rồi đanng ở chỗ cây lựu – nó nói…
– Rồi nhanh lên…
Tôi vắt cặp kiếm sau lưng phi nhanh trên con xe để đến chỗ của anh em, trong màn đêm tĩnh lặng như mọi ngày, chợt có ánh đèn xe sáng rực xoé toạt ra, tiếng brừm brèm… có hơn 20 chiếc xe máy râm vang cả một dãy đường.
– Anh hưng biết tụi lúc sáng không – tôi nghiêm giọng hỏi…
– À thằng đó là tụi bên xóm lá, thằng đó là anh của thằng hiếu…
À thì ra chỉ toàn là một duộc cả, khi nghe tới tên của thằng lúc trước đánh em gái tôi, là lòng tôi như được chăm thêm lửa, đôi bàn tay ngiếng chặt lại, máu chạy rân khắp người rồi trở ngược về tim, hai con mắt đỏ ngầu vị nóng nảy. Chợt có hơn chục bóng xe máy vút đến chỗ tôi, mặt dù lướt qua rất nhanh nhưng tui biết đó là tụi chó đó…
– Anh em chém chết mẹ tụi đó trả thù cho anh nam – tôi hét lớn…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensexhay.org/chay-tron/
Tôi phóng lên xe với thanh kiếm của mình, thanh còn lại thì tôi đưa cho anh hưng trọc, một cuộc đuổi bắt kinh hoàng sẽ diễn ra trong con đường không đích đến này. Tiếng gầm gú của gần 60 chiếc xe vang văng vẳng lên theo từng tiếng gió lạnh tê người vô hồn kia, tôi ngồi phía sau cho thằng tuấn chợ, cả đoàn xe phi vun vút trên mặt đường, màng rượt đuổi tầm 15 phút cuối cùng cũng đã kết thúc.
– Đụ má rẽ phải chận đường – tôi hét lớn…
Tôi với anh hưng trọc chạy tắt vào con hẻm mù mịt để đón bọn nó ở ngã 3 kia, tiếng động cơ một gần và… rỗn… tôi vớ trên đường một khúc cũi to đùng bằng bắp tay phang thẳng vào bánh xe sau của thằng chó đó, xe nó lạc tay lại ngả cái rỗn xuống đường thằng đó văn xuống đường bay xa ra cả chục thước. Cú ngả của chết người của thằng chó đó khiến cái đám hùa đàn đằng sau nó thắng cái két lại, tiếng lá rơi nhẹ xuống mặt đường lạnh tanh, tôi nhanh tay chụp ống tuýp dài gần 7 tất quăng cho thằng tuấn cầm.
– Sẵn sàng chưa thằng đỉ – tôi nói với thằng tuấn…
– Khà khà… tới luôn mày.
Cả hai thằng hít chặt một đường không khí cuối cùng rồi lao thẳng vào đám đó, tiếng kim loại cạ sát xuống đường tạo nên cái âm thanh như khứa chặt vào da thịt người khác, cả đám đó chưa kịp nhảy xuống xe thì tôi đã lao tới, đạp chân xuống đất lấy đà tôi đưa chân sút ngang vào thái dương của thằng trước mặt, thằng đó bậy người té cái bóp xuống mặt đường, đằng này thằng tuấn đang sáp lá cà với một thằng cao gần mét 8.
Nhưng cao hay lùn thì liên quan củ cặc gì, to mà ngu cũng dậy, đúng như lời tôi nói thằng tuấn nhanh tay cầm ống túyt bằng inox vũ một cái bung vào hông thằng đó khiến nó nằm bẹp xuống đường dẫy dụa đau đớn, đang mãi mê xem thì một cây hàn xả thẳng vào tôi, như một phản xạ sau bao năm đút kết tôi rút thanh kiếm đằng sau đưa lên đỡ một cái ken… g… ký.
T. T… t. É… t. T… tiếng hai vật kim loại sắt ngọt xớt va vào nhau tại nên âm thanh chẳng mấy tốt lành, tôi gồng hết cơ tay mình để chống đỡ, nếu dài thì tôi không thể chịu được vì thằng đó chẳng khác vì con trâu xình. Tôi bất ngờ đưa chân sút vào eo nó một cái bóp, thằng đó khôm người xuống ôm bụng thì tôi buông một tay ra móc một đòn hỉêm xuống vào cằm thằng đó, cú đó cũng là cú chí mạng dành cho thằng đó, máu họng nó tuá ra như nước lã, như mấy bác đã biết mỗi lần em thấy máu là bị kích thích giữ dội, tôi ôm mặt cười lớn từng dài lúc này thì bọn nó đã lao vào tôi như những con thú hung tợn, vụt… xoãng… nguyên cái bóng đèn vút ngang mặt tôi, cũng may là nhanh người hụp xuống không là đầu tôi đã lãnh nguyên cái bóng đèn rồi.
– Hụt rồi cưng, mày chưa đủ tuổi đâu…
Nói rồi tôi cằm ngược thanh kiếm chém xoẹt ngang bụng thằng đó, máu nhuốm lấy cả thanh kiếm, vậy là mày đã dính máu thêm lần nữa phải không nhỉ, thôi lần này là lần cuối tao sẽ dẹp mày luôn. Thằng đó tay bị chặt lấy bụng, miệng thét gào đao đớn, lúc này anh hưng trọc cùng với thằng tuấn đã dẹp khoảng 7 thằng thì lúc này ánh đèn pha chiếu vào gương mặt tôi, đó là tụi anh thiện điên phía sau là cả chục chiếc xe máy.
– Chém chết mẹ tụi nó…
Anh thiện hét lên thì lúc này cả đám phía sau tay lâm le ống tuýp, hàng, kiếm chạy vào chém xói xã, cảnh tượng lúc này chẳng khác gì trong phim, tiếng kim loại khứa vào khiến ta điến người, tôi như con thú hoang sao bao nhiêu ngày bị cầm tù bằng cái vỏ bọc, bây giờ tay vung kiếm chém sối sã mặt cho vết thương trên cánh tay.
– Đụ mẹ mày dám đâm anh Nam tao hả con chó – tôi nóc ngay thằng lồn đó…
– Anh… tha… cho… em – thằng đó nói trong khi máu tràn ra khỏi họng…
– Đụ mẹ tha cho mày à, mày lúc đó có tha anh tao đâu – tôi trợn ngược mắt dữ tợn…
– Anh làm ơn…
Vừa nói dứt tôi súc một cước ngay cổ họng thằng đó, nó ho sặc sụ nằm bệt xuống đường, tôi bây giờ chẳng khác một hung thần tay cầm lưỡi hái chuẩn bị lấy đi mạng sống mà ông trời đã tạo nhầm. Đôi tay nắm chặt lấy cánh kiếm, hai hàm răng ngiến ken két vào nhau theo từng dòng điện chạy dọc sống lưng, tôi dơ cao lên chuẩn bị sã xuống thì nghe tiếng anh hưng trọc la lớn…
– Đụ mẹ điên hả – ãnh tán vào đầu tôi…
– Địt mẹ tránh ra – tôi gòng lên…
Bốpp… nguyên một cú nạo ngay thái dương khiến tôi ngã sống xoài xuống đất, và mắt tôi mụ mị dần theo đêm nhưng vẫn còn nghe một tiếng phựt… của thứ gì đó, và tiếng la hét của ai đó…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensexhay.org/chay-tron/
Đêm… à không… bóng tối mới đúng, cái không gian đang sáng bừng dưới ánh đèn bỗng vụt tắt, tôi đứng chết chơ giữa không gian rộng lớn, chỉ là bóng tối, không có bất cứ một tia sáng nào có thể khẻ lọt qua cánh cửa bằng sắt to đùng kia, có phải nơi đây là nơi nhốt con thú khốn kíp trong tôi chăng…
– Xì… xì… tỉnh coi… – một âm thanh nào đó vang trong phòng…
Ai thế, âm thanh của ai vậy, sao câu nói đó nó lại thân thuộc đến thể, Linh… không không phải, hay là mỹ anh, nhưng nó điều là không phải, mà là tiếng đứa con gái hay kiếm chuyện với tôi là còn nhỏ Hương.
– Chồng… sao ngủ wài zậy – thức coi… – lại thêm một âm thanh khác…
Nhưng câu này tôi chắc chắn đó là Mỹ anh, giọng cao thánh thót quá mà.
– Chồng không thức là vợ về bển luôn à nghe.
“Về bển” câu nói này là của em, là ngân tôi dám chắt như vậy, chỉ có em mới có cái giọng ngọt ngào đến thế thôi, một bàn tay lòn qua cánh cửa sắt, đôi tay có một điều gì đó rất lạ nhưng cũng rất quen. Như một phản xạ tôi chụp lấy nó như một đứa trẻ chết đuối vớ được cái phao. Lạnh lẽo… là thứ tôi cảm nhận được từ đôi tay đó, rất lạnh.
– Anh hạnh phúc quá nhỉ…
Câu nói như xuyên tạc vào tim tôi, đau… rất… đau. Đau đớn lắm chỉ là một câu nói thôi nhưng sao nó như hàn vạn con dao găm xuyên thẳng vào tim tôi, ngã khuỵ xuống đất đau đớn, ké… t. T… cánh cửa sắt chậm rãi được mở ra đôi tay đó mất hút sao góc khuất, tôi cố gượng dậy đuổi theo, chạy chạy mãi chạy không ngừng như ngày mưa đó, tôi sững sờ đứng bặt im lặng trước người đó, lạnh lẽo, và thái đồ khinh rẽ dành cho tôi. Ai? Sao lại trong quen đến thế…
– À… mới đây anh quên tôi rồi sao – cô gái nói…
– Em… là… – tôi lúc này mới nhận ra…
– Ừ tôi là Linh đây… anh hạnh phúc quá mà sao nhớ tôi được – cô gái cười mỉa mai…
– Không… anh không có – tôi lấp bấp…
– Thôi hạ màn được rồi đó anh à…
– Anh…
Đúng em nói đúng mà, có quá nhiều người con gái tốt luôn bên tôi và có lẽ tôi quên em rồi, người mà chấp nhận làm người thứ 3 để được yêu tôi, thời gian đã vùi lấp hình bóng lạnh lẽo đó, linh… anh… anh… xin lỗi… anh thật khốn nạn.
– Không nói được à – cô gái cười…
– Không phải… anhhhh… – câu nói ứ nghẹn nơi cổ họng tôi…
Nhỏ cười ngạo ngễ khinh khi tôi rồi biến mất trong khoảng không vô tận, linh… anh. Xin lỗi… anh xin lỗi…
– Mở mắt ra coi mẹ mày – tiếng anh hưng trọc vang lên…
Bừng tỉnh sau một cơn ác mộng đau nhói tim, tôi lồm cồm ngồi dậy thì mình đang ở trong nhà anh hưng trọc, tiếng chim reo rọi bình mình đang lên qua khung cửa sổ, tôi thả người xuống nệm một chút rồi bậy dậy…
– Tụi hôm wa sao rồi – tôi hỏi…
– Tao cho thằng đó một dao rồi – ổng cười man rợ…
– Ừ…
– Mà chuyện đó tao thu xếp rồi, mày lên trường mày đi càng nhanh càng tốt – ảnh nói…
– Ừ…
– Mấy giờ rồi – tôi hỏi…
– 7H30…
– Ừ thôi em về…
Nói xong tôi bước xuống giường đi ra cửa, chưa kịp bước được 5 bước thì ổng la lên…
– Mẹ mày, về trong cái bộ dạng đó à…
Nghe anh hưng nói tôi mới nhớ là, cái áo toàn là máu đã khô khan trên lớp vãi, tôi lột văng cái áo đem đi vứt và chụp lấy bộ đồ của anh hưng đưa nhanh bước vào phòng tắm…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensexhay.org/chay-tron/
Lấy lại con xe vút nhanh qua con hiểm sâu một tí là ra tới đường lớn, tôi đề gas phóng nhanh về nhà. Mới một chút thì tôi đã về tới nhà, một không khí đáng sợ và lạnh ngắt vừa bước vào thì mẹ và ba tôi ngồi đó, mẹ quay lại nhìn. Hay mắt mẹ sưng húp đi, có lẽ đêm qua mẹ khóc rất nhiều, tôi… tôi đúng là thằng con bất hiếu mà khốn nạn.
– Mày ngồi xuống đây cho tao nói chuyện – ba cất cái giọng khàng khàng lên…
Tôi cũng chẳng nói gì liền ngồi xuống ghế đối diện với ba, nói đối diện chứ sự thật là tôi luôn cúi mặt để tránh gương mặt hóc hát của mẹ…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensexhay.org/chay-tron/
– Từ nay tao sẽ đưa con ly lên ở với mày. – Ba tôi hằng giọng…
Tôi cũng chẳng nói gì thêm, mà muốn nói thì cũng chẳng có cái gì để biện hộ nên đành ngồi đó nghe la, bước lọc cọc lên phòng trên thì một người khóc, hai người khóc, ba người khóc, bốn người khóc. Tôi vừa bước lên thì mấy nhỏ quẹt lấy nước mắt lườm tôi.
– Sao không đi chết luôn đi, về làm gì – cả 4 nhỏ hét lớn.
Tôi cũng im bặt rồi bước lặng ra khỏi phòng, trong đó có lẽ người khóc nhiều nhất không phải mỹ anh, hay ngân mà là nhỏ quyên và hương. Tôi… tôi thật sự không biết mình phải làm sao cả, và làm sao để vơi đi lời hứa của mình…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chạy trốn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 17/08/2021 11:33 (GMT+7) |