Tại trong nội thành Hồ Châu, trong một tiểu khu hạng sang của tập đoàn xây dựng Thế Kỷ Cẩm Thành, hai phụ nữ bưng ly cà phê ngồi đối diện tại bên cánh cửa sổ trong gian phòng rộng lớn, đang nhìn xem cảnh đêm bên ngoài, đây là tầng ba mươi ba, là nơi ở của một tiểu khu có tầng cao nhất của thành phố Hồ Châu, tuy bên ngoài vẫn là xuân hàn se lạnh, nhưng trong phòng lại ấm áp mười phần.
Hai nàng đều mặc váy ngủ đơn bạc ở nhà, đi chân trần, ngồi bên cạnh cửa sổ bên dưới là tấm thảm Ba Tư, không cần phải nói, hai người phụ nữ này một là Linh Chi, tên đầy đủ gọi là Vũ Văn Linh Chi, là một dòng họ rất cổ xưa nổi danh, mà thời bây giờ cái họ này cũng không thấy nhiều nữa. Một người khác là con gái của nàng tên Kỳ Trúc Vận, các nàng đang đợi một người, đó là Đinh Nhị Cẩu, vào lúc ban ngày Linh Chi cùng Đinh Nhị Cẩu đã hẹn mời hắn tới uống trà, hắn cũng đã đáp ứng, nhưng đến bây giờ thì không có một tin tức gì về hắn.
– Có thể là hắn đã quên, hay là để mẹ gọi điện thoại lại hỏi hắn một chút…
Linh Chi lấy điện thoại di động ra, do dự không biết cú điện thoại này có nên gọi lại hay không.
Nhưng vẫn chưa kịp làm gì, thì đã bị Kỳ Trúc Vận ngồi nơi đối diện giật điện thoại lại.
– Mẹ… có cần phải như làm vậy không? Con thấy thôi đi, chuyện của chúng ta đã xảy ra rồi, giờ cứ nghĩ biện pháp tìm cách đi ra nước ngoài là được, không nhất định cứ phải ở lại trong nước, làm chi cho phí thời gian như vậy?
– Đi ra nước ngoài? Con muốn đi ra nước ngoài thì dễ dàng đi sao? Chúng ta đi ra nước ngoài thi cha của con làm sao bây giờ, Trúc Vận… chúng ta bỏ mặc không quản, không cần biết đến cha con sao, mẹ lo lắng cha của con ở bên trong tù sống không qua được mấy năm thì đã bị hành hạ chết rồi, đây là điều con muốn sao?
Linh Chi mặt lạnh lùng nói ra, lúc rời nhà thì Kỳ Trúc Vận mới mười ba, mười bốn tuổi, cho nên khái niệm đối với chuyện trong nhà của nàng đã lãnh đạm phai nhạt nhiều, hơn nữa đối với mấy người trẻ tuổi thời bây giờ, suy tính nhiều nhất là bản thân mình, chứ không phải chú tâm đến người nhà.
– Mẹ… con sai rồi, không phải là con có ý như vậy, mà là chúng ta…
Kỳ Trúc Vận muốn giải thích, nhưng càng giải thích, lại càng thấy lời giải thích của mình không thể thực hiện được.
– Được rồi, mẹ không trách con, nhưng vì chuyện cha của con, làm bất cứ chuyện gì cũng đều là đáng giá, mẹ mặc dù chỉ là một người đàn bà, nhưng đạo lý này vẫn là minh bạch đấy, con cũng phải nhớ cho rõ ràng, biết không?
– Mẹ… con biết rồi.
Kỳ Trúc Vận trong nội tâm thở dài, đưa điện thoại di động trả lại cho Linh Chi.
Lần nữa khi nhận được điện thoại của Linh Chi, thì xe của Đinh Nhị Cẩu vừa tiến vào nội thành, tuy uống không ít rượu, nhưng tại nhà của Lương Mãn Độn có uống một hồi trà, cơ bản cũng không sao, cho nên hắn tự mình lái xe trở về nội thành.
– Đinh chủ nhiệm, tôi là Linh Chi, có phải là đã quên chuyện tôi mời cậu uống trà?
Linh Chi lập tức đổi một bộ mặt khác, rất vui vẻ hỏi hắn.
– Hì… làm sao có thể quên chứ, cháu vừa mới vào trong nội thành, một lát nữa thì mới đến, nhưng cháu cảm thấy lúc này uống trà thì cũng đã hơi trễ, sợ đêm khuya uống trà thì không ngủ được…
Đinh Nhị Cẩu treo khẩu vị nói ra.
Hắn chỉ biết Linh Chi là người đàn bà ở trong tòa nhà của Hoa Cẩm Thành, Hoa Cẩm Thành cũng đã phát qua một tin nhắn ngắn, tuy nhiên không nói nhiều, nhưng ý đồ rất rõ ràng, mà Linh Chi cũng đã năm lần bảy lượt mời mình đến gặp mặt, chẳng lẽ đây không phải là Hoa Cẩm Thành bày mưu đặt kế sao?
Thấy vậy thì thật đúng là không thể tin được Hoa Cẩm Thành a, nhưng ngẫm lại bộ dáng hấp dẫn của Linh Chi, tuy mang theo một sắc mặt buồn bã yếu ớt, nhưng thật đúng là có một phen hương vị.
– Đinh chủ nhiệm, chỗ này có rất nhiều loại trà, có một loại trà Phổ Nhị dùng để yên giấc đấy, uống loại trà này, thì sẽ có giấc ngủ an ổn…
Linh Chi chân trần bước qua lại trên tấm thảm Ba Tư mềm mại, một bên gọi điện thoại, một sắp xếp bảo Kỳ Trúc Vận thu dọn gọn gàng một chút trong phòng khách bài trí hơi có chút loạn.
– Há… thật là nhìn không ra, dì Linh Chi thật đúng là biết cách buôn bán a…
Đinh Nhị Cẩu thở dài nói.
– Buôn bán gì a? Nếu nói như vậy… thì cũng được… bất quá tôi chỉ buôn bán với một mình Đinh chủ nhiệm mà thôi.
Linh Chi ở trong điện thoại cười yếu ớt nói.
– Thôi… được rồi cháu sẽ đến, gặp mặt rồi hãy nói đi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong cúp điện thoại.
Linh Chi cũng nhanh chóng đem điện thoại buông xuống, sắp xếp xong xuôi trong phòng uống trà, đây là do Linh Chi yêu cầu an bài.
Hơn nữa phòng trà là phỏng theo thảm nền Tatami Nhật Bản rất là rộng rãi, đừng nói là uống trà, ngay cả ngủ cũng rất tốt, có thể nói nếu muốn thì ở tại chỗ này làm một chút chuyện gì đó cũng thích hợp.
– Mẹ… con có chút lo lắng…
Kỳ Trúc Vận nói ra.
– Con lo lắng cái gì chứ, cứ đi nấu nước a, lát nữa con trở về phòng, đừng có bước ra ngoài, mẹ một mình ứng phó là được rồi, hơn nữa mục tiêu của hắn cũng không phải là con, chuyện sau này hãy nói đi, mẹ thì già rồi, đối phó không được thời gian mấy năm đâu, chuyện chúng ta bây giờ cần phải làm là bảo vệ cha của con ở trong tù được khỏe mạnh.
Linh Chi rất kiên định nói, đúng lúc này ngoài cửa chuông reo.
Kỳ Trúc Vận gật đầu, bước lên trên lầu, còn Linh Chi thì đi ra mở cửa, tuy nàng đi rất chậm, nhưng bộ pháp vững vàng, hình như là từng bước đã đi xuống quyết tâm, đi một bước chính là một cái quyết định.
Là một người đàn bà từng trải, nàng biết rõ đêm nay chỉ cần mình mở ra cánh cửa này là sẽ có hậu quả, mặc dù ở trong tòa nhà của Hoa Cẩm Thành thời gian đã năm năm, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Hoa Cẩm Thành tuy nhiên mỗi lần trong ánh mắt của lão đều có một loại khát vọng thèm khát thân thể nàng khó mà che giấu, nhưng lại chưa từng có động qua với nàng, còn đêm nay thì sao? Đêm nay chính mình thật chẳng lẽ lại hiến dâng bản thân cho một tên thanh niên trẻ tuổi xa lạ đáng tuổi con của mình sao?
Thế nhưng trách nhiệm gia tộc, làm cho nàng không thể không quyết định, đó chính là kéo cửa ra, để cho thằng trẻ tuổi này bước vào, đi vào cuộc sống ở bên trong của nàng…
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 7 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chinh-phuc-gai-dep-chuong-7/
– Đinh chủ nhiệm, mau vào trong, bên ngoài lạnh lẽo lắm phải không?
Linh Chi cắn răng mở cửa phòng ra, khi thấy được trong hành lang Đinh Nhị Cẩu đang đứng, trên người của hắn còn mang theo từng hơi lạnh, không khỏi khiến cho Linh Chi rùng mình một cái.
– Thật xin lỗi, để cho dì chờ lâu như vậy, nếu không phải vì ngưỡng mộ trà đạo của dì, đã khuya muộn cháu cũng không muốn đến, nhưng trở về nhà lại sợ nhớ đến lời hẹn lại ngủ không được thì phiền toái hơn.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 7 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chinh-phuc-gai-dep-chuong-7/
Linh Chi mỉm cười, nàng biết rõ đây là lời ca tụng của Đinh Nhị Cẩu, cho nên cũng không xem là thật, bất quá để cho Đinh Nhị Cẩu giật mình chính là thái độ của Linh Chi.
Đinh Nhị Cẩu vừa mới vào cửa nhà đứng lại, thì Linh Chi đã ngồi xổm xuống chủ động cởi dây giày Đinh Nhị Cẩu, làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy rất áy náy, nhưng hắn lập tức liền bình thường trở lại, đây nhất định có thể cũng là do Hoa Cẩm Thành dạy dỗ nên, hắn hiện tại đang tò mò người đàn bà này cùng Hoa Cẩm Thành đến cùng là quan hệ như thế nào.
– Đây là đôi dép lê mới mua, mua cho cậu thay đổi đấy, tại vì nơi đây trước giờ chưa từng có nam nhân đến.
Linh Chi thay đổi giày Đinh Nhị Cẩu xong, đứng dậy vừa cười vừa nói.
Nụ cười này lại làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy người đàn bà này khác với lúc ở trong tòa nhà Hoa Cẩm Thành, tại tòa nhà thì người đàn bà này hầu như lúc nào cũng đề phòng với tất cả người bên ngoài, kể cả với Đinh Nhị Cẩu, tựa như ai ở bên ngoài cũng có thể uy hiếp đối với nàng vậy.
Nhưng bây giờ hắn có cảm giác được người đàn bà này buông lỏng lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, mà nàng lại tận lực thân cận với hắn, lại để cho Đinh Nhị Cẩu cũng có cảm giác được người đàn bà nhất định là có chuyện để trao đổi với hắn.
Khi nàng cười lên, bộ ngực no đủ đều run rẩy lay động, ngay mới vừa rồi lúc nàng ngồi xổm xuống mang đôi dép lê cho Đinh Nhị Cẩu, hắn đã sớm nhìn thấy cái mu to tròn ẩn nấp bên trong cái quần lót màu đen bên dưới cái váy ngắn mặc ở nhà không sót cái gì rồi, cái quần lót màu đen ôm lấy cái âm hộ phồng lên cực kỳ chặt chẽ, ẩn hiện bên trong viền ren những đầu sợi lông mu lấp ló rất nhiều làm cho Đinh Nhị Cẩu vô cùng rung động…
– Dì Linh Chi à, lời này của dì hàm nghĩa rất sâu a, cháu thì tri thức quá ít, nên không hiểu được.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói, Đinh Nhị Cẩu cởi ra áo khoác bên ngoài, mà vẫn cảm thấy nóng, trách không được Linh Chi ăn mặc mát mẻ như vậy.
Hắn và Vũ Văn Linh Chi ngồi xuống trong phòng khách, nhìn xem giá trị nơi đây hắn cảm thán tiền vốn của Hoa Cẩm Thành, kế bên còn có một phòng uống trà, không biết Hoa Cẩm Thành làm như thế này rốt cuộc là vì cái gì, thật chẳng lẽ là báo đáp mình đối với việc ông ta theo dõi Tiêu Hồng không truy cứu sao? Đinh Nhị Cẩu cảm thấy sợ là không có đơn giản như vậy, bất quá Hoa Cẩm Thành đã làm ra biểu thị, nếu như mình không nhúc nhích, chỉ sợ đối với việc kế tiếp về phương tiện trụ cột trùng kiến của với khu đang phát triển không là chuyện tốt.
Cho nên có đôi khi lá trái lá phải lật ra cũng là chuyện vạn bất đắc dĩ, cho nên Đinh Nhị Cẩu biểu hiện ra ra vẻ cái gì cũng không biết, còn Linh Chi thì rất lấy lòng Đinh Nhị Cẩu, nàng lấy ra một cái khăn ủ nóng, rồi lau mặt cho Đinh Nhị Cẩu…
Trên hành lang lầu hai cùng chỉ kém nửa thước khoảng cách so với tầng dưới, Kỳ Trúc Vận từ trong phòng mở cửa ra, rất dễ dàng nhìn xem xuống hai gian phòng phía dưới nhất cử nhất động, lúc này Kỳ Trúc Vận nấp ở cánh cửa, chừa ra một kẽ hở, nhìn lén xuống thấy bên ngoài hết thảy.
– Đinh chủ nhiệm, uống chút trà nhé.
Linh Chi đứng lên tùy ý nói.
– Vâng… để cháu có nhìn lại kỹ thuật trà đạo của dì…
Đinh Nhị Cẩu nói xong đứng người lên theo đi theo Linh Chi bước vào phòng trà, nhưng hắn lại có cảm giác phía sau lưng mình lành lạnh, hình như là có người đang nhìn dõi theo mình, vì vậy liền quay đầu nhanh lại, nhưng lại không thấy được bất kỳ cái gì, cái cảm giác này là không sai, đối với giác quan thứ sáu của mình, Đinh Nhị Cẩu vẫn rất có lòng tin.
– Làm sao vậy?
Linh Chi vừa quay người thì nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu quay đầu khắp nơi nhìn loạn nên hỏi.
– Trong phòng này còn có người khác sao?
Đinh Nhị Cẩu sa sầm mặt lại hỏi.
– Đinh chủ nhiệm không hổ danh là lãnh đạo cục công an thành phố, lại có thể nhìn rõ mọi việc như vậy, đó là con gái của tôi… Trúc Vận ra đây đi, có phải là con cũng muốn gặp mặt Đinh chủ nhiệm phải không?
Linh Chi bất đắc dĩ nói.
Vốn nàng không muốn sớm muốn để cho Kỳ Trúc Vận hiện thân, bởi vì dựa theo kế hoạch của mình, Kỳ Trúc Vận nên xuất hiện sau này khi Đinh Nhị Cẩu đối với mình không còn có hứng thú, việc đem tài sản của Kỳ gia từ nước ngoài chuyển tới trong nước đây là một quá trình lâu dài phức tạp, mới đầu nàng vốn là nghĩ đến lợi dụng Đinh Nhị Cẩu đang công tác tại cục công an để tiện lợi trong việc thúc đẩy Kỳ Trúc Vận xuất ngoại, nhưng khi Hoa Cẩm Thành nói cho nàng biết Đinh Nhị Cẩu hiện tại đã được điều đến khu đang phát triển, thì ý niệm nàng càng muốn thêm nắm chặt Đinh Nhị Cẩu…
Nếu như Đinh Nhị Cẩu gần kề chỉ là cán bộ của cục công an, như vậy không gian Vũ Văn Linh Chi vận tác cũng rất nhỏ, nhưng nếu Đinh Nhị Cẩu đến khu đang phát triển làm chủ nhiệm, như vậy thì không gian vận tác liền lớn hơn rồi, tài sản Kỳ gia hoàn toàn có thể bằng cách từ hải ngoại đầu tư vào đến Hồ Châu thông qua chiến giữ trong khu đang phát triển, bất cứ là đầu tư vào ngành nghề gì, tóm lại là có thể mang số tiền kia tẩy trắng sạch sẽ mang trở về, vấn đề này so với thông qua ngân hàng tư nhân thì an toàn kín đáo hơn nhiều.
Kỳ Trúc Vận nghe được Linh Chi kêu, cũng bất đắc dĩ thận trọng đi xuống dưới lầu, lúc đi tới trước mặt Đinh Nhị Cẩu cùng Linh Chi, Kỳ Trúc Vận làm cho Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy có chút ngây người, bởi vì là cô gái này hoàn toàn tựu như là phiên bản của Linh Chi, chỉ có điều nếu so với Linh Chi thì hơi gầy hơn, một người cốt cảm thanh mảnh, một người hơi đẫy đà sung mãn, mỗi người mỗi vẻ…
Linh Chi thành thục, há có thể không nhìn thấy ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu khi nhìn thấy Kỳ Trúc Vận, trong nội tâm của nàng cảm thấy có một chút may mắn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một chút bi ai.
Làm một thương nhân, Kỳ gia không phải bởi vì kinh doanh thất bại rơi vào vòng tù tội, mà là bị sập bẫy vào mưu kế của người khác, kẻ đã thiết kế ra cái bẫy này, cũng không phải là đối thủ cạnh tranh, lại chính là người cùng hợp tác làm ăn với Kỳ gia…
Cũng may Kỳ Phượng Trúc đã sớm dự liệu được được điểm này, cho nên đem tài sản của Kỳ gia thông qua phương thức đầu tư hải ngoại chuyển tiền ra nước ngoài, nhưng ông ta vẫn bị vướng vào lao tù vì bị khép tội là kinh doanh góp vốn phi pháp, điều này làm cho Kỳ Phượng Trúc không cam lòng, đồng dạng cũng làm cho Vũ Văn Linh Chi vốn là xuất thân đại tộc cũng không chịu được…
Vũ Văn Linh Chi từ trước một mực ngụy trang rất tốt, kể cả đối với gia đình chồng, nàng vẫn luôn đóng vai hiền thê lương mẫu nhu mềm ôn hòa, cho nên khi Kỳ Phượng Trúc gặp chuyện không may, gia đình của ông trong thời gian đầu cũng không có bị khống chế, đến khi ngành tư pháp ý thức được Kỳ Phượng Trúc có khả năng thỏ khôn đào vài ba hang để phòng ngừa tai nạn về sau, bọn họ tìm kiếm đến thì Vũ Văn Linh Chi đã mang theo Kỳ Trúc Vận cao chạy xa bay…
Nàng sở dĩ lựa chọn Đinh Nhị Cẩu, một là do Hoa Cẩm Thành bức bách, hai là Đinh Nhị Cẩu cũng đang nắm giữ lấy quyền lực nhất định, hơn nữa với tư cách chủ nhiệm khu đang phát triển, đối với việc kêu gọi đầu tư chắc chắn là cần thiết, như vậy thì sẽ có lợi cho Kỳ gia lợi dụng việc đầu tư mang tài sản từ nước ngoài trở về, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, Đinh Nhị Cẩu tuy có quyền lực, nhưng quyền lực của hắn không lớn, vì vậy sẽ không có nhiều người chú ý đến hắn, nhất là các tỉnh lân cận ánh mắt sẽ nhìn không đến nơi đây, đây chính là một địa phương rất tốt để Vũ Văn Linh Chi có thể che giấu.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 7 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chinh-phuc-gai-dep-chuong-7/
Đinh Nhị Cẩu lúc này phản ứng rất nhanh, hắn liền ý thức được ánh mắt của mình chẳng khác nào Trư Bát Giới, cho nên quay người không nhìn vào Kỳ Trúc Vận nữa, mà là trò chuyện cùng Linh Chi.
– Dì Linh Chi… đây thật là con gái của dì sao?
– Đương nhiên… Đinh chủ nhiệm vì sao có vẻ kinh ngạc như vậy ah.
Linh Chi mỉm cười kéo Kỳ Trúc Vận qua, hai mẹ con nàng đứng song song trước mặt của Đinh Nhị Cẩu.
– Cháu chẳng những là kinh ngạc, mà phải nói là vô cùng kinh ngạc, lúc lần đầu tiên mới gặp dì thì nhìn thấy dì rất trẻ, nhưng do ông chủ Hoa Cẩm Thành giới thiệu nên mới biết được dì đã ngoài bốn mươi, bây giờ so sánh với con gái của dì tựa như là hai chị em vô cùng xinh đẹp, thật sự là dì có thuật trú nhan ah.
Đinh Nhị Cẩu biểu hiện kinh ngạc, nhưng đúng ra là đang vỗ mã thí tâng bốc Linh Chi.
Ba người vừa nói chuyện vừa vào phòng trà, Đinh Nhị Cẩu cùng Linh Chi ngồi đối diện với nhau, còn Kỳ Trúc Vận thì ngồi ở đầu bàn nhỏ lấy vật dụng nấu nước cùng đồ uống trà.
– Đinh chủ nhiệm… cậu thật là khéo nói, phụ nữ nào nếu gặp được cậu, nhất định là bị cậu dỗ ngon dỗ ngọt mê chết.
Linh Chi là hạng người đàn bà thông minh, nàng biết rõ nam nhân thích nghe cái gì, hơn nữa đối với trong lòng của nam nhân thì nàng nắm chặt rất tốt.
Từ lúc Kỳ Trúc Vận hiện thân, mãi cho đến khi tiến vào phòng trà, Đinh Nhị Cẩu không nhìn chằm chằm vào Kỳ Trúc Vận như dự định tính toán của Linh Chi, mà hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng, sự chú ý chủ yếu nhất của hắn lại đều đặt ở trên người mình, trong mắt hỏa diễm bùng nổ, lại khiến cho Linh Chi có cảm giác được đêm nay sợ là mình chạy trời không thoát khỏi nắng rồi.
Đã làm quyết định, sẽ không có đường quay về, trong khoảng thời gian gần đây, mỗi đêm khi ngủ, nàng luôn mơ thấy chồng mình Kỳ Phượng Trúc than thở nói là lạnh quá, sau khi tỉnh giấc lại càng làm cho Linh Chi vô kế khả thi.
– Dì thật biết nói đùa, cháu có được miệng lưỡi trơn tru như vậy sao?
Đinh Nhị Cẩu cười nói, sau đó giả bộ như là thưởng thức cách bài trí trong phòng, thật ra thì hắn đang kiểm tra trong phòng này có lắp đặt cameras các loại hay không, nhìn qua một vòng, hình như không có những vật này, vì thế làm cho trong lòng Đinh Nhị Cẩu tạm thời buông xuống, hắn cũng biết, nếu Hoa Cẩm Thành muốn hợp tác với hắn, thì sẽ không dám trêu chọc đến hắn nữa, bằng không mà nói, nợ mới nợ cũ hắn sẽ cùng tính một lượt, đương nhiên Hoa Cẩm Thành cũng phải suy nghĩ đến hậu quả.
– Tôi thấy đúng là miệng của cậu ngọt như mật đấy, ngay cả tôi mà còn chịu không được đây này…
Linh Chi sóng mắt lưu chuyển, nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Kỳ Trúc Vận, không có nói tiếp gì.
Linh Chi ánh mắt theo Đinh Nhị Cẩu cũng nhìn thoáng qua Kỳ Trúc Vận con của mình, sau đó hình như là đã hiểu ra chuyện gì, liền nói với Kỳ Trúc Vận:
– Trúc Vận, con đi ngủ trước đi, để mẹ tự pha trà được rồi…
– Vâng… vậy con đi ngủ trước, Đinh chủ nhiệm… gặp lại sau…
Kỳ Trúc Vận cũng đang ước gì mau rời khỏi nơi đây, Đinh Nhị Cẩu dù vô tình hay cố ý ánh mắt quan sát ở trên người nàng làm cho nàng có chút chịu không được, vì nàng thấy phảng phất mình bị lột sạch trần truồng ở trước mặt hắn vậy…
Kỳ Trúc Vận đi ra khỏi phòng trà, Đinh Nhị Cẩu nâng chung trà lên uống một ngụm trà Phổ Nhị, nhàn nhạt trong hương vị có một chút đăng đắng, đúng lúc này Linh Chi cũng thả tâm tình của mình, không đợi Đinh Nhị Cẩu nói cái gì, nàng đứng dậy rồi quỳ gối đến sau lưng của Đinh Nhị Cẩu, xoa bóp lên bả vai của hắn.
– Dì nói đi, Hoa Cẩm Thành đang muốn cái gì? Cháu thấy dì cũng không phải là người đàn bà bình thường, đến tận bây giờ cháu cũng không nhìn thấu được tâm tư của dì, con người của cháu có một nguyên tắc, cháu chưa bao giờ cùng với một người mà mình nhìn không thấu cùng nhau hợp tác, vì như vậy rất nguy hiểm, tuy dì chỉ là một người đàn bà, nhưng cái loại nguy hiểm này cháu lại có cảm giác rất mãnh liệt.
Đinh Nhị Cẩu từ tốn nói.
– Đinh chủ nhiệm… cậu thực là một người rất có ý tứ, nhà chúng ta chỉ là cô nhi quả mẫu, vậy thì có nguy hiểm gì chứ?
– Lễ hạ tại người tất nhiên phải có sở cầu, dì đã hạ mình như vậy đương nhiên là có việc cần nhờ, chứ nếu luận về tuổi tác, thì dì có thể làm mẹ của cháu, con gái của dì cũng đã mười chín hai mươi tuổi rồi, nếu cho rằng dì yêu thích cháu thì không thể không nói, khẩu vị của dì thật sự là quá nặng a, chẳng lẽ là trâu già muốn gặm cỏ non? Lão Hoa lẽ nào suy nghĩ đến như vậy…
Đinh Nhị Cẩu phân tích rõ ràng nói thẳng ra.
– Ai, Đinh chủ nhiệm, việc này đúng là cùng với Hoa Cẩm Thành không có liên quan gì cả, là tự tôi mà ra, đương nhiên cũng chính là chuyện của riêng tôi, tôi có vấn đề khó xử không ai có thể giải quyết được, vì vậy chúng ta cũng chỉ có cách là van cầu cậu mà thôi…
Linh Chi rốt cục thả đôi bàn tay ra khỏi bả vai Đinh Nhị Cẩu, đến ngồi ở vị trí của Kỳ Trúc Vận vừa rồi, tiếp tục pha trà.
– Chuyện của dì, có ý tứ gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hai mẹ con chúng ta cư trú tại tòa nhà của Hoa Cẩm Thành đã năm năm, cũng là chuyện bất đắc dĩ, chồng tôi tên gọi Kỳ Phượng Trúc, không biết Đinh chủ nhiệm có từng nghe nói qua chưa?
Đinh Nhị Cẩu nghe được cái tên Kỳ Phượng Trúc này, hắn liền sững sờ suy nghĩ nói ra:
– Cái tên này nghe rất quen thuộc, giống như gần đây đã nghe nói qua, nhưng cháu vẫn không nhớ là đã nghe từ ở đâu.
– Kỳ Phượng Trúc là chồng tôi, một nhà môi giới bất động sản lớn nhất nổi tiếng trong tỉnh Bắc, đương nhiên đó chỉ là trước đây, nhưng gần đây bởi vì bị phán án là phi pháp góp vốn nên bị bắt nhốt vào tù, nói là chồng tôi góp vốn phi pháp đến năm, sáu trăm triệu tài chính, nhưng đây là chồng tôi bị oan uổng, kỳ thật thực tế góp vốn tài chính không đến một triệu, số tiền còn lại kia đều là tài sản của nhà chúng ta, nhưng chúng ta cứ bị khép tội, chạy không thoát được.
Linh Chi nói lệ rơi đầy mặt, Đinh Nhị Cẩu tựa như là đang nghe một câu chuyện truyền kỳ vậy.
– Dì và Hoa Cẩm Thành có mối quan hệ thế nào?
Đinh Nhị Cẩu hỏi, đây mới là vấn đề hắn mấu chốt mà hắn quan tâm nhất.
– Ông ta từng là thủ hạ chồng của tôi, có mối quan hệ với chồng tôi không tệ, cho nên chúng tôi mới lén lút chạy đến nơi đây trú ngụ, nếu không cũng đã bị bắt giữ, không sống tới ngày hôm nay đâu.
Linh Chi nói xong rùng mình một cái.
Những lời nói này làm cho Đinh Nhị Cẩu thấy bùi ngùi, kỳ thật có tiền nhiều cũng chưa chắc là chuyện tốt, đây là một chân lý, không có tiền có thể sẽ không có rất nhiều niềm vui thú sinh hoạt hưởng thụ, nhưng nếu có quá nhiều tiền, cũng sẽ mất đi một số thứ sinh hoạt hưởng thụ, thậm chí sinh mạng còn có thể mất đi…
Đinh Nhị Cẩu đương nhiên không biết, những lời này của Linh Chi có rất nhiều chuyện thật, nhưng cũng có chuyện nàng không nói được ra, Linh Chi không ngu ngốc đến mức cái gì cũng nói hết cho Đinh Nhị Cẩu nghe, dạng như vậy thì không còn là lợi dụng nữa…
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 7 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chinh-phuc-gai-dep-chuong-7/
– Thế nhưng dì tìm đến cháu… có thể là cháu cũng không giúp cho dì được gì ah.
Đinh Nhị Cẩu chậm rãi nói, tuy Linh Chi rất đẹp, hơn nữa con gái của nàng cũng rất đẹp, nhưng hắn đang muốn xem chính mình phải bỏ ra cái gì để đánh đổi đây.
– Tôi nghe Hoa Cẩm Thành nói, Đinh chủ nhiệm rất có nghĩa khí, cũng là người chân thực nhiệt tình, Đinh chủ nhiệm… tôi không yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng chồng của tôi không chết trong tù là được…
– Chỉ vào chuyện này?
Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu hỏi.
– Chỉ là như vậy thôi, chỉ cần Đinh chủ nhiệm có thể giúp tôi chuyện này, bất cứ điều gì tôi cũng được làm, Đinh chủ nhiệm, không phải riêng mình tôi, mà là cả hai mẹ con chúng tôi…
Linh Chi lại cường điệu nói ra.
Đinh Nhị Cẩu đem chung trà đưa lên bên miệng, nhưng không uống, không biết hắn đang xem xét hay là suy nghĩ, Linh Chi rất khẩn trương nhìn Đinh Nhị Cẩu, giống như là đang đợi phán quyết vậy, động tác này của Đinh Nhị Cẩu ngừng lại không bao lâu, hắn liền uống hết chúng trà, nhưng vẫn chưa có một câu trả lời rõ ràng.
– Đinh chủ nhiệm, chồng tôi trước kia cũng có khá nhiều bạn bè làm ăn, bọn họ bây giờ đang ở trong tỉnh Bắc cũng đang trong tâm trạng chờ đợi, nếu như Đinh chủ nhiệm để cho tôi có một cơ hội, ta cũng có thể cống hiến giúp cho cậu một phần trong việc chiêu thương dẫn tư…
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa có quyết, Linh Chi động linh cơ, ném ra thêm một miếng mồi điều kiện để cho Đinh Nhị Cẩu động tâm.
– Thật không?
Đinh Nhị Cẩu nghe qua cũng vui mừng, xem ra người đàn bà này thật sự biết mình muốn cái gì…
– Đương nhiên, chỉ cần Đinh chủ nhiệm có thể quan tâm một chút đến chồng của tôi, tôi sẽ nguyện ý vì Đinh chủ nhiệm mà bôn tẩu.
– Chuyện này để cháu suy nghĩ thêm một chút, dù sao tỉnh Bắc không phải là tỉnh Trung Nam của chúng ta, cho nên về chuyện của dì, để cháu tìm kiếm mối quan hệ, không phải nhất thời trong thời gian ngắn có thể giải quyết được.
– Tôi hiểu mà Đinh chủ nhiệm, cảm ơn cậu… mời uống trà.
Linh Chi hai tay giơ lên một chung trà đưa cho Đinh Nhị Cẩu.
Linh Chi cuối cùng thì cũng thấy Đinh Nhị Cẩu đã gật đầu, trong nội tâm mừng rỡ, mặc dù biết chuyện này không phải là dễ làm như vậy, nhưng dù sao cũng có người thay nàng chạy vạy chuyện này, nói cách khác nàng cũng không thể nóng nảy vội vàng được.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu lại không có tiếp nhận chung trà, mà hắn nắm lấy bàn tay của Linh Chi, dùng sức một cái, kéo nàng dẫn tới bên cạnh mình, Linh Chi đối với biến cố bất thình lình này chưa có chuẩn bị trước, chung trà thoáng một cái đổ hết lên quần của Đinh Nhị Cẩu, đã vậy còn là tưới lên bộ vị mấu chốt của hạ thể hắn, cũng may do mãi nói chuyện nên chung trà không còn quá nóng, nếu không thì sợ là đã đem cái đồ chơi kia của Đinh Nhị Cẩu hâm chín rồi.
– Đinh chủ nhiệm… cậu…
– Vừa rồi dì đã nói vì chồng của mình sẽ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, như thế nào, bây giờ có muốn đổi ý?
Đinh Nhị Cẩu cười tủm tỉm nói, nụ cười này tràn đầy trêu chọc, làm cho Linh Chi đỏ ửng mặt, nàng cúi đầu không dám nhìn vào thằng trai trẻ này nữa, nàng không nghĩ tới hắn lại rõ ràng trực tiếp gan to như vậy.
– Đinh chủ nhiệm… quần của cậu bị ướt… để tôi lau a…
Linh Chi dời đi chủ đề nói.
Vốn là Linh Chi nghĩ cách chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh lúng túng, nhưng sự thật chứng minh, cách này thật sự là quá tệ, bởi vì khi Linh Chi quay người cầm khăn lông khô lau nước đọng trên quần của Đinh Nhị Cẩu, cái chỗ này lại là chỗ nhạy cảm, mới vừa lau lau vài cái, thì liền thấy từ bên dưới quần chống lên một cái lều cứng rắn, cái này làm cho Linh Chi càng thêm xấu hổ, tiến cũng không được, thối cũng không xong.
Tuy Kỳ Trúc Vận ra khỏi phòng trà, nhưng nàng cũng không có đi ngủ, mà là đang trong hành lang trên lầu hai lắng nghe động tĩnh trong phòng trà, hơn nữa lúc nàng bước ra ngoài phòng trà, đã cố ý không có đóng cửa chặt lại, mà là để lại một cái khe nhỏ hở ra, vừa rồi hai người nói chuyện nàng nghe rất rõ.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu cũng biết Linh Chi xấu hổ, nhưng cơ hội gần trong gang tấc này làm sao có thể bỏ qua chứ, hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây hắn và Hạ Hà Tuệ không thể cùng hắn quan hệ giường chiếu vì lo lắng đến cái thai, còn hắn cũng không có thời gian đi tìm những người đàn bà khác, cho nên đối với Linh Chi đầy hấp dẫn trước mắt, dục hỏa bốc lên không có gì cản lại được, hắn đỡ lấy cằm của nàng.
Tìm tòi hôn lên miệng nàng, Linh Chi mặc dù có tâm lý chuẩn bị, nhưng lần đầu tiên bị một nam nhân ngoại trừ chồng mình hôn môi, thân thể không tránh khỏi một hồi run rẩy, theo bản năng muốn lui về sau, nhưng khi nàng chưa kịp rời đi, Đinh Nhị Cẩu đã giữ lại phần gáy của nàng, khiến nàng không thể nào lui về được về phía sau nửa bước.
Đã khống chế được nàng, Đinh Nhị Cẩu dùng cánh tay còn lại đưa vào trong váy áo nàng, mặc dù là cách một tầng mong mỏng cái áo ngực, nhưng hắn cũng cảm thấy đôi bầu vú nàng vẫn còn rất săn chắc kiên quyết, Linh Chi lúc này vẫn khép chặt hàm răng, nhưng khi bàn tay Đinh Nhị Cẩu tiếp xúc đến thân thể của nàng, thoáng cái miệng nàng liền buông lỏng hé mở.
Một lúc sau Kỳ Trúc Vận liền nghe được trong phòng trà tiếng ly tách rơi trên mặt đất tan vỡ loảng xoảng, nhưng không có tiếng tranh cãi nhau, vậy theo suy đoán của nàng, mẹ của nàng đã đắc thủ, lúc này tâm tình của nàng có thể nghĩ được là đang trong tâm trạng như thế nào.
Bất kỳ không một đứa con nào cũng đều không muốn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng một màn này vốn là đã chính mình đạ tự tiếp nhận, chỉ là thay thế nàng lại là mẹ của nàng, mà mục đích cuối cùng là vì cha của nàng, có lẽ đây chính là bi kịch của nhà hào phú, lúc còn trên đỉnh vinh quang thì hào khí vạn trượng, lúc thất vận sa cơ thì cả nhà đều liên can không thể thoát ly vận rủi.
Một lúc lâu sau trong phòng trà còn truyền đến càng nhiều thêm nữa thanh âm, thanh âm của nam nhân thì Kỳ Trúc Vận không có nghe được, nhưng giọng của mẹ mình lại vang lớn dị thường, tiếng kia vừa như là ai oán, vừa như là khao khát, từng đợt… từng đợt giống như tiếng phượng gáy chói tai truyền vào trong lỗ tai Kỳ Trúc Vận.
Trong lòng của nàng, đây là mẹ mình phản bội đối với cha nàng, nhưng Kỳ Trúc Vận biết rõ, hành động này là mẹ mình bất đắc dĩ, tại trong tòa nhà của Hoa Cẩm Thành, nàng tận mắt nhìn đến thấy mẹ mình vì sự sinh tồn cùng với mình mà thừa nhận khuất nhục, trước đây mẹ mình là một phu nhân cao quý đức cao trọng vọng, nhưng bây giờ bị luân lạc phải dùng tới thân thể của mình đổi lấy sự an toàn của chồng, vì điều này mà làm cho Kỳ Trúc Vận khóc không ra nước mắt.
Lúc mới bắt đầu, Linh Chi có rất lớn gánh nặng tư tưởng nên căng cứng, nhưng Đinh Nhị Cẩu có cái hay lớn nhất của hắn là khiến cho những người đàn bà mà hắn sở hữu đều tạm thời quên đi thực tế cái thế giới này, toàn thân theo bản năng sinh lý toàn tâm vùi đầu vào một dạng hưởng thụ khoái lạc quên mình, lúc này Linh Chi cũng là một người đàn bà như thế.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 7 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/04/2020 11:29 (GMT+7) |