Một lát sau, tôi nghe tiếng bước chân khẽ khàng của mẹ dưới nhà. Rồi tiếng mẹ leo cầu thang. Tôi không để ý lắm, cứ nghĩ mẹ lên để gọi tôi xuống ăn sáng. Nhưng rồi, khi mẹ vừa bước lên đến gác, tôi chợt ngẩng đầu lên, và tôi chết sững.
Mẹ tôi đang đứng đó, ngay trước mặt tôi, và mẹ đang thay áo. Chiếc áo ngủ được cởi ra, để lộ hoàn toàn phần thân trên của mẹ. Cặp vú căng tròn, trắng ngần, nhấp nhô đầy sức sống. Núm vú hồng hào, hơi cương lên. Mùi hương cơ thể mẹ, mùi sữa non thoang thoảng, lập tức xộc vào mũi tôi, kích thích mọi giác quan. Mẹ tôi không hề quay lưng đi, không hề che chắn, cứ thế mà thay đồ ngay trước mắt tôi.
Khuôn mặt tôi lập tức nóng bừng, một cảm giác xấu hổ và sung sướng tột độ dâng trào. Tôi không ngờ mẹ lại hành động táo bạo đến vậy. Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ, không thể rời mắt.
Mẹ tôi nhận thấy ánh mắt của tôi, khẽ mỉm cười. Nụ cười đó đầy vẻ tinh nghịch, một chút gì đó thách thức, nhưng cũng pha lẫn sự ngượng ngùng dễ thương. Mẹ nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt mẹ lấp lánh một cách lạ thường.
“Cái thằng quỷ này! Con nhìn cái gì mà mắt tròn mắt dẹt ra thế?” Mẹ tôi khẽ nói, giọng đầy vẻ trêu chọc. “Cái gì mà chả bị con nhìn thấy hết rồi còn gì nữa.”
Mẹ nói xong, không hề quay lưng đi, mà vẫn cứ thế mà từ từ mặc vào một chiếc áo thun mỏng màu trắng. Chiếc áo mỏng đến nỗi tôi có thể nhìn thấy rõ đường cong của cặp ngực mẹ, và cả hình dáng của núm vú qua lớp vải mờ ảo. Mẹ tôi không mặc áo ngực. Cặp vú mẹ vẫn căng tròn, tự do nhấp nhô dưới lớp áo mỏng, mời gọi ánh nhìn của tôi.
Tôi ngồi im, không nói được lời nào, chỉ nhìn mẹ, lòng tôi hỗn loạn. Mẹ tôi, dường như đã hoàn toàn chấp nhận việc tôi nhìn ngắm cơ thể mẹ, thậm chí còn chủ động hơn trong việc phô bày nó.
“Thôi được rồi, con trai mẹ nhìn đủ chưa?” Mẹ tôi khẽ cười, rồi đi xuống bếp. “Xuống ăn sáng đi. Mẹ nấu mì cho hai mẹ con rồi.”
Tôi lật đật đứng dậy, đi theo mẹ xuống bếp. Mẹ tôi đã chuẩn bị hai tô mì nóng hổi, bốc khói nghi ngút. Mùi thơm của mì xào, của thịt, của rau củ bay khắp căn phòng. Mẹ bưng hai tô mì lên gác, đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
“Con ăn đi. Nóng hổi đó con.” Mẹ tôi nói, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, bắt đầu ăn.
Mì nóng, và cái nóng oi bức của Sài Gòn khiến mẹ tôi đổ mồ hôi. Những giọt mồ hôi li ti lăn dài trên khuôn mặt mẹ, xuống cổ, và rồi thấm vào lớp áo thun mỏng. Chiếc áo, vì bị thấm mồ hôi, lại càng dính sát vào người mẹ, làm lộ rõ hơn đường cong của cặp ngực. Tôi nhìn mẹ, và một ý nghĩ táo bạo hơn nữa lại chợt lóe lên trong đầu.
“Mẹ ơi,” tôi khẽ nói, giọng cố ý pha chút đùa cợt, “Mẹ nóng quá, đổ mồ hôi nhiều vậy. Sao mẹ không cởi áo ra ăn cho mát?”
Câu nói của tôi vừa dứt, không khí trong phòng như đông cứng lại. Mẹ tôi đang đưa đũa lên miệng, khẽ dừng lại. Mẹ ngẩng đầu lên, đôi mắt mẹ mở to, nhìn tôi với một vẻ mặt kinh ngạc. Khuôn mặt mẹ lập tức đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.
Tôi biết, mình đã đi quá xa. Lời nói của tôi, tưởng chừng như một câu đùa, lại chạm vào một ranh giới mới, một sự cấm kỵ mà không ai dám nghĩ đến.
Mẹ tôi không nói gì. Mẹ chỉ nhìn tôi, đôi mắt mẹ phức tạp, pha lẫn sự ngượng ngùng, bối rối, và một chút gì đó khó hiểu. Tôi cảm thấy hối hận, nhưng đồng thời, một sự tò mò không thể kìm nén lại trỗi dậy. Liệu mẹ có làm thật không?
Và rồi, điều không ngờ nhất đã xảy ra. Mẹ tôi khẽ thở dài, một tiếng thở dài gần như là một lời đầu hàng. Mẹ tôi khẽ đưa tay lên, nắm lấy vạt áo. Khuôn mặt mẹ vẫn đỏ bừng, nhưng đôi mắt mẹ lại nhìn tôi, ánh mắt như đang thách thức.
Mẹ tôi từ từ cởi áo ra. Chiếc áo thun mỏng được kéo qua đầu, rồi vứt sang một bên.
Cặp vú mẹ hiện ra, trần trụi và đầy đặn, căng tròn đến kinh ngạc. Chúng trắng ngần, mịn màng, nhấp nhô nhẹ nhàng trong ánh sáng ban ngày. Núm vú hồng hào, nhỏ nhắn, hơi cương lên vì lạnh hoặc vì sự kích thích. Tôi nhìn mẹ, không thể tin vào mắt mình. Mẹ tôi đã làm thật. Mẹ đã cởi áo ra ngồi ăn sáng với tôi.
Mẹ tôi không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống, đôi tay cầm đũa khẽ run rẩy. Mẹ vẫn tiếp tục ăn, nhưng động tác của mẹ trở nên lúng túng hơn, vội vàng hơn. Tôi ngồi đó, nhìn mẹ, lòng tôi hỗn loạn. Một sự sướng rơn chạy dọc sống lưng tôi, nhưng cũng xen lẫn sự xấu hổ và kinh ngạc.
“Thật… thật tuyệt vời…” Tôi khẽ thì thầm, giọng khan đặc.
Cặp vú mẹ ngay trước mặt tôi, căng tròn và mời gọi. Tôi đưa tay ra, khẽ chạm vào chúng. Làn da mẹ mềm mại, ấm áp. Tôi khẽ bóp nhẹ, se núm vú. Mẹ tôi khẽ rên lên, đôi chân khép chặt lại.
“Nhanh… nhanh ăn đi con…” Mẹ tôi khẽ nói, giọng lí nhí, không dám nhìn tôi. “Nhanh lên còn… còn đi học nữa. Sắp trễ rồi.”
Tôi biết mẹ đang cố gắng đẩy tôi ra, cố gắng kết thúc khoảnh khắc này. Tôi muốn tiếp tục sờ nắn, muốn bú vú mẹ, nhưng tôi cũng không muốn làm mẹ khó xử thêm nữa. Tôi đành rụt tay lại, cố gắng ăn mì một cách vội vàng.
Bữa sáng diễn ra trong sự im lặng. Cả hai mẹ con đều ăn rất nhanh. Tôi lén liếc nhìn mẹ, và tôi thấy mẹ vẫn còn đỏ mặt.
Khi ăn xong, mẹ tôi lập tức đứng dậy. Mẹ nhanh chóng mặc áo vào, không nói một lời. Tôi cũng nhanh chóng ăn nốt tô mì.
Khi tôi vừa đặt bát xuống, mẹ tôi khẽ quay lại. Khuôn mặt mẹ vẫn còn chút đỏ bừng, nhưng đôi mắt mẹ lại nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, pha lẫn sự ngượng ngùng, nhưng cũng có một chút gì đó mong chờ.
“Tối nay…” Mẹ tôi khẽ nói, giọng lí nhí, rồi mẹ lập tức quay lưng đi lên gác, để lại tôi với những suy nghĩ hỗn loạn.
Tối nay là lại 1 tuần trôi qua và hôm nay tôi lại được phép thủ dâm, tất nhiên là sẽ có mẹ bên cạnh. Đều đặn mỗi tuần tôi được hưởng đặc quyền này. Tôi nhanh chóng đi học mà lòng suy nghĩ vẩn vơ, tối nay…
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chung trọ |
Tác giả | Cửu Long Di Quan |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Liếm tinh trùng, Truyện bú vú, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 14 |
Ngày cập nhật | 03/08/2025 06:39 (GMT+7) |