Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chuyện tình buồn » Phần 20

Chuyện tình buồn

Phần 20

Trên đường về, cả hai đứa cứ im lặng mãi vì chẳng biết sẽ bắt đầu từ đâu nữa. Mình sau khi phát kiến được ra cái ý tưởng bắt đầu ấy thì hết bài luôn chẳng biết nói gì, còn Phương thì chắc là em ngại. Cứ để thế đi, nhiều khi im lặng còn hơn là nói linh tinh.

Phương giờ lại nhẹ nhàng ngồi sát lại và dựa đầu vào vai mình, như nó vốn phải thế. Yên bình quá. Cứ muốn cùng em đi mãi như thế này thôi.

Về đến nhà thấy 2 ông bà đã đang lui cui ngoài sân rồi. Mình thay quần áo rồi chui ra vườn làm với bố còn Phương với mẹ thì vào nhà nấu cơm. Từ lúc hai đứa về mẹ cứ nhắc đi nhắc lại mãi một câu “Sao mua nhiều đồ vậy cháu? Bác dặn mua có vài thứ thôi mà!” – mình biết là mẹ ưng lắm, tính mẹ mình thì mình còn lạ gì, mỗi lần như vậy đều là thử con gái người ta hết chứ chẳng phải vừa đâu, không biết Phương có biết không nữa?
– Con với Chúc sao rồi?
– Chia tay rồi bố ạ
– 2 đứa có chuyện gì à?
– Vâng… Chúc không xứng đáng.
– Đàn ông thì phải có trách nhiệm với người ta. Bố tin là con đã cân nhắc kĩ.
– Vâng, con dứt khoát rồi mà…

Bố mẹ mình khi đã hỏi những câu như vậy mà không nói gì thêm nghĩa là 2 ông bà đã biết tường tận mọi chuyện. Hỏi lại mình chỉ để xác định lại mà thôi. Cái thành phố bé tí này chẳng ai không biết ai, huống hồ bố mẹ lại có nhiều mối quen ở đây.

Hãy thử đặt lại vào vị trí của bố mẹ mình, có lẽ giờ đây 2 người đang vui? Với kinh nghiệm từng trải bố mẹ thừa biết ai là người hợp với mình hơn, ai là người phụ nữ của gia đình, giữa Chúc và Phương. Điều đó có thể khó khăn đối với mình để nhận ra, nhưng bố mẹ thì không! Chắc chắn họ có thể nhận ra dễ dàng. Vậy vấn đề là tại sao bố mẹ lại không nói ra với thằng con? Không hề tỏ thái độ cũng như cấm cản chuyện 2 đứa? Hay họ có niềm tin là thằng con trai sẽ đủ bản lĩnh để nhận ra được?
– Bố à?
– Sao con?
– Chuyện của con, từ bây giờ con muốn nghe lời khuyên của bố mẹ. Chúc là một bài học tồi, con không muốn lặp lại nữa.
– …
– Bố nghĩ là con đã tìm được người hợp với mình, quan trọng là tình cảm của con thôi.
– Vâng, giờ thì vẫn ổn, nhưng con vẫn sợ là không kịp nữa. Con để Phương đợi lâu quá.
– Vẫn ổn. Yên tâm.
Không biết đấy là kinh nghiệm tình trường của bố hay là đang động viên mình nữa, nhưng dù thế nào thì mình cũng thấy vững tin hơn nhiều sau khi nghe bố nói.

Rút điếu thuốc ra đưa cho ông cụ, 2 bố con ngồi đốt lén lút ngoài vườn. Cái gì lén lút cũng ngon thật, 2 bố con cứ ngồi thì thụt như con nghiện lâu ngày vậy. Chuyện này mẹ mà biết thì bố chỉ có nước ngủ ngoài thôi! Mà hình như cái tính sợ vợ là nó di truyền hay sao đó, chưa gì mình đã thấy hơi hơi sợ ai đó rồi. Nếu lườm nguýt không được thì sẽ giở bài dỗi, bài nào mình cũng thua cả.
Bỗng thấy có tiếng bước chân, 2 bố con ném điếu thuốc sang bên nhà hàng xóm ngay lập tức, nhanh hơn SWAT với Phi Hổ nhiều.
– Cháu mời bác vào ăn cơm ạ
– Cường vào ăn cơm
Hú hồn! 2 bố con nhìn nhau cười toe toét. Vẫn còn may chán, may chán!

Bữa cơm là nơi thể hiện của Phương với bố mẹ mình. Càng ngày Phương càng làm mình bất ngờ về khả năng nấu nướng và sự ham học hỏi của em. Phương có thể nấu một món gì đó lần đầu là ăn ngon ngay. Sau này Phương nói là em có cái Sao nào đó ở trong Mệnh liên quan đến ăn uống – quả thực Phương rất sành về ẩm thực, về nếm rượu và học các món mới cực nhanh, nên chuột bạch càng ngày càng béo quay.

Cũng đã khá lâu rồi mình không ở trong cái không khí gia đình quây quần bên bữa cơm, vì bận và ngại đi xa nên mình ít khi về nhà với bố mẹ. Làm hai ông bà thỉnh thoảng cuối tuần lại phải đèo nhau lên đây với mình, chớp nhoáng rồi lại về. Phần lớn cuối tuần với mình là: cafe sáng, ăn linh tinh buổi trưa rồi chiều tối đi nhậu với mấy thằng bạn hoặc có khi là mấy thằng bé sinh viên, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Hôm nay nhà mình có thêm sự hiện diện của Phương nên không khí càng vui vẻ và đầm ấm hơn, có điều là nó đều phát xuất từ bố mẹ mình là chính, còn Phương thì chỉ ngồi cười bẽn lẽn, thỉnh thoảng gắp cho bố mẹ, gắp cho mình rồi ngồi im, bố mẹ hỏi gì thì nói đấy. Mấy lần trước ăn cơm có cả Chúc nên Phương nhanh nhảu lắm,hỏi han, tung hứng với bố mẹ mình như bạn lưu niên – chắc là dằn mặt với Chúc thôi. Lần này có mỗi mình nên Phương hiểu được tính chất nghiêm trọng của nó, Phương ngồi im, trầm lắng và chỉ lẳng lặng quan tâm đến từng người. Không biết có phải là một sự thay đổi khôn ngoan hay không nhưng sau bữa ăn mình được “triệu tập” lên ngay phòng trên để họp kín với mẹ.
– Nhà cái Chúc định làm gì cái Phương?
– Mẹ biết à? Dọa dẫm tí thôi nhưng Phương nó có sợ đâu.
– Động vào con dâu tao thì…
– Con dâu? Mẹ xem đẻ thêm thằng nữa rồi bảo nó lấy nhé.
– Thế mày không yêu nó à? Nói thật xem nào! cứ lấp lửng mãi, tao sốt ruột với mày lắm rồi. Nhà mình độc đinh con ơi.
– Con có, nhưng giờ mới bắt đầu thôi, chưa có gì chắc chắn đâu mẹ.
– Mẹ ưng cái Phương rồi, tính nết, dáng vóc đều được. Hai đứa mày học hành đàng hoàng rồi, nghề nghiệp ổn định rồi thì cưới chứ còn đợi gì nữa? Cứ đẻ cho mẹ 1 thằng thôi đã rồi học hành làm gì tiếp thì làm.
À, hóa ra trước bố mẹ bảo mình với Chúc cứ tìm hiểu đi, giờ lại bảo mình với Phương “cứ đẻ đi” là ý không ưng Chúc mà ưng Phương….đơn giản mà thâm thúy ghê, đúng là người từng trải. Cứ để cho thằng con mò mẫm trong cái mê cung ấy bao nhiêu lâu nay.
– Đã có gì đâu mẹ ơi, có gì cái con sẽ nói với bố mẹ rồi tính tiếp.
– Nhớ đấy! Mà cứ “ăn kem trước cổng” không sao! Có cháu cái tao rước dâu về ngay trong tháng!
Mình bó tay với độ teen của mẹ, lại còn cổ súy cho chuyện “ăn kem trước cổng” nữa.
– Vâng, được rồi. Mẹ cứ làm như đè con người ta ra là được ý.

Hai mẹ con đi xuống dưới nhà thấy Phương đã dọn dẹp xong và đang đứng pha trà cho bố mình.
– Cháu mời bác xuống uống trà ạ – Phương lễ phép
– Ừ, cảm ơn con – ngay lập tức thấy mặt Phương đỏ lên. Từ lúc về đến giờ mình rất hay chú ý những cử chỉ nhỏ của Phương, với mình nó nói lên rất nhiều điều.
Vừa ngồi xuống mẹ mình đã hỏi ngay
– Chiều có bận gì không Phương? Ra đây với bác một lúc nhé.
– Dạ, vâng ạ. Chiều cháu cũng không có việc gì, để cháu đưa bác đi ạ.
– Đi đâu mẹ?
– Đi đâu hỏi làm gì? Tôi mượn tí, gì mà anh đã cuống cả lên. Phương nhỉ? – mẹ quay sang Phương
– Vâng – Phương lí nhí.
– Cho mẹ mượn thoải mái! Chiều con với bố đi câu đi? Ra chỗ này mới hay lắm.
– Này, hay là hay kiểu gì? Vớ vẩn là đừng trách tôi đấy.

Chiều đưa ông cụ ra hồ câu, lâu lắm rồi mới xách cần đi câu. Không biết chỗ khác câu thế nào chứ chỗ mình hồ câu lành mạnh, mạnh ai nấy câu, chẳng có em ún nào ra lượn lờ, mà nếu có lượn lờ thì mình với ông bô cũng chẳng dám. Thực ra thú đi câu này chỉ có bố mình là thích vì tính cụ kiên nhẫn, ngồi vài tiếng liên tục được, còn mình ra chủ yếu ra để ngồi cho bố đỡ buồn, ngồi uống bia ăn mực là chính, chứ cá nó có cắn rách cả mép mình cũng chẳng thiết lôi lên. Ngồi bó gối gần 3 tiếng cũng được hơn 2kg cá, tối nay nhà có bữa tươi rồi. Ngáp ngắn ngáp dài mình xách túi cá rồi chở ông cụ về. Ông có vẻ hí hửng lắm, cứ bắt mình lần sau lại dẫn đến đây câu Tiền vào hồ có khi mua được 4kg cá. Nhưng chẳng sao, bố vui là được.
Về đến nhà là gần 5h rồi mà chưa thấy mẹ mình với Phương về! Đi đâu vậy không biết? Kệ, mình cứ lăn ra giường ngủ đã. Đang mơ màng cảnh dắt tay cô dâu vào lễ đường thì thấy giọng mẹ mình ầm ầm:
– Cường đâu? Xuống xách đồ!
– Vầng – Chạy xuống thấy bé Phương đang tay xách nách mang 1 đống đồ. Chẳng biết 2 bác cháu mua gì mà lắm thế? Khuân cả chợ về hay sao vậy.
– Chị mua gì mà nhiều thế?
– Ừ, chị mua cả chợ về nấu cho em ăn.
– Tao đập cho cả 2 đứa bây giờ đấy nhé – giọng mẹ mình
Lúc đi cạnh Phương mình thăm dò ngay:
– Đi đâu đấy?
– Biết làm gì?
– Tôi biết thừa!
– Biết rồi thì hỏi làm gì nữa!
– Thế thầy bảo có hợp nhau không? Mấy con? Trai hay gái?
– Hở? Sao ông biết?
– Mẹ tôi mà đi dấm dúi như thế thì chỉ có đi xem bói. Hợp cạ quá còn gì!
– Hì hì, rồi tối tôi kể cho nghe.

Đang ngồi chí chóe nhặt rau với Phương thì có điện thoại, mình cầm lên thấy “ Cô T Trưởng Khoa” – Sao cô lại gọi giờ này nhỉ? Chắc lại trách mình hôm nay không đi tập cho đội bóng đây mà. Haizzz. Thôi cứ nghe chửi 1 lúc vậy chứ biết sao. Bất khả kháng chứ ai muốn đâu cô ơi!
– Alo, em chào cô ạ.
– Cường! Lên Khoa ngay!
– Vâng, có chuyện gì thế ạ?
– Lên đây, nhanh lên! – Giọng cô đã lạc cả đi rồi.

Thay vội quần áo rồi chạy ra xe. Bố mẹ với Phương nãy giờ vẫn đang ngơ ngác chưa biết có chuyện gì cả. Lúc phóng xe đi Phương chạy theo gọi với ra “ Đi từ từ thôi” mà mình cũng không để ý nữa. Chưa bao giờ cô T lại tỏ ra sốt sắng và có vẻ bực bội như thế. Chắc chắn không phải là chuyện đội bóng rồi, nó phải là chuyện gì ghê gớm hơn nhiều thì mới làm một người như cô phải mất bình tĩnh đến thế.

Chạy vội lên Khoa. Sao giờ này cô vẫn ở đây nhỉ?
– Em chào cô ạ. Sao hôm nay cô lại lên Khoa ạ?
– Cường à. Ngồi đi.
Ngồi cầm chén trà mà ruột gan mình như lửa đốt, chẳng hiểu có chuyện gì mà cuối tuần cô lôi tuột mình lên Khoa với cái giọng cực kì nghiêm trọng nữa.
– Có điện thoại vừa đến Khoa hỏi về anh đấy!
– Hỏi em? Có chuyện gì vậy cô? Mà ai vậy ạ?
– Không nói.
-Nặc danh ạ? Họ nói gì vậy cô? Nam hay nữ ạ?
– Nữ. Nói đời tư của anh không trong sáng, tư cách có vấn đề! Họ sẽ có đơn nặc danh gửi lên trường tuần tới!

Mình bàng hoàng. Từ trước đến giờ mình sống đâu có để ai phải phàn nàn? Trong Khoa toàn các thầy cô hơn tuổi thì mình luôn giữ khoảng cách trên dưới, với sinh viên cũng luôn trong sáng, rõ ràng, với anh em GV thì hòa đồng, chẳng lẽ người ngồi cùng mâm rượu lại đi tố cáo mình? Mà người ta vẫn nói “nắm thằng có tóc chứ ai nắm thằng trọc đầu?” – Mình có gì đâu để mà tranh giành với ai? Chức quyền thì còn lâu mới dám mơ, tiền bạc thì của ai nấy nhận. Chả lẽ làm đơn tố cáo để tranh giành mấy cái chức bên Đoàn với Hội Sinh viên à? Vô lí…
Một vấn đề nữa là tại sao lại còn phải dọa mình? Sao gửi thì không gửi luôn đi mà còn phải dọa dẫm? Rung cây dọa khỉ à? Chắc ý muốn nói rằng “tao vẫn cho mày một cơ hội” chăng?…

– Cô hỏi thật, gần đây mày có lằng nhằng với đứa nào không?
– Có cô ạ, em cũng đoán được là ai rồi. Nhưng yêu đương chia tay là chuyện thường mà cô. Em đâu phải yêu đương linh tinh.
– Có phải sinh viên trường không?
– Không cô ạ, em đâu có dính dáng gì đến chúng nó.
– …
– Giờ nó mà gửi lên trường là hỏng hết đấy! Mọi thi đua và xét đi học này nọ là dừng lại hết!
– Nhưng em đâu có làm gì sai pháp luật mà định tố cáo em ạ?
– Đúng thế! Chẳng tòa án nào xét xử mày cả. Nhưng vấn đề là tiếng tăm, hiểu không? Chẳng cần biết đúng hay sai, GV trẻ mà để có “vết” như thế là không hay! Hết đường phấn đấu! Trường này bị mấy trường hợp như thế rồi, mày không nhìn thấy hậu quả à?

Trò tố cáo nặc danh này mình thỉnh thoảng vẫn thấy mỗi khi có đợt tranh giành quyền lực, hay ông nọ bà kia dính dáng đến ngoại tình này nọ. Cái bẩn thỉu của trò “ném đá giấu tay” này đó là ai-cũng-biết-ai-là-kẻ-chủ-mưu, nhưng không có bằng chứng. Thủ phạm cũng là kẻ chẳng mất mát gì cả trong chuyện này, trái lại, nó còn hả hê với sự dè bỉu và thành kiến của người đời dành cho người bị tố cáo mà chẳng cần biết đúng sai.

Mọi khả năng đều được loại bỏ dần, cuối cùng cũng chỉ còn 1 đáp án, cũng là nhân vật đầu tiên mà mình nghĩ đến khi cô T nói đến chữ “đời tư không trong sáng” – Chỉ có thể là người đó mà thôi! Điều mà mình không ngờ là em lại đẩy nó đi quá xa như thế này? Không ăn được thì đạp đổ đúng không? Phá kiểu gì cũng không được thì bây giờ chuyển sang phá cơ đồ của mình hả. Được thôi, tôi đợi xem em còn làm được cái gì nữa. Tôi thì không sợ, chỉ sợ em phá cả Mai và Phương thôi – nghĩ đến điều này bất giác mình thấy lạnh gáy. Dễ lắm, không ngoại trừ khả năng Chúc cũng sẽ dùng cả cái mánh này với cả 2 người vốn dĩ chẳng liên quan kia!

Cay đắng quá. Chẳng lẽ giữa con người với nhau mà yêu thương và căm hận mong manh vậy à? Sự căm thù trong Chúc lớn đến dường nào mà biến 1 cô gái hiền lành thành một con người nanh nọc và đen tối như thế này? Tất cả có lẽ cũng vì mình quá phũ phàng?

Cô T lại gần vỗ vai an ủi mình.
– Cô biết mày là người thế nào. Việc bây giờ là liệu mà giải quyết cho nó êm thấm. May cho mày là cô nghe chứ người khác nghe là cả cái Khoa này biết rồi. Lúc ấy thì chịu.
– Vâng, em hiểu rồi ạ, em cảm ơn cô. Em sẽ giải quyết để không làm ảnh hưởng đến Khoa và Trường.

Mình ra về. Xuống đến nhà xe để lấy xe về, mình móc điện thoại ra theo thói quen thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ cùng với tin nhắn của Phương từ bao giờ:

“Cường. Giờ Phương phải lên công ty gấp. Vừa có thư nặc danh gửi đích danh cho giám đốc chi nhánh. Lúc nào về thì qua công ty đợi Phương nhé!”

Đến công ty đợi Phương, một lúc sau em mới ra, nhưng khuôn mặt chẳng tỏ vẻ gì nghiêm trọng cả.
– Thế nào rồi? Có sao không?
– Không vấn đề gì, chuyện này là thường ở công ty. Mà chắc chắn là nó rồi chứ không ai khác. Tệ hại, loại đàn bà thối thây này!
– Có bằng chứng gì không?
– Có xem camera giám sát, thấy một đôi nam nữ đèo nhau đến bỏ thư vào trong hộp thư công ty xong đi luôn. Bình thường chẳng ai bỏ thư vào đó làm gì vì nó là hòm thư góp ý. Ông bảo vệ thấy lạ nên mới ra xem thì là thư gửi cho giám đốc. Mà xe SCR đen là xe của thằng Đ phải không?
– Phải. Bà có xem camera không?.
– Không, cái đó chỉ có Giám đốc và Trưởng phòng bảo vệ được mổ băng xem thôi. Tôi chỉ biết là xe gì, chứ ăn mặc ra sao, biển số nào thì cũng không biết.
– Vậy thì mình cũng không có bằng chứng rõ ràng.
– …
– Phương à, … xin lỗi vì để liên quan đến bà.
– Vớ vẩn! Thích không liên quan phải không?! – Lại dỗi.
Mình lấy tay cầm lấy 2 tay Phương kéo lại gần rồi cùng ngồi lên yên xe. Khẽ vòng qua eo kéo Phương ngồi dịch lại.
– Ai lại thích thế bao giờ, thấy Phương bị thế thì tôi lo nên buột mồm ra thế thôi.
– Lo cũng không được nói những lời như thế nhé! Làm tôi có cảm giác tôi chẳng là gì cả…
– Được rồi, từ giờ Phương sửa cái tính ấy cho tôi đi, thì Phương sẽ không buồn nữa. Được không?
– Được, …..nhưng phải ngoan.
– Thế nào là ngoan?
– Là Phương bảo phải nghe, không được hút thuốc nhiều, không đi la cà quán xá, không đi tán gái…
– Ôi dào, có biết tán gái đâu mà tán?
– Không biết tán gái nhưng gái tán!
– Tán thì kệ. Giờ chẳng thiết ai nữa đâu, một là đủ – Mình kéo Phương lại sát người mình.
– Ai biết được các ông!

Đây là lần đầu mình và Phương tiếp xúc gần đến thế, một cách chủ động. Nó có vẻ quá mới mẻ với Phương – cô gái 23 tuổi đời chưa biết yêu đương là gì. Mình biết em đang vui lắm, Phương giờ đã có thể yên tâm rằng em đã có một vị trí quan trọng trong mình. Những lời mình nói không phải là những lời an ủi hay tung hứng, động viên gì Phương cả mà đều xuất phát từ tình cảm thực sự của mình. Thời gian mấy ngày dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ để mình nghiền ngẫm và thấm thía ai mới là người yêu mình thực sự, ai bên mình vô điều kiện chia sẻ mọi chuyện. Những lúc như thế này không chỉ Phương cần mình mà bản thân mình cũng đang cần Phương hơn bao giờ hết. Nếu như phụ nữ cần một người đàn ông bên cạnh để dựa vào và che chở, thì ngược lại đàn ông cũng thế, cũng cần một người phụ nữ bên cạnh để tìm thấy nơi bình yên trong tâm hồn, để biết rằng mình còn một nơi an toàn đi về, biết sẽ phải bơi ra ngoài đời kia để phấn đấu vì cái gì, và để được vuốt ve những khi bị cuộc đời làm cho bầm dập. “Cứ ở bên cạnh tôi thế này, thế là được Phương nhé, chỉ một hai ngày thôi mà tôi đã biết mình cần Phương thế nào rồi”.

Mình không muốn kể chuyện của mình ở trường cho Phương nghe chút nào, không muốn Phương phải lo lắng thêm. Một mình mình sẽ giải quyết chuyện đó. Phương biết, kiểu gì Mai cũng sẽ biết, thế nào rồi 2 bà chằn cũng sẽ làm tung cả nhà người ta lên. Chưa kể Phương biết thì mẹ mình cũng biết, bà cũng là người sẵn sàng làm mọi chuyện nếu ai đó dám động vào chồng con mình, có khi còn khủng khiếp hơn cả Mai và Chúc cộng lại!. Ôi những người phụ nữ của đời tôi!

– Sao chiều ông lên trường vội thế? Chẳng kịp ăn uống gì cả! Đói không? – bất chợt Phương ngẩng lên hỏi làm cắt ngang suy nghĩ của mình.
– À, cô gọi lên mắng chuyện không chịu tập cho đội bóng, sắp giải rồi.
– Mỗi thế thôi mà cũng phải gọi lên á?
– Ừ, tại cô nhắc nhiều quá rồi.
– Khổ thân. Thế giờ có đói không? Đi ăn gì nhé!
– Thôi, về nhà ăn với bố mẹ.
– Bố mẹ chẳng về rồi!
– Sao bố mẹ lại về? Mai chủ nhật mà.
– Không biết, thấy bố mẹ bảo mai phải đi hộ đám cưới ai đó. Mẹ bảo tuần sau 2 đứa về nhà chơi.
– Uhmm, thế đi uống rượu đi?
– Rượu á? Cũng được – mình hơi bất ngờ, vì định là đi một mình thôi, giờ rủ Phương thì xác định là đang đợi 1 cái lừ mắt và sự cấm đoán của Phương, ai ngờ. Có lẽ Phương cũng hiểu được mình căng thẳng thế nào ngày hôm nay.

Một ngày cuối tuần quá mệt mỏi và nhiều biến cố. Hết đánh cãi chửi nhau lại đến đơn thư dọa dẫm. Giờ mình phải làm gì? Liên lạc với Chúc để van xin Chúc bỏ qua à? Có lẽ đó là điều Chúc muốn và đang rung đùi ngồi chờ đợi? Thôi chẳng muốn suy nghĩ nữa, cứ đi làm vài li cho đỡ đau đầu.

Vào quán gọi vài đĩa nướng, Phương bắt đầu điệp khúc nướng, gắp – nướng, gắp… vào bát mình và luôn miệng bắt mình ăn.
– Phương, dừng tay, làm một chén nào bà.
– Zô, hết nhé.
– Tôi uống hết, bà nâng cho vui thôi
– Sao được, tôi uống hết với ông. Uống sòng phẳng chưa chắc ông đã hơn tôi đâu!
– Uhmm, vậy uống đi, đừng bắt tôi đưa về là được.
Cứ đưa qua đưa lại một lúc mà cũng hết 2 chai Vodka men loại nhỏ, Phương có vẻ đã ngấm rượu, giờ không nướng nữa mà cứ ngồi nhìn mình chằm chằm. Thấy hình như có vấn đề rồi đó
– Này, sao thế? Ăn đi, nãy giờ uống nhiều quá rồi.
– …
– Chị Mai yêu ông lắm!
– …….
– Sao tự nhiên lại nói chuyện này? Chuyện qua lâu rồi.
– Nhưng giờ chị ấy vẫn còn yêu ông nhiều lắm.
– Ừ, nhưng Mai có chồng rồi, tôi cũng không nghĩ đến Mai lâu rồi, bà đừng nhắc lại nữa! – mình hơi bực
Nhưng hình như Phương không để ý đến thái độ của mình, em vẫn tiếp tục, vẫn cái giọng lè nhè.
– Sao lại không nhắc lại? Ông phải dám nhắc lại! Ông là đồ hèn, chẳng dám đấu tranh vì Mai.
– Ừ, tôi biết rồi. Bà say rồi đấy
– Tôi mà say? Tôi tỉnh chán, ông với tôi uống solo không? Gọi chủ quán cho 2 chai nữa.
– Thôi, tôi say rồi không uống được nữa.
– Ông hèn lắm ông biết không? Ông cũng quá đáng với cái Chúc nữa nên nó mới căm thù ông thế,… đàn bà,… không đơn giản như đàn ông các ông đâu… nó còn thù ông đến hết đời!
– Tôi biết rồi, thôi để tôi đưa bà về nhé. Bắt đầu nói linh tinh rồi đấy.
– …
– Nhưng mà, … tôi phải cảm ơn 2 người ấy.

Đó là câu cuối cùng trước khi Phương mất tự chủ, đổ “oạch” 1 cái về đằng sau, đầu đập “cục” xuống đất. Mặt mình tái mét chạy vội sang đỡ Phương dậy. May mà hôm nay 2 đứa ngồi đất, chứ ngồi bàn nhậu thì giờ chắc đi bệnh viện rồi. Hội con gái uống rượu rồi say thì mình thấy nhiều rồi cơ mà uống kiểu say xong không biết gì thế này thì ít, hơn nữa Phương uống được gần 1 chai Vodka nên mình nghĩ tửu lượng cũng thuộc loại khá, ai ngờ đổ bất tử thế này. Tối nay lại mệt với em rồi, mình đã chăm người say bao giờ đâu.

Trên đường về Phương cứ lảm nhảm mãi một câu “phải cảm ơn hai người ấy! Phải cảm ơn hai người ấy!” – Cảm ơn vì cái gì? Vì để lại cục thịt thừa này cho bà phải ăn à? – Vừa ôm chặt Phương mình vừa cười, cười mà mắt cứ cay xè, nhưng chắc là do gió đêm thôi.

Biết sao được hả Phương? Duyên nợ nó vậy. Những ngày Cường vui vẻ hay đau khổ bên 2 người kia đâu biết Phương đau buồn thế nào. Lỗi cũng chẳng phải của ai, cả Cường và Phương. Thôi. Cuộc đời không ai sống cho ngày hôm qua cả, chỉ cần biết có nhau ngày hôm nay là đủ rồi. Nắm được tay nhau hôm nay đã thì mới dám nghĩ cho ngày mai.

Về đến nhà Phương, mình đưa em lên phòng. Bối rối lắm vì mình đã chăm người say bao giờ đâu mà biết! Chẳng lẽ lại gọi điện hỏi mẹ hay mấy thằng bạn thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này, có khi còn ăn chửi. Thôi kệ, mình chăm theo cách của mình. Bế Phương lên giường, mình vào nhà tắm lấy nước nóng ra để lau mặt cho Phương, ra đến nơi thì đập vào mắt mình là cái bra – mảnh trên đang lăn lóc dưới sàn, chắc lúc leo lên giường tiện tay nàng tháo rồi vứt luôn ra đấy. Hóa ra hội con gái nó ngủ là nó hay làm thế à?

Tao làm gì bây giờ hả thằng thiên sứ màu đen? “ Tới luôn bác tài” chứ hả?

Từ từ tiến lại gần, mình run run đưa tay ra sờ lên trán Phương xem có lạnh không, rồi “hùng hục” lau mặt cho em. Sợ Phương lạnh nên phải kéo cái chăn đắp lên đến tận cổ (và sợ xịt máu mũi), rồi lấy dầu gió bôi thái dương và gan bàn chân tay. Với mình thế là giỏi lắm rồi, trước giờ toàn người khác chăm mình say chứ biết chăm cho ai bao giờ.

Xong xuôi định đi về mà thấy Phương say quá sợ có chuyện gì nên mình lại chẳng dám về nữa, cố ở lại. Buồn ngủ rũ mắt mà không dám ngủ, cứ phải ngồi ở đầu giường canh, thỉnh thoảng lại sờ lên mũi Phương chỉ sợ không thở nữa . Gần nhà mình mấy ông say rượu về ngủ xong là ngủ luôn nên rất sợ mấy chuyện sau khi say, mình thà ngồi canh đến sáng còn hơn là ngủ mà phấp phỏng.

Ngồi sờ trán với sờ đầu chán chê, mình mới ngồi nghịch tóc và nghịch má em. Phương lúc ngủ nhìn đáng yêu lắm, y hệt như lúc em đang giận dỗi, da trắng bóc, cái mỏ đỏ chót cứ nhẫu ra, hai cái má trắng hồng nhìn rất khó chịu, chỉ muốn cắn. Mà đã muốn là phải làm thôi! Đấu tranh tư tưởng một lúc, mình cũng chầm chậm cúi xuống, từ từ tiến đến gần sát mặt Phương, cả người đang run hết lên, đang làm chuyện khuất tất mà. Nhắm mắt lại, mình khẽ đặt lên má Phương 1 cái – “chụt”. Thế là xong, nhanh gọn, không ai biết, hehe. Tiện đang đà, làm thêm vài cái nữa với tinh thần cái sau ngon hơn cái trước. Mình có phải thằng lợi dụng không nhỉ? Hỏi hơi thừa.

Đến nửa đêm, mình đuối quá mới dựa vào đầu giường định chợp mắt một lúc, đặt điện thoại nửa tiếng 1 lần để dậy. Thế nào mà lúc nghe thấy điện thoại giật mình tỉnh dậy đã thấy đang nằm thẳng tưng ngay cạnh Phương rồi, mà Phương lại còn đang vòng qua ôm người mình ngủ ngon lành nữa!. Không được, không thể để thế này, dễ bản ngã mình nổi dậy lắm, lúc đó thì không còn gì để nói nữa!

Khẽ nhấc tay Phương ra định đặt lên người em, nhưng vừa nhấc lên thì thấy “ư ư ư…” vẻ rất là khó chịu, để tầm 5 phút sau mình lại làm lại, lại tiếp tục “ư ư ư…” – ư thì thôi! gì mà căng? thích ôm cho ôm, mai đừng có la ầm lên! – mà cũng không biết là bà ấy đang tỉnh hay mơ nữa! nghi lắm. Nhưng lúc đó mình cũng lơ tơ ngơ lắm rồi, rượu cộng với cả ngày mệt mỏi làm mình lại thiếp đi chẳng biết gì nữa. Chỉ biết trước khi ngủ hẳn mình vẫn sợ, một nỗi sợ vô hình, không biết sáng mai tỉnh dậy sẽ thê nào đây? Phương sẽ hét ầm nhà lên và đạp mình xuống khỏi giường, hàng xóm sẽ có mặt sau 1 phút, đưa thằng bệnh hoạn lên CA Phường? Hay là Phương sẽ khóc dấm dứt và chạy vào nhà tắm để kiểm kê lại toàn bộ “tài sản”?…Ngủ đã, tính sau.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyện tình buồn
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex nhẹ nhàng, Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 22/07/2016 12:53 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Những cuộc tình đã qua
Bọn anh trả phòng lúc 2h chiều, về Hà Nội, đi chơi loanh quanh đến tối. 9h, đưa em ấy về phòng, mọi người mới xúm lại hỏi: Thế nào, đi chơi chùa Hương có vui không? Mình rầu rĩ đáp: Bữa nay xe hỏng, sửa xong thì muộn rồi, nên bọn anh không đi nữa. Em ấy không nói gì, chạy thẳng lên phòng. Anh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện sex phá trinh
Trò nghịch ngợm
“Cô giáo ơi tui địt vào lỗ đít cô được không” Kiên lật Phương nằm theo kiểu chó mông chổng về phía sau bốn chân bò trên đất... “Cẩn thận không rách đít em mất” Cô ngần ngại liếc nhìn con cặc kê sát lỗ đít... “Cho vào từ từ chắc không sao đâu” Gã nông dân án...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện sex cô giáo Truyện sex hay
Mối tình mẹ con - Tác giả Khởi nguồn dục vọng
Nghe ngóng một hồi, tiếng nước chấm dứt, Long lại nhẹ nhàng đi lên giường, quay mặt về phía bức tường, nhìn chằm chằm vào nó và suy nghĩ: Không biết mẹ làm gì sau bức tường này, nếu mà Long có siêu năng lực nhìn xuyên tường thì hay biết mấy, nó sẽ lập tức “áp dụng” để nhìn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Truyện bóp vú
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân