“Tôi rất có ấn tượng về cô bé này, thể chất không giống người thường, bẩm sinh dương khí yếu, luôn có tà ám quấn thân. Tôi khắc hình nhân gỗ làm thế thân cho cô ấy, nhưng từ đó chưa từng thấy quay lại.”
Từ khi gặp Bạch Phàm, nàng luôn là một người nhanh nhẹn khỏe mạnh, hoàn toàn không thấy giống một người mắc bệnh, bèn hỏi: “Cuối cùng cô ấy có khỏi bệnh không? Sao cố ấy tìm được ông?”
Lão Chu lắc đầu: “Tôi là thợ điêu khắc, chỉ biết khắc thế thân cho người ta, dùng bản lĩnh tích chút âm đức, không nổi tiếng gì. Cũng không biết tại sao cô bé lại biết mà tìm đến tôi nữa.”
Nói xong, như chợt nhớ ra cái gì, lão lại tiếp: “À đúng tồi, tôi còn nhớ năm đó cô bé được một ông già dẫn tới đây.”
Ông già dẫn tới?
Nghe lão Chu nói, tôi thầm nghĩ, cha mẹ Bạch Phàm ở Đường Oa Tử, ngoài bác Lục là hàng xóm trong thôn nhìn nàng lớn lên, chưa từng nghe nàng nhắc đến ông nội hay ông ngoại cả. Năm đó Bạch Phàm mới mười mấy tuổi, biết bảo bác Lục dẫn mình đi xem bệnh ư?
Tiếc là trong tay tôi không có ảnh chụp bác Lục nên không kiểm chứng được chuyện này. Thấy tôi cứ hỏi liên tiếp, Hoàn Tử Đầu mất kiên nhẫn lẩm bẩm nói: “Có gì thì để sau hãy nói, bao nhiêu người đang chờ!”
“Ừ!” Tôi đáp rồi vội cùng mọi người đưa những quái nhân ra ngoài. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, gọi mắt trâu đến ở cùng họ, sự việc ở cửa hàng khắc gỗ coi như xong xuôi. Cuối cùng chỉ còn chờ ngày họ khôi phục hình dáng nữa thôi, tôi đã có thể thở phào được rồi.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chuyen-xe-bus-so-13/
Chuyện Vương đội trưởng bị tai nạn còn chưa qua, tuy rất lo lắng về việc lão Vũ bị bắt, chỉ muốn lập tức lên đường đi giải cứu, nhưng lại sợ tiểu Lục ngăn cản. Vụ tai nạn xe đã làm dậy sóng không gian mạng, rất nhiều anh hùng bàn phím vô công rồi nghề bắt đầu tung tin đồn về nó, chuyện gì cũng bịa ra được, nhưng hầu hết đều quy về lý do: Sự cố là do ma quỷ gây ra!
Tiểu Lục vì đó mà bực bội không vui, cứ nằng nặc đòi dẫn tôi lên công ty tổng, để chứng minh hai chúng tôi lái xe luôn an toàn, không hề có chuyện ma quỷ gây ra sự cố. Cũng chẳng cần cậu ta phải đi, phía chính phủ đã vội bác bỏ tin đồn, vì sợ áp lực dư luận, nên quyết giữ chuyến xe 13 này để chứng tỏ cho người dân thấy, vụ tai nạn chỉ là ngoài ý muốn.
Tin này thông báo xuống chưa được bao lâu thì lại có một tin chấn động khác, người được chọn làm đội trưởng mới… chính là tôi!
Tin tức này khiến toàn bộ công ty như nổ tung, Lý Diệu làm đội trưởng!!!
Mơ ước lớn nhất cuộc đời tôi bây giờ là được thoát khỏi cái nơi khốn nạn này, quan hệ người ma phức tạp, đương nhiên là kiến nghị với bên trên không muốn làm.
Trên tổng phái một lãnh đạo cấp trung xuống, vờ như câm điếc trước đơn kiến nghị của tôi, chỉ nói đây là chủ trương của bên trên, cứ chịu khó nghe lời, sẽ còn thăng tiến trong tương lai.
Những lời này tôi hiểu chứ, đây chả phải vận may chó chết nào cả, không phải tôi sắp thăng quan phát tài, mà là bị người ta dí vào một cái hố không lối ra!
Thăng chức hay không không phải thứ tôi câng lúc này, hiện giờ lão Vũ bị bắt, sinh mạng tôi đang nằm trên đống lửa. Nhưng tôi tin, tạm thời anh ta chưa xảy ra chuyện gì, bởi trong tay anh ấy còn tập hồ sơ bí mật dùng để bảo mệnh, chỉ cần nó chưa bị đối phương lấy được thì mình vẫn còn cơ hội.
Giờ là đội trưởng, có quyền lực nhất định, tôi không phải bịa lý do để xin nghỉ nữa. Mặc kệ đám đồng nghiệp nói gì, giờ tôi là sếp của họ, nghỉ chả việc gì phải thông báo với bố con ai hết, muốn đi đâu thì đi!
Việc đầu tiên tôi làm sau khi nhậm chức đó là, phong cho tiểu Lục làm đội phó. Dặn dò công ty, lúc tôi đi vắng thì tiểu Lục toàn quyền phụ trách, tiểu Lục trong cuộc họp cũng thề thốt ghê lắm, nói nhất định phải giúp công ty đạt cờ đỏ tập thể tiên tiến.
Thấy mọi chuyện ổn thỏa, tôi liền đi tìm lão Lưu, hẹn ngày xuất phát cứu lão Vũ. Chúng tôi đặt vé, ngày mai sẽ lên đường đi Hàng Châu.
Tiểu Lục nghe tôi nói sắp đi ra ngoài có việc thì vui đến nhảy cẫng lên. Lần này khác với những lần trước, tôi không có mặt, cậu ta sẽ là lãnh đạo, tối đó mời tôi đi ăn, còn dặn tôi nếu được thì về trễ một chút, chứ thời gian ngắn quá thì không đủ cho cậu ta thỏa ước nguyện làm sếp.
Ha há!
Ăn xong, tôi quay về phòng thi dọn hành lý thì chợt bảo vệ cổng gọi điện báo có người đến tìm gặp. Nghi hoặc, tôi đi xuống cổng thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác xám rộng thùng thình, đầu đội mũ lưỡi trai đứng chờ. Đi qua, tôi hỏi: “Huynh đệ, anh tìm tôi?”
Người đó ngẩng mặt lên khiến tôi sốc toàn tập, là vợ lão Vũ!
Kinh ngạc, tôi hỏi: “Chị dâu, sao chị đến đây?”
Chị dâu lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau đó kéo tôi ra chỗ vắng, nói: “Tôi bị người ta theo dõi, ngày nào cũng có người ở quanh nhà. Tối nay vất vả lắm mới cắt đuôi được, đến đây để nói với cậu chuyện này!”
Lão Vũ bị bắt, đương nhiên người nhà bị theo dõi cũng là dễ hiểu.
“Chị nói đi!”
“Lão Vũ tuần trước có gọi điện về, nói là bị một đám người vây bắt, bảo tôi đến dặn cậu, tìm tập hồ sơ ở nhà máy thuộc da Xuân Thu, gần khu cầu vượt Tế Nam.”
Tôi cả kinh, quả nhiên lão Vũ rất thông minh, không mang bộ hồ sơ theo bên mình.
“Chị dâu, cụ thể nó nằm ở đâu trong nhà máy?”
“Không biết, lúc lão Vũ nhà tôi gọi điện, giọng hoang mang lắm, nói được đến đó liền ngắt máy. Cậu nói, liệu chồng tôi có xảy ra chuyện gì không?”
Chị dâu vừa vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
Cú điện thoại này hẳn là lão Vũ lén gọi về, xem ra hành trình ngay mai có chút thay đổi, không đi Hàng Châu được nữa. Chị dâu khóc mấy tiếng rồi lại cảnh giác quay đầu nhìn khắp nơi, nói: “Lão Vũ nói tập hồ sơ này có liên quan đến mạng sống của cậu và ông ấy. Còn nói ông ấy không trụ được bao lâu nữa, nhất định cậu phải tìm ra nó trước bọn họ. Tôi bị theo dõi sát sao nên chưa dám đến tìm cậu, từ lúc lão Vũ gọi điện đã một tuần lễ rồi!”
Nói rồi chị ta lại khóc, tôi nói ở đây không an toàn, an ủi mấy câu rồi bảo chị ta về nhà.
Lão Vũ bên kia vừa bị bắt thì bên này tôi được thăng chức, tăng lương. Gã cục trưởng này thật biết đùa. Cười lạnh một tiếng, tôi vội về đổi vé tàu, sáng hôm sau xuất phát đi Tế Nam cùng lão Lưu. Lão Lưu cũng rất tin tưởng tôi, chả thèm hỏi tại sao lại thay đổi địa điểm đến, mãi đến khi lên tàu tôi mới giảng tỉ mỉ chuyện tối qua cho lão nghe.
Lão Lưu gật đầu: “Cũng tốt, bởi cho dù hai chúng ta đi Hàng Châu, cũng chưa chắc đủ sức cứu người. Nếu tìm được tập hồ sơ, tự khắc họ Vũ sẽ an toàn.”
Tôi ừ một tiếng, mở bản đồ ra tìm vị trí nhà máy thuộc da Xuân Thu. Cái nhà máy này đang ở tình trạng nửa mở cửa nửa đóng, miễn cưỡng hoạt động. Chủ sở hữu pháp nhân là một người họ Trịnh, dân bản xứ. Vị trí nhà máy không nằm gần cầu vượt thành phố, mà nằm ở vùng nông thôn ngoài rìa nội thành.
Tra tuyến đường xong xuôi, tôi với lão Lưu nói chuyện dăm ba câu. Việc cửa hàng khắc gỗ làm tôi bận bịu mấy ngày, giờ mới có thời gian rảnh kể chuyến đi Mẫu Đơn cho lão Lưu. Lão Lưu nghe xong lạnh lùng nói: “Cư sát ngày 15 âm lịch hàng tháng là thời điểm dương khí của ngươi suy yếu nhất, gặp ma quỷ mấy ngày đó là chuyện thường, không bị sao thì ổn rồi.”
Tôi kể về tấm gương trong phòng học với thái độ nghi hoặc, lão Lưu nói giống như tôi nghĩ, cái gương đó là tà vật, tương tự đồng hồ của Lưu Vân Ba. Nghe lão Lưu nói rất nhiều về hai tà vật này, trong đó có một chuyện là, một số ít người nhìn được tương lai của chính bản thân trong gương đó. Kể xong thì lão Lưu tò mò hỏi: “Lúc cuối cùng trước khi đập vỡ cái gương, ngươi nhìn thấy gì trong nó?”
“Không có gì ghê gớm, chỉ là quần áo tôi thay đổi, mặc một bộ complet, đi giày da, nhìn như một ông chủ lớn.”
Lão Lưu an tâm gật đầu: “Không sao, dấu hiệu tốt!”
Tôi nghe thế thì cười như được mùa.
Chuyện này đã xong, lại nhớ đến nhật ký của Ngụy Hữu Chí có nhắc đến lão Lưu, lần này trước khi đi, tôi còn cố tình mang cuốn sổ bìa vàng theo, kể cho lão nghe về nội dung bên trong, tôi hỏi chuyện về người giấy thế thân là thật hay giả.
Lưu Khánh Chúc không trả lời tôi, chỉ cười lạnh một tiếng, khẽ gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chuyen-xe-bus-so-13/
Sau hai mươi mấy tiếng ngồi tàu thì cươi cùng cũng tới nơi. Chúng tôi vừa xuống ga thì trời đổ mưa nặng hạt, vốn tính toán bắt xe khách, nhưng giờ đành gọi chiếc ‘uber’ màu đen sang chảnh, mắc tiền để đến khu cần vượt.
Nghỉ ngơi một đêm, hai chúng tôi không dám chậm trễ, vội chạy tới thôn Kiều Đông, nơi có nhà máy thuộc da Xuân Thu. Thôn này không lớn lắm, nhưng vì ở giáp thành phố nên đời sống cũng khá cao, nhà cửa khang trang.
Hai chúng tôi đi trên đường thôn, thì gặp một người đàn ông đang cong lưng làm việc dưới đồng, bèn đi qua hỏi thăm về nhà máy thuộc da. Thôn dân giơ tay ra hiệu đừng nơi chuyện, đợi anh ta mấy phút, sau đó chậm rãi đi lên.
Tôi tò mò hỏi: “Đại ca, anh đứng cong lưng không động đậy, nhìn không giống nhổ cỏ cho lắm, đang làm gì vậy?”
Người đàn ông đánh giá tôi từ trên xuống dưới, đáp: “Người nơi khác đến đúng không? Tôi đang tìm con cóc ba chân!”
“Cóc ba chân?”
Tôi khó hiểu hỏi lại: “Tìm cóc bị dị tật làm gì? Chế thuốc à?”
Anh ta chỉ tay nói: “Cậu thấy điều kiện thôn tôi thế nào?”
Tôi gật đầu: “Rất tốt, nhà cửa cao ráo khang trang!”
Anh ta đắc ý nói: “Tất cả là bởi vì thôn chúng tôi có cóc ba chân đấy!”
Tôi tò mò: “Là ý thế nao? Cóc ba chân thì bán được giá à?”
Anh ta cười giảo hoạt, lộ ra hàm răng trắng bóc, nói: “Cậu nghe cho kỹ này, cóc ba chân, lấy vải đỏ bọc vào sẽ biến thành vàng!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |