Lúc này đây tôi cũng không biết có nên sợ hay không nữa, thường ngày Đại Ưng nói bằng giọng oang oang thô lỗ, giờ lại ôn nhu bén nhọn, mấy đêm nay, người hí kinh kịch là anh ta!
Cau mày, tôi la lớn: “Đại Ưng! Là anh sao?”
Vẻ mặt Đại Ưng giảo hoạt, khóe miệng nhếch lên cười: “Chẳng phải cậu gọi tôi là chị dâu sao?”
Tôi dán mình vào cửa sổ, nuốt nước bọt hoảng sợ nhìn anh ta, trong lòng thầm than một câu: Ma nhập?
Đại Ưng nghiêng đầu, lắc mông bước tới, nhìn rất kinh tởm, tôi thuận tay túm cái chậu hoa trên cửa sổ, chĩa thẳng vào mặt anh ta, lạnh giọng nói: “Đừng có qua đây!”
Sự uy hiếp của tôi có vẻ chả tác dụng gì với Đại Ưng, anh ta vẫn uyển chuyển bước tới. Tôi định phang cái chậu hoa xuống, nhưng nghĩ lại, nhớ đến lúc uống say, Đại Ưng có nói: Chị dâu không mắc bệnh, thực ra người có bệnh là anh ta! Thật sự không hiểu chuyện này là như thế nào.
Tôi hạ cái chậu hoa xuống, cố gắng trấn tĩnh bản thân, thấp giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Vừa dứt lời thì đột nhiên Đại Ưng lao vọt qua, rầm một tiếng, tôi mất đi ý thức, hai mắt tối đen.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chuyen-xe-bus-so-13/
Đến khi tỉnh lại, suýt nữa thì tôi sợ đái ra quần. Toàn thân bị nhốt trong một cái hộp gỗ kín mít, chỉ có thể nằm duỗi thẳng tay chân, đến trở mình cũng không được. Xung quanh tối om, ẩm ướt, yên lặng đến rợn người.
Hít thở, một mùi đất ngai ngái xộc vào mũi, trong lòng thầm kêu một tiếng: Không xong rồi, mình đã bị chôn sống!
Thật sự luống cuống, tôi vận sức toàn thân cong lưng lên đẩy, nhưng ngoài việc mồ hôi túa ra thì chẳng có tác dụng nào cả. Bị nhốt trong không gian kín, chật hẹp, tối tăm làm tôi rất sợ, trái tim đập như muốn phá vỡ lồng ngực. Hiện giờ không biết mình bị chôn ở đâu, đã bị chôn bao lâu rồi, chỉ biết rằng, đã ngửi thấy mùi tử vong.
Chắc chắn Đại Ưng chôn mình.
Còn nhớ rõ bộ dạng ẻo lả của hắn lúc đó, nhớ rõ gương mặt hung ác lúc hắn xông đến, còn giờ, thì là hiện tại tàn khốc!
Bị chôn sống, ngoài nỗi sợ đối với bóng tối vô tận, còn sợ thiếu oxy hít thở, tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, thở chậm lại. Lúc xảy ra xung đột với Đại Ưng đã là sau nửa đêm, hẳn mình bị chôn không xa lắm. Đang suy tư, tay vô thức sờ túi quần, tôi vui mừng khôn xiết khi nhận ra, điện thoại di động vẫn còn trong túi!
Cố gắng nghiêng đâu, lôi điện thoại ra nhìn, giờ đã là 6h sáng. Do không gian hẹp, tôi chỉ có thể cầm điện thoại bằng một tay, run run bấm số báo nguy, nhưng lại phát hiện, không có sóng!
“Con mẹ nó!” Thất vọng, tôi chửi một câu, cảm xúc vừa mới ổn định thì lại căng thẳng lên, lần này mình thật sự sẽ phải chết sao?
Sợ hãi trỗi dậy, không khống chế được nỗi sợ tử vong, tôi hoảng loạn đẩy, chẳng biết cố sức được bao lâu, quá mệt mỏi mà buông xuôi.
Xem ra thì cái quan tài này không kín lắm, chẳng qua là không gian quá hẹp, cộng với lớp đất đè nặng phía trên nên tôi không thể đẩy nắp nó ra được. Cứ như vậy, tôi lúc thì quay cuồng, lúc thì gào thét, lúc thì thất vọng, cuối cùng thì tuyệt vọng…
Nằm trong không gian nhỏ hẹp, chân tay duỗi thẳng, tôi đã bị chôn sống một ngày một đêm, 25h tiếng đồng hồ không có nước uống, không có cơm ăn, sức lức tiêu tan, bắt đầu cảm thấy mình chết chắc.
Lão Lưu giờ đang làm gì? Suốt một ngày không thấy tôi, hẳn lão lo lắng lắm. Suy nghĩ, suy nghĩ, tôi mệt quá ngất đi. Đến lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày tiếp theo, ngoài việc khát nước muốn chết, tôi phát hiện một tin khá tốt, đó là mình có thể nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua khe hở nắp quan tài!!!
“Chít chít”, âm thanh phát ra từ trên nóc quan tài, một con chuột lớn xuất hiện trong tầm mắt tôi, thì ra là chuột chũi đào hang. Con chuột này đúng là niềm hy vọng của tôi, cái hang nó đào thẳng tắp lên trên, tôi nghiêng đầu nhìn xuyên lỗ hổng, lập tức mồ hôi lại túa ra.
Tin tốt là tôi bị chôn không sâu lắm, nhưng tin xấu là, khung cảnh bên ngoài rất đỗi quen thuộc, đây chẳng phải bãi tha ma hoang vu gì cả, mà con mẹ nó, là miếu quả phụ!!!
Mình bị chôn trong căn phòng ngang ở miếu quả phụ, nơi có đống xương tay người, bên dưới còn là bầy rắn độc. Nhìn xuyên qua lỗ hổng, có thể thấy bộ xương người hoàn chỉnh treo trên xà nhà, đu đưa như cái chuông gió.
Thật đúng là địa ngục xuất hiện ngay sau hy vọng. Miếu quả phụ cách thôn rất xa, mà nơi đây cho dù giữa ban ngày cũng chẳng có ai dám bén mảng. Nhưng rõ ràng là mình bị chôn khá nông, thế tại sao cố sức mãi cũng không bật được nắp quan tài lên?
Đang ở giữa sự tuyệt vọng lẫn hy vọng thì chợt ngoài cửa miếu có tiếng động. Có người vào đây???
Miếu quả phụ là cấm địa, chắc không phải thôn dân nào tới đây, là Đại Ưng sao? Tôi không dám kêu cứu, căng thẳng nhìn xuyên qua khe hở, tiếng bước chân vang lên từ ngoài miếu vào trong phòng ngang, cuối cùng hiện ra trước tầm mắt tôi, là Quách Đại Đảm!
Chẳng phải Quách Đại Đảm đến đây một lần, sau đó bị dọa không dám bén mảng nữa ư? Mặc kệ là thế nào, tôi tính há miệng kêu cứu, nhưng chưa kịp kêu thì nghe Quách Đại Đảm làu bàu: “Không sai, bữa trước mình thả rắn quả là đúng đắn, hai tên ngoại lai đã không dám tới đây nữa!”
Nghe hắn nói mà tôi sửng sốt, một lúc mới có phản ứng, hóa ra hôm trước mình với lão Lưu gặp bầy rắn độc, là chính tay Quách Đại Đảm này thả.
Quách Đại Đảm xách theo xẻng, hắn giẫm lên đống xương cốt, tự nói: “Đây là kho vàng của lão tử, ai cũng đừng có hòng mơ tưởng!”
Đoạn, hắn bắt đầu dùng xẻng hất xương sang một bên, tìm kiếm cái gì đó.
“Ơ, lần trước tìm được một túi trang sức vàng, sao lần này không thấy gì nhỉ?”
Tôi nằm dưới đất, nghe đoạn độc thoại của Quách Đại Đảm mà bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra mình với lão Lưu bị tên này lừa, hắn cũng lừa tất cả mọi người trong thôn luôn. Lần trước hắn vào đây, không phải là bắt được có ba chân phát tài, mà là nhặt số trang sức do các quả phụ để lại. Vàng của hắn là như vậy mà có!
Quách Đại Đảm cầm xẻng bới một lúc thì cũng cúi đầu nhặt vài thứ cất vào túi. Tôi ngóc cổ nhìn ra bên ngoài đã lâu, nhức mỏi, không khỏi khẽ rên ai da một tiếng. Âm thanh vừa phát ra, Quách Đại Đảm lập tức sợ hãi ngồi bệt xuống đống xương.
“Má ơi!”
Hắn vội vã quỳ hai chân, hướng về phía xung quanh, dập đầu nói: “Các vị nãi nãi, đã mạo phạm rồi!”
Tôi chợt nảy ra một ý, đây đúng là cơ hội tốt, bèn cố tình giả giọng hô: “Quách Đại Đảm!”
Tiếng hô của tôi lập tức dọa hắn đến tê liệt.
“Quách Đại Đảm, ngươi thật to gan, trang sức của lão nương mà cũng dám nhặt?”
Quách Đại Đảm kinh hoàng ngó xung quanh để tìm nơi phát ra giọng nói, sau khi phát hiện giọng nói vang lên từ dưới lòng đất, hắn hoảng sợ suýt thì ngã ra đất. Hiện giờ tôi đã sức cùng lực kiẹt, nhưng đây là cơ hội duy nhất để bảo toàn tính mạng, tôi cố nói to: “Ngươi không cần sợ hãi, chỉ cần thành thật nghe lời ta nói, ta sẽ không trách tội ngươi. Nếu không, kết cục của ngươi sẽ giống bộ xương treo trên xà nhà!”
Quách Đại Đảm đã choáng váng, dập đầu nói: “Nãi nãi, xin đừng xin đừng, tôi nghe, tôi nghe, ngài nói đi!”
Vừa dập đầu, hắn vừa móc đống trang sức trong túi ra, đặt xuống đất.
“Ngươi nhìn dưới mặt đất, thấy một cãi lỗ, đào theo cái lỗ đó, lôi cỗ quan tài lên cho ta!”
Quách Đại Đảm hoảng hốt nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được cái hàng chuột, vội nói: “Tôi tìm được rồi, sẽ đào ngay đào ngay. Nhưng ngài bảo tôi đào lên làm gì?”
Tôi đổi ngữ khí, mắng: “Đừng có nhiều lời, mau đào!”
Quách Đại Đảm không dám hỏi nữa, vội càm xẻng lên đào. Tôi bị chôn không sâu, chỉ một lát thì hắn đã đào tới nắp quan tài, nghi hoặc hỏi: “Nãi nãi, sao trên nóc quan tài lại đè hòn đá lớn thế này?”
Đè hòn đá? Chẳng trách mình cố hết sức cũng không bật được nắp, hóa ra Đại Ưng sợ tôi thoát ra, còn đè hòn đá lên nóc quan tài.
“Lấy ra, mau lên. Tất cả đồ trang sức trong quan tài, ta cho ngươi!”
Quách Đại Đảm nghe thì vừa mừng lại vừa sợ, run rẩy hỏi: “Thật… thật sao? Cho tôi thật sao?”
Tôi nói vài câu lừa gạt, Quách Đại Đảm bèn bắt đầu nâng hòn đá. Vất vả mãi hắn mới đẩy được hòn đá ra, không còn áp lực đất và đá nữa, tôi dùng sức đẩy tay, rầm một tiếng, nắp quan tài bật ra.
Trông thấy trong quan tài chính là tôi, Quách Đại Đảm trợn tròn mắt, chỉ tay vào mặt tôi, hồi lâu không nói nên lời. Tôi đã rất yếu, loạng choạng bò ra khỏi quan tài. Tuy hắn cứu mình một mạng, nhưng trước đó đã chơi xỏ tôi và lão Lưu, vừa bò ra được, tôi nhìn hắn chằm chằm, gằn giọng: “Nhìn gì? Còn không chạy, lão tử ăn thịt ngươi!”
Quách Đại Đảm la lên một tiếng rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi ngôi miếu. Tôi cố sức đứng dậy, tập tễnh đi về hướng nhà máy thuộc da. Còn chưa tới nơi thì đã gặp Trương Lượng Tiết và lão Lưu đang hỏi thăm thôn dân về mình, từ xa nhìn thấy, lão Lưu vội chống gậy chạy lại.
Hết sức, tê liệt ngã xuống thì được Lượng Tiết đỡ lên, nhìn bộ dạng bẩn thỉu của tôi, hắn hỏi: “Huynh đệ, một ngày một đêm anh đi đâu, chuyện này là sao?”
Tôi cười khẩy, giơ tay chỉ vào hắn, nói với lão Lưu: “Lão Lưu, anh trai hắn, Trương Lượng Ưng bị ma nhập, tối hôm trước chôn sống tôi ở miếu quả phụ!”
Trương Lượng Tiết nghe thế giật mình, cõng tôi lên, nói: “Quay về đã rồi nói!”
Về đến nhà máy, tôi điên cuồng ăn uống một trận rồi thỏa mãn ngửa cổ lên ợ. Lão Lưu và Lượng Tiết chờ tôi ăn xong, căng thẳng hỏi chuyện đã xảy ra. Tôi phẫn uất kể lại chuyện tối hôm trước Đại Ưng bị ma nhập. Nghe xong, lão Lưu khá ngạc nhiên, cau mày nói: “Không phải chứ, hôm đó ta không an tâm, đã cố ý kiểm tra, không hề có âm khí mà?”
Tôi chỉ vào mặt Trương Lượng Tiết, mắng: “Rốt cuộc chuyện là thế nào, hôm nay anh phải nói rõ ràng cho tôi!!!”
Trương Lượng Tiết nhìn tôi, rồi lại nhìn lão Lưu, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Đúng là khu ký túc không hề có ma, anh tôi cũng không phải bị ma nhập. Mà bởi vì, ban ngày anh ấy là đàn ông, buổi tối lại biến thành đang bà, một người âm dương lẫn lộn!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |