Hơn nữa chuyện đặc biệt quan trọng, ông lão râu dê cũng nói đại họa là lén trốn ra. Tôi dần căng thẳng, đại họa này cũng chính là chủ quán mì cửa Đông, ông ta là mãng xà tinh đạo hạnh ngàn năm ư?
Đương nhiên, tôi thì nào có tư cách bàn chuyện này với hai ông già, lão Lưu nghe nói là lục mãng thì tỏ ra khá nghiêm trọng, hỏi: “Đặng lão đệ, sự kiện mãng xã xuất thế năm 83 đã khiến bao nhiêu thầy âm dương phải chết, chuyện này không nói đùa được, thông tin của Tiểu Lý Tử chuẩn xác chứ?”
Đặng Tiễn Chỉ cười đáp: “Phải tám phần mười! Nhìn Tiểu Lý Tử hớt ha hớt hải, mặt tái xanh, nói chung là rất khó đối phó!”
Lão Lưu gật đầu, trầm ngâm một lát, nói: “Mấy năm gần đây Tiểu Lý Tử cũng rất im hơi lặng tiếng, hắn đến tìm ông làm gì?”
“Làm gì ư? Cũng giống ông thôi, cắt giấy giữ mạng!” Nói xong, có vẻ cảm giác mình lỡ lời, Đặng Tiễn Chỉ quay sang liếc tôi một cái. Lão Lưu thấy vậy cười lạnh: “Không sao, tiểu tử này cũng coi như là bạn vong niên của tôi, chuyện gì của tôi nó cũng biết!”
Năm xưa lão Lưu cháy nửa thân người trong vụ hỏa hoạn, việc cắt giấy giữ mạng tôi sớm đã biết. Nhưng giờ nhắc lại thì mới liên hệ được, hóa ra nửa tính mạng của lão Lưu là do Đặng Tiễn Chỉ đây giữ lại!
Nghe lão Lưu nói thế Đặng Tiễn Chỉ mới yên tâm, gắp miếng đồ ăn bỏ vào miệng nhai, nói: “Tiểu Lý Tử xuyên âm quá nhiều, dương thọ đã cạn kiệt, không tục mệnh thì không thể sống được!”
Nói tới đây, Đặng Tiễn Chỉ ngẩng đầu nhìn lão Lưu: “À đúng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay là đại nạn của ông. Ông tìm được Kim Thang thụ chưa?”
Lão Lưu không trả lời, quay đầu liếc tôi một cái rồi lát sau mới gật đầu. Đặng Tiễn Chỉ rót rượu cho lão Lưu: “Lưu ca, ông đúng là già rồi, sao tôi hỏi một câu mà phải nghĩ mãi mới trả lời? Kim Thang thụ có liên quan đến tính mạng của ông, chẳng phải tìm được hay không thì nói cái là xong sao, không suôn sẻ à?”
Lão Lưu cười lạnh: “Suôn sẻ chứ, chuyện của tôi không quan trọng, chỉ là tôi đang suy nghĩ, nếu lời Tiểu Lý Tử nói là thật, mãng xà năm 83 đó xổng ra thì chuyện này không xong!”
Đặng Tiễn Chỉ gật đầu: “Thế hệ trước người có năng lực trong giới đều chết gần hết, thời này, nếu lục mãng xổng ra, người có bản lĩnh ngăn chặn nó cũng chỉ có Hà tiên sinh!”
Lão Lưu thở dài: “Mấy tháng trước Hà tiên sinh đã qua đời rồi!”
“Cái gì?”
Tin này khiến Đặng Tiễn Chỉ nhảy dựng, chén rượu trên tay cũng rơi xuống bàn. Ông ta nheo mắt, khó tin hỏi lại: “Hà tiên sinh đã chết?”
Lão Lưu gật đầu: “Đúng là đã chết, ai ở Đông Bắc cũng biết!”
Đặng Tiễn Chỉ thở dài thườn thượt, rót lại ly rượu, tự uống rồi nói: “Hà tiên sinh là cao nhân cuối cùng của thế hệ này, ông ấy còn từng cứu mạng tôi. Giờ ông ấy không còn nữa, vậy thì xong rồi… xong rồi…”
Lão Lưu cũng khá bi quan, ngẫm nghĩ, nói: “Nghe ông nói tôi chợt liên tưởng đến một đại họa mới xuất hiện ở Đông Bắc, khiến Đạo Điên ở Lao Sơn phải xuống núi, không biết nó có phải lục mãng kia không!”
Đặng Tiễn Chỉ gật đầu: “Tôi có nghe nói về đạo sĩ này, nhưng nếu là lục xà xuất thế, chỉ mình ông ta thì tuyệt đối không thể ngăn chặn!”
Tôi ngồi cắm đũa một bên nghe hai ông già nói không sót câu nào, không khí càng ngày càng nặng nề, thật giống như tận thế sắp đến vậy. Bữa cơm qua đi với sự lo lắng của bọn họ, lão Lưu cũng uống không ít rượu, tôi phải đỡ về phòng.
Quay về phòng mình, thấy Tiểu Xảo đang nằm chơi điện thoại, tôi không quấy rầy, cười cười rót cốc nước ngồi xuống uống. Phòng thì hẹp, giường cũng chỉ có một cái, tuy cô bé không cần ngủ, nhưng bất kể thế nào cũng không thể để nó phải ngồi ngoài cửa. Tôi nhường cái giường cho Tiểu Xảo, khoác tạm cái áo lên người, nằm bò ra bàn ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chuyen-xe-bus-so-13/
Sáng hôm sau, chúng tôi cũng nên lên đường rồi!
Dẫn Tiểu Xảo và lão Lưu qua chào Đặng Tiễn Chỉ xong, liền vội vàng ra khỏi thôn. Thôn Nhân Chỉ cách ngoại thành một ngọn núi, chúng tôi không dám chậm trễ, theo kế hoạch trước khi trời tối phải sang bên kia núi, tìm chỗ trú chân!
Trên đường đi, vẫn tò mò về chuyện hôm qua hai ông già nói, tôi hỏi lão Lưu: “Lão Lưu, hôm qua ông với Đặng Tiễn Chỉ nói về lục mãng, là chuyện gì vậy?”
Lão Lưu chẳng giấu diếm tôi, chống cây gậy cũ vừa đi vừa giảng: “Chuyện đó xảy ra năm 83. Ở một công trường khu Tùng Nguyên có đào ra một con lục mãng xà, cả đội kỹ sư đào ra nó đã biến mất trong đêm!”
“Người biến mất đi đâu?”
“Nuốt! Do không tìm thấy xương cốt, cũng chẳng có vết máu nên chắc là nuốt chửng! Sau chuyện này không ít thầy âm dương đã đến ngăn chặn, nhưng đều một đi không trở về. Nhất thời chẳng có ai ngăn cản được con mãng xà, các môn phái trong cả nước cũng cử người tới, đều không chết thì mất tích!”
“Hà tiên sinh có đến không?”
Lão Lưu lắc đầu: “Không, thời đó còn rất nhiều tiền bối tài giỏi, cuối cùng họ đã hợp sức trấn áp được nó! Hình như là phong ấn nó vào núi, đã 20 năm không xảy ra chuyện gì nữa, cho rằng tất cả đã qua đi!”
Lão Lưu nói xong thì lo lắng thở dài: “Vì để trấn áp con lục mãng mà tổng cộng hơn 100 thầy âm dương đã bỏ mạng, nên nhiều người trong giới gọi năm 83 là năm lục mãng. Đó là năm xưa, còn giờ trong giới người giỏi đã chết gần hết, Đạo Điên phải xuống núi, chứng tỏ thứ kia phải đáng sợ ngang với lục mãng!”
Tuy chuyện này nghe chẳng khác nào trên phim, lão Lưu nói cũng không rõ ràng lắm, nhưng tôi biết lão tuyệt đối không nói dối, bèn hỏi: “Lục mãng? Lần đầu tôi nghe thấy mãng xà có màu xanh đấy!”
Lão Lưu nhếch mép: “Những chuyện ngươi chưa thấy còn nhiều lắm, ví như bạch hồ ngàn năm chuyển màu lam, rất nhiều con vật tu luyện thành tinh, đều dùng đạo hạnh thay đổi vẻ ngoài.”
Lục mãng! Trong lòng tôi thầm lặp lại, kết hợp với việc lão Lưu nói nó bị phong ấn trong núi, tôi tin lục mãng và đại họa là một, thứ mà Đạo Điên đang truy bắt, thì ra là một con mãng xà lớn!
Ngẫm nghĩ, tôi bèn kể lại hết những gì mình biết cho lão Lưu nghe. Không ngờ được tôi cũng trải qua nhiều chuyện như vậy, lão Lưu khá giật mình, dừng bước chân. Sắc mặt lão khó coi, cứ như gặp cường địch, có thể đoán được, ông ấy đồng tình với ý của tôi, đại họa chính là lục mãng!
Móc đồng tiền đeo trên cổ ra, tôi nói: “Lão Lưu, đồng tiền này là lúc trước ông đưa cho tôi, ông cũng không biết tác dụng của nó ư? Ông lão râu dê nói, chỉ có hai đồng tiền cùng một cuốn sách, mới có thể trấn áp đại họa!”
Lão Lưu nheo mắt suy tư, tôi nói tiếp: “Nếu chưa gặp Đặng Tiễn chỉ thì chúng ta không thể đoán được đại họa là lục mãng, nó có thể biến thành hình người, đúng là thành tinh!”
“Ban đầu nghe ngươi nói, Đạo Điên dẫn ngươi đi tìm mồ chôn mèo ta đã thấy có gì đó không đúng. Giờ nếu đoán không sau thì hẳn là đại họa đang bị thương, mồ chôn mèo là dùng để chữa trị!”
Thì ra là vậy, chẳng trách nó lợi hại như thế mà đến giờ vẫn chưa gây ra tai họa gì. Tôi hỏi: “Ông lão râu dê bảo tôi đi tìm hai đồng tiền cùng cuốn sách về cho ông ấy. Cũng không biết ông ta có đáng tin không. Ông có biết người đó là ai không?”
Lão Lưu lắc đầu: “Lúc lục mãng gây họa năm 83, ta không tham gia. Tất cả chuyện này đều chỉ được nghe kể lại!”
“Cái tên điên Đạo Điên kia chẳng nói gì với tôi cả, cũng không biết rốt cuộc hắn có biết rõ tác dụng cuốn sách không nữa!”
Lão Lưu lại đi mấy bước, nói: “Hà tiên sinh không còn nữa, hiện nay có thể nói Đạo Điên là nhân vật nhất đẳng, chắc chắn trong lòng hắn có tính toán, ngươi khỏi bận tâm. Giờ việc ta đang lo lắng chính là tại sao đại họa lại tìm gặp ngươi, liệu chuyện này có liên quan gì đến ngươi hay không?”
Mới vừa xử lý xong vụ án tai nạn xe, tôi không muốn lại cuốn vào việc của đại họa, vội xua tay: “Được rồi lão Lưu, tôi chỉ đoán mò vậy thôi, chỉ có Đạo Điên là biết tình hình thực tế, chờ gặp được hắn rồi nói sau!”
Lão Lưu tán thành, gật gật đầu.
Không nói thêm nữa, ba chúng tôi lại tiếp tục leo núi, bé gái biến thành phụ nữ cả đường đi không hề cần tôi trợ giúp, ngược lại còn rất biết điều, thỉnh thoảng tới đỡ lão Lưu.
Leo lên đến sườn núi, chúng tôi tìm một chỗ râm ngồi xuống nghỉ ngơi, từ lúc bị thôn dân phát hiện, tôi chưa dám hút điếu thuốc nào, cơn nghiện đã không chịu nổi, liền lấy thuốc ra hút.
Hút xong điếu thuốc, định đứng dậy đi tiếp thì chợt trượt chân một cái suýt ngã, cái bật lửa trong tay tôi rơi ra bật nắp. Tiểu Xảo thấy vậy chạy tới lo lắng hỏi: “Ca ca, anh không sao chứ?”
Dứt lời cô ta cúi đầu nhặt bật lửa, đóng nắp lại, đưa cho tôi. Nhận cái bật lửa, tôi chợt sững người, bật lửa của tôi là loại thông khí, chỉ cần mở nắp nó sẽ tự cháy. Vậy mà Tiểu Xảo nhặt nó lên, lại chẳng hề sợ sệt gì, tôi khó tin nhìn cô ta, chậm rãi hỏi: “Tiểu Xảo, sao em lại biết dùng bật lửa? Em không sợ lửa ư?”
Bị tôi hỏi, Tiểu Xảo sửng sốt, thần sắc có vẻ hoảng loạn. Tôi nóng ruột, cau mày hỏi tiếp: “Cô không sợ lửa? Cô không phải bé gái, cô căn bản còn không phải là người giấy!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |