Chẳng trách ông ta nói mình vội, hóa ra là vội đi xuống hoàng tuyền! Càng nghĩ càng sợ, mồ hôi đã túa ra như tắm. Đang suy nghĩ hoang mang thì tiểu Lục mang bữa sáng vào, trông thấy cậu ấy tôi mới có chút an tâm.
Lo lắng hỏi tiểu Lục tối qua có gặp cô gái váy đỏ nữa không, cậu ta lắc đầu, hỏi tôi sao trông có vẻ bơ phờ thế. Tôi chẳng biết giải thích sao, chỉ nói là ngủ không được ngon.
Ăn bữa sáng xong, tiểu Lục đỡ tôi đi vệ sinh, đang cúi đầu nhảy lò cò, bỗng nghe phía sau có người hỏi thăm: “Anh bạn trẻ, cậu không sao chứ?”
Nếu không có tiểu Lục đang xốc nách thì tôi đã ngã bệt ra đất rồi. Người gọi tôi chính là ông già mà tối qua đụng mình ở wc. Trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi, tôi hỏi tiểu Lục: “Tiểu Lục, cậu có nhìn thấy ông già này không?”
Tiểu Lục ngơ ra, nói: “Ý anh là gì, mắt tôi có tật gì đâu, sao lại không trông thấy ông ấy?”
Thắc mắc nhìn kỹ lại, đúng là ông già này, không sai. Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông to lớn thô kệch. Gã đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân, đầu cạo trọc, tay xăm rồng, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to như ngón út. Ai không ngu cũng biết, gã này nhất định là người trong giang hồ.
Chỉ vào ông già, tôi kinh ngạc nói: “Cụ ông, chẳng phải tối qua đi wc, ông đã bị nhồi máu…”
Còn chưa kịp nói hết thì gã đàn ông bên cạnh ông ta chỉ thẳng mặt tôi mắng:
“Nhãi ranh ăn nói linh tinh gì đấy? Ngươi con mẹ nó nói ai nhồi máu? Nói thêm câu nữa tao cắt lưỡi!”
Ông già xua xua tay bảo gã im miệng, cười ha hả nói: “Anh bạn trẻ, tối qua là lão không đúng, đụng ngã cậu liền bỏ đi. Vợ của lão nằm viện này, tối qua lão vội về kiểm tra chai truyền dịch cho bà ấy.”
Thấy bên này ầm ỹ, y tá phòng bệnh đi tới, nhìn tôi nói: “Anh nằm giường số 8 đúng không, nói bừa gì vậy, ông già nhồi máu cơ tim tối qua là ở phòng đối diện với cậu, còn ông này là phòng 703, không phải cùng một người.”
Nghe y tá nói, tôi mới tỉnh ngộ, hóa ra tối qua ông già nhồi máu cơ tim chết ở wc không phải ông ấy. Mình đã hiểu lầm! Vừa định mở mồm xin lỗi thì gã đầu trọc nổi nóng: “Ngươi con mẹ nó có ý gì? Hoài nghi cha ta đã chết?” Vừa nói gã vừa sấn lên.
Ông gia bên cạnh vội đưa tay ngăn lại: “Đừng có kích động! Tối qua là cha đụng phải anh bạn trẻ này rồi bỏ đi, là lỗi của ta!”
Gã đàn ông là người hiếu thuận, thấy cha ngăn cản thì không sừng sộ nữa, chỉ tay vào mặt tôi: “Giường số 8 đúng không? Chuyện nãy chưa xong đâu, cứ chờ đấy!”
Tôi và tiểu Lục đi về phòng bệnh, bảo cậu ta mau đi làm thủ tục xuất viện, gãy chân là chuyện nhỏ, bị xã hội đen vặn đầu mới là chuyện lớn.
Hoảng hốt ra khỏi viện, tôi không lựa chọn về nhà mà quyết định vào ký túc dưỡng bệnh.
Theo thường lệ, 11h đêm, tiểu Lục đánh xe ra ngoài, tôi nằm trong ký túc nhàm chán lướt đọc tin trên mạng, chợt nghe có tiếng mắng bên dưới lầu. Vén màn lên thì thấy bên dưới sân tụ tập cả chục tên xăm trổ, ai nấy cầm dao cầm gậy, chúng chẳng đếm xỉa đến bảo vệ mà xông vào, ngay cả ba cảnh sát bảo vệ giới tuyến cũng bị gạt phăng ra.
Đêm khuya vốn an tĩnh, ký túc lại cách sân công ty không xa, tiếng chúng la hét có thể nghe rõ ràng: “Gọi Lý Diệu, tài xế ca đêm của các ngươi, cút ra đây cho lão tử!”
Không phải tôi sợ phiền phức mà là chân cẳng không tiện, thấy có cảnh sát coi như cũng là tấm khiên chắn, đám người đứng dưới la hét, cái gì mà Cường ca có quan hệ trong cục gì gì đó, khiến ba cảnh sát quay cuồng.
Không biết chúng nghe ngóng ở đâu biết tôi ở đây, liền tới muốn lục soát, ba cảnh sát không ngăn được, lại đứng ngây ngô một bên, điện thoại cũng chả dám gọi.
Mắt nhìn đám người dùng dao chặt đứt giây cảnh giới, hùng hổ xông vào lầu một đại sảnh. Sau khi đám người vào đại sảnh thì không thấy động tĩnh gì, qua chừng 5 phút chợt nghe từng tiếng kêu rên vang lên.
Ba cảnh sát không biết nhìn thấy cái gì, sợ hãi ngã lộn nhào rồi hướng phía cổng chạy. Cảm thấy có gì không ổn, tôi vội tập tễnh chống nạng đi xuống, cứ mỗi bước đi lại nghe tiếng gào rống hoảng sợ. Vất vả nhảy xuống đến cửa đại sảnh tầng 1, cảnh tượng trước mắt dọa tôi sợ đến ngây người.
Đèn đại sảnh sáng trưng, toàn thân cái đồng hồ nhuốm đầy máu tươi, mười mấy gã côn đồ tay cầm dao, mã tấu đang quỳ trước nó. Tất cả chúng đều gục đầu đầy máu, máu chảy ồ ạt, thậm chí có tên còn văng cả não ra ngoài.
Tôi hít vào một hơi khí lạnh, còn chưa hoàn hồn thì đột nhiên phát hiện, trong đám người đang quỳ có một tên đứng vùng dậy, liều mạng lao về phía tôi. Giật mình hoảng sợ, tay phải trượt cây nạng, ngã đập mông xuống đất. Tên này người đẫm máu, chạy vèo một cái ra ngoài đại sảnh, trong lòng tôi căng thẳng, không xong rồi, hắn muốn tính sổ với mình.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, gã côn đồ đột nhiên sượt qua người tôi, chạy thẳng về hướng cổng lớn. Vừa chạy, gã vừa hét lên: “Con mẹ nó, có ma!”
Ngây người nhìn theo bóng hắn, từ cổng lớn chợt có bốn băm chiếc xe cảnh sát vọt vào, một tốp đông cảnh sát nhảy xuống, nháy mắt đè gã côn đồ người đầy máu xuống đất.
Đến khi họ trông thấy cảnh tượng trong đại sảnh thì cả đám cảnh sát tay cầm súng nhưng đứng ngu ra, không một ai dám bước vào nửa bước.
Mặt trời lên, trong sân lại chen chúc đầy người. Các chuyên gia, lãnh đạo các cấp ai nấy lắc đầu thở dài, chỉ trong một đêm mà cái đồng hồ lại giết mười mấy người. Khắp nơi truyền tải thông tin đồng hồ ma đại khai sát giới, toàn bộ thành phố chìm trong hoang mang.
Tuy đám người này không phải tôi giết, nhưng họ tới đây là vì mình, nhìn họ chết thảm trước cái đồng hồ, tôi cũng rất áy náy. Cứ để cái đồng hồ ma ám trong sân mãi không phải là cách, tôi nhớ đến Lưu Khánh Chúc, lão có bản lĩnh như vậy, không chừng có thể xử lý được nó.
Từ tối qua đến trưa nay, chưa có hột cơm vào bụng, ngụm nước cũng chưa được uống, tôi vội cùng tiểu Lục bắt xe đi đến 2386 đường Hoài Viễn tìm Lưu Khánh Chúc. Còn chưa đi vào khu chung cư, từ xa đã thấy Lưu Khánh Chúc chống gậy đứng đó lạnh lùng nhìn mình.
“Sao giờ mới đến?”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Lão Lưu, ông biết tôi muốn đến?”
Lưu Khánh Chúc nhìn thoáng qua tiểu Lục, ẩn ý gật gật đầu.
“Nhìn chân cẳng ngươi thế kia chắc còn lâu mới lái xe được, theo ta đi một chuyến đi!”
Nói xong Lưu Khánh Chúc liền đi dọc theo vỉa hè. Tôi chẳng hiểu gì, nói: “Chờ đã, tôi tới là để nhờ ông giúp!”
Lão Lưu chẳng thèm quay đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Muốn xử lý cái đồng hồ, thì phải đi Hổ Yêu Sơn lần nữa!”
Vừa nghe thấy ba chữ Hổ Yêu Sơn, cái chân gãy của tôi bắt đầu run rẩy. Giờ đâu có như mấy hôm trước, chân tôi còn khỏe, gặp nguy hiểm còn có thể chạy. Giờ chân phải đã gãy, nhỡ gặp quái vật gì thì chỉ có nước nhắm mắt chờ chết.
Có vẻ nhìn ra được sự nghi ngờ của tôi, Lưu Khánh Chúc quay đầu nói: “Ngươi không cần sợ, mang cái này bên mình sẽ không sao.”
Dứt lời lão ném cho tôi một đồng xu có xỏ dây. Nhận lấy, tôi đánh giá đồng tiền, nó rất cũ, trải qua sự mài mòn của thời gian, hoa văn trên đó đã bị oxy hóa, nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra là hình một con hổ. Thở dài, tôi đeo sợi dây có đồng xu lên cổ, nhảy lò cò đi theo lão Lưu.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chuyen-xe-bus-so-13/
Lần thứ ba tới đây, tất cả trong thôn đã rất quen thuộc. Đi trên đường, tôi hỏi nhỏ lão Lưu: “Trưởng thôn chết rồi, chúng ta ở đâu?”
Lão Lưu khụ khụ hai tiếng: “Vẫn phải ở nhà trưởng thôn.”
Lại lần nữa vào căn nhà nhỏ, tôi bất giác hai mắt đỏ hơ, chỉ mấy hôm trước thôi trưởng thôn còn mặt mày hớn hở mời tôi ăn uống dừng chân, thoáng cái đã âm dương cách biệt.
Trong nhà vẫn giữ nguyên như lúc tôi rời đi, vết máu còn đó, mỗi khi nhìn đến là lòng tôi lại chua xót. Lão Lưu thấy tôi đang tự trách, lạnh lùng nói: “Được rồi, 30 tuổi đầu mà tâm lý như con nít!”
“Lão Lưu, không phải ông nói tiểu tử ăn thịt người kia đã phế rồi ư? Sao còn muốn tới đây làm gì?”
Lưu Khánh Chúc ngồi xuống giường, khoanh chân.
“Tìm đồ à? Đồng tiền hổ văn trên người ông rồi, còn tìm gì nữa?”
Lão Lưu không phản ứng tôi, ngáp một cái liền nằm xuống ngủ. Tôi tức sôi máu, nhưng chẳng có cách nào, đành chống nạng ra sân hút thuốc.
Đang suy nghĩ miên man thì một cụ ông tay dắt cháu gái đi ngang qua đường trước nhà. Đây đúng là hai ông cháu có con bò bị chết, tôi dụi thuốc, nhảy ra ngoài cười hỏi thăm: “Bác mấy nay khỏe chứ?”
Ông già không chào lại, chỉ thấp giọng nói: “Anh bạn trẻ à, sao không nghe lời tôi, lại đến nữa?”
“Cháu cũng không định tới, nhưng có chuyện cần xử lý!”
Ông cụ nghiêng đầu nhìn tôi: “Nghe nói cậu chính là tài xế chuyến 13 nửa đêm?”
Lời ông lão làm tôi giật mình: “Đúng thế, từ phố Trường Tân đến xưởng giấy, bác nghe ai nói vậy?”
Ông cụ vẻ mặt sốt ruột: “Thế thì cậu càng không được đến thôn này. Cậu không biết mấy tài xế trước mình trong mười năm qua có kết cục gì ư?”
Mười năm trước mấy vụ tai nạn ở đập nước, ngoài lão Vũ thì không mấy ai biết, giờ lại nghe chính miệng cụ ông nói ra, tôi càng cảm thấy khó mà tưởng tượng.
“Bác, bác còn biết sự cố đập chứa nước đường Oa Tử?”
Cụ ông nhìn có vẻ sững sờ: “Cậu nói lại xem?”
“Ông nhắc đến ba lần xe gặp sự cố, ba tài xế lao cả xe lẫn khách xuống đập nước chứ gì?”
Ông cụ thở dài: “Mấy tài xế?”
“Ba, ba tài xế chở ba xe người, toàn bộ đều chết!”
Cụ ông buồn bã lắc đầu, giơ tay lên làm động tác là 4 cái. Trong lòng tôi chấn động, còn có tài xế thứ tư???
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |