Lão Quỷ nói, tà ám giết người, đặc biệt là bà lão này liên tục gây án, nhất định phải có mục đích và nguyên nhân nào đó.
Chuyện xưa về cái giếng cổ, chúng tôi có biết sơ qua, nếu bà lão là tà ám năm xưa đã chạm trán với lão Quỷ, vậy bước tiếp theo cần làm là phải phong giếng!
Phong giếng, nói thì dễ, làm mới khó, mười năm trước lão Quỷ đã bất lực, giờ Hà tiên sinh không còn nữa, sự khó khăn còn tăng lên gấp bội.
Máu của lão Quỷ có tác dụng trừ tà, vì để giữ mạng, đêm hôm đó ông ta đã tự cắt lên người mình hơn ba mươi nhát dao.
Sau một tuần thì cuối cùng cơ thể lão Quỷ cũng đã gàn như bình phục hoàn toàn, ông ta nói, việc lục mãng năm 83 cùng với tà ám ở giếng cổ đồng thời xuất hiện là chuyện trăm năm khó gặp. Mười năm trước ông ta bị tà ám dưới giếng hành hạ, hiện giờ biết nó đã xổng ra thì nóng lòng muốn thử sức lần nữa. Còn với đại họa, đương nhiên cũng không thể thiếu cảnh giác, theo lão Quỷ thì việc đầu tiên chúng tôi cần làm là phải xác định được mục đích của đại họa là gì.
Tôi giới thiệu về Đạo Điên cho lão Quỷ, nói với ông ta Đạo Điên xuống núi để truy bắt đại họa, lão Quỷ biết vậy thì mừng lắm, Đạo Điên lo đại họa, ông ta lo bà lão, cũng coi như là thiên đạo tuần hoàn, mượn sức lẫn nhau.
Chuyện xưa về cái giếng cổ là do Thang Nghiêu kể cho tôi, cái giếng đã tồn tại mấy trăm năm, bà lão có quan hệ gì với cô gái ôm con tự sát hay không vẫn chưa biết. Nhưng tôi thì bắt đầu hoài nghi, Thang Nghiêu kể chuyện này cho mình nghe là có dụng ý.
Từ khi xuất hiện, cái cô Thang Nghiêu này cứ luôn thần thần bí bí, chụp ảnh tôi lúc đi tìm tay bảo vệ khu đường Hoài Viễn, sai con chó đen cứu tôi một mạng, lại kể câu chuyện cái giếng cho tôi, vì sao cô ấy lại giúp mình? Tôi tính, sẽ tìm được điểm đột phá từ trên người Thang Nghiêu.
Lão Vũ ở lại chăm sóc lão Quỷ, tôi quay về công ty, chúng tôi hẹn nhau sẽ gặp mặt ở thành phố. Việc tôi phải làm trong khoảng thời gian này, chính là xác định lập trường của đại họa, trước giờ chỉ mới là suy đoán, tôi muốn tiến thêm một bước, xem rốt cuộc nó với bà lão có phải cùng một bọn hay không.
Gọi điện mời Bạch Phàm đi ăn, tôi cố ý dặn nàng gọi cả Thang Nghiêu theo, mình thì tính dẫn tiểu Lục đi cùng, nhưng mấy ngày liên tiếp chưa thấy cậu ta về, hỏi lão Lý mới biết, để kiếm thêm tiền, cứ hết ca làm ban ngày, cậu ta còn làm thêm việc khác. Chẳng ai biết cậu ta làm gì, chỉ biết từ khi nhận thêm việc thì gần như buổi tối không về ký túc ngủ.
Hẹn nhau ở quán quen, tôi và Bạch Phàm đến trước, tuy đã lâu không gặp nhưng nàng vẫn tỏ ra rất thân thiết, cứ như là mối quan hệ giữa hai người trước nay chưa bao giờ xa cách vậy.
Lần này gặp tôi, Thang Nghiêu nhìn tôi bằng ánh mắt khác trước nhiều, cẩn thận đánh giá rồi hỏi: “Anh không bị làm sao đấy chứ?”
Câu quan tâm đột ngột này làm tôi sửng sốt, có vẻ như cô ta đã biết được gì đó thì phải.
“Không việc gì, khá ổn!” Tôi vừa đáp thì ai dè cô ta nói tiếp: “Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau!”
Tôi cười gượng, gắp miếng đồ ăn, không tiếp tục câu chuyện, nhưng trong lòng lại dậy sóng, làm sao cô ta biết tôi vừa gặp đại nạn mà không chết?
Bữa ăn này, vốn tôi định sẽ hỏi chuyện Thang Nghiêu nhiều một chút, nhưng Bạch Phàm lâu không gặp lại cứ quấn lấy hỏi đông hỏi tây. Mãi đến khi Bạch Phàm đứng dậy đi thanh toán hóa đơn, tôi mới có chút thời gian riêng với Thang Nghiêu. Tôi đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Thang Nghiêu, cô có vẻ biết rất nhiều chuyện?”
Thang Nghiêu cười ẩn ý, uống hớp nước, đáp: “Đương nhiên là biết rất nhiều. Anh muốn chỉ sự kiện nào?”
“Tại sao cô lại giúp tôi? Lúc đi tìm tay bảo vệ, cô chụp ảnh giúp tôi tìm ra hung thủ, ở Hổ Yêu Sơn gặp thái tuế, cô sai chó đen cứu tôi một mạng, còn cả câu chuyện xưa về cái giếng cổ nữa!”
Thang Nghiêu trả lời với ánh mắt mang theo nụ cười: “Biết tôi giúp anh rồi, không nghi tôi là ma nữa à?”
Tôi ngồi thẳng lưng, nói: “Tôi hỏi cô, tại sao cô lại kể chuyện về cái giếng cho tôi nghe? Có phải cô muốn ám chỉ cái gì cho tôi đúng không?”
Thang Nghiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Đúng là với IQ của mình thì anh đã hiểu ra rồi!”
Quả nhiên mình không đoán bừa, lúc đó kể chuyện xưa cho tôi là cô ta có mục đích riêng. Nói như vậy thì hẳn là Thang Nghiêu biết về sự tồn tại của bà lão.
“Sao cô lại giúp tôi? Mà lại còn phải vòng vo, không đi thẳng vào vấn đề?”
Thang Nghiêu bật cười, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi không nói thẳng à? Nếu tôi nói thẳng, liệu anh có tin không?”
Tôi thấy xấu hổ không biết nói gì tiếp theo, đúng vậy, bản thân vẫn luôn có sự nghi ngờ với cô ta, cho dù lúc đó cô ta có nói thẳng, tôi cũng sẽ cho rằng cô ta nói lung tung nhằm mục đích khác. Ngẫm nghĩ, tôi hơi chúc đầu, gằn từng chữ một: “Vậy thì, cô là người phe nào?”
Trực tiếp hỏi như vậy là bởi vì, hiện giờ hai đại tà ám là bà lão cùng với đại họa đồng thời xuất thế, tôi biết cô ta nhất định có dính líu trong đó, phải làm rõ cô ta thuộc phe nào.
Thang Nghiêu nghe câu hỏi thì chỉ mỉm cười không đáp, đúng lúc này thì Bạch Phàm cũng quay lại. Ra khỏi quán ăn, tôi thu xếp đưa Bạch Phàm về nhà, Bạch Phàm hỏi Thang Nghiêu đi đâu, nếu tiện đường thì cùng đi luôn, cô ta liếc tôi đầy ẩn ý, nói: “Không tiện đường. Tôi qua quán mì cửa Đông ăn bát mì.” Dứt lời liền xoay người đi trước.
Thang Nghiêu cố ý trả lời tôi một cách kín đáo, quán mì cửa Đông, cô ta là người của đại họa!!!
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chuyen-xe-bus-so-13/
Tiểu Lục tuy vẫn đến công ty vào buổi sáng hàng ngày, nhưng tối thì không về ký túc, chẳng ai biết cậu ta làm việc gì, ngay đến giải thích một câu với tôi cũng không có thời gian.
Đều đặn như vậy một tuần, tôi thật sự thấy tò mò, hỏi thăm các đồng nghiệp về địa chỉ chỗ làm việc của cậu ta, tối đó ăn cơm xong thì bắt taxi ra vùng ngoại ô hẻo lánh.
Vùng ngoại ô là một khu phố cũ đã được phá dỡ và di dời, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, tôi thật không thể tin tiểu Lục lại đi làm ở đây, lẽ nào vì kiếm tiền cưới Điền Loa, áp lực quá lớn mà bắt đầu buôn bán trái phép qua chợ đen?
Xuống xe, thấp thỏm quan sát một vòng, tôi phát hiện một khu nhà máy bỏ hoang ở bãi đất trống, cỏ dại mọc cao hơn nửa người, bao phủ toàn bộ quanh nhà xưởng.
Đứng ven đường, đang suy tính xem có nên vào đó tìm hay không, bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng kêu rên gần đó, âm thanh tuy nhỏ, nhưng ở nơi hoang vắng này thì nghe rất rõ ràng.
Toát mồ hôi lạnh, tôi đi quanh một vòng, nhưng chẳng tìm thấy nơi âm thanh phát ra. Vài phút sau, bụi có cách đó không xa có tiếng động, tôi cả kinh ngẩng đầu nhìn, ở đâu ra xuất hiện một người mặc đồ trắng, đầu tóc rối bù đang chậm rãi đi về hướng nhà máy.
Lại gặp ma?
Tôi sợ quá buột miệng hô lên một tiếng, bóng người phía trước khựng lại, từ từ quay đầu. Tôi lập tức cúi thấp thân mình, nhờ ánh trăng sáng, có thể thấy rõ người kia mặt trắng bệch, hai vành mắt đen sì.
“Ma nữ” quay đầu lại nhìn một lượt rồi tiếp tục đi về phía nhà máy, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm toàn thân tôi, xem ra nhà máy này thực sự có vấn đề, chẳng biết một kẻ vô thần như tiểu Lục có nhận ra gì không.
Tuy rất sợ hãi, nhưng nghĩ đến khả năng tiểu Lục ở trong nhà máy sẽ gặp nguy hiểm, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. Đợi ma nữ đi vào, tôi bắt đầu rón rén từ phía sau đi lên.
Cánh cổng sắt hoen gỉ mở rộng, trong sân chất đầy những đồ sành cũ nát, càng tăng thêm phần âm u đáng sợ. Nấp sau cảnh cổng nhìn vào, tôi trông thấy rõ tiểu Lục mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, đang đứng gần với ma nữ, một lát sau cậu ta hốt hoảng la lên: “Đừng tới đây, đừng tới đây!”
Lòng tôi cả kinh, hỏng rồi!!!
Vội vớ ngay viên gạch dưới đất, vừa định lao vào cứu tiểu Lục thì chợt nghe tiếng kêu thảm, ma nữ đã ra tay. Tiểu Lục ngã xuống đất, quần áo cậu ta thấm đẫm máu tươi, ma nữ từ từ ghé đầu vào, tàn nhẫn ăn thịt!
Tôi mắng to một tiếng, nhảy vọt qua, giơ viên gạch trong tay, phang thẳng vào đầu ma nữ.
“Á!” Ma nữ hét lên, ngã ra đất.
Nhưng thật bất ngờ là tiểu Lục không chết, cậu ta trợn mắt nhìn tôi hoảng sợ, rồi cuống cuồng bò đến bên ma nữ gọi to: “Trương tỷ, chị không sao chứ?”
Tôi sửng sốt, Trương tỷ???
Ma nữ ôm đầu đau đớn rên rỉ, mở to mắt mắng: “Ngươi là ai?”
Vừa lúc này thì cửa nhà xưởng mở ra, bên trong đèn đóm sáng choang, tiếng nói ồn ào, thấy ma nữ ngã ra đất thì có đám người chạy ra. Nhìn thấy những dụng cụ trong nhà xưởng, rốt cuộc tôi đã hiểu ra, đóng phim?
Một người ăn mặc kiểu đạo diễn, nuôi râu quai nón đi tới, nhìn viên gạch dưới chân tôi, hỏi: “Con mẹ nó, cậu là ai?”
Không chờ tôi đáp lời, tiểu Lục đã cuống quýt đứng dậy nói: “Đạo diễn, thật xin lỗi! Đây là huynh đệ của tôi, anh ta hiểu lầm!”
Đạo diễn không kiên nhân vũng tay lên mắng: “Mắt mù à, đánh diễn viên trọng thương luôn rồi!”
Một người gầy tong teo đứng cạnh đạp diễn, lấm la lấm lét nói: “Đạo diễn, ông nghe tôi khuyên một câu, hay là đêm nay đừng quay nữa, chúng ta còn chưa kính quỷ thần!”
Hắn còn chưa nói hết câu, đạo diễn đã trừng mắt: “Kính cái rắm, cậu tin có ma mà còn đi quay phim kinh dị, không kính thì ma xuất hiện à? Xuất hiện ta quay luôn khỏi cần diễn viên!”
Cũng may chị diễn viên họ Trương chỉ bị thương nhẹ, xoa xoa máu trên gáy, nói: “Không sao đâu đạo diễn, chỉ rách da chút thôi, đừng trách cậu ấy!”
Thấy diễn viên không đáng ngại, đạo diễn làu bàu: “Không sao thì mau chuẩn bị lại, năm phút sau quay!” Dứt lời, xoay người đi vào trong nhà xưởng.
Đám người đi khỏi, tiểu Lục nghi hoặc hỏi tôi: “Sao anh tìm đến đây?”
“Đi tìm cậu chứ sao, chẳng biết cậu bận cái gì tối ngày, nên đến đây xem thử!” Nói rồi tôi quay sang nữ diễn viên, thành tâm xin lỗi.
Chị Trương ôm đầu hỏi: “Vừa nãy tôi đi vệ sinh ở bãi đất hoang có nghe tiếng động, là cậu phải không?”
Tôi giật mình xấu hổ, hóa ra vừa rồi…
Tiểu Lục vội ngắt lời: “Chắc đạo diễn sốt ruột lắm rồi, chúng ta mau qua đó đi!”
Từng này tuổi chưa được xem đóng phim bao giờ, tôi bèn đi theo hai người họ vào bên trong. Những thứ bên trong nhà xưởng đã được chuẩn bị chu đáo, tên gầu ban nãy vẫn đứng cạnh đạp diễn, đang khuyên nhủ: “Đạp diễn à, cỏn chưa kính quỷ thần, ngàn vạn lần đừng khởi động máy…”
Tay đạo diễn râu quai nón như không nghe thấy gì, giơ cuốn kịch bản trong tay, ra lệnh: “Máy chạy!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |