Vẫn như lần trước tới đây, thư viện không có đèn, trên bệ cửa sổ và bàn đầy những ngọn nến, Hoàn Tử Đầu như đứa trẻ trông thấy đồ chơi mới, tròn mắt nhìn tôi, hỏi: “Huynh đệ, ở núi rừng hoang vu này sao lại có thư viện? Đừng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa nhé.”
Nhìn trái nhìn phải, chẳng thấy lão Liễu đâu, tôi đáp: “Vị trí heo hút không thành vấn đề, thư viện này tôi đã từng tới một lần rồi, ở đây có ông già họ Liễu quản lý, cũng coi như là quen biết.”
Hắn bán tín bán nghi gật đầu, rồi cùng tôi đi lên tầng 2. Tầng 2 bày đầy kệ sách, Hoàn Tử Đầu kinh ngạc cảm thán sao ở đây có nhiều sách cũ đến vậy. Đi tới kệ sâu trong cùng, rốt cuộc cũng thấy lão Liễu, ông ta đang cầm giấy bút viết viết gì đó.
Nhìn thấy tôi, lão Liễu cũng không bất ngờ, cười hì hì chào: “Tiểu tử đến đó à, lão Lưu đâu, sao hôm nay không đi cùng cậu?”
“Bác Liễu, lần này là cháu chạy nạn. Bên ngoài có một huyết thu vẫn đang rình rập, bác ngàn vạn lần đừng mở cửa nhé!”
Lão Liễu sửng sốt: “Huyết thi? Cái gì huyết thi?”
Hoàn Tử Đầu chen vào: “Chính là một cái xác chết, toàn thân bị lột da, vậy mà còn kêu cứu được!”
Lão Liễu nghe thế thì bật cười: “Tôi vừa trông thấy, người dưới lầu đuổi theo các cậu à?”
“Người? Đã chết rồi còn gọi là người sao?”
Lão Liễu lắc đầu: “Người sau khi chết, nếu không có thứ đặc biệt nào tác động thì làm sao chạy loạn được. Bản thân thi thể không biết đi, chưa kể, người ở dưới lầu còn sống sờ sờ chứ không phải tử thi!”
Lão Liễu nói làm tôi đứng hình, Hoàn Tử Đầu cau mày: “Người sống? Có người sống như vậy sao? Da bị lột từ đầu đến chân!”
Lão Liễu rút một cuốn sách trên kệ, nhàn nhạt nói: “Không phải bị lột da, mà là bị trúng độc!”
Trúng độc?
Cái xác đầm đìa máu, không nhìn thấy da đâu, mà lão Liễu lại bảo tôi là bị trúng độc!
“Chính xác ra là một loại thi độc, có thể khiến lớp da toàn thân phân hủy trong thời gian ngắn, rất hiếm thấy!”
Thoạt nghe thì khó tin, nhưng ngẫm lại, lời của lão Liễu cũng có lý, nếu là tử thi đã chết, sao nó còn sống lại, sao còn kêu cứu?
Hít sâu một hơi khí lạnh, như vậy thì, hắn không phải thi thể biết cử động, mà là một người bệnh bị trúng độc!
Nói như thế thì hôm qua cánh tay bới nấm mồ, và cả âm thanh trong xe tang, đều là người sống? Họ là ai? Vì sao lại hạ độc hai thanh niên mặc vest, theo tôi thì có một khả năng: Hai người đã thấy thứ không nên thấy bên trong thùng xe tang!
Giống như Bạch Phàm vậy, nàng đã gặp người không nên gặp.
Nghĩ tới đây, tôi vội nói với lão Liễu: “Nếu là trúng độc, vậy mau cho hắn vào, toàn thân chảy máu, nếu không cầm máu sẽ mất mạng đấy.”
Lão Liễu xua tay: “Vô ích, nếu cứu kịp tôi đã mở cửa cho hắn vào, giờ hắn đã sớm chết ở bên ngoài rồi.”
Nghe thế, đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy áy náy, hai thanh niên này chẳng phải vì cứu mình mà liên lụy sao?
Thấy tôi đứng ngây ra, lão Liễu cười nói: “Anh bạn trẻ à, trật tự thế giới này rất ổn, không có nhiều ma quỷ như vậy đâu, đừng tự hù dọa chính mình nữa!”
Những lời này của lão Liễu như liều thuốc an thần cho tôi với Hoàn Tử Đầu, nói chuyện với ông ấy thêm mấy câu, hai chúng tôi đành liều đi ra khỏi thư viện.
Đi về phía bìa rừng không bao xa, nhờ ánh flash di động thì trông thấy huyết thi đang nằm im dưới đất không nhúc nhích, có vẻ lần này nó đã chết hẳn, mất quá nhiều máu mà chết.
Nếu hai thanh niên mặc vest không phải bị ma quỷ giết hại thì chính là bị người mưu sát. Tôi dặn Hoàn Tử Đầu, ngày mai nhất định phải báo án, chứ trọng tội này chúng tôi không gánh nổi.
Hoàn Tử Đầu bịt mũi, kéo tôi chạy vào rừng. Xuyên qua rừng cây, lúc đi ngang nấm mồ, tôi đột nhiên nghĩ tới hôn qua trước khi bị đội lên thì nó có đất mới. Hẳn là có ai mới chô thi thể xuống đó. Nếu tất cả đều là giả ma giả quỷ, vậy thì cái xác tài xế cũng không phải tự mình bỏ chạy, ông quản lý kia nói dối, vẫn phải đi một chuyến nữa đến nhà tang lễ.
Đương nhiên tôi không nói cho Hoàn Tử Đầu biết về ý tưởng của mình, ai đã gửi bức ảnh cho Hoàn Tử Đầu, vì sao lại giả ma giả quỷ ngăn chúng tôi mang cái xe tang về? Tất cả chuỗi sự kiện này đều xảy ra sau khi Bạch Phàm bắt gặp kẻ kia đi vào tòa nhà bỏ hoang. Tôi mơ hồ có cảm giác, hắn cùng với tôi, và toàn bộ câu chuyện có mối liên hệ rất lớn.
Chỉ cần Bạch Phàm tỉnh lại, sẽ đơn giản hơn nhiều!
Hai chúng tôi đi xuyên màn đêm, sợ hãi, cuối cũng ra khỏi khu nhà hoang, đánh xe quay về ký túc đã là 2h30 sáng. Ngạc nhiên là giờ này tiểu Lục vẫn còn thức, cậu ta bật đèn, ngồi mép giường ngáp dài, trông thấy tôi về thì vui mừng hỏi tôi đi đâu, lo lắng này nọ.
Tôi đáp qua loa, cậu ta cũng không nhiều lời, rút phong bì thư dưới gối ra đưa tới, nói: “Thư của anh!”
Dứt lời liền chui vào chăn ngủ.
Thời đại công nghệ thông tin, vâyh mà vẫn có người gửi thư tay, từ lúc tốt nghiệp tới giờ, đây là lần đầu tôi nhận được thư, la ai mới được?
Bên ngoài phong bì viết bốn chữ lớn: Thân Gửi Lý Diệu, ngoài ra không hề có tên người gửi.
Cau mày khó hiểu, mở thư bên trong ra đọc.
Huynh đệ, lần trước gặp nhau tới giờ đã mấy tháng, anh khỏe chứ?
Dạo gần đây tôi bận bịu, đã điều tra rõ ràng chuyện xe bus số 13 cho anh. Giống như anh đã chứng kiến từ khi lái xe đến giờ, rất nhiều chuyện không thể dùng khoa học mà giải thích được, chúng ta không thể không tin rằng ở trên thế giới vẩn đục này, thật sự có ma quỷ!
Anh còn nhớ bác Lục mà đã nhắc đến với tôi không? Ông ấy cũng đã chết từ 10 năm trước. Không tin anh có thể đến Đường Oa Tử kiểm chứng. Tất cả những gì bác Lục nói, anh ngàn vạn lần đừng tin.
Bởi vì vụ tai nạn xe 10 năm trước, đều là do lão dựng lên. Chuyến xe nửa đêm này vốn là môth lời nguyền chết người, đừng lái nữa, mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensexhay.org/chuyen-xe-bus-so-13/
Bức thư này thật khó hiểu, vừa vào đề đã xưng huynh gọi đệ, cứ như là thân quen với mình lắm, đọc xong tôi cũng chẳng biết đó là ai, mãi đến khi nhìn thấy chữ kỹ ở góc phải dưới cùng lá thư, tôi mới giật mình sợ rớt tim ra ngoài.
Đó là một hàng chữ nhỏ ngay ngắn: “Thấy chữ như thấy mặt, Đường Hiện Sinh đích thảo.”
Là lão Đường!!!
Lão Đường viết thư?
Tôi có cảm giác đầu mình như đi mượn, người chết thì như ngọn đèn tắt, một con ma đã chết 10 năm mà còn viết thư?
Nhìn chằm chằm lá thư bị tôi vứt xuống đất mà thất thần. Cố gắng trấn định lại tinh thần, phán đoán đầu tiên của tôi, lá thư này nhất định là giả, có người mượn danh nghĩa của lão Đường với mục đích nào đó.
Nội dung bức thư đơn giản chỉ có hai điều, thứ nhất, không được tin lời bác Lục, thứ hai không được lái xe nữa, mau chạy đi.
Một điều trong số đó trái ngược hoàn toàn với nhận thức của tôi, cả lão Lưu lẫn bác Lục đều nói, chiếc xe bị nguyền rủa, nếu mình rời đi sẽ chết chắc!
Một loạt sự việc liên tiếp khiến tôi mơ hồ có cảm giác, vận mệnh của mình được đĩnh sẵn để cho người khác lợi dụng, giăng bẫy, dẫn dắt. Tuy rất nhiều chuyện chưa rõ ràng lắm, nhưng tôi đã dần có phán đoán của bản thân, đó chính là: Tất cả đều bắt nguồn từ vụ tai nạn xe 10 năm trước.
Điều tra!
Cần phải điều tra!!
Hạ quyết tâm, tôi lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau, vừa dậy là chạy đi tìm Hoàn Tử Đầu, cùng đến nhà tang lễ kia.
Cái xác tài xế Vương tuyệt đối không thể cùng dậy, cái xe tang cũng tuyệt đối không phải do nó lái, chuyện này có vấn đề.
Thấy hai chúng tôi quay lại, lão quản lý hậu cần có vẻ ngoài ý muốn, không nhiệt tình như trước mà lạnh lùng coi chúng tôi như người vô hình. Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Ông có gạt tôi chuyện gù không? Hôm đó căn bản không phải xác tài xế Vương vùng dậy chứ?”
Ông ta sửng sốt: “Sao lại không phải? Trước khi đèn tắt, cái xác nằm ngay trước mắt hai người mà!”
Hoàn Tử Đầu cũng thấy bất ngờ: “Huynh đệ, ý anh là gì? Anh nghi ngờ thi thể tài xế Vương không phải tự mình vùng dậy? Vì sao?”
“Nói không chừng trong chuyện này có vấn đề, cái đó phải hỏi ông ta!”
Hoàn Tử Đầu nghe vậy, lập tức trợn trừng mắt, giơ tay túm cổ áo gã quản lý, gằn giọng hỏi: “Lão già định chơi ta à? Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Gã bị Hoàn Tử Đầu uy hiếp, sợ hãi lắp bắp: “Không, không, không liên quan đến tôi!”
Để ý chùm chìa khóa gã đeo bên hông, tôi giật ra, rồi cùng Hoàn Tử Đầu vào gian phòng chứa xác. Vào tròn, lại lần nữa kéo cái ngăn tủ chứa xác tài xế Vương ra, cả hai sửng sốt!
Cái xác tài xế Vương nằm yên ở đó, không hề có sứt mẻ gì. Hoàn Tử Đầu kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Sao thi thể lại quay về rồi? Tự mình quay về ư?”
Duỗi tay sờ soạng xung quanh cái xác, tôi chợt phát hiện, cái giường có khe hở. Nhất định là lúc đèn bị tắt, gã quản lý đã khởi động cơ quan, làm mặt giường lật úp xuống.
Nói như vậy, thì khoảng mất điện ngắn ngủi đó đã được gã bố trí từ trước!
Hoàn Tử Đầu hiểu ra, xách cổ gã lên cao, quát: “Ai sai ngươi làm???”
Gã quản lý sợ đến phát run, nói không rõ lời, chưa kịp hỏi lại thì điện thoại Hoàn Tử Đầu reo vang. Hắn nghe điện, sau đó hưng phấn la lên: “Thang Nghiêu nói Bạch Phàm tỉnh rồi!”
Tôi cả kinh, trong lòng vui mừng như điên, dặn Hoàn Tử Đầu ở lại theo dõi gã quản lý, mình chạy vội đến bệnh viện.
Vào đến nơi, thật đúng là trông thấy Bạch Phàm đang tỉnh táo ngồi trên giường, lão Lưu và Thang Nghiêu đang đứng cạnh. Hóa ra lão Lưu đã về, tôi tùy tiện chào hỏi một câu rồi qua xem Bạch Phàm.
Trông thấy tôi, Bạch Phàm cũng vui vẻ, nói không cần lo lắng, nàng đã ổn. Lát sau, như sự nhớ ra cái gì đó, dặn dò: “À phải, mấy hôm trước em đến tìm anh ở công ty, bắt gặp một đồng nghiệp của anh đang len lút không giống người tốt, nhất định anh phải tránh xa một chút.”
Bạch Phàm không nhắc thì tôi cũng quên béng, rất có thể hắn chính là thủ phạm gây ra việc nàng bị đụng xe, vội hỏi: “Ừ, thế em tả hình dáng người đó cho anh xem.”
“Cao cũng tầm anh, dáng người gầy, khoảng hơn 40 tuổi, hình như cạnh mũi còn có một nốt ruồi đen!”
Nghe nàng nói, đầu tôi lập tức ong lên, người mà Bạch Phàm mô tả, chẳng phải chính là lão Đường sao???
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |