– Alo?
– À cô.. À.. Dạ cô, hôm nay chắc em không tới được, có việc rồi.
– Sao tự nhiên “Dạ cô”?? Ù ôi, ngoan ghê ta – Cái giọng chọc chọc đúng là ghẹo gan người ta đây mà.
– Thì.. Có chuyện gấp.
– Ừ, thế cũng được. Mai học bù.
– Ợ. !
– Gì chứ chuyện này đơn giản lắm. Vậy thôi nha, hihi.
Đù, gọi điện xong ức chế hơn ~~ Bả không thể nào đối xử với tôi một cách thùy mị hơn sao? Suốt ngày cứ…
Ngồi lần quần đến 8h thì tôi xách xe dong thẳng, mẹ thì cứ tưởng tôi vào nhà cô giáo vì mang theo hẳn một cái cặp “ngụy trang”. Chẹp, cái gì cũng phải có hạ sách.
Ra ngoài bờ sông, ngồi ở chỗ quen thuộc thì tầm 10’ sau thấy thằng Khôi mò tới. Trước tới nay trong tất cả những thằng bạn, thằng Khôi là đứa điềm tính nhất, làm cái gì chắc cái đó. Tôi quý nó cũng là quý ở chỗ nó tâm lý, biết suy nghĩ cho bạn bè.
– Tới lâu chưa?
– Cũng mới, mà sao vậy? Hẹn ra đây có gì giải bày với anh hả? – Tôi cố đùa câu cho bầu không khí đỡ ảm đạm. Chứ mà nếu ai muốn tự tử, nhìn mặt thằng Khôi lúc này bảo đảm không còn gì nuối tiếc luôn.
Từ từ ngồi xuống bên cạnh tôi, lúc đó tôi còn nhớ như in là nó hơi nhéch môi lên cười, nhưng nụ cười đó rất nhanh sau đó đã vụt tắt.
– Thật ra mấy hôm nay tao cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
– Chuyện gì?
– Tao với Quỳnh có chuyện rồi. – Vừa nói xong câu đó nó thở hắt ra – Tao cũng chẳng biết phải giải quyết thế nào nữa.
– Cãi nhau lúc nào?
– Ừm.. Mấy lần trước Tết, rồi mùng 3 có nói nữa. Rồi xong.
– ………………
– Thực ra chuyện này tao đã suy nghĩ rất lâu, tao không biết là có nên nói cho mày biết không. Tao từng nghĩ nên kể cho thằng Cẩn, nhưng nó đang mắc lo cho chuyện của nó.
– ……………..
– Rồi tao cũng đã rất muốn nói với mày, nhưng tao không có dũng khí.
– Sao lại dũng khí?
– Vì chuyện này… liên quan tới mày.
– Nói rõ tao nghe – Tôi im lặng nhìn thằng Khôi, hay thật, cũng tại nơi này ngày trước, tôi cũng đã ngồi cùng thằng Cẩn, nhưng nó chỉ muốn giải bày cho tôi nghe, còn thằng Khôi? Tôi biết sự khó xử trong lòng nó, nhưng tôi không thể mở lời trước được.
– Cái thư tỏ tình khi trước của mày ấy…
– Ừ!
– Tao vô tình phát hiện ra chủ nhân của nó.
– …………..
– Đoán đi!
– Là Quỳnh!
– ………………….
Tôi thở dài rồi nhìn ra bờ sông, ánh đèn buổi tối chiếu xuống làm sáng lên những dòng nước đang sóng sánh…
Im lặng một hồi thì thằng Khôi lên tiếng.
– Nguyên!
– Sao?
– Mày cho tao xin lỗi.
– Hửm? – Tôi nhìn qua – Chuyện gì?
– Tao từng có ý… hận mày.
– ……………….
– Hồi trước khi mới làm bạn với nhau, tao thấy mày cũng giống tao, cũng là những đứa muốn thể hiện mình.
– Ừ!
– Rồi một thời gian sau tao mới nhận ra là mày khác tao. Mày chẳng cần làm gì cũng nổi trội, cũng được mọi người yêu quý. Tao có một thói rất xấu, đó là ghen tị.
– ……………..
– Nhưng từ khi quen Quỳnh, tao cảm thấy tao không nên như vậy. Dù sao thì ông trời cũng mang Quỳnh tới cho tao. Nhỏ là người bạn gái mà tao nghĩ, bất cứ thằng con trai nào cũng mơ ước.
– Ề, mày văn chương thế..
– Thật mà, nhỏ luôn quan tâm đến tao một cách dịu dàng nhất, nói chung mọi thứ đều ngon lành, không chê vô đâu được hết á. Những điều đó khiến tao dần quên đi ấn tượng ban đầu về nhỏ.
– Ấn tượng gì?
– Là nhỏ thích mày. Haha.
– ………………
– Thiệt mà, lúc đầu khi tao còn cua là nhỏ luôn hỏi han về nhóm mình, và luôn kín đáo hỏi thăm mày.
– ………………
– Tao nhận ra liền vì trong đầu tao luôn có cái cảm giác là mày luôn thu hút, thằng Cẩn cũng từng nói là có thể nhỏ Hạnh sẽ thích mày, và khi nói chuyện với nhỏ Quỳnh thì cảm giác đó tao biết là nó đang tồn tại. Haiz, tao có sai lầm khi nói ra những điều này không nhỉ?
– Khôi, mày coi tao là cái gì cũng mày?
– Bạn thân.
– Mày.. Hiểu rõ ý nghĩa 2 từ đó không?
– Tất nhiên rồi thằng khốn, tao chỉ đang kể lúc mà cái lòng ghen tị của tao nó trào lên thôi, còn bình thường thì tao biết, mày luôn cố gắng bằng hết sức mà. Cái lòng ghen tị nó luôn sai, tao biết.
– Thế giờ còn không?
– Hết rồi.
– Hay vậy? Ha ha.
– Vì hôm mày bị thằng Thắng đánh, tao nhìn thấy, thiệt, lúc đó tao cũng cảm giác mình đau y như mày.
– ………………
– Haiz.. Cuộc đời thật khó đoán đúng không, trong cái giây phút mà tao nghĩ mình có tất cả thì hóa ra mình chẳng có gì hết.
– ………………
– Sao mày im re vậy?
– Tao nói cái này nhé Khôi. Thực ra lúc trước tao với thằng Cẩn có nghi ngờ qua là nhỏ Quỳnh chính là người viết thư. Vì nhìn thấy tờ giấy trong cặp của nhỏ Quỳnh có chất liệu y hệt với tờ giấy mà khi xưa tao gửi thư hồi âm từ chối. Sau thì nghĩ đó là nhầm lẫn. Nói thật với mày chứ chính tao cũng không dám nghĩ đến khả năng đó. Vì nếu vậy làm sao tao còn mặt mũi nào để nhìn mày.
– Ừm.
– Rồi giờ mày kể tao nghe chuyện này, haiz, Khôi à! Mày nên biết nhỏ Quỳnh là một người rất sâu sắc. Mày đọc bức thư tỏ tình đó rồi nhỉ? Rồi biểu hiện của nhỏ từ đó giờ?
– Ừ, có đọc.
– Thì thế, mày nghĩ người sâu sắc đó sẽ quen mày khi vẫn còn đang thích tao?
– ……………..
– Khôi à, không có chuyện đó đâu, tao đảm bảo. Vì những người như vậy người ta luôn đoán được cảm giác của người khác. Bản thân tao luôn nghĩ rằng vì nhỏ Quỳnh thật sự thích mày, mới tới với mày. Chứ mày nghĩ đi, cái hành động lừa mình dối người sẽ chỉ mang lại đau khổ thôi.
– ………………
– Qua khứ rồi Khôi.
– Ừ.
– Để cho nó ngủ yên đi, đừng bận tâm nữa. Nói gì thì nói, tao vẫn luôn coi mày với thằng Cẩn là bạn thân. Vẫn là anh em sống chết có nhau.
– Tao cũng vậy.
Nhìn tôi, thằng Khôi nở nụ cười rạng rỡ, cứ như cái hôm mà nó đãi chầu lẩu ăn mừng nó quen được nhỏ Quỳnh. Tôi thích cái cười vô tư lự và đầy hạnh phúc đó của nó.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo chủ nhiệm tại nguồn: http://truyensexhay.org/co-giao-chu-nhiem/
Qua chuyện này tôi đã ý thức được thì ra thằng Khôi méo phải tiên hay thần thánh gì. Nó cũng có những lúc nói nhiều, những cảm giác ghen tị hoặc những lúc không kiềm chế được mình. Ừ thì chẳng ai hoàn hảo, chẳng ai có thể khống chế “Hỉ, nộ, ái, ố” của mình một cách hoàn hảo cả.
Phải nói một điều nữa là từ trước tới nay, tôi ít khi khóc. Nhưng nếu có những chuyện nhạy cảm đụng đến mẹ, mấy dì cậu bên ngoại, bà Phương thì tỉ lệ rớt nước mắt là 50:50. Còn bạn bè? Tôi từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ mình khóc vì chúng nó, ít nhất là cho tới thời điểm hiện tại, nhưng tôi lầm.
Tôi bị dụ đọc truyện Hoa Thiên Cốt, đó là kiểu sư đồ luyến… gặp đồng minh đây sao. Rồi có những cảnh tình cảm trong đó tôi thấy tụi con gái khóc hết nước mắt, này nọ nọ kia, nhưng chẳng có tí gì cảm động. Tuy nhiên, khi đến khúc tựa như tình cảnh này của tôi, tức là người bạn thân của mình thích người thích mình. Cho đến lúc cuối được giải bày tất cả, được nói lên những cảm xúc được chôn giấu rồi thanh thản ra đi, lúc đó mới thấy Tình bạn nó tuyệt vời đến thế nào. Và tôi đã khóc, như một…. Thằng điên ~~ nếu tụi con gái biết chắc bị cười cho thối mặt vì chả ma nào khóc khi xem cái cảnh đó như tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo chủ nhiệm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/12/2017 12:38 (GMT+7) |