– Rồi chiều có đi học được không? – Mẹ tôi vừa lau tay chân cho hạ nhiệt, vừa lo lắng hỏi.
– Ai biết, để coi. – Tôi thều thào.
– Mày ở trường chạy giỡn ngoài nắng không hay sao mà bệnh thế này hả? Mấy nay có ăn gì nóng đâu!
– Ề, con đâu biết – Chẳng lẽ tôi khai là bà bác quý hoá đó lây cho? Mà chả biết giờ bả sao bên đó rồi.
– Thôi chiều nay nghỉ đi, để mai còn đi thi.
– Haiz, dạ.
Và thế là tôi nằm liệt luôn, triệu chứng cũng hệt như bà bác, có khi còn nặng hơn. Hic, chuyển giao công nghệ virut thời nay ghê thiệt, ôm có mấy lần, hôn có mấy cái mà giờ nằm dính luôn vào giường rồi.
Nằm nghĩ ngợi vớ vẩn rồi tôi cũng thấm thuốc mà ngủ vùi. Chiều mở mắt dậy thì nhìn đồng hồ đã hơn 1h rồi. Chậc.
– Mẹ!
?????
– MẸ!!!
À quên, chắc mẹ tôi xin nghỉ 1 buổi thôi, chiều vẫn đi làm.
Bò xuống dưới lầu thì quả thấy tờ giấy căn dặn của mẹ tôi trên bàn. Haiz, ăn rồi uống thuốc, rồi lại uống nước cam trong tủ lạnh.
May phước không phải là ăn bưởi hay uống bưởi nữa.
Vừa hâm cháo xong định lấy tô ra thì nghe tiếng reo điện thoại. Ai gọi không biết, bình thường là bay lên liền, giờ thì cả sức lết cũng không có.
– Alo! – Tôi cố làm vẻ như mới vừa chết đi sống lại.
– Bệnh nặng lắm hở?
– Ừ, nặng lắm. Tại ai mà em phải thế nàyyyyyy…
– Hi hi, cô hết bệnh rồi.
– Ừ, cười vui lắm. Đang ở đâu mà ồn vậy?
– Ở trường, đang giờ ra chơi mà.
– Tới đây hôn mấy cái cho hết bệnh coi.
– Sao đầu em cứ nghĩ toàn chuyện bậy bạ thế hả? Hả?
– Bậy giề? Cô không thấy là hôm qua được em hôn nên cô mới hết bệnh hả?
Tới đây đi, em truyền bệnh lại để mai em đi thi – Tôi làm giọng nghiêm cmn túc.
– Xì, ai thèm em chữa bệnh bằng cách đó.
– Tiên dược, là tiên dược đó.
– Xạo không, thôi nghỉ đi, cô tưởng em bệnh nặng lắm nên mới gọi hỏi thăm. Giờ còn nói được vầy là mai đi tốt, cúp máy nha!
– Khoan! KHOAN!
– Gì?
– Với cô giữa sức khoẻ của em với Olympic thì cái nào quan trọng hơn hả?
– Tất nhiên là…
– Hửm?
– Olympic rồi, hì hì!
Cụp
TRỜI ƠI NGÓ XUỐNG MÀ COI BẢ ĐỐI XỬ VỚI NGƯỜI YÊU THẾ NÀY NÈ TRỜI!!!!!!
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo chủ nhiệm tại nguồn: http://truyensexhay.org/co-giao-chu-nhiem/
Nói gì thì nói, mặc dù tối đó tôi lại bị lên cơn sốt cao nhưng sáng hôm sau đúng 5h tôi đã có mặt tại trường NBK, trường Chuyên của Tỉnh để lên xe cùng với những thành viên khác đi xuống “Xì phố”. Tất nhiên tôi đã dậy từ 4h, ăn cháo uống thuốc đầy đủ rồi mới được thả đi.
– Nguyên bệnh hả?
Đang nhìn ra cửa sổ ngắm trời đất thì nghe tiếng nhỏ Quỳnh, tôi liền quay qua… Ủa? Sao nhỏ ngồi kế tôi nãy giờ mà méo biết thế này??
– Ừ, sao Quỳnh biết?
– Trời, cùng lớp mà. Nguyên bệnh là cả lớp biết luôn.
– Ờ ha – Tôi ngơ người sau cái câu hỏi siêu lãng nhách.
– Mà giờ đỡ chưa?
– Sơ sơ.
– Sơ sơ là sao? – Nhỏ nheo mắt, ờ thì nhìn thế này công nhận nhỏ Quỳnh xinh thật.
– Thì là hơi đỡ.
– Ừa!
Tự dưng tôi không dám nhìn qua phía nhỏ Quỳnh nữa mà cứ quay tận đâu đâu. Chậc, vẫn còn ngại các bác ạ, không biết là Quỳnh thích tôi từ lúc nào nữa. Lâu chưa? Và có buồn tôi không.
Nói chứ lâu lâu cũng lia mắt qua nhìn rồi thu về, chẹp, chú mà không giữ được em Quỳnh là dỡ lắm Khôi ạ.
Mà thôi kệ đi. Ngồi tầm 1h là xe tới trường LHP ở TpHCM, trường này nghe danh đã lâu nhưng giờ mới diện kiến. Ngôi trường mà biết bao học sinh trong thành phố ao ước đây sao?
Xuống xe đứng ổn định rồi thầy cô phụ trách các bộ môn sẽ tập trung và dẫn thí sinh ở bộ môn đó đến phòng thi của mình. Sở giáo dục tính vầy hợp lý nè, khỏi mắc công tìm phòng.
Tuy nhiên trên cái con đường đến phòng thi tôi méo được yên. Bởi lẽ đi cùng với tôi là một thằng và một nhỏ. Thằng này hình như nhất tỉnh, nó nói nhiều kinh khủng các bác ạ, cứ như lưỡi mới lên da non. Hết quay qua nhỏ khòm khòm đi cùng bên cạnh chí choé lại quay qua tôi hỏi han. Đôi khi hí hửng kiếm chuyện với thầy phụ trách môn Toán của chúng tôi. Đù, thầy, nhỏ khòm lưng và tôi nếu đi chung là như 3 cái xác lầm lũi, có thằng đó vô là còn hơn cái chợ. Tất nhiên trong chợ tiếng của thằng ôn đó chiếm 99% số lượng từ được “phun” ra. Khổ cái là lết ra đến phòng thi Toán cũng hơi xa nên càng tạo thời cơ cho thằng điên kia lắm mồm.
Đến phòng thi thì thấy một số học sinh đã đứng chờ. Tôi né xa ra 2 đứa cùng tỉnh một đoạn rồi thư giãn ngồi dựa gốc cây trước phòng thi. Đa số gái thì cá sấu, có đứa được tí thì quất cái mắt kính nôbita dày cộm. Con trai thì cũng tàm tạm nhưng kiểu học quá quên ăn hay sao ấy, 50% là đẹt ngắt, đủ để tôi kẹp… Lách….
– Bạn ở Tỉnh nào vậy?
– (Xin giấu địa chỉ). Còn bạn? – Tôi lịch sự hỏi lại, cũng nhận ra có một bé đang
Ngồi gần.
– À, mình ở đây. Hì!
– Ờ, thế trường gì? – Hỏi cho vui.
– Hì, HHT – Giờ tôi mới để ý, bé này thuộc hàng dễ nhìn, có thể gọi là Hoa khôi trong cái lớp thi Toán này rồi.
– Ừ.
– Bạn nhất Tỉnh hả?
– À không, nhì thôi.
– Ừm, cũng giỏi rồi. Hì. Nghe nói mấy bạn ở Tỉnh học giỏi lắm, chắc nắm hết giải rồi.
-…
Lạy, con này nói kiểu đó thì nó bắt tôi trả lời kiểu nào đây?
Vừa nhếch môi lên cười cười lấy lệ thì nghe tiếng thông báo tập hợp phát ra từ những cái loa trước lớp. Tôi uể oải đứng dậy vươn người. Phải chiến với gần 100 đứa này quả là không dễ dàng rồi.
Nhìn danh sách chỗ ngồi xong về nơi đã chỉ định, tôi ngồi phịch xuống rồi chống cằm mệt mỏi ngáp dài. Lần này đi thi chả ai yêu cầu gì. Thôi thì cố giải 3 hay khuyến khích, tôi chả mong được giải gì cao xa, càng không mong phải bay ra Thủ đô mà “chọi gà” tiếp đâu, nản bà cố.
– Này.. Bạn gì ơi!
– Hửm?
Vỡi, đang suy nghĩ miên man thì ối giời, gặp bé khi nãy tiếp, nó ngồi đằng sau tôi các bác ạ.
– Bạn tên gì thế?
– Nguyên.
– Ừ, mình tên Nguyệt. Mà bạn có vẻ kiệm lời nhỉ?
– Tui đang bệnh!
– À ra vậy. Ráng thi tốt nha. Hì.
– Ok, you too.
Tôi đáp lại rồi quay lên ngồi nghiêm chỉnh. Nói gì thì nói chứ cũng phải hết sức trong lần thi này. Bệnh mặc bệnh, có không lết nổi ra khỏi cái phòng này thì tôi cũng phải cố gắng mà hoàn thành bài thi một cách trọn vẹn.
Vâng. Đề… Khó hơn lên trời. Thật chứ đề thi có 5 câu, mỗi câu 20 điểm và chia ra 5 câu nhỏ. Đù, thế là hoàn thành 1 câu nhỏ được trung bình 4 điểm. 25 Câu trong 3h. Tức là… Chưa tới 10′ 1 câu á? Má ơi. Lạy chúa. Đề cho trên trời rồi mà còn kiểu này hả. Hic!
Làm quằn quại, làm mệt mõi, méo biết có phải hết tác dụng thuốc không mà tôi thấy chóng mặt kinh điển các bác ạ. Ngồi mà cảm nhận mọi giác quan như lúc tồn tại lúc không ấy. Toi rồi.
2h qua đi mà tôi mới hoàn thành có 2 câu. Đề câu số 3 méo có dữ liệu quái gì thì làm sao mà làm. Câu 4 thì hình như có gặp rồi, nhưng mà sao giờ đầu óc trống rỗng vầy nè. Tay chân thì bắt đầu đổ mồ hôi, trán thì nóng kinh điển. Vỡi cả cuộc đời.
Tuy nhiên có trời giúp tôi, tự dưng lúc đó lại nhớ đến bà chị Lan từng đạt giải ở Olympic quốc gia mà giờ tôi lại bị làm khó ở khu vực thì quá là nhục. Nhưng sau đầu óc tôi lại sáng lên như trăng rằm khi nghĩ đến cái định lý ngược mà ông Hiếu từng đề cập. Đù, thì ra bài số 3 chỉ áp dụng nó cùng với một định lý nữa là ra, điều quan trọng là phải ngồi “kết dính” chúng lại. Được lắm.
Và khi tiếng cô giáo Giám thị coi thi thông báo ngừng bút, tôi đã làm được tổng cộng 4 bài. Tuy bài 4 không chắc khi giải theo cách tôi lý luận nhưng thật sự tôi nghĩ rằng nó sẽ đúng.
– Bạn làm được mấy bài? – Con nhỏ khi nãy không chịu tha cho tôi giây nào cả. Bà cô vừa đi ngang qua thu bài xong là nó đập vai tôi liền.
– Ờ. Cũng hơn nửa.
– Đúng hết hả?
– Ai biết, thầy cô phải chấm chứ – Tôi cười cười.
– Ừm, mình chắc rớt rồi.
Xong sau đó nó hỏi mấy câu về bệnh tình của tôi rồi mới chịu buông tha. Những tưởng thoát khỏi con đó rồi, méo ngờ mấy tháng sau lại gặp các bác ạ. Đậu! Oan cmn gia.
– Làm bài sao Nguyên?
– Dạ, cũng ổn thầy!
– Làm được bao nhiêu phần trăm?
– Em làm thì hết 80% đề, nhưng phải chờ…
– Cái gì? 80% Á? – Thằng cùng tỉnh giờ nó mới lên tiếng.
– Ờ, không đạt yêu cầu à?
Đáp lại câu trả lời của tôi là cái mặt lộ rõ vẻ lo lắng của nó, còn nhỏ kế bên vẫn khoác cái mặt lạnh tanh trong tất cả các tình huống. Chỉ có ông thầy phụ trách cười tươi:
– Lần này, có thể em sẽ là người thứ 2 đi thi Toán Quốc gia cho Tỉnh mình đó Nguyên.
Đệch, có nghe lầm không????
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo chủ nhiệm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/12/2017 12:38 (GMT+7) |