– Mày, sao vừa mới thấy tờ giấy, xong nhỏ Quỳnh quen thằng Khôi liền vậy?
– Chắc tao biết quá.
– Mà theo tao làm quân sư cho thằng Khôi thì lúc trước nhỏ Quỳnh không thích nó mà ta.
– Ai biết được, lòng người khó đoán.
– Là sao mậy? – Thằng nhỏ nghiêng đầu nhìn tôi.
– Lo chạy kìa thằng điên!!! Móe, muốn chết à. Tao nghĩ là bấy lâu không thích như dần có cảm tình thì giờ quen thôi.
– Ờ. Nhưng mà…
– Ầy, với lại tờ giấy đó theo tao thấy chả chứng minh được gì, giấy giờ hay sản xuất giống nhau lắm. Chắc nhầm rồi.
– Ừm, có lí. Thôi cũng vui cho thằng nhỏ, mà dòm cái mặt nó cười te tét tao thấy tủi thân.
– Cứ từ từ, rồi mày sẽ cua được Hạnh thôi, tao đảm bảo.
– Ok đại ca, đại ca mà nói được lời này là tiểu đệ yên tâm rồi hê hê _ Moé thay đổi giọng liền luôn bây.
Vỡi cái thằng, nó không hề biết là khi phát ngôn ra mấy từ đó tôi còn chưa có cách nào sao, hê. Cứ từ từ Cẩn ạ, từ giờ cho tới ngày anh cưới được bà Phương, thế nào chú cũng có em Hạnh nhà chú.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo chủ nhiệm tại nguồn: http://truyensexhay.org/co-giao-chu-nhiem/
Thời gian cũng thấm thoát trôi qua, thoắt một cái là gần tới ngày 20/11. Lúc ấy là còn khoảng 2 ngày nữa sẽ tới ngày tổng duyệt các tiết mục văn nghệ, cả đám trong đội múa đến nhà cô Phương, và tất nhiên các bé ấy gặp tôi đang nhởn nhơ với những bài toán. Suốt ngày ôn luyện Toán vật vã quá các bác ạ.
– Ồ, sao không mặc đồ diễn luôn?
– Ông dư tiền quá ha, thuê đồ mắc thấy mồ, ai rảnh thuê rồi múa cho mình ông coi. – Nhỏ Trâm thấy tôi là quát thẳng vô mặt, thế quái nào.
– Mấy bà múa cho cô coi chứ đâu phải tui? Với lại tui ếu thèm coi nhé, làm như múa đẹp lắm..
– Được rồi Nguyên, cầm tập vào phòng học cho yên tĩnh đi, ở đây ồn học không được đâu. – Bà bác nhà tôi tằn hắng.
– Đâu, có em ở đây mấy bạn mới tự tin mà múa chứ cô – Tôi vênh mặt với nhỏ Trâm.
– Vậy thì trật tự đi!
Hầy, câu cuối cứ như tát vô mặt tôi các bác ạ. Tôi thì không rành múa may gì lắm, chả bao giờ có hứng thú với cai thể loại này, nhưng mà dòm tụi này nó múa đều thiệt. Nhất là nhỏ Quỳnh, má ơi cứ như dân múa chuyên nghiệp ấy.
– Vậy là tốt rồi, mà có 2 khúc uốn người thì Xuân, em nhớ uốn về bên phải một tí thì đội hình sẽ đẹp hơn. Còn Hạnh về tập giơ tay lên thẳng tí nhé.
– Dạ!!!!
Cả đám đồng thanh rồi chí choé với nhau vừa chào bà bác nhà tôi rồi lũ lượt xách mông về. Gì vậy, nhiêu đó thôi á, tôi còn muốn xem múa nữa mà.
– Thấy múa đẹp không?
– Hơ, dạ? À, tương đối đều.
– Ừm, thấy có người nhìn mê mệt luôn mà ta. – Vỡi cái ánh mắt bả cứ xoáy sâu vào tâm can tôi thế này là sao.
– Mê đâu mà mê, à, hồi đó chắc cô cũng múa may dữ lắm hả? – Tôi xáp xáp lại ôm ôm bắt đầu chiến thuật Đánh trống lãng.
– Cũng có, mà cô cũng lười lắm, ít khi đi múa gì – Cá đã cắn câu.
– Mà, uầy cho thơm cái nào. Mà cô chắc múa đẹp nhỉ.
– Cũng thường thôi.
– Múa cho em xem coi.
– Không.
– Thôi mà, múa cho em xem cái đi.
– Tự dưng bắt người ta múa, đòi gì gì kì vậy?
– Ời, múa đơn giản thôi, ai mà bắt múa lâu như bọn kia đâu. Dài thế ai mà nhớ cho hết.
– Cô nhớ hết mà. – Bà bác hí hửng nhìn tôi, chả hiểu sao con cá này hôm nay lại dễ chui vào rọ thế không biết, hế hế.
– Vậy múa đi, múa cho em xem đi.
– Đã bảo là không mà, học đi.
– Thôi mà.
– Nay kì quá nha, học bài đi.
Xoay mặt tôi cúi thẳng vô cuốn tập, cô giáo đẩy tôi ra rồi lượn xuống bếp ngay, đúng là… Ủa mà điệu múa kia cỡ gần 10 phút mà bả nhớ hết á? Múa 1 lần mà nhớ hết luôn á? Gì ghê vậy? Hay chỉ trong dân múa mới có tài năng đó. @@~
Rồi ngày Tết nhà giáo lại diễn ra như hằng năm với biết bao mong mỏi của lũ học sinh. Tất nhiên việc tri ân thầy cô là chuyện chính, nhưng kèm theo đó là tiết mục vô cùng hào hứng: Trường tôi sẽ cho nghỉ. Thiệt chứ tôi hoàn toàn đồng ý với cách làm của thầy hiệu trưởng năm nay, học chi cho lắm, nghỉ ngày có sao. 19/11 Là tổ chức lễ xong học sinh về nhà, thầy cô ở lại dự tiệc đến trưa chiều gì đó. Xong 20/11 nghỉ cả ngày. Há há, thế là tha hồ.
Nhưng tôi đâu có được yên, trên đường về đang hồ hởi thì nhớ ra còn 2 món quà, một của cô Yến, một của cô Phương. Mẹ tôi bảo tuy cô Yến không còn dạy tôi nữa nhưng bấy lâu nay thầy trò 2 người tôi cũng đã gắn bó rất nhiều nên mua quà cho tôi tặng luôn. Dự là tặng ngày 17 rồi nhưng thế quái nào lại quên đem theo. Ngày 18 đem thì lại chả thấy cô đâu. Vậy đó, há họng.
Thế nên từ 4 giờ chiều tôi đã ngồi me cho đến lúc gần 5 giờ là xách quà tặng cô Yến ra xe. Không thể lặp lại cảnh tượng như năm ngoái, tôi mang đến tặng cô Yến xong mới về nhà sửa soạn để phi đến nhà cô Phương. Nhưng kế hoạch hoàn hảo đó đã có 1 bi kịch, đúng là “Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên”.
Vừa đến gần trước cổng nhà cô Yến thì may thay tôi để ý nhìn vào trong sân đã có 5 7 cái xe máy. Dừng lại ngó xéo vào thì thấy có 2 cô trẻ trẻ không quen mặt đang đứng nói chuyện với nhau trước phòng khách, rồi.. Ớ, bà Phương nhà tôi cũng xáp tới cười nói trong đó kìa. Lạy chúa tôi!!!
Đứng thêm tí nữa thì thấy một nùi cô đang ngồi quây quần ở phòng khách cười nói vui vẻ. Moé ơi giờ thì có thằng điên mới dám vào. Mà thôi rút lẹ, lỡ có cô nào tới muộn rồi lôi đầu tôi vào như lần trước đến thăm cô Yến bị xỉu thì nhục chắc chết. Chưa kể.. Bà Phương kìa, hic. Nói chứ cũng phải dừng lại ngắm bả từ xa cái. Có lẽ dạo này tôi đều nhìn cô ở cự li gần cộng với cái cảm nghĩ rằng cô đã thuộc về mình, nên không còn muốn im lặng mà chiêm ngưỡng cái dung nhan đã đốn ngã con tim tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.
Lủi thủi đi về với hộp quà treo lủng lẳng, tôi ghé qua cái công viên PC mà bọn nhỏ chúng tôi tự phong cho nó. Thật ra đó chỉ là khoảng đất nhiều cây to bóng mát, lại có cái ghế đá cũ của bọn nào đó để lại. Càng đáng nói thêm là nơi đó gần sông. Quá đầy đủ “tiện nghi” để ra đó suy nghĩ cộng chiêm nghiệm cuộc sống.
Từng chuyện từng chuyện một như hiện lại, tôi là thằng thuộc thể loại vô tâm vô tình, cái đó đồng ý, nhưng “qua cầu rút ván” thì có bị liệt vào không nhỉ? Cô Yến đã tốt với tôi cỡ nào, cô yêu thương tôi nhiều đến cỡ nào để rồi ngày nhảy qua Toán tôi bơ đẹp Lý, thậm chí hạn chế tối đa việc tiếp cận cô. Thật tôi đã chú ý đến cái gì thì chỉ biết đến nó thôi nên… Ầy, rốt cuộc là tôi đang muốn gì?? Hối hận cho quyết định khi xưa thì không nhưng cảm thấy.. Có lỗi.
Ngồi vò đầu bức tóc 1 hồi thì trời đã hoàng hôn, ba chân bốn cẳng chạy te về nhà để chuẩn bị, mất 10 phút nghe mẹ tra hỏi và xạo ke là cô Yến không có nhà nhưng đi đường gặp đứa bạn cấp một nên tay bắt mặt mừng. Chả biết mẹ tôi có tin không nhưng cũng thả cho tôi đi tắm táp.
Đúng 7 giờ, đầu tóc gọn gàng, áo sơ mi trắng, quần tây đen, chân mang giày “mém tây”, tôi bước ra khỏi nhà bảnh chưa từng thấy. Hây dà, đang ôm quà đi hỏi cưới cơ mà lị, he he.
Và 1 lần nữa đứng ở ngoài há mỏ nhìn vào nhà cô Phương. Tập đoàn người và xe cộ cứ như được xe contono dịch chuyển từ nhà cô Yến sang. Quái gì vậy, bộ nhân dịp này mọi người đi thăm nhà nhau à. Mà bà bác nhà tôi thế quái nào chịu dẫn về trong khi tối qua tôi đã nói là tối nay qua rồi. Thảm kịch!!!!
Vậy là xong, 2 chuyến đi chả chuyến nào ra hồn, tôi phóng thẳng về nhà, leo tót lên giường định bụng ngủ luôn tới sáng. Nhưng mà tự dưng lại nhớ đến khoảng thời gian này năm trước, có 2 cô trò đang cặm cụi là báo tường. Ờ thì năm nay trường tự dưng huỷ vụ báo tường chứ không cũng tạo cơ hội cho chúng tôi rồi. Haizzz, nghĩ lại thì ông trời cũng đã ưu đãi tôi nhiều lắm.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo chủ nhiệm tại nguồn: http://truyensexhay.org/co-giao-chu-nhiem/
Ngày hôm sau theo lịch của bé Trâm lớp tôi sắp xếp thì sẽ đi thăm cô Hân đầu tiên, sau đến cô Phương rồi ăn ở nhà cô luôn. Tất nhiên khi di chuyển sẽ mua đồ ăn tới nhà cô để nấu, chuyện này theo bé ấy nói là bàn với cô Phương rồi. Rồi sau khi ăn uống no say thì tuỳ, thích đi đâu thì kéo cả bọn đến đó. Nghe có vẻ hợp lí nhưng tôi thì chỉ muốn ở nhà nên cố kéo thời gian với nhỏ Trâm. Lý do không phải là không muốn gặp bà bác nhà tôi
– Giờ mình tụ lại ở đâu nhỉ? Nhà Xuân được không?
– Má ơi không nhớ hồi lớp 9 gần nhà bà Xuân có mấy con chó bec – giê nhìn đã thấy nóng lạnh hả? – Thằng Cẩn chỏ mỏ nó vô.
– Ông hay nhỉ, từ lớp 9 tới giờ mà. – Trâm nhà ta lại sừng sộ.
– Thực ra thì mấy con chó đó vẫn còn, hì. Mà các bạn đứng bên trái nhà Xuân được mà. Nhà hông có sân nên… Hì.
– Ủa vậy hả? Vậy thôi mình.. À, nhà của Nguyên nè.
– Hả?
– Thì nhà ông coi như là ở giữa nhà 2 cô với nhà tụi tui rồi, có gì chạy qua chạy lại rồi mua đồ cho nhanh.
– Là sáng ra mở cổng cho cả lớp vào á?
– Chứ muốn sao?
– Nhà tui.. Ầy, đứng trước khu đất trống trước ngõ nhà tui ấy, mát mẻ hơn.
– Ông có nghe tới vụ đứng ngoài trời mát mẻ hơn trong nhà chưa? Có chỗ đó không, ông dẫn cho tui đi coi. – Vỡi nhỏ Trâm, chia buồn cho ku nào về làm chồng nhỏ này.
-… – Đầu hàng các bác ạ.
Bàn tính cho kỹ lưỡng vô thì sáng đó mưa. Quả thật số trời khó cãi nhưng nhỏ Trâm cãi nhiệt liệt.
– Giờ ông có chịu chui ra khỏi cái mền không hả? Vừa phải thôi chứ.
-…
– Không có đang chạy xe gì hết á? Ông ở ngoài đường sao tui nghe im re vậy?
-…
– DẬY!
Dự là cu Cẩn đang bật dậy như cái máy rồi nhảy đi kiếm quần áo cho xem.
– Còn ai nữa nhỉ, à, Xuân… Xuân hả? Qua chưa?
-…
– Ừa, nhanh nha, tụi này đang chờ đó. – Dịu dàng vỡi.
– Xạo xạo mới có 2 đưa! – Thằng Kiên trề môi.
– Im, tới ông Khôi… Ông tính giờ qua hay tí nữa vừa khóc vừa qua?
-…
– Tui không biết nha, ông làm sao làm 5 phút nữa có mặt nhà ông Nguyên thì làm.
Vâng, rất hùng hồn, nhưng tôi thề khi nghe đến câu tôi đang chuẩn bị nói thì chị ấy sẽ ỉu xìu như cái bánh bao chiều bị ế cho mà coi.
– Sao nãy giờ không lấy điện thoại bàn nhà tui mà gọi?
– Tốn tiền nhà ông!
– Hê, vấn đề là máy bàn nhà tui gọi điện máy bàn không có tốn.
– Gì? Sao ông không nói hả, trời ơi vậy là tốn cả đống tiền nãy giờ.. Aaaaaaaa ta giết ngươi!!!!!!
– Hê hê, ai biểu dữ quá chi. Có mượn tui cũng ếu cho, haha…
Thời gian nhỏ Trâm dí rồi lùng bắt để đập tôi cũng đủ cho đám bạn tập trung đông đủ. Hẹn nhau 8 giờ mà nhỏ Trâm cứ bắt thằng Kiên 7h30 phải chạy qua nhà nó rước. Ể mà chẳng lẽ cu Kiên là thằng xấu số tui vẫn hay tội nghiệp mỗi lần nhìn thấy sự hổ báo của nhỏ Trâm. Ôi dzồi ôi Kiên à, mắt chú để đằng sau hả???
– Giờ đi mua đồ ăn xong qua nhà cô Hân rồi tí quay lại lấy hay là cứ đi thăm cô xong rồi về mua? – Nhỏ Quỳnh bàn tính với nhỏ Trâm.
– Tui sợ đi về rồi hết đồ ăn đó. Hôm qua bà gọi thì cô Phương nói sao?!
– Thì cô nói cứ qua nhà cô đi cô chờ.
– Thôi vậy giờ mấy nữ đi chợ mua đồ. Còn ông Kiêm, Kiênnn, không nghe hả?
– Ớ, có! – Coi thằng nhóc “dạ” như cái máy kia kìa.
– Ông đi ra lấy hoa về đi. Nhớ tiệm hôm qua tui đặt bông không đó?
– Sao lại là con trai đi lấy hoa?
– Chứ cái gì cũng giao cho con gái thì mấy ông làm gì?
– Vậy tụi tui cũng đi đây – Thằng Khôi khoát vai Cẩn.
– Đi đâu. ???
– Mua đồ. Cái này quan trọng nhứt mà đảm bảo mấy bà sẽ quên.
– Rồi lỡ ông mua gì bậy tốn tiền rồi sao?
– Vớ vẩn, đi Cẩn! Tiền này tui chịu – Nghe hào phóng vỡi, chắc đang muốn làm màu với chị Quỳnh đây. Mà cũng tội thằng Cẩn, nãy thấy cu cậu muốn chạy theo đám nữ xách đồ hộ rồi, cũng dạng làm màu với nhỏ Hạnh trá hình. Hai thằng này chả có chút gì gọi là đẳng cấp hết cả. Anh mày ở đây là người yêu của bà giáo mà tụi mày đang chuẩn bị tới đây. À mà nhắc chuyện đó thì… Sao qua nay bà Phương im re vậy ta???
Vậy là ai nấy một việc (à tôi thì cái việc thiêng liêng nhất là ở nhà giữ xe), rồi lần lượt về nhà tôi. Mọi chuyện sẵn sàng mới kéo cả bầy đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo chủ nhiệm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/12/2017 12:38 (GMT+7) |