Tôi có 2 người bạn, bọn chúng thích nhau, và tôi luôn ủng hộ điều đó. Nhưng có điều thằng bạn tôi lại là một kẻ hơi lăng nhăng và luôn tốt với bạn bè. Đặc điểm đầu tiên của nó tôi khoan bàn đến, nhưng cái điều thứ 2 trở thành vấn đề khi nó đi tốt với tất cả mọi người không chừa một ai. Và các bác biết đó, cô bạn tôi (tức bồ nó) ghen bóng ghen gió, con gái mà, tính ích kỉ này có thể hiểu được. Và khổ 1 cái là 2 người đo cãi nhau ì xèo xong không chịu ngồi làm lành mà đi khóc kể với tôi. Thế là tôi phải ngồi nói một hồi với thằng đấy xong lại đi nói tốt cho nó trước mà cô bạn của tôi. Quá khổ.
Những tưởng mọi chuyện đã xong xuôi thì mấy ngày sau đó lại tùm lum tiếp, duyên cớ cũng tại thằng ôn dịch này. Bao ngày tháng yên bình với nhau, một ngày nó phán 1 câu chia tay làm ngay cả tôi cũng chết điếng, và người nó muốn cưa cũng nằm trong nhóm bạn chơi chung. Âu đệch, tôi luôn nghĩ mình đã kiếm được một thằng bạn ra hồn nhưng nó lại đi phản lại tất cả. Và tôi, trước đi nói tốt cho nó này nọ, giờ chỉ biết im lặng nhìn cô bạn của tôi rớt nước mắt hằng ngày.
Câu giản hoà làm tôi hối hận nhất đó là: “Bà hãy thử xem, coi nó có nợ bà không? Tui nghĩ là có đó”.
Chính câu nói đó đã làm tôi thấm thía một chân lý: “Đừng nhiều chuyện”.
Còn ngày xưa ấy?
Tôi lại thấm một chân lý khác đó là: “Đừng có thật thà 100% với con gái, ngay cả người đó là mẹ bạn”.
Tuy nhiên với mẹ tôi không hiểu sao mình luôn thật thà ( đến cả đi học về còn dư tiền cũng kể mẹ nghe, kết quả là tuần sau đi học tôi bị cho ít tiền lại. Hic. Các bác sẽ nói tôi ngu vỡi, nhưng tôi lại nghĩ khác. Mẹ tôi thường nói: “Mẹ đã bị ba mày lừa dối cả đời rồi, chuyện duy nhất mà mẹ thấy bù đắp được là 2 đứa mày không bao giờ dối mẹ”.
Vâng, tôi đã lớn lên cùng với câu nói đó.
Vớ vẩn đủ rồi. Ngày hôm ấy, cái ngày mà tôi thú nhận sự thật kinh hoàng khi xưa người con gái tôi yêu, các bác dám thử điều đó không nhỉ ))). Tôi đã thử và những tưởng được tha bổng, nhưng không.
Sau khi nằm trong lòng tôi khoảng 5 phút, bà giáo của tôi bật dậy với vẻ mặt đầy sát khí.
– Khi nãy em nói gì em nhắc lại xem?!!!
– Ớ, có nói gì đâu.
– Câu hồi nãy nói đó.
– Cái câu “Em chỉ có mình cô thôi” hả??
– Không!
– Ừm.. Câu.. Mà không phải.. Ầy cô nói đi, câu nào?
– Hừ, nói mà không nhớ à?
– Vỡi, nãy nói cả ngàn câu, biết câu nào trời.
– Em nói em hôn mấy lần??
– Thì.. Hôn cô…
– Hử?
– À không, chuyện em kể hồi nãy là lần đầu tiên nè, rồi…
– Sao nữa?
– Rồi…
– Rồi gì? Nói tiếp đi chứ? Nhìn gì mà nhìn.. – Coi thái độ khẩn trương của bả kìa…
– Ừm.. Thật ra thì.. Hề hề… Còn 1 lần nữa..
– Nói, lần nữa nào?
– Hê!
– Em.. Em quen ai trước cô hả?
– Đâu, em quen nó sau cô, nó dễ thương lắm..
– Còn.. Còn khen nữa!!!
– Thì có sao nói vậy mà.
– Em.. Á à, vậy là có tui rồi lén phén với con nào hả?
– Đâu ra trời 0… 0
– Còn dam nói không hả??
Chát
Vâng, theo cơ chế vật lý vô cùng đơn giản là lực từ tay bà bác chạm vào mặt tôi, khiến cho cái bản mặt không đề phòng méo qua 1 bên, người ta gọi cảnh này là… TÁT XÉO HÀM.
– Cô làm cái gì vậy hả? Cô không biết đau hả?? – Ôm mặt tôi gào lên.
– Đã lừa dối tui mà còn nạt nộ hả?
– Nhưng.. Ơ…
-…
Vỡi thật, lại khóc, khổ thế không biết.
– Thôi mà – Tôi xáp lại ôm.
– Tránh xa tui ra, hic, đã bảo là tránh ra, về đi.
– Ngốc!
-… – Ánh mắt lựu đạn phóng tia lửa về phía tôi.
– Trờ ơ, em có nói nó là con người hả?
– ????
– Nó là con chó con của dì em lúc trước, nó dễ thương lắm. Có hôm em ôm nó thế nào nó vọt lên thế là môi đụng trúng mỏ nó thôi mà, hề hề.
– Vậy đó hả?
– Ừ, có gì đâu mà bu lu bù loa lên.
Chát
– CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ???
– Tát bên kia luôn cho nó đồng bộ.
Phun ra một câu tỉnh lịnh rồi bà bác nhà tôi “nguẫy đuôi” đi thẳng xuống bếp bỏ lại thằng nhóc đang lu khu ôm 2 cái má mà xuýt xoa.
Thế đó, đừng có đùa với gái, ăn lụ đạn có ngày nhá nhá nhá… !!!!!!!
Sau 2 cái táng méo mồm của cô giáo, tôi về nhà mà né mẹ liên tục, một mặt cố tát nước lên để đỡ đỏ, mặt khác viện cớ hôm nay mệt nên lên phòng ngủ sớm rồi tắt đèn tối thui.
Hic, vì ai mà tôi khổ thế này???
– Mai mà 2 má em sưng lên là cô chịu trách nhiệm nhá.. !!!!!!
Tôi nghiến răng trèo trẹo tự kỷ nhủ thầm vì đơn giản có điện thoại đâu mà nhắn tin.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo chủ nhiệm tại nguồn: http://truyensexhay.org/co-giao-chu-nhiem/
Ngày hôm sau khi vừa tới lớp, tôi, với ý định kiếm bà người yêu tính sổ thì lại đụng 1 chuyện khác.
– Mày nói tụi nó chưa? Chừng nào giúp tao? – Thằng Thắng chặn đầu xe tôi lại, dòm tướng nó là thấy nóng tới nơi rồi. Tuy nhiên, tôi không thích cho thằng này bớt nóng.
– Tụi nào? Chuyện gì?
– Thì chuyện.. Cưa.. CƯA đó!!!
– Cưa ai?
– Mày bị mất trí nhớ à?
Moẹ, nói đàng hoàng anh còn nhớ giùm, đằng này còn nói câu đó.
– À à, giời ơi tao quên, hê hê, mà nói với ai?
– Là sao? Mày hứa mày nói với 2 thằng kia giúp tao rồi mà!!!
– Để cưa á?
– Ừ!
– Thằng Khôi với thằng Cẩn á?
– Ừ!
– Ủa mày đi cua trai à?
– Mày giỡn mặt hả?
– À à, tao đã nhớ hết, hê, để tao hội ý với tụi nó.
– Chừng nào?
– Ngày mai.
– Vậy bữa nay sao mày không nói luôn?
– Tâm tình không tốt, có thể bệnh bất cứ lúc nào?
-…
– Sao?
– Mai nói à?
– Ừ, né ra cho tao để xe, đến giờ truy bài rồi.
Và thế là tôi ngoãy mông đi vào lớp trước ánh nhìn lửa đạn ngợp trời của nó
Tất nhiên ngày hôm đó trôi qua thật yên bình với tôi, à, tôi còn thanh thản hơn 1 chuyện.
Thông báo: Toàn thể các lớp trưởng lớp phó và 2 sao đỏ của các lớp về văn phòng
Sau 2 lần bật loa thông báo, 4 bé tiêu biểu của từng lớp lục tục kéo nhau đi..
– À Nguyên ơi, Nguyên xin phép cô cho Quỳnh ở lại đi, hơi đau dạ dày tí..
Nghe tiếng gọi với của nhỏ Quỳnh, tôi quay lại thì thấy nhỏ đang nằm ôm bụng, mặt hơi nhăn lại..
– Quỳnh thấy sao? Có mang thuốc theo không? Có cần..
– Không sao đâu, để Quỳnh xuống phòng y tế xin thuốc, hay Hạnh đi dùm Quỳnh đi, sổ nè.
Trước lời mời của nhỏ Quỳnh thì nhỏ Hạnh cũng không cách nào từ chối, thực ra quyền hạn của 2 nhỏ trong lớp là như nhau mà.
Tất cả mọi chuyện đều bình thường cho tới khi…
– Ể???
– Hửm? Ể ẻo gì ông nọi?
-…
Vạch qua vạch lại trang giấy mà nhỏ Hạnh đang ghi chép dùm Quỳnh, tôi bất ngờ nhận ra những trang giấy trong sổ cùng 1 chất liệu với tờ giấy hôm trước thằng Cẩn và tôi nhìn thấy, tất nhiên cũng trùng với hình dạng của quyển sổ xuất xứ từ Sin của tôi.
Bà nó thằng khốn Cẩn suy nghĩ vớ vẩn, bà nó thằng Nguyên làm giá rồi tự khiến cho mọi việc rối tinh rối mù. Ra là nhỏ Quỳnh chả bao giờ thèm ngó tới cái mặt của tôi nữa chứ đừng nói là…
Đúng là.. Sự nhầm lẫn tai hại..
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo chủ nhiệm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/12/2017 12:38 (GMT+7) |