– Mẹ ơi… Con xin lỗi… con xin lỗi…
Trong lòng tôi đang đầy lo lắng và hối hận. Lẽ ra tôi phải tin tưởng mẹ hơn chứ… khốn nạn thay.
Vừa tự trách mình tôi vừa chạy ra đầu phố. Lúc này đã thấy mấy ông già đang lúi húi ở đầu ngõ. Hôm nay không đánh cờ nữa mà theo lời hướng dẫn của ông Khải lé, họ đang làm cái gì đó. Ông thì vác gà ra thịt, ông thì đi mua giấy bồi, mua nhang, tiền giấy… Tôi không có thời gian hỏi họ làm gì nữa mà nhảy vào trong nhà ông Khải gào to:
– Ông ơi, không ổn rồi. Không kịp chuẩn bị gì nữa đâu, ta phải đi thôi!!
Vừa cầm bát bát và con dao định cắt tiết gà, ông Khải lé đi từ bếp ra dừng lại, nhìn tôi ngạc nhiên hỏi:
– Ơ hay, chẳng bảo là để mai hẵng đi hả. Trời đã tối rồi, không phải giờ tốt đâu mà đi…
Tôi vừa thở vừa vội vàng nói:
– Không được đâu ông ơi, mẹ con… mẹ con có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.
– Sao?? Mẹ mày ở đâu rồi? Chưa về nhà à? – Ông Khải vội vàng hỏi…
– Vâng, không liên lạc được với mẹ con nữa rồi. Điện thoại không gọi được, hơn nữa… hơn nữa, có lẽ mẹ con đang ở cái chỗ đó, cái khu nhà trong đoạn video ấy…
– Trời đất, hỏng bét rồi. Sao mẹ mày lại ở đấy, sao dại thế?
– Huhuhuhuuh, tại cháu… tại cháu cả… Cháu đã cãi nhau với mẹ, và có lẽ mẹ cháu vì không muốn cháu hiểu lầm nên đã quyết tâm tới chỗ đó để tìm thực hư như thế nào… Mà giờ này đã không nghe máy nữa… Không khéo đã xảy ra chuyện rồi…
– Không xong rồi, phải đi mau…
Ông Khải lé nghe thấy tôi nó thế thì cũng thấy cuống cả lên rồi, không biết mẹ tôi đã bị cái thứ gì đó cùng cái hội giáo viên biến thái đó đã làm những gì rồi. Tôi không còn thể chần chừ được nữa, nói luôn:
– Không còn thời gian gọi xe nữa đâu, cháu về lấy xe máy đi tới đó trước. Ông cố gắng đi tới sớm nhất có thể nhé, không thì mẹ cháu không xong mất…
Ông Khải lé gật đầu, rồi cũng vội vàng chạy ngược vào trong nhà gấp. Còn tôi thì cũng không có thời gian để thở nữa, tôi vội chạy về nhà lôi chiếc xe máy của bố ra rồi cùng với thằng Tuấn mặt thộn phi thẳng ra ngoài đường quên cả khóa cửa nhà…
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://truyensexhay.org/co-giao-mon-van-2/
Quãng đường từ nhà tới trường tôi bình thường đi xe máy mất 15 phút nhưng hôm nay tôi phóng nhanh nên chỉ mất có 10′ đã tới cổng trường.
8h 30 tối…
Không hiểu sao, đứng trước cổng trường tôi đã thấy một chuyện lạ, đó là hôm nay ngôi trường tối om không hề có một ánh sáng đèn nào cả, rõ là có vấn đề.
Tôi và thằng Tuấn mặt thộn phi thẳng xe vào cổng trường nhưng cánh cổng đã bị đóng kín. Đập cửa cũng không thấy ai ra cả.
– Rầm Rầm… mở cửa… mở cửa…
Tôi tức tối đạp lên cánh cửa phụ nhỏ bên cạnh cánh cổng lớn nhưng không hề thấy có ai ra. Mà cũng thật lạ cơ, bình thường đoạn đường trước cổng trường của tôi có nhiều bà hay đi bộ thể dục giờ này lắm, thế mà hiện giờ lại không có một ai. Cả một đoạn đường vắng tanh…
– Mày ơi làm thế nào bây giờ, trời sắp mưa rồi đấy?? – Giạng thằng Tuấn mặt thộn rên rỉ làm tôi mới sực tỉnh ra.
Vì vội vàng quá nên tôi không chú ý trời đất thế nào. Đám mây đen nặng trĩu ở đường chân trời từ buổi chiều, giờ đây đã kéo lấp kín cả ánh trăng lẫn bầu trời thoáng đãng bằng một lớp mây đen kịt, lờ mờ chỉ thấy một chút ánh sáng mặt trăng có thể chiếu qua được. Và giờ đây thì gió đang thôi vù vù trước cơn giông làm người ta ớn lạnh. Hóa ra là vì thời tiết thế này nên hôm nay đường mới vắng như thế, tôi đã vội vàng quá mà không chú ý tới xung quanh gì hết.
Cổng trường thì đã bị khóa chặt, nhưng không thành vấn đề đối với bọn học sinh chúng tôi, vì bình thường bọn học sinh kiểu gì cũng có cách ra ngoài trường lúc trốn tiết. Tôi dựng xe vào chỗ kín rồi khóa kỹ lại, sau đó mới nói với thằng Tuấn mặt thộn:
– Mày yên tâm, đi theo tao.
Tôi kéo nó đi vòng ra bờ tường bên phải mặt trước cánh cổng. Ở đó bờ tường thấp hơn và đám mảnh sành bảo vệ ở trên tường đã bị đám học sinh đập vỡ và dọn gọn gàng để có thể leo vượt tường ra ngoài đi chơi game. Vì thế nên tôi dễ dàng leo lên tường bằng chiều cao vượt trội của mình. Chỉ có thằng Tuấn mặt thộn là hơi khó khăn một chút nhưng có tôi giúp kéo nó lên trên bờ tường nên cả 2 cùng đột nhập vào trường trót lọt.
Đúng như quan sát ở bên ngoài, hiện giờ ở trong trường tối om như mực, từng cơn gió mạnh thổi trên cành lá làm phát ra những tiếng kêu UU… uuu cùng tiếng lá cây xào xạc. Ở đằng xa xa, bên cạnh cánh cổng là phòng bảo vệ, ở đó tôi có thấy một chút ánh sáng lấp ló qua khung cửa sổ. Khốn nạn… thời tiết ủng hộ quá nhỉ, tôi rủa thầm trong bụng.
Bên cạnh tôi là thằng Tuấn mặt thộn, với cái tinh thần yếu đuối của nó thì lâm vào tình cảnh kinh dị như bây giờ thì chắc nếu nó không có tôi thì đã són đái ra quần rồi, thế mà giờ vẫn đang run rẩy bám theo tôi mà không nói câu nào đã làm quá sức với nó rồi, quả là một thằng bạn khá… tôi cũng cảm thấy có chút an ủi, mà cũng nhờ có nó mà tôi vững dạ hơn. Nói thật với các bạn rằng, khi mà lâm vào cái tình thế không có đường lui khi đối đầu với một thứ siêu nhiên như ma quỷ thì đến cả cái thằng to khỏe tinh thần thép như tôi mà cũng thấy rợn người chứ đừng nói tới người bình thường khác. Lúc này, tôi nhè nhẹ đi tới thì thầm với thằng Tuấn:
– Tao với mày đi tới kiểm tra xem phòng bảo vệ có người không nhé, cẩn thận đừng để ai phát hiện…
Nói rồi, cả 2 thằng cùng rón rén đi tới gần căn phòng. Tới gần tôi mới khẳng định, căn phòng bảo vệ không có người, điện cũng không bật, cái thứ ánh sáng duy nhất ở trong căn phòng đó là cái tivi cũ, hiện giờ nó đang bật lên nhưng không có hình, chỉ có 1 đám điểm sáng nhiễu trắng đen trên màn hình. Khi tôi tới gần, bỗng nhiên nó hiện lên mờ mờ hình ảnh của một người đang nhắm mắt.
Tôi và thằng Tuấn mặt thộn tò mò tiến tới gần, tiếng âm thanh tivi vẫn bật lên nghe khó chịu cực kỳ kèm theo hình ảnh chớp tắt mờ mờ… những hình ảnh rõ khuôn mặt của một người con gái, xung quanh là một đám người đen đen đang tụ lại…
– Ôi mẹ ơi… ghê quá!!! – Thằng Tuấn mặt thộn thì thào nói trong run sợ.
Tôi cũng rợn tóc gáy không nói được câu gì, giờ chỉ mong ông Khải lé tới nhanh thôi, còn tôi, cũng chẳng biết mình làm được gì không nữa. Cái hiện tượng siêu nhiên đáng sợ chưa giải thích được này làm tôi cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết. Nhưng mẹ tôi, giờ nàng thế nào rồi, tôi không thể để cho cái thứ khôn khiếp đó làm gì nàng được, không thể để cho nó làm vấy bẩn mẹ tôi được…
– Đi thôi, ở đây không có gì cả…
Tôi nói với thằng Tuấn, tiện tay vớ được cái ống tuýp bằng sắt một đầu được bọc giẻ. Chắc là ông bảo vệ tịch thu được của một thằng đầu gấu nào đấy trong trường. Thằng mặt thộn cũng cầm lên một cái gậy gỗ dài mang theo phòng thân mà lẽo đẽo theo tôi đi ra ngoài sân trường đang bị bóng tối mịt mùng bao trùm…
– Ầm… ầm… Đoành..!!
Tiếng sấm sét oanh động trên bầu trời làm cho tôi càng thêm lo lắng và vội vã hơn gấp bội. Cái sân trường quen thuộc mọi khi giờ đây sao trở nên xa lạ như thế, hầu như mọi ngõ ngách tôi đều cảm giác thấy có thứ gì đó đang rình rập mình, có lẽ nỗi sợ hãi đã xâm chiếm được tinh thần của tôi mất rồi.
Trong bóng tối mịt mùng, thỉnh thoảng có ánh chớp nháng lên thì tôi mới xác định được phương hướng mà đi tiếp. Đằng sau tôi, thằng Tuấn mặt thộn đã vấp ngã sấp mặt mấy lần vì hậu đậu rồi. Trong lòng tôi lo lắng quá…
Mò mẫm mãi thì cũng đã tới được sân sau của trường, lúc này đã bắt đầu có vài hạt mưa nặng trĩu rớt từ trên không trung xuống kêu lạch bạch trên sân trường lát gạch. Lòng tôi lại càng nôn nóng muốn tìm thấy mẹ Dương Huyền của tôi, vì thế nên tôi sải bước nhanh hơn, mặc kệ cho đám cỏ dại mọc cao tới nửa người quấn lấy chân mình như muốn làm khó dễ tôi. Tới gần căn nhà thí nghiệm hóa học, tôi mới thấy được trên tầng 2 có ánh đèn vàng sáng nhấp nháy. Rõ ràng là có người… khoan, có thể là có gì đó ở trong khu nhà này.
Quay lưng lại, tôi vẫn thấy là một bóng tối mịt mùng, vẫn chưa thấy đám ông Khải đâu cả. Sao lại chậm thế cơ chứ… Nhưng nóng lòng muốn cứu mẹ, tôi đánh liều tiến tới. Mẹ kiếp, dù gì thì ông cũng có mệnh chí dương chí cương cơ mà, ma quỷ còn phải sợ ông như sợ cọp cơ mà… hừ hừ…
Bỗng…
Ánh chớp lóe lên, và tôi thấy được 1 bóng người đang đứng trên ban công tầng 2 nhìn xuống. Rõ là con người chứ không phải ma, vì đây là bộ dáng quen thuộc mà tôi gặp thường xuyên ở trường – Lão bảo vệ.
Tôi vội kéo thằng Tuấn mặt thộn chui vào bụi cây sát ngay khu nhà thí nghiệm để trốn ánh mắt đang quan sát của lão ta. Lão này rõ là đã bị mê hoặc giống như đám giáo viên kia rồi…
– Mày, thấy lão bảo vệ ở trên kia không?
– Có… Có… tao thấy rồi… sao… sao lão ấy lại ở đây nhỉ?
– Chắc là cũng bị ám giống đám giáo viên trường mình rồi…
– Thế phải làm sao bây giờ?
– Giờ chỉ cần men theo bụi rậm tránh lão ta đi, rồi chạy tới bậc thêm chỗ kia là lão ta không nhìn thấy gì nữa đâu?
Đúng như kế hoạch, tôi và thằng Tuấn mặt thộn mon men theo bụi rậm mà mò tới được bậc thềm của khu nhà mà không gặp chút khó khăn gì, cũng nhờ sấm sét kèm theo gió lớn quá làm cho người ta hầu như chẳng nghe được cái gì khác nữa.
Khi đã đứng trước cầu thang tầng 1, thằng Tuấn mặt thộn mới hỏi tôi:
– Mày ơi, làm thế nào nữa bây giờ, lão bảo vệ án ngữ ngay trên đầu mình rồi, nhớ lão ấy thấy thì làm sao?
Tôi không nghĩ nhiều nói luôn:
– Mày đang ở tình thế nào mày có biết không? Tao mặc kệ là ai, tao cần phải cứu mẹ tao ra đã. Lão già này rõ ràng đang làm chuyện mờ ám rồi, mày không phải lo, cứ cho 1 gậy đi tong là xong.
– Ối… nhỡ ông ấy chết thì làm thế nào??
– Mẹ, chết làm sao được, tao sẽ nhẹ tay thôi. – Tôi nói bừa…
– Ờ ờ… – Thằng Tuấn mặt thộn có vẻ yên tâm tin tưởng tôi khi nghe tôi nói thế.
Thế là tôi với nó lò dò, thằng cầm tuýp sắt thằng cầm gậy đi nhẹ lên cầu thang. Thật may mắn khi lên tới gần hết cầu thang, đầu lão bảo vệ đã ló ra trước mặt nhưng lão này đang mải nhìn ra sân sau nên không chú ý đằng sau có người. Tôi hành động đúng như trong phim, tức là người ta chỉ cần dùng gậy gõ vào đằng sau gáy một nhát thì đối thủ đã lăn ra bất tỉnh mất rồi. Thế là tôi cũng làm y như thế, nhưng tôi lại chưa thực hành bao giờ, không biết có đủ lực hay không, lại thêm sợ mạnh tay quá chết người nên trong tiềm thức tôi lại làm giảm nhẹ lực đi, tôi nhè gáy lão bảo vệ hói đầu, dùng đầu tuýp sắt bịt vải, nghiến răng gõ một nhát vào gáy lão bảo vệ:
– Cốp..!!
– ÁI DA… ĐAU..!! ĐM thằng nào đấy?
Đúng là không giống như trong phim, khi mà lực đánh của tôi có lẽ còn quá nhẹ nên thằng cha bảo vệ không gục xuống mà chỉ ôm gáy choáng váng mà văng tục, tôi đang hoảng vì không biết phải làm thế nào thì thằng Tuấn mặt thộn, nhắm mắt nhắm mũi lao tới dùng gậy gỗ đập tiên tiếp vào đầu lão bảo vệ trong khi lão này vẫn còn đang choáng váng:
– Bốp… bốp bốp… bốp bốp bốp!!!
Tội nghiệp lão bảo vệ, bị đánh trộm một cú vào gáy đang choáng váng chưa kịp định thần thì đã bị gậy gỗ đập liên tiếp vào đầu làm cho lão này tối tăm mặt mũi còn chưa biết là bị ai đánh hay là cái gì, chỉ biết là lên oai oái.
– Ối, đm… đau quá… đau quá… Dừng lại… dừng lại…
Thật may, thời gian quý báu đó của thằng mặt thộn làm tôi bình tĩnh lại, tôi hít một hơi thật mạnh rồi lần này xuống tay không thương tiếc nữa.
– BỐPPP!!!
Một cú nữa thật mạnh vào gáy lão bảo vệ làm thằng cha này lịm đi, người mềm oặt rồi nằm lăn ra xuống sàn, trên đầu máu chảy bê bết vì gậy của thằng Tuấn mặt thộn. Thực ra trời tối nên chúng tôi chẳng thấy được máu, nhưng khi khênh lão già này xuống dưới chân cầu thang để trói lại thì tôi đã thấy ướt ướt đầy ở tay và mùi tanh của sắt trong máu, quả thật lúc đó tôi mới thấy sợ run người, sợ có nặng tay quá không mà gây chết người. Tôi vừa trói cái xác mềm oặt đó mà vừa run run nói với thằng mặt thộn:
– Tuấn… Tuấn ơi, chảy máu nhiều quá, không biết có sao không nhỉ?
– Sao… có máu à… ôi, nhỡ… nhỡ… ông bảo vệ chết rồi thì sao, làm thế nào bây giờ? Mẹ ơi, nhỡ tao trở thành kẻ giết người thì làm thế nào huhuhuhu, bố tao bảo…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo môn văn 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ mẹ ruột, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex học sinh |
Tình trạng | Update Phần 154 |
Ngày cập nhật | 04/05/2021 12:39 (GMT+7) |