Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cô giáo Uyên » Phần 12

Cô giáo Uyên

Phần 12

Có khi nào, chúng ta tự hỏi: Uyên và Nam đã làm điều đó như thế nào?

Làm sao mà Uyên, một cô gái tiểu thư danh giá hoàn hảo trong tâm hồn lẫn vóc dáng, một cô gái chưa bao giờ nếm trải những khổ cực đau thương, một cô gái chỉ biết có sách vở và nhung lụa, lại có thể vượt qua được một cú sốc của cuộc đời lớn đến như thế. Một cú sốc tưởng chừng như có thể đánh quỵ bất cứ một cô gái trưởng thành nào huống gì khi ấy Uyên chỉ là một cô sinh viên mới tập tễnh bước chân vào giảng đường đại học.

Một cô gái còn chưa được cảm nhận hết hương vị của tình yêu đã phải nếm trọn những đắng cay chua chát của nhục dục thể xác. Làm sao cô vẫn có thể tiếp tục sống, sống một cách vui vẻ thậm chí còn hồn nhiên vô tư. Phải chăng dòng máu đang từng ngày chảy trong cơ thể cô ấy mang một sức mạnh hơn người, sức mạnh của sự kiên cường và bản lĩnh.

Chắc chắn là như thế, cái dòng máu ấy nuôi dưỡng cơ thể cô, vun đắp tinh thần cô, hun đúc cho cô một sức chịu đựng mạnh mẽ trước mọi thử thách của cuộc đời. Để từ đó cô đã tìm, đã cố giữ lấy và sống chết với cái cô mong ước: Tình yêu. Tình yêu đó không đẹp như mơ, không ngọt ngào như tiểu thuyết, không hào nhoáng xa hoa như phim ảnh. Nhưng nó giản dị và ấm áp, đủ để trái tim cô cháy bỏng và chấp nhận tất cả để được yêu và sống chết với tình yêu.

Không ai có thể biết hết những tranh đấu, hiểu hết những hy sinh của Uyên. Người ta nói: “Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh. Ở đời không có con đường cùng mà chỉ có những ranh giới và ai có đủ sức mạnh sẽ bước qua được ranh giới ấy”. Hay nói như người Triều Châu: Dám yêu, dám liều, dám vượt hết tất cả để thành công.

Hóa ra không chỉ trong tình yêu mà còn trong cuộc sống, trong công việc và trong hàng trăm thứ khác, thành công chỉ đến khi ta cố gắng hết khả năng của mình, dám chấp nhận đánh đổi và cả hy sinh. Nhất định, nhất định sẽ thành công. Tuy là đôi khi vẫn cần một chút gọi là may mắn, nhưng: ‘May mắn không đến với người ngồi chờ nó và cũng chẳng đến với người cố đi tìm nó. May mắn sẽ đến khi ta đã làm hết sức mình và chọn đúng hướng đi. Và tôi cũng như rất nhiều người, sẽ luôn cầu mong cho may mắn sẽ đến với Uyên sau khi cô đã làm mọi thứ có thể, try by heart!

Với Nam, có lẽ là ngược lại. Chính may mắn đã đến trước đem theo cho anh động lực và niềm tin. Trước khi anh kịp làm gì đó thì mọi việc đã an bài, trước khi anh kịp cố gắng thì Phật, Chúa hay là một vị thần thánh phương nào đó đã đưa tay cứu lấy cuộc đời anh, hay nói đúng hơn là cứu lấy mạng sống anh. Để rồi chính vị thần may mắn đã một lần nữa tỉ mỉ ngồi xếp từng quân cờ của cuộc đời anh thành một thế cờ “thắng dĩ nhiên, thua tại ta”. Số phận mỗi con người được định đoạt bởi chính con người ấy, không phải bởi chỉ tay hay cái lông mày.

Nói như Jack Ma: “Sinh ra trong nghèo đói không phải lỗi của bạn nhưng chết đi trong nghèo đói là lỗi của bạn”. Nam sinh ra không phải là một công tử nhà giàu nhưng số phận đưa đẩy anh đến một vị trí mà những vị công tử nhà giàu mơ ước, há đây chẳng phải là trò đùa của số phận sao? Nhưng, số phận không làm thay ta tất cả, con đường đó chúng ta vẫn phải tự bước đi, vẫn phải vấp ngã, và số phận sẽ chờ ta ở cuối con đường với kết quả của quá trình phấn đấu đó. Những gì cần Nam làm vẫn còn ở phía trước.

Quay lại căn nhà nhỏ, nơi có hai trái tim đang loạn nhịp và hai cái đầu đang chực chờ bùng nổ. Tiếng khóc của Uyên nhỏ dần, nhỏ dần, đến lúc Nam không còn có thể nghe thấy nữa. Lúc nãy Nam ghét tiếng khóc đó bao nhiêu thì giờ đây anh mong nghe thấy tiếng khóc đó gấp bội phần. Nam dựa vào tường lê từng bước khó nhọc ra phòng khách. Trên cái võng, Uyên vẫn còn nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, Nam đi lại sát bên.

Uyên ngủ… Thì ra một ngày tất bật, một chút bia rượu rồi cả một buổi ‘gấu ó’ với Nam đã làm cô mệt mỏi và thiếp đi lúc nào không hay.

Nam nhìn Uyên, anh nhớ cũng lâu lắm rồi anh mới có dịp ngồi nhìn ngắm Uyên thật kỹ. Nam bất chợt cảm thấy xót xa. Uyên tiều tụy quá. Nam có thể cảm nhận được những vất vả lo toan trong cuộc sống đã in hằn lên khuôn mặt của cô gái đang còn tuổi mộng mơ. Mái tóc kia chắc đã lâu rồi Uyên không còn chăm chút cho nó nữa. Làn da kia đã không còn trắng trẻo mịn màng như xưa nữa, những đứa con của thần nắng bắt đầu ngự trị trên mặt cô. Rồi cũng lâu rồi anh chỉ thấy cô mặt quanh quẩn mấy bộ đồ này, tuy chưa sờn cũ nhưng cũng không phải là thói quen của 1 cô gái biết chăm chút bản thân như Uyên.

Nam thờ dài… Rồi anh sẽ mang lại cho Uyên được gì, lo cho cô được gì. Trước mắt thì câu trả lời là: Không gì cả! Đơn giản, bây giờ ngay cả bản thân mình anh cũng còn lo chưa xong thì mong gì lo cho ai. Từng miếng ăn, giấc ngủ của anh còn cần đến bàn tay cô thì… Nhìn cô nằm ngủ thật say sưa, từng hơi thở một làm lòng Nam se thắt lại. Sẽ như thế nào nếu anh cứ mãi như thế này. Uyên sẽ phải sống cảnh “già nhân ngãi, non vợ chồng” thế này với anh đến bao giờ.

Hạnh phúc nhất là được thấy người mình yêu hạnh phúc. Ừ thì Uyên cũng vui vẻ đó, nhưng liệu sâu thẳm trong trái tim cô có tồn tại cái gọi là hạnh phúc không?

“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ về phần ai… Ai cũng một thời trẻ trai, cũng từng nghĩ về đời mình… Phải đâu may nhờ rủi chịu, phải đâu trong đục cũng đành… Phải không em… Phải không anh…”

Uyên tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo thức, cô dụi mắt và ưỡn mình. Ơ, mình đã ngủ trên võng cả đêm ah. Uyên nhíu mày nhớ lại… àh… Còn cái mền này… cô khẽ mỉm cười. Uyên dậy bước vào phòng xem Nam thế nào, anh đang nằm quay mặt vào trong. Chắc anh đang còn ngủ. Uyên nhẹ nhàng đi ra sau nhà. Sao cô thấy gì là lạ.

– Anh, anh, dậy đi sáng rồi nè. Anh lên ăn chút gì đi, tối qua đã không ăn rồi, em hâm đồ ăn rồi.

– Ừ, để đó tí anh ra ăn. Em đi sớm đi, hôm nay có dự giờ, không trễ đâu. Anh tự lo được mà.

– Uhm. Nhớ ăn xong uống thuốc nhà. Hôm nay em dạy 4 tiết, xong em sẽ tranh thủ về liền rồi nấu cơm mình ăn. Anh có gì thì gọi cho em nghen.

– Ừ anh biết mà. Em đi cẩn thận nha. Tí bà bán bắp đi ngang anh mua mấy trái để dành cho em.

– Uhm, thương quá đi hà. Em đi nha.

Uyên cúi xuống hôn Nam 1 cái rồi lật đật chạy đi.

Nam nằm thở dài nghe tiếng xe Uyên xa dần.

9h30.

– Quái lạ, rõ ràng hôm trước xem xong để ở đây mà, không lý nào Uyên dọn dẹp cất ở đâu đó. Mà nãy giờ tìm khắp nhà còn gì.

Ơ, điện thoại có tin nhắn. Nam đi lại salon cầm điện thoại lên xem.

“Anh, có phải anh đang tìm cái đó không? Anh chỉ cần tìm được cái đó nữa là đủ đúng không? Tại sao anh lại định đối xử với em như thế? Sáng nay em đã thấy hết rồi! Em chỉ muốn nói với anh một câu: Nếu anh vẫn quyết định như thế thì vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nó và em, em không đùa đâu”

Nam buông điện thoại, thần người ra…

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensexhay.org/

10h Sáng.

“Quân rảnh không? Đi uống nước với Uyên?”

“Ok, 30p nữa Quân xong việc, Uyên ở đâu Quân đón?”

“Quân đến Stous nha, Uyên đến trước luôn, chờ Quân”

“Ok, vậy Quân đi ngay đây”

Bạn đang đọc truyện Cô giáo Uyên tại nguồn: http://truyensexhay.org/co-giao-uyen/

Stous nằm trong 1 con hẻm nhỏ của huyện, ngày thường rất vắng khách, chủ yếu dành cho tín đồ nhạc Trịnh vào các ngày cuối tuần. Không gian ở đây vẫn mang nét cổ xưa như bao quán cafe khác của dòng nhạc này, tiếng nhạc du dương văng vẳng bên tai nhưng lại không biết phát ra từ đâu. Màu xanh của cây cỏ len lỏi vào từng ngóc ngách, quyện dưới chân từng vị khách.

Con suối nhỏ bao quanh các dãy bàn cứ chầm chậm, chầm chậm trôi, trôi một cách hững hờ mặc cho thời gian thúc giục. Từng đàn cá đủ màu sắc như cũng lười theo dòng nước, chúng lặng lẽ bơi, lặng lẽ quẩy mình, lặng lẽ từng vòng từng vòng. Uyên tự hỏi một ngày nhưng con cá kia đã bơi bao nhiêu vòng như thế, phải chi lúc này đây cuộc sống của mình cũng như bọn nó, cứ vui vẻ thoải mái rồi lại thoải mái vui vẻ và cứ như thế mãi, đừng xuất hiện những tảng đá bụi cây xen vào cái dòng chảy êm đềm đó, như thế thì thích nhỉ!

– Suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế cô bạn?

– Ủa, Quân tới lúc nào Uyên không hay. Uyên mãi nhìn đàn cá thôi, đẹp quá.

– Uyên thích thì làm 1 cái, Quân có ông chú chuyên thiết kế tiểu cảnh sân vườn, để Quân hỏi cho, nhà Uyên rộng làm vô tư, mỗi ngày ra ngắm cho vui.

– Thôi thôi, Uyên không có thời gian chăm sóc đâu. Lúc nào thích thì lại vào đây ngắm cũng được mà.

– Ừ, dạo này Uyên bận rộn nhỉ.

– …

– Chắc không phải rủ Quân ra đây chỉ để ngắm cá chứ?

– Ah không, Uyên có chuyện muốn nói với Quân.

– Ok, Quân sẵn sàng. Mà để Quân hỏi trước nha.

– Uhm.

– Những tin nhắn Quân gửi…

– Uyên đọc hết rồi.

– Sao… sao Uyên không trả lời?

– Uyên… không biết nói thế nào?

– Tức là Uyên có suy nghĩ về chuyện đó?

– Không phải, là Uyên chưa biết nói thế nào cho Quân hiểu. Uyên…

– Ok, ok. Quân hiểu.

– Không, Quân không hiểu đâu.

– Vậy hôm nay Quân muốn nghe câu trả lời từ chính Uyên.

– Ừ, Uyên cũng muốn hai đứa mình thẳng thắn nói với nhau một lần. Uyên không muốn có sự hiểu lầm.

– Quân nghĩ không có sự hiểu lầm ở đây, chỉ tại Uyên cứ cố chấp thôi.

– Tại sao Quân cứ áp đặt suy nghĩ cho Uyên vậy. Quân không hề hiểu Uyên và cũng chưa bao giờ Quân muốn hiểu Uyên, Quân chỉ muốn Uyên suy nghĩ như Quân thôi.

– Ok, ok. Vậy Uyên cứ nói những gì Uyên nghĩ đi, Quân nghe đây.

– Uyên xin lỗi, xin lỗi Quân rất nhiều. Quân tốt lắm, Quân tốt với Uyên lắm. Nhưng Uyên mong Quân hiểu là thật sự chưa bao giờ Uyên… ý Uyên là Uyên rất cảm kích Quân nhưng…

– Uyên không yêu Quân???

– … Là thật đó, đối với Uyên, Quân là 1 người bạn, bạn rất rất tốt. Nhưng tình cảm thì Uyên không dối lòng được. Trước đây, bây giờ và cả sau này nữa, Uyên luôn xem Quân là bạn, chỉ như vậy thôi. Quân hiểu không?

– Bạn, bạn thì chúng ta đã là bạn bao nhiêu năm, cần gì phải nói. Quân yêu Uyên, Uyên biết mà.

– Uyên biết, nhưng Uyên không thể yêu Quân. Quân hiểu cho Uyên…

– Là vì anh thầy giáo đó?

– Không phải. Không phải vì ai hay vì cái gì. Lý do là ở Uyên, Uyên không thể yêu Quân, Uyên không có cảm giác…

– Bao nhiêu năm qua Uyên vẫn nói một câu đó. Quân không tin trong lòng Uyên Quân không có gì cả.

– Uyên nói sao cho Quân hiểu bây giờ. Hai người đến với nhau, cần nhất là phải có tình cảm với nhau. Tình cảm đó không phải như Uyên và Quân bây giờ, mình chỉ là tình cảm bạn bè.

– Ừ cứ cho là vậy đi. Nhưng Quân chờ được. Chờ ngày Uyên chấp nhận Quân. Vậy thôi.

– Nãy Uyên nói rồi đó, Uyên muốn một lần nói ra cho hết, sau này Uyên không muốn nhắc tới, cũng không muốn cứ kéo dài thế này, Uyên không muốn chuyện này ảnh hưởng tới cuộc sống riêng của cả hai đứa mình. Uyên…

– Quân chẳng làm…

– Quân để Uyên nói hết đi.

– Uyên nói đi.

– Là Uyên không yêu Quân, chưa bao giờ Uyên có cảm giác yêu Quân. Hai chúng ta là không thể nào. Cho dù thế nào đi nữa Uyên cũng không thể chấp nhận một người mà mình không yêu. Quân thương Uyên thì hãy hiểu điều đó cho Uyên. Tình cảm đâu thể miễn cưỡng, miễn cưỡng đâu có hạnh phúc đâu Quân. Quân cứ như vầy Uyên cảm thấy rất khổ tâm.

– Là Quân tự nguyện, từ đó đó đến giờ hoàn toàn Quân tự nguyện. Uyên vừa nói không thể miễn cưỡng mà. Làm sao Quân đến với ai đó mà trong lòng Quân chỉ yêu mình Uyên. Uyên không dối lòng được thì Quân cũng vậy. Quân không làm khác được.

– Quân bướng quá. Uyên nói vậy mà Quân cứ…

– Ừ thì cứ cho là Quân bướng. Nhưng Quân sống với tình cảm thực của mình, Quân không lừa ai cũng không ép buộc ai.

– Vậy Quân muốn Uyên sống với với nỗi khổ này đến hết đời???

– …

– Có bao giờ Quân tự hỏi có ai trong hai đứa mình hạnh phúc không.

– …

– Riêng Uyên thì không. Còn vì chuyện này mà giờ Uyên có thể mất luôn cả hạnh phúc hiện tại của Uyên. Uyên có đáng như vậy không?

– Quân… Quân không làm gì cả.

– Là Uyên làm, Uyên làm tất cả. Uyên đã làm những chuyện mà bản thân Uyên không bao giờ tha thứ cho mình. Uyên đã làm sai rất nhiều, nhiều lắm. Uyên từng ảo tưởng về hạnh phúc, rồi khi hạnh phúc thật sự đến thì Uyên lại vứt bỏ nó đi. Quân có biết cái hạnh phúc đó với Uyên còn hơn cả mạng sống không? Sai lầm lớn nhất của Uyên là Uyên chưa bao giờ nói với Quân, rằng chúng ta không thể, chắc chắn là không thể.

– Uyên đừng như vậy, Quân…

– Quân nói đúng, Uyên yêu anh ấy. Uyên yêu anh ấy hơn cả bản thân Uyên. Thật sự là rất rất yêu. Uyên cần anh ấy.

– Quân cũng yêu Uyên, Quân cũng cần Uyên. Những gì anh ta cho Uyên, Quân cũng sẽ làm được.

– Quân không thể cho Uyên hạnh phúc. Và Uyên cũng không còn cái hạnh phúc nào mà cho Quân. Nếu Quân thương Uyên, hãy nghĩ cho Uyên. Hãy quên Uyên đi, đừng chờ đợi gì ở Uyên cả.

– Quân không làm được…

– Nếu vậy từ hôm nay Uyên không muốn nhìn thấy Quân nữa.

– Ơ kìa Uyên, có cần phải vậy không.

– Cần. Nếu Quân không thể quên Uyên thì cách tốt nhất là mình đừng gặp nhau nữa. Uyên quá mệt mỏi rồi. Uyên muốn chấm dứt tất cả tại đây.

– Tất cả Quân điều biết điều hiểu. Chỉ có 1 điều bây giờ Quân mới nhận ra, đó là Quân không xứng đáng để yêu Uyên. Thật đó, từ đó đến giờ Quân vẫn hy vọng tình cảm của mình, mọi thứ của mình sẽ làm cho Uyên cảm động. Từ ngày yêu Uyên, Quân chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bỏ cuộc. Quân tin bản thân mình, tin những gì Quân có, tin vào một tương lai hạnh phúc của chúng ta. Quân đúng là không nghĩ cho Uyên. Quân xin lỗi, người cần xin lỗi là Quân.

– Cảm ơn Quân đã hiểu cho Uyên. Hứa với Uyên, quên hết đi, Uyên cũng mong Quân hạnh phúc, hạnh phúc với một người con gái khác xứng đáng với Quân hơn. Nghen.

– Ừm, khó quá, nhưng Quân sẽ cố. Hứa đó. Quân cũng mong Uyên hạnh phúc, mong lắm luôn. Mai mốt tới ngày vui của hai người, Quân sẽ đến chúc mừng, mời hay không cũng đến.

– Mời mà, sao lại không mời. Nhưng đi hai người mới cho vào đó.

– Trời ơi, chắc là Uyên vui sớm hơn Quân rồi, làm sao mà Quân tìm kịp.

– Không chắc là sớm đâu.

Giọng Uyên bỗng chùng xuống.

– Sao vậy. Có chuyện gì àh?

– Uyên không biết nữa.

– Không nghiêm trọng vậy chứ.

– Hôm qua mình gặp nhau, anh ấy biết được.

– Ơ, họp lớp mà.

– Ừm, chỉ là anh ấy không vui. Ảnh thương Uyên nên lúc nào cũng nghĩ cho Uyên. Sáng nay anh ấy tính là sẽ bỏ đi. Sợ vì ảnh mà Uyên khổ.

– Trời, giờ mới hiểu sao Uyên lại yêu anh ta đến vậy. Có chút ngưỡng mộ rồi đó. Nhưng mà ảnh đang bệnh mà, đã khỏe đâu.

– Thì vậy. Ảnh bệnh nên cứ suy nghĩ là không muốn làm gánh nặng cho Uyên. Nên cứ hay buồn. Sáng này cũng may Uyên biết sớm mà ngăn ảnh.

– Có khi nào Uyên ở đây rồi ảnh…

– Hok đâu, Uyên có gọi điện nhờ hai cô chú hàng xóm trông chừng ảnh giùm Uyên. Có gì sẽ gọi báo Uyên biết. Cũng vì vậy mà Uyên hẹn Quân ra đây, Uyên không muốn làm anh ấy lo nữa. Mà từ ngày anh ấy hay nghĩ ngợi, Uyên đã tự nói với mình là cho dù anh ấy có bỏ Uyên đi tới cùng trời cuối đất, Uyên cũng sẽ đi tìm anh ấy cho bằng được. Thiệt đó, giống truyện ngôn tình ghê hén.

– Ôi, hai bạn chắc là trời sinh ra để yêu nhau rồi, ai cũng nghĩ cho người kia hết. Chả bù với Quân, trước giờ chỉ biết nghĩ cho mình.

– Hì, mỗi người một cách yêu mà, rồi Quân sẽ tìm được người yêu Quân và hợp với Quân hơn. Uyên tin là vậy.

– Ok, nhất định, nhất định. Ráng để đủ yêu cầu được dự đám cưới chứ.

– Hihihi, quyết định vậy đi. Thôi Uyên về nha, về nấu cơm trưa nữa. Hôm nào tiện thì mời Quân đến ăn cơm với tụi mình nha.

– Duyệt. Mà Uyên này…

– Sao Quân?

– Quân nắm tay Uyên một lần được không? Sau này chúng ta mãi là bạn tốt nha.

Uyên hơi phân vân nhưng cũng mỉm cười gật đầu.

– Ừm, Uyên rất vui vì điều đó. Mãi là bạn tốt.

Bạn đang đọc truyện Cô giáo Uyên tại nguồn: http://truyensexhay.org/co-giao-uyen/

‘Có nỗi đau ta phải tự mình kết thúc.

Có những giọt nước mắt ta phải tự mình lau khô.

Có những nụ cười ta phải tự mình tìm lại.

Trong số đó phần lớn do ta… tự mình gây ra ‘

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Thông tin truyện
Tên truyện Cô giáo Uyên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Thọc tay vô đít, Truyện bú cặc, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 26/04/2019 06:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Những mảnh ký ức
Tháng 3 năm 2007... Ngày hôm đấy là ngày mùng 8/3, tôi vốn mọi khi không bao giờ để ý đến mấy chuyện này, nhưng tôi lại chú ý đến em, chỉ là một chút tò mò và cũng vì tôi cũng muốn tặng cho em một cái gì đấy. Nhưng có lẽ tôi không đủ can đảm hoặc tôi nghĩ sau những việc xảy ra, tôi tặng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Đồng nghiệp cũ - Tác giả thichmbhanoi
Tiến như bắt được vàng liền nhanh tiến về phía giường chị. Trong ánh sáng lờ mờ Tiến thấy trên đầu giường là chiếc áo trắng chị cởi ra vắt lên trên chứ không phải chiếc khăn tắm. Tiến mừng thầm trong bụng, phía dưới cặc nứng cương cứng đội lên một cục u to tướng, Tiến lom khom...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Làm tình với đồng nghiệp Truyện bóp vú Truyện móc lồn Truyện sex Full Truyện sex ngoại tình
Các mỹ nữ Tây Uyển
“Hai tỷ muội Vân Vũ Phi, Vân Vũ Lôi xài tiền còn vung tay quá trán hơn cả chị dâu, lão dâm trùng không hiểu rõ, chẳng lẽ ca ca không cảm thấy kỳ quái sao?” Ngồi trên đùi Doãn Xuyên, hai tay Lý Nhã ôm vòng lấy cổ gã, mặc dù mới thưởng thức trái cấm nhưng nàng vẫn tỏ ra trong trắng ngây...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện bóp vú Truyện mút chân Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân