Và sự nỗ lực điên cuồng đó đã được đền đáp. Chỉ hai năm sau khi tốt nghiệp, với số vốn tích lũy được và một mạng lưới khách hàng kha khá, tôi đã thành công mở công ty thiết kế nội thất đầu tiên của mình.
Những ngày đầu khởi nghiệp là chuỗi ngày không ngủ. Công ty chỉ có vỏn vẹn ba người: Tôi, một kế toán bán thời gian và một cậu sinh viên thực tập. Văn phòng là một căn phòng nhỏ xíu thuê ở quận Gò Vấp, nóng như một cái lò. Tôi vừa là giám đốc, vừa là nhà thiết kế chính, vừa là nhân viên kinh doanh, kiêm luôn cả chân giao hàng và giám sát thi công. Có những ngày tôi chỉ ăn một ổ bánh mì, uống chai nước lọc rồi làm việc từ sáng sớm đến tận khuya.
Ba tôi, sau khi biết tôi mở công ty, cũng thỉnh thoảng từ quê lên Sài Gòn. Ông không cho tôi tiền, cũng không dùng quan hệ để giúp tôi tìm khách hàng. Ông chỉ lẳng lặng đến văn phòng, ngồi ở một góc quan sát cách tôi làm việc, cách tôi nói chuyện với khách hàng, rồi xem xét sổ sách thu chi. Buổi tối, hai ba con ngồi ở quán nhậu vỉa hè, ông mới bắt đầu lên tiếng. Ông chỉ ra những lỗ hổng trong quy trình quản lý của tôi, phân tích những rủi ro tôi có thể gặp phải, và đưa ra những lời khuyên chiến lược vô giá. Nhưng ông tuyệt đối không can thiệp vào hoạt động của công ty. Triết lý “cần câu” của ông vẫn không hề thay đổi. Qua ánh mắt và nụ cười hiếm hoi của ông, tôi thấy rõ ba rất hài lòng với biểu hiện của mình.
Tôi thực sự có năng khiếu trong lĩnh vực này. Nhờ sự chăm chỉ và những lời khuyên của ba, sau ba tháng hoạt động thử, công ty đã bắt đầu có lợi nhuận. Hợp đồng đến ngày một nhiều, và tôi bắt đầu gặp vấn đề cố hữu của những công ty non trẻ: Thiếu nhân lực, đặc biệt là thiếu nhà thiết kế.
Thị trường thiết kế lúc bấy giờ chưa sôi động như bây. Tìm được một nhà thiết kế có kinh nghiệm chịu về làm cho một công ty vô danh, quy mô nhỏ như của tôi là điều không tưởng. Vì thế, tôi nhắm đến chính ngôi trường cũ của mình, nơi có nguồn nhân lực dồi dào và đầy nhiệt huyết. Tôi dự định tuyển dụng sinh viên trong trường.
Mọi chuyện rất thuận lợi. Tôi đăng tin tuyển dụng thực tập sinh và cộng tác viên với một mức lương hậu hĩnh, cao hơn mặt bằng chung. Cơ hội được thực hành nghề nghiệp, lại có thu nhập tốt đã thu hút rất nhiều sinh viên. Sau một tuần phỏng vấn, tôi đã tuyển được bốn nghiên cứu sinh sắp ra trường và ba sinh viên muốn làm thêm.
Và người vợ tương lai của tôi, Anh Thư, nằm trong số đó.
Lần đầu tiên tôi gặp Anh Thư là trong buổi phỏng vấn. Cô ấy lúc đó mới học năm hai, rụt rè bước vào phòng với một tập hồ sơ dày cộm. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là một cô gái rất xinh, vẻ đẹp trong trẻo, thanh tú, nhưng quá trầm lặng. Trong suốt buổi phỏng vấn, tôi hỏi gì, cô ấy trả lời nấy, ngắn gọn, không một lời thừa. Nhưng khi tôi mở hồ sơ của cô ấy ra, tôi đã bị choáng ngợp. Nét vẽ của cô ấy rất có hồn, bố cục chắc chắn, ý tưởng sáng tạo. Tài năng của cô ấy hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài nhút nhát. Tôi quyết định nhận cô ấy, nhưng trong đầu chỉ xem cô ấy như một thợ vẽ thuần túy, một người làm công việc hậu kỳ chứ khó có thể giao tiếp với khách hàng.
Nhưng sự thật đã chứng minh, mắt nhìn người của tôi lúc đó có vấn đề nghiêm trọng. Anh Thư là một người có bề ngoài và nội tâm hoàn toàn trái ngược. Chỉ sau hai tháng thử việc, cô ấy đã trở thành người ký được nhiều hợp đồng nhất công ty, vượt qua cả những anh chị nghiên cứu sinh dày dạn kinh nghiệm hơn. Hầu như tất cả khách hàng, dù khó tính đến đâu, sau khi làm việc với cô ấy đều trở nên quý mến và tin tưởng. Cô ấy có một khả năng kỳ lạ: Im lặng lắng nghe, quan sát tinh tế, rồi đưa ra một giải pháp đánh trúng vào tâm lý và nhu cầu sâu xa nhất của khách hàng mà chính họ cũng chưa nhận ra.
Công việc ngày càng nhiều, cô ấy cũng thường xuyên phải tăng ca đến khuya. Tôi, với tư cách là sếp, dĩ nhiên cũng phải ở lại cùng để hỗ trợ và giám sát. Những đêm dài làm việc bên nhau trong văn phòng vắng lặng, chỉ có tiếng lật giấy, tiếng click chuột và ánh đèn vàng, đã dần kéo chúng tôi lại gần nhau. Chúng tôi bắt đầu nói những chuyện ngoài công việc, về gia đình, về ước mơ, về những sở thích kỳ quặc. Tôi phát hiện ra, đằng sau vẻ ngoài trầm lặng đó là một tâm hồn vô cùng phong phú và một cá tính đáng kinh ngạc. Dần dần, chúng tôi từ đồng nghiệp trở thành bạn bè, rồi bạn thân, người yêu, và cuối cùng là vợ chồng.
Anh Thư là một cô gái có hai mặt tính cách, một sự pha trộn hoàn hảo và cũng đầy mâu thuẫn. Ba cô ấy là một giáo viên dạy Lịch sử về hưu, người miền Nam gốc, da trắng, dáng người thư sinh, nho nhã và gia giáo cực kỳ nghiêm khắc. Tôi đã xem album ảnh cũ của gia đình cô ấy, từ nhỏ đến lớn gần như không thấy tấm nào cô ấy mặc quần short hay đầm ngắn qua đầu gối. Mẹ cô ấy thì hoàn toàn trái ngược, một người phụ nữ miền Bắc điển hình, tính cách phóng khoáng, mạnh mẽ và nói nhiều. Bà làm kinh doanh hải sản ở chợ đầu mối, tiếp xúc với đủ loại người trên thương trường. Đôi khi tôi tự hỏi bằng một phép màu nào đó mà hai con người trái ngược như vậy lại có thể đến với nhau và sống hạnh phúc.
Và Anh Thư, cô ấy thừa hưởng tất cả những ưu điểm của cả ba và mẹ. Đúng vậy, là tất cả ưu điểm, không chừa một nét nào.
Cô ấy năm nay 25 tuổi, cao 1 mét 68. Tỷ lệ cơ thể của cô ấy rất đẹp, không phải kiểu “đồng hồ cát” bốc lửa, mà là một sự cân đối đến hoàn hảo. Đặc biệt nhất là đôi chân dài miên man. Đứng cạnh những cô gái có cùng chiều cao khác, phần eo của cô ấy luôn cao hơn họ khoảng hai, ba ngón tay, nghĩa là phần thân dưới dài hơn thân trên một cách đáng kể. Vóc dáng không phải kiểu ngực tấn công mông phòng thủ, mà là sự kết hợp hài hòa giữa sự mềm mại, mảnh mai của con gái miền Nam và cặp mông đầy đặn, cong vút đặc trưng của con gái miền Bắc. Ngực cô ấy không quá lớn, chỉ vừa vặn cup B, nhưng vòng eo lại rất nhỏ, có lẽ cũng vì sự tương phản với cặp mông quá nổi bật của cô ấy. Nói theo ngôn ngữ bây giờ, cô ấy chính là kiểu “cởi đồ ra thì có da có thịt, mặc đồ vào thì trông thanh mảnh”.
Vẻ ngoài của Anh Thư không phải kiểu lẳng lơ, nhưng lại quyến rũ chết người. Mọi đường nét trên khuôn mặt cô ấy đều hài hòa và tinh tế. Nhưng có một điểm mà ai gặp lần đầu cũng phải công nhận, đó là làn da của cô ấy cực kỳ đẹp. Một làn da trắng nõn, mịn màng như sứ, gần như không thấy lỗ chân lông, không một nốt ruồi hay vết tàn nhang. Đặc biệt, da cô ấy có một cơ chế rất lạ, bắt nắng chỉ đỏ ửng lên rồi vài hôm sau lại trắng lại chứ không hề bị sạm đen đi. Khuôn mặt cô ấy giống ba, rất thanh tú, mặt trái xoan, mũi nhỏ xinh. Nhưng đôi mắt thì lại giống mẹ y đúc, đôi mắt to, sáng và rất lanh lợi, không hề có nét mềm mại yếu đuối mà lại ánh lên sự cương nghị, thông minh.
Về tính cách, ôi thôi, đó mới là điều khiến tôi “điên đảo” nhất. Tính cách của Anh Thư cũng có hai mặt y như con người cô ấy. Lần đầu gặp, bạn chắc chắn sẽ nghĩ cô ấy là một cô gái ngoan hiền, dịu dàng, ít nói, một mẫu phụ nữ truyền thống điển hình. Bạn không bắt chuyện, cô ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với bạn. Ở trong một môi trường xa lạ, cô ấy có thể ngồi im lặng hàng giờ liền, mặt không biểu lộ sự khó chịu, cũng không có nét gì phấn khích.
Nhưng nếu bạn thân với cô ấy, và cô ấy cũng thực sự coi bạn là bạn, thì xin lỗi, bạn sẽ phải hoài nghi nghiêm trọng về khả năng nhìn người của mình. Lớp vỏ bọc hiền thục sẽ nứt ra, và một con người hoàn toàn khác sẽ xuất hiện. Cô ấy sẽ biến thành một đứa trẻ tinh nghịch, một cô bé gan dạ, giàu tinh thần mạo hiểm và hiếu kỳ, có trí tò mò cực lớn và dám nghĩ dám làm. Cô ấy sẽ nhanh chóng đập tan mọi ấn tượng ban đầu của bạn về cô ấy. Cô ấy thường làm ra những chuyện mà bạn không thể nào tin nổi một cô gái có vẻ ngoài như vậy lại có thể làm.
Tôi đã từng hỏi cô ấy làm sao lại hình thành được một tính cách kỳ lạ như vậy. Cô ấy dựa vào vai tôi, cười khúc khích và kể rằng, tính cách gốc của cô ấy là giống mẹ, nghịch ngợm và nổi loạn. Nhưng ngày trước mẹ cô ấy bận rộn buôn bán, toàn là ba cô ấy chăm sóc và dạy dỗ. Nếu cô ấy tỏ ra quá nghịch ngợm, sẽ bị ba phạt rất nặng. Vì thế, từ nhỏ cô ấy đã học cách ngụy trang tính cách của mình. Ba cô ấy thích kiểu con gái nào, cô ấy sẽ giả vờ thành kiểu con gái đó. Lâu dần, việc “đóng kịch” trở thành một bản năng. Cô ấy biến thành một người có vẻ ngoài dịu dàng, thục nữ, nhưng trong xương tủy vẫn là một ngọn lửa nổi loạn luôn chực chờ bùng cháy.
Nhưng cô ấy rất biết chừng mực. Nghịch ngợm cũng được, đùa giỡn cũng được, chọc phá người khác cũng được, tất cả đều nằm trong một giới hạn an toàn. Những trò đùa của cô ấy chỉ khiến bạn cảm thấy cô ấy thật vui tính và đáng yêu, chứ không bao giờ gây ra cảm giác phản cảm. Đôi khi mọi người trong công ty đều nói, không có Anh Thư, công ty này mất đi 80 đến 90% tiếng cười. Nhưng thỉnh thoảng, tôi cũng bị cái tính cách đó của cô ấy làm cho đau đầu, đặc biệt là trong chuyện chăn gối.
Tôi nhớ có lần, lúc chúng tôi đang yêu say đắm, đang trần truồng làm tình trên giường, giữa lúc cao trào, đột nhiên cô ấy lôi từ dưới gối ra một que kem ốc quế, là loại đã được cô ấy khoét rỗng bên trong từ lúc nào không biết, rồi chụp ngay vào con cặc đang cương cứng của tôi, chỉ để xem nó có bị lạnh mà xìu ngay lập tức không. Tôi đang hừng hực khí thế thì bị dội một gáo nước đá, tức đến phát điên. Nhưng nhìn vẻ mặt tinh nghịch và nụ cười ranh mãnh của cô ấy, tôi lại không nỡ nổi giận. Cô ấy liền làm nũng, ôm hôn, dỗ dành khiến cơn giận của tôi tan biến. Ngay sau đó, cô ấy tháo que kem ra, vừa nhìn thẳng vào mắt tôi, vừa ra vẻ rất hưởng thụ mà liếm sạch lớp kem vani đang tan chảy trên con cặc của tôi. Ngay khi tôi lại bị cô ấy khiêu khích đến mức lửa dục bùng cháy, chuẩn bị lao vào “trả thù”, thì một miếng dưa hấu đã được ướp lạnh lại được chụp lên thằng em đáng thương của tôi…
Chỉ qua chuyện đó, bạn cũng có thể thấy đời sống tình dục của tôi và Anh Thư vô cùng hòa hợp và thú vị. Cô ấy không hề ngại thử những điều mới mẻ, thậm chí còn khao khát những cảm giác đặc biệt. Đôi khi cô ấy còn chủ động đề xuất những ý tưởng “điên rồ” mà cô ấy cho là vui để thử. Vì thế, trước khi kết hôn, chúng tôi đã thử qua gần như mọi cách thức mà chúng tôi có thể nghĩ ra. Trong nhà thì trên giường, trong bếp, trên máy giặt đang rung, trong bồn tắm, trên bàn ăn, ngoài ban công, trên sàn nhà, sân thượng. Ngoài trời thì trên xe hơi ở một bãi đất vắng, trên đỉnh một ngọn núi lúc bình minh, trong một góc tối của công viên buổi tối, trên boong một chiếc du thuyền thuê riêng, và thậm chí là dưới làn nước trong xanh của biển Phú Quốc. Chúng tôi đã thử tất cả.
Tình cảm của chúng tôi ngày càng tốt đẹp. Tôi đã quen và yêu luôn cả tính cách thỉnh thoảng nổi loạn của cô ấy. Ngược lại, cô ấy ở bên tôi cũng ngày càng tùy hứng và quyến luyến tôi hơn. Chúng tôi như sơn pha keo, ngày càng hòa quyện vào nhau.
Nhưng có một điều tôi chưa bao giờ đề cập, và cô ấy cũng chưa bao giờ hỏi sâu. Đó là về bạn gái cũ của tôi. Anh Thư đến với tôi khi còn trinh, nhưng tôi đã thẳng thắn nói với cô ấy rằng tôi không còn là trai tân. Ban đầu, thỉnh thoảng trong lúc gối chăn, cô ấy có nũng nịu hỏi bạn gái cũ của tôi xinh hơn hay cô ấy xinh hơn, bạn gái cũ làm tôi sướng hơn hay cô ấy làm tôi sướng hơn. Khi tôi tỏ ra không mấy hứng thú với chủ đề đó, cô ấy cũng rất biết điều mà không hỏi dồn. Dần dần, bóng ma của quá khứ không còn được nhắc đến nữa.
Chúng tôi đã ở bên nhau ba năm, làm những chuyện mà người khác có khi cả đời cũng không dám thử. Chúng tôi đụ nhau không kiêng nể gì, nhưng sự tin tưởng giữa chúng tôi lại ngày càng lớn. Nghĩ lại cũng phải, những chuyện thầm kín, riêng tư nhất của mình đều bị đối phương biết hết, phơi bày trần trụi trước mặt nhau, giữa chúng tôi gần như không còn bí mật nào cả. Sự tin tưởng như vậy làm sao không sâu sắc cho được.
Nhưng rồi một vấn đề nảy sinh. Đó là chúng tôi đã chơi quá điên. Các kiểu chơi cũng ngày càng ít đi, những cuộc làm tình bình thường gần như không còn khơi dậy được hứng thú của chúng tôi nữa. Cảm giác mới lạ đã biến mất. Đôi khi có hứng, nhưng vì quá trình quá quen thuộc mà cuộc yêu kết thúc một cách qua loa, nhạt nhẽo. Cả hai chúng tôi đều cảm nhận được sự nhàm chán đang len lỏi vào đời sống tình dục của mình.
Để tìm kiếm một sự thay đổi, một bước ngoặt mới, tôi quyết định cầu hôn. Lễ cưới của chúng tôi không rình rang, chỉ là một bữa tiệc ấm cúng bên gia đình và bạn bè thân thiết. Nhưng cuộc sống sau hôn nhân đối với chúng tôi gần như không khác gì trước đó. Vẫn là công việc, vẫn là những cuộc yêu đang dần mất đi sự cuồng nhiệt. Thế là, trong một buổi tối, khi cả hai đang nằm trên giường nhìn lên trần nhà sau một cuộc yêu nhạt nhẽo, tôi đã đề nghị: “Hay là… chúng ta có một đứa con đi?”
Anh Thư quay sang nhìn tôi, đôi mắt cô ấy sáng lên. Cô ấy cũng cảm thấy đã đến lúc cần một sự thay đổi, một mục tiêu chung, một “cuộc phiêu lưu” mới.
Cũng chính năm đó, cuộc đời không giống với phần lớn các cặp vợ chồng khác của chúng tôi đã bắt đầu.
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Con dâu Anh Thư |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex ngắn |
| Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
| Tình trạng | Update Phần 6 |
| Ngày cập nhật | 05/11/2025 11:23 (GMT+7) |