Trên đường lái xe đến công ty, lúc dừng đèn đỏ ở một ngã tư, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh trong mơ. Tôi bất giác nhớ lại từng chi tiết, và con cặc của tôi lại cứng lên. Mãi cho đến khi xe phía sau bấm còi inh ỏi, tôi mới nhận ra đã đèn xanh từ lúc nào.
Trong hơn mười ngày tiếp theo, tôi lại tiếp tục có những giấc mơ như vậy vài lần nữa. Lần nào cũng là một gã da đen không rõ mặt, dùng tư thế từ phía sau để đụ Anh Thư. Nhưng lần nào trong mơ, ngay khi tôi thấy gã da đen bắn tinh lên mặt cô ấy thì tôi lại đột ngột tỉnh giấc. Tôi nhận ra con cặc của mình đã cứng như sắt. Sau đó thì không tài nào ngủ lại được. Cứ cách vài ngày lại mơ một giấc như thế, lần nào cũng muốn nhìn thêm một chút nhưng đều không được, cứ đến cảnh đó là giấc mơ lại đột ngột kết thúc và tôi tỉnh dậy.
Chuyện này hành hạ tôi đến mức bắt đầu gầy đi, tinh thần hoảng hốt, công việc cũng không còn tập trung được nữa, cứ hễ rảnh ra một chút là lại nghĩ đến cảnh này. Tôi bắt đầu tưởng tượng trong đầu xem Anh Thư và gã da đen đó đã bắt đầu làm tình như thế nào. Liệu cô ấy có bú liếm cho gã đó không, gã đó có dùng ngón tay thọc vào lồn cô ấy không, họ có hôn nhau không, vân vân và vân vân.
Hai tuần sau, tôi hoàn toàn bị chuyện này giày vò đến mức không thể làm việc bình thường được nữa. Họp hành thì thất thần, xem báo cáo tài chính cũng thất thần, chuyển khoản cho nhà cung cấp sai mấy lần liền. Kế hoạch cải tổ mô hình hoạt động của công ty cũng ngày càng trì trệ. Đầu óc tôi chỉ cần không bận rộn là lại không ngừng nghĩ về chuyện này. Tôi đã thử đủ mọi cách để thoát khỏi sự ám ảnh này, nhưng tất cả đều thất bại. Bởi vì, trong tiềm thức, điều tôi khao khát nhất chính là chuyện này, và tôi không thể thay đổi tiềm thức của mình.
Ba tôi dạo này vẫn luôn ở Sài Gòn, nhưng ông không ở nhà tôi. Ông ở trong một khách sạn. Một phần vì ông là đàn ông, ở nhà tôi ông cũng không biết chăm sóc ai, lại thêm bất tiện vì trong nhà có dì Hương giúp việc theo giờ. Phần nữa là vì ở Sài Gòn ông cũng có chiến hữu và bạn bè, ông thường xuyên tụ tập với họ nên ở ngoài sẽ tự do hơn.
Cuối cùng, sự hoảng hốt của tôi cũng bị ba phát hiện. Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi trên ghế trong văn phòng để thả hồn theo những ảo tưởng, ba tôi gõ cửa bước vào. Tôi giật bắn mình, vì ngay lúc đó con cặc của tôi đang cương cứng. Tôi giả vờ làm ra vẻ tinh nghịch, ngồi ì trên ghế không đứng dậy chào ba.
Ba tôi nhìn sắc mặt tôi một lượt, rồi ngồi xuống đối diện và hỏi: “Dạo này con có tâm sự gì sao?”.
Tôi vội ngồi thẳng người dậy, đặt tay lên bàn làm việc để che đi con cặc đang cương cứng của mình. Tôi cố gắng dùng giọng điệu bình thường để trả lời: “Đâu có gì đâu ba. Sao nay ba lại đến? Ba uống trà không? Con pha cho ba nhé, Long Tĩnh ạ?”.
Nói xong tôi vẫn không đứng dậy, chỉ nhìn ông với vẻ mặt chờ đợi câu trả lời, cốt để kéo dài thời gian cho thằng em nhanh xìu xuống. Ba nhìn tôi một cái rồi nói: “Trà Long Tĩnh đi, ba nhớ lần trước đến uống loại đó khá ngon.”.
Tôi cảm thấy con cặc đã mềm đi kha khá, liền đứng dậy bắt đầu pha trà cho ba. Vừa xem tôi pha trà, ba vừa hỏi: “Dạo này cãi nhau với con bé Thư hả?”.
Tôi cười nói: “Bỏ đi ba, cái tính cô ấy như thế, mà con giận cô ấy thì chắc con tức chết từ lâu rồi.”.
Ba lại hỏi: “Thế là có con đàn bà nào ở ngoài hả?”.
Ba tôi là một người từng trải trên thương trường, đối với chuyện trai gái ông xem nhẹ như không, có thể nói là đã quá quen rồi. Ông từng nói với tôi từ rất sớm về vấn đề này. Theo lời ông, làm ăn là làm ăn, đàn bà là đàn bà, còn vợ là vợ. Hai chuyện này không thể lẫn lộn, lẫn lộn là có chuyện ngay. Vì thế, khi ông nói với tôi chuyện này, không hề có cảm giác ngượng ngùng như những ông ba khác, mà rất tự nhiên.
Ba tôi là một quân nhân, hơn nữa còn là người đã từng thực chiến. Cụ thể là tham gia trận chiến nào, hoàn cảnh ra sao, tôi đã hỏi ông rất nhiều lần, nhưng ông chỉ cười và nói là ở vùng Biên giới Campuchia, rồi không nói gì thêm. Ông bảo kỷ luật không cho phép, thời gian bảo mật chưa hết. Ở tuổi đó, thằng con trai nào cũng sùng bái anh hùng. Tôi bắt đầu bắt chước ông, muốn trò chuyện với ông, lời ông nói tôi đều sẵn lòng nghe. Ông chưa bao giờ cho tôi tiền tiêu vặt. Ông chỉ hỏi han về chuyện học tập, sinh hoạt, lắng nghe những phiền muộn và thắc mắc của tôi rồi giải đáp cho tôi.
Có lúc tôi còn nghĩ có phải ông không thích tôi nên cố tình hành hạ tôi không. Nhưng sự chăm sóc ông dành cho tôi thì quả thật không chê vào đâu được, chỉ là trong học tập và sinh hoạt, ông không hề nuông chiều tôi chút nào. Tôi sống như một người lính, và ông cũng ngày ngày cùng tôi chạy bộ, luyện võ, học tập, làm việc. Khi tôi đã quen với sự thay đổi này, tôi lại càng thêm khâm phục ba mình. Không còn cách nào khác, ông đã biến tôi thành một người đàn ông mạnh mẽ, tự chủ, tự tin và kiên cường. Ở trường, tôi đã hoàn toàn khác biệt so với những bạn nam khác. Tôi biết, tôi rất vĩ đại, và sự vĩ đại của tôi đến từ yêu cầu nghiêm khắc của ba.
Sự sùng bái và tin tưởng dành cho ba từ nhỏ đã khiến giữa chúng tôi gần như không có bí mật gì.
Tôi vừa cười vừa rót trà cho ba, vừa nói: “Sao có thể chứ ba, yêu cầu của con cao lắm, gái thường sao con để ý được.”.
Ba lại hỏi: “Vậy dạo này con bị làm sao? Làm việc càng ngày càng cẩu thả. Không phải con định sống ăn bám đấy chứ? Ba nói cho con biết, đến ngày ba nhắm mắt xuôi tay, nếu con không ra cơm cháo gì, ba một xu cũng không để lại cho con!”.
Tôi cười không nói gì, biết ba không giận thật, chỉ là lo lắng cho tôi, sợ tôi tuột dốc…
Ba uống một ngụm trà, rồi nói tiếp: “Có rảnh thì về nhà nhiều hơn với con bé Thư. Hôm nay nó gọi điện cho ba, hỏi công ty con có gặp khó khăn gì không. Ba cố ý hỏi người trong công ty con mới biết dạo này con rất không ổn. Con đã không muốn nói, chắc là chuyện không thể nói với ba, ba cũng không hỏi nữa. Ba chỉ nói một câu, chuyện gì thì giải quyết nó đi, không giải quyết được thì ba với con cùng giải quyết, vẫn không giải quyết được thì mình tìm đường khác mà đi. Con cứ lờ đờ, nửa sống nửa chết thế này cho ai xem? Làm vợ con lo lắng sợ hãi, ba nhìn mà thấy xấu hổ thay cho con…”.
“Ba, ba, ba ơi,” tôi vội ngắt lời ông, “Tha cho con đi. Đâu có nghiêm trọng như ba nói. Dạo này trong lòng đúng là có chút chuyện, không nói với ba và Anh Thư là sợ hai người lo lắng thôi mà.”.
Tôi quá hiểu tính ba, ông là người thẳng tính, ghét nhất đàn ông nói chuyện ấp a ấp úng. Nếu mình rõ ràng có chuyện mà không nói, ông có thể nổi nóng thật sự. Vì thế, tôi quyết định dùng chiêu đã đối phó với Anh Thư để đối phó với ông.
Tôi uống một ngụm trà rồi nói: “Ba, dạo này thận của con có chút vấn đề, bị sỏi thận, nhưng…”.
Không đợi tôi nói xong, ba đã ngồi thẳng người dậy, hỏi dồn: “Nghiêm trọng không? Có phải nó đang xấu đi không? Bác sĩ nói sao?”.
Tôi đáp: “Không nghiêm trọng, bác sĩ cũng nói không có gì to tát. Chỉ là con tự thấy không ổn thôi.”.
Ba nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại ngồi thẳng người hỏi tôi: “Đừng có giở trò với ba, nếu không có gì, con có thể biến thành thế này sao? Làm con bé Thư ở nhà cũng nhìn ra con bất thường. Còn không nói thật với ba!”.
Ba đập bàn một cái, rồi chỉ vào mặt tôi nói: “Nói! Nói thật! Còn dám giở trò ba đánh què chân mày!”.
Tài nghệ của ba tôi biết rõ. Dù tôi cũng học được chút võ vẽ từ ông, lại trẻ hơn ông, nhưng ba tôi bao nhiêu năm nay vẫn kiên trì rèn luyện, ngày nào cũng chạy bộ đánh quyền, thân hình còn rắn chắc hơn cả tôi, đánh 3 đến 5 thằng như tôi không thành vấn đề. Đáng sợ nhất là ông nói đánh là đánh thật, một đòn khóa khớp là chỉ có đau chứ không chạy đi đâu được. Không nói thật cho ông vừa lòng thì ông không buông tay.
Nhưng chuyện này thì nói thế nào đây?! Chẳng lẽ nói tôi đột nhiên không có hứng thú với con dâu của ba, chỉ muốn xem cô ấy đụ nhau với một thằng da đen?! Thế thì có lẽ ngày này năm sau là ngày giỗ của tôi. Cho nên, nói đến mức độ nào, nói bao nhiêu là vừa, tôi phải suy nghĩ cho kỹ.
Tôi hơi trầm ngâm một chút, ba tôi đã nhíu mày, có vẻ không kiên nhẫn.
Tôi vội mở miệng: “Ba, con hỏi ba một vấn đề nhé.”.
Thấy tôi lên tiếng, ba khoát tay, ra hiệu cho tôi hỏi. Tôi lại giả vờ do dự một chút, ngay trước khi ba sắp nổi điên, tôi ra vẻ rất ngượng ngùng ghé sát lại gần ông, nói rất nhỏ: “Ba, hồi bằng tuổi con, chuyện đó của ba thế nào?”.
Ba thấy tôi thần thần bí bí, cũng nghiêng người về phía trước để nghe, kết quả vừa nghe xong, ông liền sững người. Sau đó ông ngẩng đầu nhìn kỹ sắc mặt tôi, ánh mắt rất kín đáo liếc xuống hạ bộ của tôi, không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại: “Con… con bị yếu sinh lý hả? Phát hiện từ khi nào? Đi khám bác sĩ chưa?”.
Tôi giả bộ ủ rũ: “Chính là lúc phát hiện sỏi thận thì con cũng phát hiện ra. Bác sĩ cũng nói không có bệnh gì, nhưng mà nó cứ không dùng được.”.
Ba tôi nhất thời không biết nói gì, ông có chút lúng túng nhìn tôi rồi nói: “Sao con không nói với ba sớm hơn! Tự mình nín nhịn lâu như vậy thì tốt được sao?! Chiều nay sắp xếp công việc đi, đi Hà Nội với ba.”.
Tôi biết ông nói đi Hà Nội là để làm gì, ông có chiến hữu ở Hà Nội có quan hệ trong bệnh viện quân y. Tôi đời nào đi được, vội nói: “Ba, cũng không phải bệnh nan y gì, bác sĩ cũng nói rồi, có thể là do sỏi thận gây ra, hơn nữa bệnh viện ở Sài Gòn cũng tốt lắm mà, con làm đủ các loại kiểm tra rồi, không có bệnh tật gì cả. Đi Hà Nội thì cũng thế thôi. Con không muốn đi đâu, mất mặt lắm, ba mà tìm người quen khám cho con thì con càng không đi.”.
Lông mày ba lại bắt đầu dựng lên, đây là dấu hiệu ông sắp nổi giận. Nhưng ông nghĩ ngợi một lúc, lông mày lại hạ xuống. Cũng phải, chuyện liên quan đến bản lĩnh đàn ông thế này, chắc chắn không muốn người khác biết, người lạ còn không muốn, huống chi là người quen.
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Con dâu Anh Thư |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex ngắn |
| Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
| Tình trạng | Update Phần 6 |
| Ngày cập nhật | 05/11/2025 11:23 (GMT+7) |