Tôi biết mình đã đạt được mục đích, ba không còn nghi ngờ tôi có vấn đề khác nữa, mà thực sự tin rằng tôi có vấn đề về sinh lý, mới dẫn đến tình trạng hiện tại. Tôi nói: “Ba, chút chuyện này con mà không lo được sao? Con cũng có đút lót rồi, không có chuyện họ không khám kỹ cho con đâu. Hơn nữa con đã khám ở mấy bệnh viện rồi, kết quả đều như nhau. Đều nói không có vấn đề gì, nhưng nó vẫn không được. Sau này bác sĩ nói, có thể là do vấn đề tâm lý của con. Con cũng đi tư vấn bác sĩ tâm lý rồi, họ nói tâm lý con rất khỏe mạnh. Sau này con nghĩ lại, có phải là chức năng cơ thể con có vấn đề không, nên giờ đang định tìm một ông thầy thuốc Đông y xem sao.”.
Ba nghe xong, mày cuối cùng cũng giãn ra một chút. Ông nói: “Cái tuổi của con, chắc không phải vấn đề gì to tát đâu. Nhưng mà, cũng có thể thật sự là do tâm lý. Có phải con bị vụ sỏi thận dọa cho sợ không? Nghĩ rằng thận lại có bệnh, rồi tự dọa mình?”.
Tôi nghe xong càng mừng hơn, thế này thì tốt quá, không cần phải tự bịa thêm lời nói dối nữa. Tôi vội nói: “Ba nói vậy, hình như cũng có khả năng thật. Lúc biết thận có vấn đề, con đúng là đã lo lắng mấy ngày. Kết quả ra rồi con vẫn còn lo, nên mới đi khám thêm mấy bệnh viện nữa.”.
Ba nghe xong, lườm tôi một cái sắc lẻm rồi nói: “Lớn từng này rồi mà gan bé thế! Đàn ông cái gì! Không phải cứ có khúc thịt ở dưới là thành đàn ông đâu! Chuyện này con đừng nghĩ nữa, chỉ cần cơ thể không có vấn đề thì không phải chuyện lớn. Mấy hôm nữa ba nghĩ cách cho con.”.
Tôi vừa nghe đã giật mình, tưởng ba lại định liên hệ bệnh viện cho tôi. Tôi vội nói: “Ba, con không đi bệnh viện người quen của ba giới thiệu đâu nhé! Khám cũng vô dụng thôi! Con thấy chắc qua một thời gian nữa là khỏi thôi. Ba cũng đừng lo cho con.”.
Ba trừng mắt: “Chờ cái gì mà chờ, ba không biết nặng nhẹ sao? Con đừng có xía vào nữa, nghe ba sắp xếp là được.”.
Tôi không dám nói thêm nữa. Ba lại nói: “Dạo này con điều chỉnh lại tâm trạng đi, chuyện công ty có thể chậm một chút, nhưng đừng lừa dối con bé Thư nữa. Phụ nữ vừa sinh con xong, vốn đã khó chiều, con mà không quan tâm cô ấy, cô ấy tâm trạng không tốt không ra sữa thì sao? Cháu của ba uống cái gì hả?!”.
Được rồi! Cuối cùng vẫn là lo cho cháu trai cưng của ông, tôi còn tưởng ba lo cho Anh Thư nữa chứ.
Ba nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Chuyện này có gì mà ngại không nói với vợ mình. Nói ra cô ấy có lo lắng, nhưng sẽ không suy nghĩ lung tung. Không nói mới càng ngày càng phiền phức.”.
Tôi vội gật đầu lia lịa. Sau đó ba liền vội vã rời đi.
Hai ngày sau, ba gọi điện bảo tôi đến một khu phố cổ. Tôi gặp một ông thầy thuốc Đông y già. Ông thầy đó bắt mạch cho tôi xong cũng không nói ra được bệnh tật gì, dĩ nhiên rồi! Tôi vốn dĩ chẳng có bệnh gì, nếu ông ta nói ra được bệnh thì chắc chắn là lang băm. Xem ra trình độ của ông thầy này cũng không tồi.
Vài ngày sau, ba lại gọi tôi đến khách sạn của ông, gặp một bác sĩ tâm lý. Vị bác sĩ tâm lý đó quả thật rất lợi hại. Ông ta phân tích ra được rằng tiềm thức của tôi có thể có vấn đề, dẫn đến ảnh hưởng chức năng cơ thể. Nhưng vấn đề không lớn, chỉ cần tìm ra gốc rễ, gỡ bỏ nó là sẽ ổn. Hoặc làm ngược lại, trước hết để cơ thể khỏe mạnh trở lại, điều đó sẽ chứng minh tiềm thức của tôi là sai, và rồi cũng sẽ ổn thôi. May mà ông ta không thần kỳ như trên phim, thôi miên tôi rồi bắt tôi nói ra hết suy nghĩ của mình. Ba tôi cũng thấy lời của bác sĩ tâm lý có lý.
Thế là ông đi khắp nơi tìm cho tôi những thứ liên quan. Nhà tôi bắt đầu xuất hiện đủ các loại rượu thuốc, các loại sách dạy nấu ăn kỳ lạ. Anh Thư vốn đã biết tôi có vấn đề về phương diện kia, nên rất lo lắng. Cô ấy coi trọng chuyện này và vô cùng ủng hộ việc làm của ba tôi. Hơn nữa, hai người họ dường như đã trao đổi riêng với nhau, thỉnh thoảng ba đến nhà tôi, hai người lại lén lút nói gì đó khi tôi không để ý.
Tôi cũng vô cùng đau khổ, vốn dĩ không có bệnh tật gì. Cứ bồi bổ thế này khiến tôi cả ngày khó chịu muốn chết. Đôi khi tôi không thể không tự thủ dâm giải quyết trong lúc tắm hoặc đi vệ sinh vào buổi tối. Nhưng vấn đề là, lúc thủ dâm, tôi vẫn nghĩ đến hình ảnh Anh Thư làm tình với gã da đen. Và cảm giác vô cùng tuyệt vời. Còn với Anh Thư, tôi lại càng ngày càng không muốn chạm vào cô ấy, dường như nếu thật sự làm tình với cô ấy, cảm giác đó sẽ biến mất.
Tôi biết, tâm lý của tôi thật sự có vấn đề rồi. So với trước kia còn nghiêm trọng hơn, đã có chút không bình thường. Vì thế, tôi bắt đầu lên mạng tìm hiểu. Và tôi đã tìm ra được đáp án – hội chứng thích người khác chơi vợ mình.
Tôi đột nhiên hiểu ra, tại sao hồi đại học khi thấy bạn gái lúc đó ngoại tình, tôi không những không phẫn nộ mà ngược lại còn rất hưng phấn. Tôi cũng biết tại sao mình ngày càng chìm đắm trong ảo tưởng Anh Thư làm tình với người khác. Trong tiềm thức của tôi, tôi chỉ hy vọng được nhìn thấy những chuyện như vậy.
Thế là, tôi bắt đầu tìm đọc những nội dung về “vợ dâm” trên mạng, tìm kiếm những ví dụ có thật để xem. Vốn dĩ là muốn xem thử vấn đề tâm lý này giải quyết thế nào, nhưng càng xem lại càng hưng phấn. Cuối cùng, để xem những câu chuyện hay tiểu thuyết như vậy, tôi đã tìm kiếm khắp nơi các trang web tương tự. Tôi đã biết đến đổi vợ, biết cái gì gọi là tình tiết “NTR”, cắm sừng, cuckold biết có cả trang web đổi vợ. Nhưng những thứ này không thỏa mãn được dục vọng của tôi, chỉ làm cho ham muốn đó ngày càng dâng trào.
Cuộc sống như vậy kéo dài thêm hai tháng, tôi và Anh Thư đã gần mười một tháng không thật sự làm tình. Cảm xúc của Anh Thư đã bắt đầu có chút thay đổi. Đôi khi cô ấy vô cớ nổi giận với tôi, hoặc lại làm nũng với tôi. Điều này làm tôi càng thêm áy náy.
Cuối cùng, có một ngày, chúng tôi cãi nhau. Hậu quả rất nghiêm trọng, cô ấy nói một câu rằng mình bây giờ sống như “ở góa”. Câu nói này làm tôi cũng lập tức bùng nổ, không phải tức giận, mà là thẹn quá hóa giận. Càng cảm thấy có lỗi với một người, người ta lại càng dễ nổi nóng để chứng minh mình vô tội. Tôi đã cãi nhau một trận to với cô ấy. Sau đó tôi bỏ nhà đi hai ngày, ăn ở tại công ty. Tôi sợ phải đối mặt với Anh Thư, tôi cảm thấy mình thật khốn nạn, thật có lỗi với cô ấy.
Tôi quyết định phải giải quyết vấn đề này. Tôi bắt đầu tự kiểm điểm suy nghĩ của mình, tìm cách thoát khỏi ảnh hưởng của chuyện này. Nhưng sau đó, một cuộc điện thoại của ba đã gọi tôi về nhà. Giọng ba trong điện thoại rất không vui, tôi biết chắc chắn ông đã biết chuyện tôi bỏ nhà đi hai ngày. Hôm nay xem ra không xong rồi. Nhưng tôi không dám không về, nếu không ba tôi có thể chạy đến công ty lôi tôi về. Đến lúc đó không phải chỉ nói vài câu ngon ngọt là xong đâu.
Tôi bước vào cửa, thấy ba, Anh Thư và dì Hương đang ở phòng khách chơi với con. Anh Thư thấy tôi, quay mặt đi không nói gì. Ba thấy tôi, khuôn mặt đang cười toe toét liền biến sắc, hừ một tiếng nặng nề trong mũi rồi cũng lơ tôi đi. Ông lại quay đầu lại cười híp mắt nhìn cháu. Thằng bé đã hơn năm tháng, đúng là lúc bắt đầu đáng yêu rồi. May mà dì giúp việc đến lấy dép cho tôi, hóa giải sự bối rối của tôi. Dì là một người rất hài hước và hiền lành. Dì đến bên cạnh tôi, vừa lấy dép và túi cho tôi, vừa nói nhỏ: “Cậu Hùng à, cô Anh Thư với ông cụ đã phê bình cậu cả buổi rồi, lát nữa cậu cẩn thận một chút. Không phải tôi nói cậu chứ, cậu đi hai ngày không về, bỏ cô Thư một mình ở nhà, dù là chuyện gì cũng là cậu sai. Mau làm lành đi. Vợ chồng không có thù qua đêm đâu, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa mà.”.
Tôi vội cười nói đã biết, cảm ơn lời nhắc nhở của dì. Sau đó tôi bắt đầu ra vẻ đáng thương, tìm mọi cách lấy lòng Anh Thư, ra sức chọc cho con cười. Ba cũng bắt đầu không ngừng mắng tôi. Tôi biết, ba mắng tôi là để cho Anh Thư nguôi giận, nên tôi cứ liên tục thừa nhận lỗi lầm của mình, hoàn toàn đồng tình với những gì ba nói. Cuối cùng, sau khi bị thằng bé tè ướt một chiếc quần, Anh Thư đã chủ động bế con đi, còn lấy khăn giấy lau nước tiểu trên quần cho tôi.
Bữa tối cả nhà chúng tôi cùng ăn. Thằng bé quấy mệt, bú một ít sữa rồi ngủ thiếp đi. Anh Thư mới có cơ hội cùng tôi và ba ăn cơm. Dì Hương giúp việc không ở lại cả ngày, thường là làm xong bữa tối thì về nhà, sáng hôm sau bảy rưỡi mới đến. Tôi và Anh Thư cũng không quen có người lạ ở trong nhà. Bữa tối là do Anh Thư và dì cùng làm, nhưng đến lúc ăn cơm thì dì về. Anh Thư đã lấy hộp đựng thức ăn để sẵn một ít đồ ăn cho dì mang về, để dì không cần phải về nhà nấu nữa. Hành động này khiến ba tôi rất hài lòng.
Trên bàn ăn, Anh Thư đã không còn giận nữa, ít nhất là về mặt biểu hiện. Cô ấy thoăn thoắt xới cơm, đôi tay dịu dàng gắp miếng sườn non óng ả vào bát ba, rồi lại quay sang gắp cho tôi một miếng trứng chiên vàng ruộm. Cô ấy không ngừng rót rượu cho hai ba con tôi, ly rượu vơi lại đầy, đầy lại vơi. Trông cô ấy lúc này thật hiền thục, đúng chuẩn hình mẫu người vợ, người con dâu thảo hiền mà bất cứ người ba nào cũng ao ước. Dĩ nhiên, tôi biết thừa dáng vẻ này xuất hiện là vì có mặt ba ở đó. Nếu chỉ có một mình tôi, có lẽ đừng nói đến ăn cơm, không bắt tôi quỳ gối để sám hối đã là một sự khoan hồng vĩ đại lắm rồi. Bàn tay dịu dàng đang gắp thức ăn cho tôi kia, có lẽ sẽ chuyển sang gắp tai tôi thì đúng hơn.
Đang giữa bữa ăn, tiếng khóc ré lên từ trong phòng ngủ phá vỡ không khí yên bình. Cục cưng của chúng tôi, đã thức giấc. Anh Thư vội buông đũa, ánh mắt thoáng chút lo lắng nhưng vẫn không quên nói nhỏ nhẹ: “Ba và anh cứ ăn đi ạ, con vào xem thằng bé một lát.”
Chỉ còn lại hai người đàn ông, không khí bỗng trở nên thoải mái lạ thường. Ông cười khà một tiếng, giọng ấm áp: “Nuôi con nít nó vậy đó con. Có lúc vui như Tết, có lúc thì đau đầu như búa bổ. Hồi con còn nhỏ, nghịch như quỷ.”
Ba tôi nhấp thêm ngụm nữa, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi nhớ về quá khứ. “Thì có lần, mẹ mày sai mày đi mua chai nước mắm. Bà đưa cho tờ năm ngàn. Mày đi một lèo đến chiều tối không thấy về. Cả nhà tá hỏa đi tìm, tưởng mày bị lạc. Ai ngờ, tìm thấy mày đang ngồi chễm chệ ở quán chè đầu làng, miệng nhóp nhép ăn ly thứ ba. Hỏi tiền đâu ra, mày hồn nhiên chỉ tay vào mấy đứa bạn, bảo: ‘Con dùng tiền mẹ cho để mua chè khao các bạn. Cô giáo dạy phải biết chia sẻ mà ba!’. Lần đó mẹ mày vừa giận vừa buồn cười, không biết nên đánh hay nên tha.”
Hai ba con cùng phá lên cười. Rượu vào lời ra, chúng tôi bắt đầu nói đến mấy chuyện vui vẻ hồi xưa ở trong làng.
Một lúc sau, Anh Thư từ phòng ngủ đi ra, có lẽ đã dỗ được con ngủ lại. Cô ấy ngồi lại vào bàn ăn, định gắp tiếp miếng cá thì khựng lại. Cô ấy thấy tôi và ba đang dựa vào ghế, mặt đỏ bừng vì rượu, và cười với nhau một cách vô cùng “đểu”. Nụ cười của hai người đàn ông khi đang ôn lại chuyện xưa, đặc biệt là những chuyện có chút xấu hổ, luôn có một vẻ gì đó rất gian xảo. Lòng hiếu kỳ của cô ấy ngay lập tức nổi lên.
“Có chuyện gì mà hai ba con vui thế? Cười bí hiểm quá vậy?”
Thấy vợ đã nguôi giận, tôi liền chớp lấy thời cơ, hào hứng kể lại: “À, đang kể lại chuyện của ba ngày xưa. Em phải nghe chuyện này mới được.”
Tôi liền kể lại một cách sinh động, thêm mắm dặm muối cho câu chuyện thêm phần kịch tính về chuyện ngày xưa ba tôi tán tỉnh mẹ. Rằng ngày đó ba đã mượn được cây đàn guitar, nửa đêm mò đến dưới cửa sổ phòng mẹ để hát một bản tình ca. Ai ngờ ông hát dở quá, con chó nhà ông ngoại tưởng có trộm, nó sủa vang cả xóm. Mẹ thì không thấy đâu, chỉ thấy ông ngoại cầm cái đòn gánh chạy ra, ba sợ quá vứt cả đàn, leo rào bỏ chạy, không may còn bị rách một mảng lớn ở sau quần.
Quả nhiên, Anh Thư nghe xong không thể nhịn được. Ban đầu cô ấy chỉ khúc khích, rồi tiếng cười to dần, trong vắt như pha lê. Cô ấy cười đến run cả người, phải vịn vào tay tôi để khỏi ngã. Nước mắt giàn giụa, cô ấy vừa đấm nhẹ vào vai tôi vừa nói trong tiếng cười: “Trời ơi… không ngờ… ba lại có quá khứ oanh liệt như vậy…”
Nhìn vợ cười không chút phòng bị, tôi đột nhiên phát hiện cô ấy có gì đó khác so với lúc nãy. Nụ cười gượng gạo, dáng vẻ hiền thục khuôn phép vì có mặt ba tôi đã biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là nụ cười thật sự, một nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên và lấp lánh niềm vui. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi và ba cũng trở nên ấm áp và gần gũi hơn.
Nhưng mà, tôi phát hiện.
Đúng vậy, Anh Thư không mặc áo ngực bên trong bộ đồ ngủ. Bình thường ở nhà cô ấy hay mặc mấy bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Bây giờ thời tiết tuy không quá nóng nhưng cũng không lạnh, tôi và ba đều đang mặc áo phông tay ngắn. Bộ đồ ngủ của Anh Thư cũng là loại rất rộng và mỏng. Tuy không xuyên thấu nhưng rất mềm, nếu bên trong có mặc áo ngực, chỉ cần hơi cúi người là có thể thấy được đường viền của nó. Nhưng bây giờ, trước ngực Anh Thư hoàn toàn không có hình dáng của áo ngực, mà là hai đầu vú đang nổi cộm lên. Có lẽ lúc nãy cô ấy vào dỗ con, để cho con ngủ, cô ấy đã cởi áo ngực ra cho con bú, thằng bé ngủ rồi, cô ấy đặt con xuống rồi chạy ra ăn cơm, quên mặc lại. Hai đầu vú đó, lúc này đang theo tiếng cười của Anh Thư mà rung lên không ngừng.
Tôi đột nhiên cảm thấy hạ bộ của mình cứng lên ngay lập tức. Nếu là bình thường, hai chúng tôi ở nhà, những lúc Anh Thư trần truồng tôi đã xem không biết bao nhiêu lần, căn bản không còn cảm giác gì nữa. Nhưng bây giờ, con cặc của tôi lại đột ngột cứng lên. Sự khác biệt duy nhất là trong nhà có thêm ba tôi. Một người đàn ông khác có thể nhìn thấy được mặt riêng tư của Anh Thư, điều này làm tôi đột nhiên hưng phấn hẳn lên.
Nhưng tôi đã che giấu rất tốt biểu cảm của mình. Tôi sợ Anh Thư thấy được ánh mắt của tôi sẽ lập tức quay vào mặc áo ngực. Như vậy tôi sẽ không thể duy trì được sự hưng phấn này. Tôi bắt đầu chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Ăn cơm xong, Anh Thư bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Tôi muốn giúp nhưng cô ấy không cho, nhất quyết muốn thể hiện mặt hiền thục của mình cho ba xem. Tôi biết ý cô ấy nên cũng không cố nữa. Ba tôi thì không nói gì, trực tiếp bưng mâm bát vào bếp. Tối nay tôi và ba uống loại rượu thuốc ngâm cho tôi, tôi uống ít, ba uống nhiều hơn một chút nên đã hơi ngà ngà say.
Tôi ngây người đứng bên bàn ăn nhìn Anh Thư đang dọn dẹp. Lúc này cô ấy đang cúi đầu thu dọn rác trên bàn, chiếc áo rộng thùng thình trễ xuống, từ cổ áo của cô ấy tôi có thể nhìn thấy toàn bộ bộ ngực. Quả nhiên là không mặc áo lót. Hai bầu vú cứ rung rinh theo cử động của cánh tay cô ấy.
Đúng lúc này ba tôi quay ra lấy nốt mâm bát còn lại, thấy tôi đứng ngây ra đó, ông liền rất tự nhiên nhìn theo ánh mắt của tôi. Sau đó, ông rõ ràng đã sững lại một chút. Đúng vậy. Thật ra tôi đã sớm để ý ba quay ra, tôi cố ý làm vậy để ba nhìn theo ánh mắt của tôi vào ngực Anh Thư.
Khoảnh khắc sững sờ của ba rất ngắn, sau đó ông rất bình tĩnh bưng mâm bát đi, lúc đứng dậy cũng không nhìn vào ngực Anh Thư nữa. Trái tim đang vô cùng hưng phấn của tôi đột nhiên có chút thất vọng. Nhưng tôi lập tức lắc đầu, gạt đi cái suy nghĩ không nên có này.
Ba ra ngoài xong liền cùng tôi ngồi xuống bàn trà bắt đầu uống trà nói chuyện. Tôi quay lưng về phía Anh Thư đang ở phòng khách, ngồi bên bàn trà pha trà cho ba. Trong lúc này, tôi phát hiện ba đã mấy lần nhân cơ hội uống trà mà liếc trộm về phía Anh Thư ở phòng khách. Tôi lại hưng phấn trở lại. Đặc biệt hưng phấn. Nhưng sự từng trải và già dặn của ba khiến ông không thể nào thất thố. Nếu không phải tôi quá quen thuộc với cử động và ánh mắt của ông, thì thật ra lúc nãy tôi cũng không thể phát hiện ra ông đang liếc trộm Anh Thư. Tôi biết sự hưng phấn lúc này là không nên, nhưng tôi lại cứ hy vọng ba có thể nhìn Anh Thư thêm vài lần nữa. Mỗi lần ông nhìn cô ấy một cái, tôi lại hưng phấn thêm một lần. Cảm giác này là lần kích thích nhất kể từ lần tôi thấy Anh Thư tự sướng.
Nhưng ba tôi không biết đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bỗng đặt chén trà xuống nói, “Hùng, con vào phòng sách với ba.”.
Tôi hỏi: “Dạ? Có chuyện gì ạ?” Thật ra lúc này đầu óc tôi vẫn còn đang chìm trong sự hưng phấn vì ba có thể đã nhìn thấy đầu vú của Anh Thư, nên phản ứng hơi chậm.
Ba gật đầu nói: “Ba có một ông sếp cũ, cho ba một hũ rượu thuốc chuyên để cường thân kiện thể, là bài thuốc gia truyền nhà ông ấy.”.
Tôi vừa nghe, đầu đã đau như búa bổ. Trong nhà các loại bình rượu thuốc đã có ít nhất hơn chục loại rồi, lại còn nữa! Tôi nói: “Ba, ở nhà nhiều quá rồi, con cũng uống không hết. Sau này ba đừng lấy cho con nữa, đợi uống hết rồi hãy nói.”.
Lúc này Anh Thư đã dọn dẹp xong, vừa đi tới. Nghe thấy lời tôi, cô ấy liền vỗ vào đầu tôi một cái rồi nói: “Ba làm thế này là vì ai hả! Anh còn chê nhiều, đúng là không biết điều!”. Vừa nói cô ấy vừa dựa vào lưng tôi, tay nhỏ xoa bóp trên vai tôi. Ừm, cô ấy quả thật không lúc nào quên thể hiện sự dịu dàng hiền thục của mình.
Tôi đột nhiên nảy ra một ý.
Tôi đưa tay ra sau lưng, vòng qua eo Anh Thư. Trong lúc đó, tôi cố ý kéo áo ngủ của cô ấy xuống một chút. Như vậy áo của cô ấy sẽ căng ra. Sau đó tôi ngả đầu ra sau, độ cao vừa vặn đặt ngay dưới vú của cô ấy. Như vậy, hình dáng bộ ngực của Anh Thư chắc chắn sẽ hiện ra vô cùng rõ ràng.
Khi tôi làm xong, ngẩng đầu lên, dùng khóe mắt liếc nhìn ba, quả nhiên. Ánh mắt của ba lại sững ra. Mặc dù rất ngắn, ông lập tức dùng tư thế cúi đầu lấy chén trà để dời đi. Và khi ông lại nâng chén trà lên uống, ông đã nhân cơ hội liếc nhìn ngực Anh Thư một cái nữa. Rất rõ ràng, lần này tốc độ uống trà của ông chậm hơn bình thường một chút.
Tôi lập tức hưng phấn hẳn lên. Đang định tiến thêm một bước, làm cho quần áo của Anh Thư căng hơn nữa để bộ ngực của cô ấy hiện ra rõ hơn thì ba đã đứng dậy, đi về phía phòng sách. Vừa đi ông vừa nói chuyện: “Lớn từng này rồi mà không chững chạc gì cả, vào phòng sách đi, nhanh lên!”.
Tôi đành phải buông Anh Thư ra, cùng cô ấy đi vào phòng sách.
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Con dâu Anh Thư |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex ngắn |
| Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
| Tình trạng | Update Phần 6 |
| Ngày cập nhật | 05/11/2025 11:23 (GMT+7) |