Lời nói của Dị Nữ khiến hai phương vũ trụ vãi cả linh hồn, khiếp sợ tột đỉnh.
Thực lực của Dị Nữ ở trong mắt bọn hắn đã là quỷ khiếp thần sầu, kinh hơn thần nhân.
Nhưng mà theo cách nói của nàng, sau lưng còn có chủ công?
Đáng kinh hãi hơn nữa chính là, vị chủ công kia lại nhận thức ba người Ngọc Tú?
Tất cả đều choáng váng.
“Chủ… chủ công.” Vô Hối nhịp tim đập thình thịch, một cảm giác mong đợi dâng lên trong lòng, kích động hỏi:
“Không biết vị chủ công đó là ai?”
Kinh Kha và Ngọc Tú mặc dù hy vọng nhưng cũng không dám nghĩ tới, chỉ có thể hồi hộp chờ đợi câu trả lời của nữ tử thần bí.
“Chủ công của ta họ Lạc.” Dị Nữ ung dung cười, nụ cười khiến thiên địa thất sắc.
“Họ Lạc… thật sự sao? Chúng ta không nằm mơ sao?” Thân thể ba nữ phát run, dù trước đó phải đối mặt với hàng loạt Thiên Đế, các nàng cũng không thất thố đến như vậy.
“Ta còn cần phải lừa các ngươi sao?” Dị Nữ thản nhiên hỏi.
“Cái này…” Ba nàng nắm chặt tay nhau.
Đúng vậy, với thực lực của Dị Nữ và con Long Mã này, nếu có ý định mưu hại các nàng, căn bản không cần phiền toái như vậy.
Thực lực của người ta đủ để điểm chết các nàng như nghiền chết những con kiến.
“Tỷ tỷ, bọn ta nguyện ý đi theo tỷ.” Ngọc Tú hít sâu một hơi lấy hết can đảm.
“Lên thôi!” Dị Nữ mỉm cười phất tay, ba nữ đã được ngồi trên lưng Bá Kỵ Long Mã.
Tu sĩ Đế Giả cưỡi trên lưng tọa kỵ cấp đại năng, sợ rằng toàn hỗn độn chỉ có ba người được đãi ngộ như vậy.
Đương nhiên các nàng không biết đẳng cấp của Dị Nữ và Tiểu Tinh, nếu biết e rằng sẽ không dám ngồi trên lưng nó.
Lúc này, Dị Nữ mới quét mắt nhìn về phía hai Trụ Linh, lạnh lùng nói:
“Lệnh cho các ngươi dừng chiến, ngoan ngoãn chờ ngày dung nhập vào Nguyên Giới.”
Mặc dù không hiểu Nguyên Giới là gì, nhưng thấy vẫn còn cơ hội sống sót, hai tên Trụ Linh đâu dám phật ý cường giả, vội vàng gật đầu không ngừng:
“Đa tạ tiền bối, đội ơn ngài, tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh.”
Dị Nữ hài lòng, Bá Kỵ Long Mã ngửa đầu gầm lên, xé rách không gian biến mất dạng.
Mọi thứ mang đến cảm giác không chân thật, từ khi Bá Kỵ Long Mã xuất hiện, Trụ Linh trong truyền thuyết buộc phải hiện thân nịnh nọt, cho đến khi ba nữ nhân được cường giả bí ẩn mang đi thật sự quá đột ngột, tất cả Tiên Đế ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bất quá nói thế nào thì nói, nguy cơ về tính mạng tạm thời đã qua đi, vị nữ cường giả kia có vẻ không để ý đến tính mạng đám kiến hôi bọn hắn.
Nhưng đám Thiên Đế lại lo lắng vô cùng, trước đó bọn hắn ra tay với ba người Ngọc Tú, nếu như các nàng ỷ vào cường giả thần bí chống lưng mà hỏi tội…
Cả đám rùng mình, không dám tưởng tượng hậu quả.
“Mau, mau chuẩn bị những lễ vật tốt nhất để trẫm mang đến Cầu Tiên Giới!” Bạch Thiên Đế phản ứng rất nhanh, vội vàng lên tiếng phân phó cho thuộc hạ.
“Không sai, mau đến Cầu Tiên Giới bái phỏng.”
Lời của Bạch Thiên Đế như ánh sáng chỉ đường cho tất cả mọi người.
Ba nữ nhân xuất thân từ Cầu Tiên Giới, muốn để các nàng tha thứ, cách tốt nhất là hướng về Cầu Tiên Giới mà lấy lòng.
Trong lúc nhất thời, hai vũ trụ đại chiến chuyển sang tiết mục dâng tặng lễ vật quý giá, chỉ hận không thể đem tu sĩ ở Cầu Tiên Giới thành tổ tiên mà cúng bái.
Ngay cả Chân Long Đế Tộc có tộc trưởng bị Kinh Kha làm thịt cũng không dám oán hận, ngược lại chuyển sang tìm đủ mọi cách mà nịnh bợ.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensexhay.org/con-duong-ba-chu-quyen-17/
“Nơi này là…”
Nhìn thấy bầu trời Nguyên Giới, ba đôi mắt đẹp trừng thật lớn, môi đỏ hé mở vô cùng đáng yêu.
Thật sự không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả cảm xúc trong lòng lúc này.
Nên biết rằng Nguyên Giới đang trong quá trình thống nhất, Nguyên Khí và Quy Tắc nồng đậm lan tràn khắp thiên địa, cảnh tượng hùng vĩ dời núi lấp biển xảy ra ở khắp mọi nơi.
Tùy tiện một tiểu tu sĩ ven đường cũng mang đến cảm giác áp bách rất lớn đối với ba nữ, càng không nói đến thân ảnh của các Đạo Chủ, Thần Đạo thông thiên triệt địa đang chỉ huy trăm vạn đệ tử, quân đội kiến tạo thế giới.
Mỗi một binh, một tốt trong các đội quân kia cũng đủ diệt sát các nàng rồi.
“Nhất định là mơ rồi…” Kinh Kha thì thào.
Vô Hối cùng Ngọc Tú gật mạnh đầu đồng tình:
“Một giấc mơ hoang đường quá.”
Dị Nữ nhịn không được nở nụ cười, nói: “Không cần kinh ngạc như vậy, với thiên phú của ba người, nếu được chủ công bồi dưỡng, nhất định sẽ sớm đạt đến cấp độ như ta.”
Cảm nhận được thiện ý của Dị Nữ, Vô Hối khẩn trương nhưng tò mò hỏi:
“Tỷ tỷ, không biết ngài là cảnh giới gì?”
“Thần Đạo Viên Mãn.” Dị Nữ vỗ lưng Tiểu Tinh dưới thân đáp:
“Nó cũng như vậy.”
“Thần Đạo?” Tam nữ đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự mờ mịt.
“Nói dễ hiểu, trên Thiên Đế là Nguỵ Thánh, Nhập Thánh, Thánh Giả, Tiểu Thánh, Đại Thánh, Thánh Tướng, Thánh Vương, Thánh Tôn, Thánh Hoàng, Thánh Đế, Chí Tôn, Đạo Cảnh, Đại Đạo Cảnh, Thiên Đạo Cảnh và cuối cùng là Thần Đạo Cảnh.” Dị Nữ nhẹ giọng nói ra.
“A…”
Ba đôi môi há hốc, chỉ cảm thấy thanh âm như nghẹn ở cổ họng, thật lâu không phát nên lời.
Nhận thức của các nàng đang hỗn loạn, lượng tin tức và cảnh giới dài đằng đẳng làm các nàng nhận thấy sự nhỏ bé của bản thân.
Không biết qua bao lâu, Ngọc Tú mới thì thào: “Tỷ tỷ và Tiểu Tinh là Thần Đạo Viên Mãn nhưng vẫn gọi chàng là chủ công, vậy chẳng lẽ chàng còn trên cả Thần hay sao?”
“Hỏi rất hay, chủ công cũng là Thần Viên Mãn, nhưng là người mạnh nhất trong cảnh giới này.” Dị Nữ tự tin đáp.
“Tỷ đừng nói nữa, muội chóng mặt quá.” Vô Hối lè lưỡi.
“Khanh khách.”
Chúng nữ bật cười.
Tốc độ của Bá Kỵ Long Mã lẽ ra có thể trở về ngay lập tức, nhưng nó cố ý thả chậm để ba vị chủ mẫu này thích ứng với hoàn cảnh của Nguyên Giới.
Xuyên suốt đường bay, các nàng được thấy đủ loại chủng tộc, được nhìn những khung cảnh, kiến trúc, pháp bảo mà cả đời cũng chưa từng ngờ đến.
Thế giới này thật sự quá điên rồ.
Cho đến cuối cùng, tại Bá Chủ Chi Thành hùng vĩ uy nghi, thân ảnh người nam tử kia đứng trước cổng thành đang nở nụ cười chào đón.
“Hức.”
Các nàng nhịn không được bật khóc, niềm vui đến quá mức đột ngột, không thể nào khống chế được cảm xúc dồn nén bấy lâu.
Mặc dù giờ đây người nam nhân kia uy vũ giữa bá thành, uy vũ ngút trời, chân đạp càn khôn, khác xa với hình tượng bình phàm bên trong trí nhớ.
Nhưng chỉ với ánh mắt ấm áp ôn nhu quen thuộc, nụ cười mỉm ngập tràn sủng ái kia…
Hình tượng của hắn đã dần dần dung hợp cùng bóng người bên trong ký ức của các nàng một cách hoàn mỹ.
“Công tử, chính là chàng rồi!” Ngọc Tú thì thào, gò má ướt đẫm.
“Cái tên đáng ghét này, lúc nào cũng khiến người ta cảm động.” Vô Hối kéo óng tay áo lau nước mắt.
Kinh Kha cảm xúc lẫn lộn, vừa cười vừa khóc.
Bá Kỵ Long Mã hạ xuống, Dị Nữ dịu dàng nói: “Không làm chàng thất vọng.”
“Mang các bảo bối của ta trở về, vất vả cho nàng.” Lạc Nam ôn nhu nói, bước về phía trước nghênh đón.
Vẫn là Vô Hối lớn mật nhất trong ba nữ, nàng đã sớm lao vào lòng hắn, như con mèo nhỏ đu ở trên thân nam nhân, vùi đầu tham lam ngửi lấy khí tức của hắn.
“Trăm năm dài như vô tận.” Lạc Nam vỗ vỗ lưng nàng thở dài:
“Đều đã là nữ Đế rồi còn khóc nhè, ta rất tự hào về các nàng.”
Lấy hết dũng khí, Ngọc Tú cùng Kinh Kha mới dám thủ thỉ:
“Bọn thiếp rất nhớ công tử.”
Những năm tháng qua, các nàng liều lĩnh để đuổi theo bóng lưng nam nhân, chợt nhận ra vẫn còn quá sớm.
Vẫn là người nam nhân này đưa tay về phía các nàng, bằng không còn cả một đoạn đường từ Nguỵ Thánh đến Thần Đạo… phải đi đến ngày tháng năm nào đây?
Không sợ khổ cực, chỉ sợ nỗi nhớ tương tư gặm nhắm linh hồn, khiến các nàng chết dần chết mòn trong chờ đợi.
Lạc Nam đương nhiên hiểu được điều này, hành trình tu đến Tiên Đế của các nàng đã là trải nghiệm quá đủ rồi, hắn không muốn nhìn nữ nhân trong lòng phải chịu đựng thêm nữa.
Như đã nói, hắn cố gắng đạt đến thành tựu như hiện tại, còn không phải để mang theo những người bên cạnh cùng nhau bước sao?
Ôm lấy tam nữ an ủi, hắn chân thành hứa hẹn: “Những ngày tháng bên nhau nơi Cầu Tiên Đại Lục, từ nay về sau sẽ kéo dài vĩnh viễn.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 17 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 150 |
Ngày cập nhật | 18/05/2025 15:39 (GMT+7) |