Ngay khi Vĩnh Luân sắp ngã xuống, có tiếng gầm thịnh nộ lập tức vang lên.
Chỉ thấy từ chiếc nhẫn trên tay của hắn, một luồng Vĩnh Sinh Quy Tắc cực kỳ khủng bố tiến ra.
Luồng Vĩnh Sinh Quy Tắc này nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể của Vĩnh Luân, kích phát Vĩnh Sinh Thần Ấn bên trong linh hồn hắn.
VÙ VÙ VÙ.
Vĩnh Sinh Thần Ấn được mở, lượng Sinh Tử Quy Tắc đang hoành hành trong cơ thể Vĩnh Luân lập tức bị nghiền nát.
Không còn bị trói buộc và vô hiệu hóa, Vĩnh Sinh Thần Thể của Vĩnh Luân một lần nữa hoạt động.
Thương thế từ linh hồn và thân thể của hắn nhanh chóng phục hồi…
Vĩnh Luân nhờ vậy thành công sống lại, sống lưng ướt đẫm mồ hôi, một cảm giác vừa sợ hãi vừa phẫn nộ xông thẳng lên đỉnh đầu.
“Lão già muốn chết!” Hắn nhìn Nhị Trưởng Lão rống lớn như dã thú.
May mắn mình có Người Hộ Đạo theo cùng, bằng không vừa rồi đã thật sự ngã xuống.
Loại Sinh Tử Quy Tắc đó rốt cuộc là gì? Thế mà có thể áp đảo cả Vĩnh Sinh Quy Tắc của mình trong cùng cấp?
Chứng kiến cảnh tượng này, nghe lời mắng chửi của Vĩnh Luân, Nhị Trưởng Lão nhếch mép cười lạnh:
“Hóa ra là có lão quái vật bảo hộ.”
So với Vĩnh Luân sợ hãi, lão lại thầm tiếc hận vì mình không thành công làm thịt con mồi.
“U Minh Dạ, ngươi thật sự vì nữ nhân mà đắc tội với Vĩnh Sinh Điện chúng ta sao?”
Thanh âm uy nghi lạnh lùng vang lên, gọi thẳng tên của Nhị Trưởng Lão U Minh Hồn Cung.
Từ Nhẫn trên tay Vĩnh Luân, một bà lão chậm rãi xuất hiện, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Nhị Trưởng Lão.
“Tham kiến nãi nãi.” Vĩnh Luân cung kính hành lễ.
Bà lão này chính là Tam Trưởng Lão của Vĩnh Sinh Điện, nhưng đồng thời có thân phận là bà ruột của Vĩnh Luân, cũng đảm nhiệm trọng trách hộ đạo cho hắn trên con đường tu hành.
“Tiểu Luân, vừa rồi nãi nãi không lập tức ra tay là muốn để ngươi hiểu đạo lý không được phép chủ quan trong bất cứ tình huống nào.” Tam Trưởng Lão – Vĩnh Xuân trầm giọng giáo huấn:
“Dù Vĩnh Sinh Thần Thể có khả năng phục hồi hàng đầu nhưng còn chưa đến mức vô địch thiên hạ.”
“Ngươi ỷ vào Vĩnh Sinh Thần Thể không thèm né tránh công kích của địch nhân, đối phương lại còn là cao tầng của Bất Hủ Thế Lực, đây chính là ngu xuẩn.”
Vĩnh Luân hít sâu một hơi, cung kính cúi thấp đầu kính cẩn nói:
“Nãi nãi dạy phải, Tiểu Luân sai rồi.”
Vĩnh Xuân hài lòng trước thái độ của hậu bối, phất tay nói: “Ngươi mang theo người trở về, nơi này giao lại cho lão thân!”
“Nãi nãi đừng vội, ta và ngài liên thủ tiêu diệt lão cẩu này.” Vĩnh Luân nghiến răng nói, hiển nhiên trong lòng vẫn căm hận U Minh Nhị Trưởng Lão.
Mà nghe được ý định của Vĩnh Xuân, U Minh Dạ giận dữ quát lên:
“Muốn mang người rời đi? Hỏi qua ý bổn tọa chưa?”
Lão khó khăn lắm mới tìm được cơ hội Hạ Tử Quỳnh rời khỏi địa bàn của Đại Dục Tông, làm sao cam tâm để nàng bị cướp mất?
Chưa nói đến việc Hạ Tử Quỳnh là đối tượng song tu tuyệt hảo, chỉ riêng mảnh gốm ở trên người nàng cũng là thứ dù liều mạng cũng phải đoạt.
Một khi để Vĩnh Luân thành công mang nàng về, cao tầng của Vĩnh Sinh Điện chắc chắn nhận ra lai lịch của các mảnh gốm và thu giữ.
Đến lúc đó, cơ hội đoạt lấy của U Minh Dạ gần như bằng không…
Không chần chờ, hắn phất ống tay áo ném ra một chiếc lồng đèn.
Chỉ thấy lồng đèn này tỏa ra khí tức âm trầm, lạnh lẽo… ngọn lửa bên trong lại mang màu đen, có màu sắc u ám, càng đốt càng tối, không hề tỏa ra dù chỉ là một tia ánh sáng.
U Minh Dạ điều động hồn lực cuồn cuộn tiến vào lồng đèn, hai tay kết ấn:
“Âm Ngục Đăng – Vạn Hồn tỏa Nhật!”
RỐNG… KHIẾU… KHẶC KHẶC… HÚ HU… HI HA…
Khoảnh khắc đó, từ trong lồng đen vang vọng vô số âm thanh quỷ dị khiến người khác phải rợn cả gai óc.
Có tiếng gào rú, tiếng tru, tiếng cười ác độc, tiếng cười trẻ nhỏ, tiếng khóc, tiếng oán than… cùng lúc vọng lên.
Âm Ngục Đăng lơ lửng giữa hỗn độn, hàng vạn Ác Linh, Lệ Quỷ, Oán Hồn mang theo hơi thở chết chóc, nguyền rủa, oán khí gào thét lao ra.
Chúng nó bay lượn xung quanh tạo thành một kết giới phong tỏa tất cả, để mọi thứ bên trong chìm vào bóng tối.
Mà cái đám Ác Linh, Lệ Quỷ và Oán Hồn này còn liên tục phát ra thanh âm, đều là Thiên Sinh Âm Vận tàn nhẫn công kích trực tiếp vào linh hồn và tâm cảnh của tu sĩ.
Ở bên trong này, dù là Hồn Siêu Thần Viên Mãn cũng ăn không tiêu.
Sắc mặt Hạ Tử Quỳnh tái nhợt, Vĩnh Luân vội vàng điều động Vĩnh Sinh Quy Tắc bảo vệ xung quanh nàng.
Không phải hắn thương hoa tiếc ngọc, mà chỉ sợ nếu nàng có mệnh hệ gì, sẽ không thể hiến tế nàng cho Chung Cực để đổi về khí vận và công đức khổng lồ mà thôi.
“U Minh Dạ, ngươi nghĩ có thể thắng lão thân sao?”
Nhìn thấy tên này dám dùng Siêu Thần Bảo Cực Phẩm – Âm Ngục Đăng bao vây xung quanh, Vĩnh Xuân gằn giọng chất vấn.
“Vì sao lại không?” U Minh Dạ cười quỷ dị:
“Ngươi chỉ là Tam Trưởng Lão, bổn tọa là Nhị Trưởng Lão đây… Lấy một địch hai không thành vấn đề.”
Nếu là Nhị Trưởng Lão hay Đại Trưởng Lão của Vĩnh Sinh Điện xuất hiện, có lẽ sẽ khiến U Minh Dạ kiêng kỵ phần nào.
Nhưng người hộ đạo của Vĩnh Luân chỉ là Tam Trưởng Lão – Vĩnh Xuân mà thôi.
U Minh Dạ tự tin bằng vào mảnh gốm mình đang nắm giữ, bên trong chứa đựng Quy Tắc của Vạn Đạo Thần Chủ còn sót lại, đủ để làm thịt cả hai bà cháu này.
Thấy U Minh Dạ muốn chiến đến cùng, Vĩnh Luân liền truyền âm cho nãi nãi:
“Lão cẩu này sao lại cố chấp như thế? Chẳng lẽ lão cũng biết bí mật của Chung Cực Tế Mệnh Thân?”
“Nếu thế thì không thể để hắn sống.” Vĩnh Xuân ánh mắt híp lại, đáp:
“Bởi dù chúng ta thành công cướp người, hắn cũng sẽ mách lẻo với Đại Dục Tông đến tìm Vĩnh Sinh Điện gây sự.”
“Diệt khẩu!” Vĩnh Luân đạt thành ăn ý.
Song phương đều muốn giải quyết lẫn nhau, loại trừ mầm hậu hoạn.
U Minh Dạ không muốn bí mật mảnh gốm bại lộ, Vĩnh Luân và Vĩnh Xuân càng không muốn Chung Cực Tế Mệnh Thân lan truyền…
“Chết đi!”
Song phương gầm thét, trực tiếp lao vào đại chiến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 18 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 42 |
Ngày cập nhật | 05/07/2025 15:39 (GMT+7) |