Ngô Văn không tỏ ra tức giận, giơ hai tay cười nói:
– Tôi vừa rồi nói như vậy chỉ có ý tốt thôi. Tôi lo lắng cho bạn học Lương Thần vì kiên trì theo đuổi giấc mộng thời thơ ấu, với tinh thần trọng nghĩa và thuần khiết quá mà quên mất bát cơm. Người có khả năng xem xét vấn đề mà lại làm một công an thường, làm gì phải ra bộ thanh cao rồi một mặt lại biểu hiện hận đời?
– Đúng vậy, nói như vậy thật là đúng quá.
Vu Dương ở bên cạnh phụ họa thêm.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng đều không nói gì. Các cô tuy đều cảm thấy từ ngữ Ngô Văn dùng có chút châm chích, nhưng các cô cũng giữ lập trường, không tiện mở miệng nói gì cả. Hiện trạng xã hội bây giờ như thế, người thích nghi tốt có thể chê bai người thích nghi kém, mà người thích nghi kém cũng tự thấy mình thua kém một bậc. Lương Thần lấy cớ đi toalet, chắc là cũng muốn tạm giảm bớt tình trạng quẫn bách của mình mà thôi.
Đúng lúc này có một người đàn ông trung niên có vẻ thông minh lanh lợi bước tới. Ánh mắt ông ta lướt một vòng quanh bàn tiệc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.
– Chú Hai.
Ngô Văn đứng lên, hướng về phía người đàn ông giơ tay lên. Người đàn ông nghe tiếng gọi liền nhìn lại, rồi hơi ngẩn ra, sau đó hướng về phía gã bước tới.
– Tiểu Văn, sao cháu tới đây? Cũng không nói trước với chú Hai một tiếng.
Người đàn ông trung niên nói xong, ánh mắt đảo qua một lượt rồi cười nói:
– Các anh chị họp mặt bạn học cũ hả? Hóa ra đây là các bạn học của cháu.
– Cháu gọi điện thoại cho thím, nghe thím nói đêm nay chú có khách quan trọng nên không muốn phiền chú.
Ngô Văn cười đáp.
– Đúng vậy, đêm nay Bí thư Huyện ủy Lý, Chủ tịch huyện Lục mở tiệc chiêu đãi khách đầu tư từ Hong Kong đến.
Người đàn ông trung niên trên mặt thể hiện vẻ hiểu chuyện. Tuy nhiên một lát sau, ông ta bỗng liên tưởng đến điều gì, liền giữ chặt cánh tay cháu trai, vội vàng nói:
– Trong số các bạn học của cháu có ai là Trưởng phòng Lương không? Trưởng phòng Lương có phải bạn học của cháu không?
Ngô Văn bị chú Hai hỏi dồn, không hiểu ra làm sao liền đáp:
– Trưởng phòng Lương nào ạ? Không có chú ạ.
– Cái gì vậy, rõ ràng nhân viên phục vụ có trông thấy Trưởng phòng Lương bước vào đây mà.
Người đàn ông trung niên vuốt cằm, trên mặt tràn ngập sự hoang mang.
– Ngài nói Trưởng phòng Lương có phải người kia hay không? Tên là Lương Thần?
Lý Băng nhanh nhẹn hỏi, phản ứng của cô nhanh hơn hẳn mọi người ở đây. Khi nghe ông ta nói ba chữ “Trưởng phòng Lương”, trí nhớ của cô theo bản năng liên tưởng ngay đến Lương Thần. Đương nhiên điều này thuần túy là do trực giác của cô. Cô vốn cho rằng trực giác của mình rất chuẩn.
– Đúng, đúng, đúng.
Người đàn ông trung niên gật gật đầu lia lịa, vẻ mặt lộ ra niềm vui bất ngờ, nói.
– Lương Thần chính là Trưởng phòng Lương, cháu biết cậu ấy à?
– Vừa mới vào toalet.
Lý Băng giật mình đáp. Tuy đã có dự cảm nhưng đến khi người đàn ông trung niên khẳng định điều đó, cô không kìm được giật mình.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng có phản ứng không khác nhau lắm, nhưng Ngô Văn và Vu Dương rõ ràng là ngạc nhiên giống như là mắc nghẹn trứng gà trong cổ họng.
– Chú ở đây chờ anh ta.
Người đàn ông trung niên mừng rỡ nói, sau đó đứng một bên xoa xoa hai tay, điệu bộ dường như đang rất kích động.
– Chú Hai, Lương Thần là Trưởng phòng công an à?
Một lúc lâu sau Ngô Văn mới có phản ứng.
– Đúng vậy.
Người đàn ông trung niên gật đầu, nhìn đám người Ngô Văn nhiệt tình nói:
– Chú không nghĩ các cháu và Trưởng phòng Lương là bạn học. Thật là tốt quá, bữa tiệc đêm nay bất kể ít hay nhiều toàn bộ là miễn phí.
– Phó Trưởng phòng ư?
Vu Dương thái độ hoài nghi hỏi một câu, có đánh chết gã cũng không tin Lương Thần mới hai lăm tuổi đã là nhân vật số một của phòng công an huyện. Phó trưởng phòng đã khó nói gì đến Trưởng phòng.
– Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng phòng công an huyện Giang Vân…
Người đàn ông trung niên nhìn đối phương với chút kinh ngạc. Trong suy nghĩ nghĩ rằng Trưởng phòng Lương thật là khiêm tốn, chả bù cho người bình thường. Tại cuộc họp mặt bạn học cũ mà không hề nói một chút gì về chức vụ của mình, thật là chuyện lạ lùng.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng trao đổi ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc với nhau. Trưởng phòng công an huyện? Đó thực sự là một chức vụ lãnh đạo, có quyền hành thực sự. Ngô Văn và Vu Dương lập tức im miệng, nhớ lại những lời nói ẩu tả vừa rồi của mình, hai người trên mặt không khỏi đỏ lên rần rần.
Lương Thần rửa tay xong xuôi, nhìn lại mình trong gương, trong người cảm giác hơi say. Hắn nhún vai, đi ra khỏi toalet. Trở lại phòng họp mặt, Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh có gì khác lạ. Cả Lăng Tư Vũ, Lý Băng, Hồ Tinh ba cô bạn học lẫn bốn người Dương Kiếm, Sài Tuấn, Ngô Văn, Vu Dương đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Đồng thời hắn cũng chú ý tới một người đàn ông trung niên đang đứng ở cạnh bàn, mặt tươi cười nhìn hắn. Theo hắn biết, đây chính là ông chủ Ngô của khách sạn Thiên Thành.
– Trưởng phòng Lương, cậu đến sao không nói một tiếng?
Ông chủ Ngô đi trước một bước, hướng về phía Lương Thần nhiệt tình nói.
Nghe cách xưng hô như vậy, Lương Thần lập tức hiểu ngay tại sao mọi người lại có vẻ mặt khác thường như vậy. Hắn giơ tay về phía ông chủ Ngô, mỉm cười nói:
– Chỉ là hội họp của bạn học cũ thôi mà, không dám làm phiền ông chủ Ngô.
– Trưởng phòng Lương, sao cậu lại khách khí như vậy?
Ngô Đại nắm lấy tay đối phương, vẻ mặt hết sức nhiệt tình, nói:
– Cậu đã đến, đó là niềm vinh hạnh cho lão Ngô này. Đêm nay bất kể như thế nào thì bữa cơm này tôi xin được mời.
– Như thế thì thật là xấu hổ.
Lương Thần cười chỉ qua Dương Kiếm đang đứng bên cạnh:
– Tôi là bạn học của vị này. Anh ta là một tỷ phú. Chúng ta nhất định nên để anh ta trả thôi.
– Bất luận thế nào cũng xin được miễn phí! Trưởng phòng Lương, bên kia tôi đang có khách phải tiếp, không quấy rầy cậu nữa. Chúc cậu ăn uống ngon miệng. Thế này vậy, tôi xin mời cậu hai ly.
Ngô Đại cũng rất nhanh ý, biết đối phương đang họp mặt bạn cũ, vậy nên nhanh chóng biểu đạt thành ý của mình rồi rời đi.
– Được nhỉ, Trưởng phòng Lương giấu thân phận giỏi lắm.
Dương Kiếm giơ tay đấm vào vai Lương Thần rồi cười nói:
– Đã tụ họp với nhau cả nửa ngày mà không biết gì về bạn cả. Tiểu Tử, bạn cố ý giả vờ giả vịt mãi sao?
Lương Thần cười không nói, vừa ngẩng đầu lên đã thấy các cô gái trong đó có cô gái tên Hồ Tinh đang nhìn xoáy về phía mình, ánh mắt như có điện.
Giọng Lý Băng vang đến tai hắn:
– Với bạn học cũ mà còn che che giấu giấu. Trưởng phòng Lương, bạn có cảm thấy mình nên bị phạt ba ly không?
– Đúng rồi đó.
Dương Kiếm giật lấy cái ly trong tay Lương Thần, không chút khách khí rót đầy rượu vào ly.
– Có cần thiết phải như vậy không?
Lương Thần cười gượng nói:
– Ba ly thì quá nhiều, chỉ nhận một ly thôi.
– Vậy thì một ly.
Lý Băng nhanh nhảu cười nói.
Nhìn Lương Thần ngửa cổ tu ly rượu trắng một hơi, Lăng Tử Vũ và Lý Băng không khỏi vỗ tay tán thưởng. Nhận thấy vẻ xấu hổ của Ngô Văn, Vu Dương, Dương Kiếm không khỏi hả giận, lại rót một ly rượu nói:
– Mọi người cùng đến nâng ly nào.
Không lâu sau, ông chủ Ngô của khách sạn Thiên Thành quả nhiên bưng ly rượu tới. Ông ta không tới một mình mà còn có vài người đàn ông trung niên ra dáng lãnh đạo. Lương Thần thấy thế lập tức đứng lên, hướng về phía hai người vừa đến, hơi cúi người nói:
– Bí thư Lý, Chủ tịch huyện Lục.
– Ồ, nếu không phải vừa rồi ông chủ Ngô trong lúc vô ý tiết lộ thì đúng là tôi và Chủ tịch huyện Nhất Minh không thể nào gặp được cậu.
Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt cười cười chìa tay ra bắt tay đối phương. Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh và vài lãnh đạo Huyện ủy cũng vây lại xung quanh hắn. Thấy tình thế như vậy, đám người Ngô Văn, Vu Dương vội vàng đứng sang một bên, nhường chỗ cho các vị lãnh đạo. Ngô Văn tuy là thư ký riêng của Chủ tịch huyện, tuy đây là huyện Tây Phong, nhưng gặp được Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện, y theo thói quen mà chỉnh đốn lại mình cẩn thận.
Khi thấy một đám người bước vào chiếm lấy một bàn tiệc, các bạn học nữ ở hai bàn còn lại rất kinh ngạc. Tuy nhiên họ liền xác định rõ ràng thân phận của những người này và mục đích họ tới đây. Nhìn thấy lãnh đạo huyện bắt tay Lương Thần với vẻ thân thiết, ngay cả người tối dạ nhất cũng có thể nhận ra được bạn học cũ Lương Thần có vai trò như thế nào đối với vị kia.
Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt, Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh cũng không ở lại lâu. Tuy nhiên hai nhân vật số một này và Lương Thần đều rất nể tình nhau mà cùng uống một ly. Khi các vị lãnh đạo huyện đi rồi, đám nam nữ bạn học không hẹn mà cùng chăm chú nhìn Lương Thần:
– Bạn đúng là Trưởng phòng Lương?
Dương Kiếm tuy là ông chủ lớn có tiền nhưng đã có con cái. Mà Trưởng phòng công an tuổi còn trẻ kia thật là xứng danh với người đàn ông độc thân. Không ai không biết rõ, Trưởng phòng công an huyện hai mươi lăm tuổi, tiền đồ xem ra rất rực rỡ. Nhất là các cô gái chưa kết hôn, gần như các cô đều không khỏi mơ mộng.
Lợi thế, chữ này mỗi người đều không muốn thừa nhận, nhưng nếu là nghiêm khắc nói tiếp thì mỗi người, bao gồm Dương Kiếm, Lý Băng, Lăng Tư Vũ, thậm chí cả Lương Thần đều ít hoặc nhiều đã có “lợi thế”. Nhân vật ưu tú xuất sắc theo bản năng mà biểu lộ ra ngay hoặc thích chờ đợi để tận hưởng thái độ của mọi người. Hứng chịu thái độ thông cảm, thương hại của các bạn học cũ, hoặc là lãnh đạm, nhưng tuyệt đối là thái độ bình thản. Tổng kết lại đó là chính là một loại của “lợi thế”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường quan lộ - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Update Phần 102 |
Ngày cập nhật | 14/04/2024 11:14 (GMT+7) |