Diệp Hạo không hài lòng nhìn Tổng giám đốc khách sạn Tiêu Tự Cường một cái, rồi cất bước đi xuống bậc thang, hướng đến xe ô tô của mình. Thật không biết kiềm chế, cứ nghĩ có nhà họ Diệp đứng sau là có thể kiêu căng ương ngạnh, không kiêng nể ai! Ở trong hộp đêm khách sạn có bọn buôn ma tuý tiến hành giao dịch, đội cảnh sát hình sự công an tỉnh và công an thành phố đến chấp hành công vụ, lũ chó săn ỷ có hậu thuẫn đã làm cho bọn họ mất mặt lại còn muốn động móng vuốt sao? Lần này về nhất định nói với mẹ dạy bảo, để tên kia biết kiềm chế hơn một chút.
Tối mùng 5 tháng 10, vụ án buôn bán ma tuý đặc biệt nghiêm trọng đã được cảnh sát Liêu Đông và cảnh sát Nam Giang hợp tác phá vỡ. Bắt giữ được 7 tên buôn ma tuý, giết chết tại chỗ 4 tên, thu được nhiều ki – lô – gam heroin. Có thể nói từ khi thành lập tỉnh đến nay, đây là vụ án buôn bán ma tuý lớn nhất mà tỉnh Liêu Đông phá được. Đương nhiên, công lao này một nửa xứng đáng thuộc về cảnh sát Giang Nam.
Tin tức đêm đó đã được sở công an tỉnh lần lượt báo cáo lên các cấp lãnh đạo tỉnh, thành như Bộ công an, Uỷ ban nhân dân tỉnh Liêu Đông, Bí thư tỉnh uỷ Lý Thư Hãn, Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ cùng với Bí thư thành uỷ Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Tiểu Diệp… Sau khi biết được trong lần phá án này đã có cảnh sát vì cứu con tin mà bị trọng thương, lãnh đạo tỉnh, thành đã ra chỉ thị: Yêu cầu bệnh viện trung tâm thành phố dốc toàn lực cứu chữa, làm hết khả năng để cứu sống sinh mạng người cảnh sát này.
Đêm hôm đó, tại bệnh viện trung tâm thành phố Liêu Dương, các chuyên gia về não thần kinh tập trung một chỗ. Trong đó có hai bác sĩ có uy tín nhất về ngoại khoa não là Vi Học Minh và Kim Vĩ đến từ bệnh viện nhân dân tỉnh Liêu Đông. Bọn họ cùng tập trung một chỗ, chỉ lên hình ảnh trên màn hình máy tính, khẽ giọng thảo luận.
Thần sắc trên gương mặt mấy vị chuyên gia hết sức kỳ lạ. Vết thương bên cạnh tai trái người cảnh sát tên Lương Thần này không nặng lắm. Căn cứ vào góc độ viên đạn, đáng lẽ phải bắn thủng xương sọ và làm cho người đó tử vong. Nhưng điều làm cho người ta ngạc nhiên chính là: Bên ngoài hộp sọ của người bị thương chỉ có một dấu vết sát thương không rõ ràng. Tình huống này chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là viên đạn bắn trúng vào hộp sọ rồi bị chệch đi, giống như đã bắn trúng vào một vật thể cứng như thép. Nhưng sự giải thích này thật sự rất khiên cưỡng, cho dù hộp sọ có cứng đến mấy, thì cũng không thể cứng như thép được.
Đương nhiên, nếu chỉ vì điều này thì cũng không cần đến hai vị chuyên gia uy tín của bệnh viện nhân dân tỉnh. Nguyên nhân căn bản nhất ở chỗ, sau khi chụp não bộ, thông qua hình ảnh, bác sĩ trưởng khoa não bệnh viện trung tâm thành phố và các vị bác sĩ chủ trị đã phát hiện ra đây là một ca bệnh khác thường.
Từ thùy trán cho đến trước thùy chẩm và thùy đỉnh đều có mật độ ổ bệnh cao, hơn nữa đường biên còn rất rõ ràng. Bởi vậy, các vị bác sĩ bước đầu phán định: Viên cảnh sát họ Lương này chắc chắn có khối u não từ trước.
Để chắc chắn hơn nữa, các vị bác sĩ cho Lương Thần làm kiểm tra cộng hưởng từ, nhưng kết quả kiểm tra lại làm cho bọn họ vô cùng kinh ngạc: Tất cả đều bình thường. Cảm thấy khó giải quyết, vị trưởng khoa não bệnh viện trung tâm thành phố không thể không báo cáo với viện trưởng về ca bệnh dị thường này. Viện trưởng bệnh viện trung tâm thành phố Hầu Hải Dương vội vàng ra báo với nhóm lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, người của cục công an thành phố và sở công an tỉnh đang đứng bên ngoài chờ kết quả. Tuy rằng quy mô không bằng lần trước hồi tháng năm, nhưng ông cũng không dám chậm trễ.
Khi ông vừa đem kết quả chẩn đoán bệnh ra ngoài báo cáo, Phó giám đốc sở Lâm ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Mấy vị khác đến từ văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, Phó chánh văn phòng thành ủy, Phó bí thư thành ủy… đều không khỏi giật mình kinh ngạc, không hẹn mà cùng đi ra một chỗ khác, lấy điện thoại di động ra gọi cho cấp trên để báo cáo tin tức này.
Rất nhanh, hai vị chuyên gia uy tín chuyên khoa não của bệnh viện nhân dân tỉnh được điều đến bệnh viện trung tâm thành phố, tham gia chẩn đoán bệnh cho Lương Thần. Nhưng khi đối mặt với kết quả kiểm tra mâu thuẫn lẫn nhau, hai vị chuyên gia khoa não có tiếng này cũng phải vò đầu bứt tai.
Không biết qua bao lâu, Lương Thần mở mắt. Dựa vào màu trắng toát của trần nhà và mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, hắn dễ dàng nhận ra mình đang ở đâu. Ngay trong tầm mắt là gương mặt thanh nhã tuyệt đỉnh của Diệp Thanh Oánh. Đôi mắt đẹp đang khép hờ, hơi thở đều đều. Biểu hiện cho thấy rõ ràng cô gái đang tựa vào thành giường bệnh ngủ mê mệt. Ngoài ra trong phòng chăm sóc đặc biệt này, còn có bóng dáng hai thân hình mềm mại đang nằm trên salon.
Đầu Lương Thần chợt giật giật, ngay lập tức một cơn đau kéo đến khiến thiếu chút nữa hắn phát ra tiếng kêu rên rỉ. Hít nhẹ một hơi, hắn chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy ngoại trừ vết thương ngay đầu thấy hơi đau ra, còn lại cũng không có gì khác thường. Một cảm giác hưng phấn vì biết mình từ cõi chết trở về lan tỏa khắp toàn thân hắn. Cảm tạ Phật tổ! Cảm tạ Thượng đế! Cảm tạ các vị thần tiên! Thế là hắn chưa chết!
Dường như có cảm ứng, mí mắt Diệp Thanh Oánh đang ngủ say chợt giật giật, rồi từ từ mở ra, ngay lập tức chạm vào ánh mắt dịu dàng tràn đầy thương cảm của Lương Thần.
A! Diệp Thanh Oánh phát ra một tiếng kêu vui mừng khe khẽ, vội ngồi bật dậy, chăm chú nhìn hắn chừng năm giây rồi đột ngột ngã nhào vào lồng ngực hắn. Hai cánh tay cô ôm chặt lấy cổ hắn, vòng ôm chặt tưởng không thở nổi, dường như sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay thì hắn sẽ bay đi mất.
Gần như đồng thời, Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh đang nằm trên sa – lon vội vàng lao đến, biểu hiện mừng rỡ vô cùng, không hẹn mà cùng nhìn vào vết băng bên phía đầu trái của Lương Thần.
– Cũng ôm một cái chứ?
Lương Thần nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh, trong lòng tràn đầy cảm động, cười cười giang tay ra.
Hai bóng hình xinh đẹp, một bên trái một bên phải liền bước tới một bước, cùng với Diệp Thanh Oánh tạo thành một vòng ôm chặt quanh cổ Lương Thần. Thân thể Lương Thần cứng đờ, vừa rồi hắn chỉ nói đùa cho vui, không ngờ Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh lại cùng bước đến, ôm hắn một cách thân mật như thế.
Cái ôm kéo dài chừng ba mươi giây. Mấy người rõ ràng có thể nghe thấy hơi thở dồn dập và cảm nhận được nhịp trái tim đang đập liên hồi của nhau. Không ai cảm thấy hành động này là bất thường. Ba người Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đều rất tự nhiên cho rằng, chỉ có thông qua cái ôm này thì mới biểu đạt được tình cảm thực sự trong thế giới nội tâm của họ. Người thanh niên này từ cõi chết trở về, khiến tất cả sự rụt rè của phụ nữ đều sớm bị ném đi hết. Trong một đêm Lương Thần hôn mê, ba người họ trong lòng chỉ tâm niệm một điều, chỉ cần Lương Thần còn sống thì các cái khác đều chẳng là gì cả.
Mặc dù có chút lưu luyến, nhưng cái ôm cuối cùng cũng phải chấm dứt. Vương Phỉ Hạm bỗng nhớ ra cái gì đó, vội nói:
– Để mẹ đi gọi bác sĩ.
Nói rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh mỗi người một bên ngồi cạnh Lương Thần, ánh mắt thân thiết nhìn hắn.
– Cảm giác thế nào? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?
Diệp Thanh Oánh dùng mấy ngón tay nhỏ nhắn mềm mại vuốt nhẹ lên trán Lương Thần, dịu dàng hỏi.
– Không có, chỉ có miệng vết thương thấy hơi đau.
Lương Thần cười đáp. Ánh mắt hắn quét qua quét lại trên gương mặt của Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, trong lòng có chút phức tạp nghĩ, sau này rốt cuộc sẽ đối mặt với tấm chân tình không thể giải quyết rõ ràng này như thế nào?
Diệp Tử Thanh hiện tại không muốn nghĩ nhiều như vậy. Cô chỉ có một hy vọng là Lương Thần mau chóng hồi phục khỏe mạnh. Cô thật sự không muốn lại phải đối mặt với sự sợ hãi này. Sự sợ hãi nhức nhối trong lòng khi nghe nói sinh mạng Lương Thần đang gặp nguy hiểm. Cô biết, hiện tại cô không thể nào chịu đựng được nếu như Lương Thần ra đi.
Vài phút sau, bốn, năm chuyên gia não cùng với bác sĩ chủ nhiệm khoa đi đến. Từ những gì đã trải qua và sau kết quả kiểm tra cộng hưởng từ đến nay, bất cứ biến chuyển không có gì rõ ràng của Lương Thần cũng khiến bọn họ hết sức chú ý.
Hai vị chuyên gia uy tín tỉ mỉ hỏi Lương Thần có thấy bình thường không? Có đau đầu, nôn mửa, choáng váng không? Hoặc có hiện tượng tầm mắt mơ hồ, nhìn không rõ, nghe không rõ không? Cảm thấy có chút bất ngờ, Lương Thần nhất nhất lắc đầu. Hắn cảm thấy hoàn toàn ổn, chỉ có một điều khác thường, đó là sau khi sử dụng năng lực đặc biệt quá hai lần liên tục, sẽ xuất hiện hiện tượng đau đầu bất thường. Nhưng đây lại là bí mật không thể nói ra, hơn nữa với tình hình này, hắn đã vi phạm nguyên tắc một ngày chỉ sử dụng năng lực đặc biệt nhiều nhất là hai lần.
Nghe Lương Thần trả lời, nhóm chuyên gia ngơ ngác nhìn nhau. Nếu xét theo tình hình trước mắt thì bề ngoài người này đúng là rất bình thường. Nhưng vẫn theo nguyên tắc cẩn thận, nhóm chuyên gia lại cho Lương Thần đi kiểm tra cộng hưởng từ. Kết quả đạt được vẫn hoàn toàn mâu thuẫn. Cuối cùng, nhóm chuyên gia vạn bất đắc dĩ phải đưa ra phương án: Một là phải tiến hành kiểm tra định kỳ, hai là phải chú ý bồi bổ gan thận, dùng thuốc đông y bổ não kháng u.
Đây là biện pháp cũ, nhưng đồng thời cũng là biện pháp duy nhất khả dĩ có thể thực hiện. Mà đối với kết quả này, người bệnh là Lương Thần lại không được biết gì cả. Ngoại trừ một số ít lãnh đạo ra, chỉ có vài người nữa biết là Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh.
– Đối với vết ngoại thương nhẹ như vậy, sao phải nghiêm trọng thế?
Sau hơn nửa ngày đi đi lại lại kiểm tra, Lương Thần khi quay về giường bệnh rầu rĩ nói. Cái việc kiểm tra cộng hưởng từ kia hắn quả thực có chút không quen. Nghe tiếng máy móc ong ong thực sự khiến người ta bực bội.
– Kiểm tra tỉ mỉ một chút cũng có gì là không tốt đâu.
Trong đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm hiện lên vẻ lo lắng, nhưng gương mặt lại mỉm cười, nói:
– Cháu lần này là có công lớn, các vị lãnh đạo tỉnh và thành phố đặc biệt chú ý. Cho nên các vị bác sĩ ở bệnh viện này không dám qua loa.
Lý do này Lương Thần có thể chấp nhận được, bởi lần trước hắn cũng đã từng trải qua rồi, vì thế cười nói:
– Cô nói cũng đúng, chỉ có điều cháu thấy không quen, cứ như thể cháu mắc bệnh nan y vậy.
– Không được nói bậy.
Đôi mắt của Diệp Thanh Oánh bỗng nhiên đỏ lên, vội vàng giơ tay ngăn miệng Lương Thần.
– Mau nhổ nước bọt đi, nói câu: “Nói bậy không linh nghiệm, nói bậy không linh nghiệm”.
Diệp Tử Thanh cũng nóng nảy giơ tay đẩy nhẹ ngực Lương Thần.
– Nói bậy không linh nghiệm, nói bậy không linh nghiệm.
Lương Thần nhìn thái độ nghiêm túc của hai chị em Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, không biết nên khóc hay nên cười đành nhổ hai cái. Hắn cảm thấy hai chị em hơi quá mức nhạy cảm, nhưng cười cũng không dám cười, tuy vậy lại rất thích thú hưởng thụ sự quan tâm của hai cô.
– Đói bụng chưa? Cô đi mua đồ ăn sáng cho cháu nhé.
Vương Phỉ Hạm dịu dàng nói một câu, sau đó đứng dậy đi ra phía cửa phòng. Nhưng bà vừa đi tới cửa, bỗng thấy cửa phòng kêu “két” một tiếng rồi bị đẩy bật ra. Một người đàn ông đầu bạc ngồi trên xe lăn hiện ra trong tầm mắt của bà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường quan lộ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/04/2024 03:52 (GMT+7) |