Ngồi trên xe buýt lúc này Đại Vũ không ngừng hồi tưởng lại vẻ đẹp của người con gái ban chiều. Mái tóc, gương mặt, thân hình đặc biệt là ánh mắt băng lãnh ấy. Ánh mắt ấy làm cho Đại Vũ phải rợn lên từng miếng da gà, nhưng Đại Vũ trong lòng mình tại sao lúc đó lại có một cảm giác rất khó diễn tả, chính bản thân nó cũng không hiểu nổi. Tuy là ánh mắt băng lãnh nhưng muốn nó chỉ nhìn một mình mình, bản thân dù bị thiệt vẫn muốn bảo vệ nó, muốn chinh phục nó, muốn nó phải cúi đầu quy phục mình. “Cái này gọi là Say Nắng trong truyền thuyết đó sao?” – Vũ mỉm cười thầm nói. Bỗng một thằng Đại Vũ bé tí có 2 cánh trắng thiên sứ, trên đầu có một vòng hào quang phát sáng ngồi bên vai phải Đại Vũ lên tiếng:
– Đừng mơ tưởng nữa Vũ con, nàng và con ở vị trí 2 cực cách nhau một vòng trái đất, làm sao có chuyện nàng sẽ “đổ” con được?
Rồi bên vai trái lại xuất hiện thêm một thằng Đại Vũ trên đầu có cặp sừng dê, miệng có răng nanh, mông thì có một cái đuôi hình tam giác ngoe nguẩy không ngừng, nó quát to:
– Thằng ngu này, đã là đàn ông thấy gái mà không nổi máu dê thì làm bê đê cho rồi, chưa ra trận mà đã tự nhận thua có đáng mặt nam nhi không?
– Thôi thôi “bạn” ơi, bạn không thấy sao? Người ta là tiểu thư nhà giàu đó, bố làm quan to, có vệ sĩ riêng, xe hơi đưa rước đi học thôi cũng đã hơn 2 tỷ, bạn nghĩ người ta có để bạn vào mắt không?
– Ô hay cái thằng này, bộ không để vào mắt là không thể làm gì à? Người ta không nhìn mình thì mình phải xuất hiện trước người ta nhiều lên là nó nhìn, trừ khi nó mù.
– Hồ ngôn loạn ngữ, như vậy mà cũng nói cho được, không có nữa điểm thực tế, ngu ngốc!
– Thằng tó này, mày nói ai ngu? Tao liều với mày… gruuu.
Thằng Đại Vũ Devil nhào vô thằng Đại Vũ Angle tung quyền tung cước tới tấp, thế là một trận ẩu đả “công nghệ thực tế ảo” diễn ra trước mắt Đại Vũ. Ban đầu nó im lặng để lắng nghe chứ để mà rước thêm nhức đầu như bây giờ thì nó đâu muốn, Vũ nó lấy tay vả vả vào khoảng không trước mặt nó miệng thì chửi: “Con mẹ nó! Biến cho lẹ à 2 thằng cô hồn, mother fucking shit bitch…”. Hành động này của Đại Vũ thật ra nó không muốn làm mà tự bản thân nó đang nhập tâm mà thôi, nhưng nó đâu biết rằng khi lọt vào mắt người xung quanh thì lại thành việc khác chứ. Có một cặp nam nữ ngồi ghế hàng ngang bên cạnh Đại Vũ cũng vừa thấy hành động khác thường đó, người nữ run rẩy nói:
– Ông xã, e sợ quá à, thằng nhóc kia bị ma nhập hả ôxa?
– A không biết nữa, thôi e đừng sợ nữa có anh đây mà, còn 2 – 3 trạm nữa mình xuống rồi. – Người thanh niên bình tĩnh trấn an bạn gái mình nhưng thật ra trong quần trứng cút cũng đánh loto được mấy vòng rồi.
Ở băng ghế phía sau có một ông cụ cũng thấy được cảnh vừa rồi, ổng chỉ than thầm: “Còn trẻ thế đã đua đòi cắn kẹo hít ke, bây giờ thì ngáo rồi, aizz thiệt là buồn cho một thế hệ mà!!!”.
Cuối cùng xe buýt cũng đến trạm gần nhà Đại Vũ, nó lủi thủi bước đi trên con đường nhỏ quen thuộc hướng về nhà mình. Cách nhà một đoạn vài trăm mét Đại Vũ thấy trước sân nhà mình dựng 2 chiếc xe máy lạ, nó thầm nghĩ nếu may mắn thì là khách còn nếu xui xẻo thì là… chủ nợ. Nhưng mà đời thì có mấy lúc được như mong muốn? Khi gần bước vào cửa nó đã nghe thấy một giọng phụ nữ khoảng trung niên có hơn mười phần chanh chua:
– Sao? Hôm nay lại khất á, đã 3 ngày rồi đó em, vay có 30 triệu mà mỗi ngày góp có 1 triệu là may lắm rồi đó, em thấy có ai cho vay mà tốt như chị không?
– Dạ, mấy bữa rày hàng bán hơi chậm, em cũng gắng lắm rồi chị Vân ơi, mong chị thông cảm cho e, chị gắng giúp e thêm hôm nữa, em sẽ gửi chị đủ tiền góp của 4 hôm có được không chị?
– Xía, tiền ba hôm còn chưa góp được mà đòi ngày mai góp tiền cho 4 hôm, nhưng cái này là em nói đó nhé, ngày mai mà không có thì đừng có trách bà chị này không biết tốt xấu đấy…
– Dạ, cảm ơn chị Vân, hôm nay ba thằng Vũ vừa giao xong đơn hàng, bây giờ ảnh đi bàn giao công việc với họ, chắc chắn ngày mai e sẽ gửi cho chị mà.
– Ừm dậy được, chị tin em, làm người thì phải có uy tín e biết không chứ cứ dài dòng như vậy thì chỗ chị e mình cũng khó giải quyết. Thằng Tí được rồi về nhà tao trước lát tao gửi tiền.
Người phụ nữ trung niên tên Vân sau khi ra lệnh cho thằng Tí thì mụ cũng nghênh ngang bỏ đi, vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp Vũ đứng ngoài nãy giờ mụ nói:
– Vũ mới đi học về hả con, gắng học hành cho giỏi phụ giúp cha mẹ nha con, làm người thì phải biết giữ chữ tín chứ đừng như cha mẹ con nhé.
Nói xong mụ cùng thằng Tí mỗi người lên một xe bỏ đi, trong lòng Vũ trống rỗng một mảnh không biết là tâm trạng gì, mà có đi nữa thì phải nói gì đây chứ? Giận dữ sao? Nhục nhã sao? Người ta nói ra những lời như là dạy dỗ nó nhưng thật ra là chửi cha mắng mẹ nó, nó phải cảm ơn hay là chửi lại đây, Người ta nói đúng mà? Nó cảm thấy nhục nhã buồn tuổi là một nhưng cảm giác vô lực, đáng thương cho cha mẹ nó là mười…
Với đôi mắt phũ một tầng sương mờ cùng sống mũi cay cay nó bước vào nhà, mẹ nó – người phụ nữ đang ngồi ở bàn làm việc với hai tay đang day day huyệt thái dương, mắt nhắm nghiền như đang tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi để nghỉ ngơi. Cảm nhận được tiếng bước chân đến gần mẹ nó mở mắt cố nặn ra một nụ cười:
– Con trai về rồi đó hả?
– Dạ thưa mẹ con mới về.
– Ừm mẹ nấu sẵn đồ ăn rồi đó, con tranh thủ ăn cơm đi rồi giao giúp mẹ hai bao bạc đạn đó nhé.
– Dạ con biết rồi mẹ.
– Tranh thủ con nhé, về sớm tối còn học bài đó.
Đại Vũ chỉ im lặng đáp ứng từng yêu cầu của mẹ nó, nó không muốn làm cho mẹ nó phải lo nghĩ thêm điều gì nữa. Vũ thấy được gương mặt mẹ mình tuy cười nhưng không thể giấu đi vẻ mệt mỏi, trong tâm nó thầm hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ để mẹ mình như thế này nữa.
Khác xa với khu dân cư đông đúc quận Bình Thạnh nơi Đại Vũ sống, thì quận 7 lại thưa thớt và yên ắng. Tuy những trung tâm mua sắm lớn vẫn không ít người qua kẻ lại nhưng càng sâu vô những khu biệt lập cao bây giờ chỉ là những mảnh không gian tĩnh mịch. Khu biệt lập Phú Mỹ có thể là ví dụ điển hình, nơi đây tập trung những căn biệt thự, villa hiện đại, uy nga diễm lệ bậc nhất tại đất Sài Thành này. Đương nhiên chủ nhân của nó không phải loại tỷ phú thì cũng thuộc quan chức cấp cao nhà nước, không biết ngoài kia bao nhiêu bà con còn nghèo đói sẽ nghĩ gì khi biết đây là nhà của các cán bộ luôn tung hô khẩu hiệu: “Vì Nước – Vì Dân” đây sao?
Một căn villa à không một tòa villa nằm ở giữa khu biệt lập với một cánh cổng sắt cao 3m nổi bật hẳn so với những căn biệt thự, villa khác. Mỗi bên trên bề mặt 2 cánh cổng sắt là trạm trổ 2 cái đầu rồng hung hãn đang trừng mắt nhìn về phía đối diện, làm cho người khác khi nhìn vào cảm thấy được sự uy quyền từ nó. Chưa hết 2 bên là 2 bức tượng Kỳ Lân cao khoảng 2 thước được tạc bằng đá granite (đá hoa cương) màu trắng ngồi chễm chệ nhưng không kém phần uy nghiêm như trấn giữ cho tòa villa này. Bên trong từ sân vườn cho đến nội thất thì không còn gì phải bàn, chỉ có thể cảm thán tuyệt tác trong tuyệt tác.
Sàn nhà toàn bộ được lát bằng gỗ lim làm cho cả gian nhà bao phủ một màu nâu đỏ trông rất sang trọng. Nhưng thu hút sự chú ý nhất không phải là các vật dụng trang trí xa hoa đắt tiền mà là các bộ đồ gỗ đang hiện hữu nơi đây. Một bộ phản gỗ dài gần 2 thước với bề mặt láng bóng cùng các hoa văn điêu khắc rồng phượng làm tôn lên vẻ bề thế của nó.
Chính diện là một bệ thờ thần tài ông địa to đùng cùng các tượng ba ông Phước, Lộc, Thọ được đặt bên trên cùng tượng Thiềm Thừ được đặt giữa. Tất cả đương nhiên đều bằng gỗ nhưng đặc biệt là đều đặc ruột và không dưới ba mươi kí. Chưa hết 2 bên vị trí trái phải ông Thần Tài Ông Địa còn có 2 con hổ bằng vàng rồng to chừng một nắm tay con người.
Xung quanh còn có các bộ lục bình, bộ bàn ghế, kệ sách hoặc cho tới cái đồng hồ quả lắc cũng đều bằng gỗ quý giá, có thể nói chủ nhân tòa villa này có một niềm đam mê to lớn đối với việc chơi đồ gỗ. Tưởng chừng được sống trong một khuôn cảnh như thế sẽ đem lại cho con người sự hạnh phúc, ấm áp trong phú quý giàu sang, nhưng không toà villa lúc nào cũng bao trùm một bầu không khí lạnh lẽo thiếu đi sức sống.
Trong một căn phòng rộng lớn không kém phần sang trọng, khác hoàn toàn về lối bài trí Á Đông của toà nhà thì bài trí căn phòng này thiên về sự hiện đại trẻ trung của Tây Âu. Ở một góc phòng, những ngón tay búp măng thon dài điêu luyện gõ lên từng phím đàn, tiếng đàn dương cầm dồn dập nhưng lại tạo cho người nghe cảm giác bình yên thư thái, giai điệu cứ thế lan khắp một khuôn phòng. Những ngón tay xinh đẹp đó còn ai khác ngoài Bảo Ngọc kia chứ, nàng ngồi đó say sưa đánh đàn như một nghệ sĩ dương cầm thực thụ.
Bảo Ngọc thật sự ra là con lai ba dòng máu Nhật – Việt – Hoa, ba nàng là người Việt gốc Hoa, còn mẹ nàng là người Nhật chính thống. Ba nàng vô tình gặp mẹ nàng ở Tokyo trong một chuyến đi công tác của ông, “ngã gục” trước sắc đẹp của mẹ nàng nên ba nàng không ngại ngăn cách ngôn ngữ mà dùng hết khả năng bày tỏ với bà. Cảm động trước tình cảm của ông, từ đó hai người đến với nhau.
Nhưng rồi năm nàng 12 tuổi mẹ nàng vì tai nạn mà bỏ nàng ra đi trước sự đau đớn của cả gia đình. Tưởng chừng ba nàng sẽ ở vậy chăm sóc nàng, một lòng chung thuỷ với người mẹ quá cố nhưng ông đã làm nàng thất vọng. 2 năm sau khi tai nạn bà xảy ra thì nàng biết ông đã có một đứa con trai bên ngoài với người đàn bà khác, tình cảm của nàng dành cho ba từ đó dần xa cách, còn ba nàng vì cảm thấy có lỗi với nàng mà càng yêu thương chiều chuộng nàng hơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cuộc đời lớn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex học sinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/12/2018 12:29 (GMT+7) |