“Lữ tướng quân, ngươi dùng tính mạng một người đổi lấy sinh mệnh mấy vạn binh sĩ Tây Lương, lại cứu được bách tính toàn thành Từ Châu, chẳng lẽ còn không đủ vĩ đại sao?”
Lữ Bố nghe xong động dung, nhưng lại có vẻ mất mát cười khổ nói:
“Vậy có ích lợi gì? Nữ nhân ta yêu nhất cũng không bảo vệ được, còn trở thành tên gia nô ba họ bị thế nhân thóa mạ…”
Lúc này Lý mặt rỗ và Đầu Trọc đã bắt được Cao Nhị Hổ từ trên lầu xuống, Cao Nhị Hổ trên người còn khoác áo mưa, nhìn thấy Lữ Bố thì quỳ xuống, rơi lệ nói:
“Ôn Hầu, tiểu nhân không thể cứu ngài ra, xin thứ lỗi a!”
Tôi thấy một màn này, tự đáy lòng bội phục Cao gia trung nghĩa, chẳng trách đến bây giờ Cao Nhị Hổ vẫn đối với Lữ Bố trung tâm cảnh cảnh (hết mực trung thành). Lữ Bố nhìn Cao Nhị Hổ, trong mắt tràn đầy thương tiếc của trưởng bối với vãn bối. Tôi biết đã đến lúc, lại thi lễ với Lữ Bố lần nữa, sau đó nói với Cao Nhị Hổ:
“Nhị Hổ, lịch sử đã qua đi hơn 2000 năm, triều Hán cũng đã không còn, mọi người còn có ân oán gì đáng nói đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn Lữ tướng quân giết sạch hậu nhân mấy nhà đó sao?”
Có giết cũng giết được hết sao?
Cao Nhị Hổ cúi đầu không dám nhìn chúng tôi. Tôi hiểu hắn đã biết sai rồi, cũng không làm khó hắn, bảo hắn trấn an Lữ Bố, đừng để lại mầm tai họa. Sau đó chúng tôi tới từ đường Hầu gia, nói với Hầu Thành rằng Lữ Bố đã đáp ứng cùng hắn nói chuyện, Hầu Thành sau khi nghe xong ngây ngẩn cả người, rồi lại thất thanh khóc rống.
“Hơn 2000 năm, chúa công rốt cuộc đã chịu tha thứ cho ta! Bản tướng quân cảm ơn các ngươi.”
Hầu Thành lại chỉ vào cái rương nói:
“Trong rương chính là binh khí ta dùng lúc sinh thời, vẫn luôn truyền thừa tới nay, nếu ngươi giúp ta, món binh khí này sẽ tặng cho ngươi! Dù sao ta cũng không dùng được nữa.”
Nói xong hắn vung tay, nắp rương mở ra, bên trong lộ ra hai đạo hàn quang. Lý mặt rỗ lấy ra thì thấy, đó là hai cây thiết phủ (rìu sắt) ngân quang lấp lánh, trên cán có khắc mãnh hổ xuống núi mạ vàng. Tôi sợ run lên, thầm nói Hầu Thành quả không hổ là một trong bát kiện tướng thủ hạ của Lữ Bố, binh khí quả là trâu bò!
Dù sao tôi đối với Hầu Thành cũng không có hảo cảm, cũng không thèm khiêm tốn, trực tiếp bảo Lý mặt rỗ đưa thiết phủ lên xe. Cái rương khẳng định cũng đáng tiền, nhưng tôi nghĩ đến nó là món đồ cổ cuối cùng của Hầu gia, nên để cho người ta giữ lại. Khi trở về tôi cố ý bảo Đầu Trọc đến một vũ trường khác gọi một vũ nữ xinh đẹp tới, Điêu Thuyền xuất thân ca cơ, kỳ thật so với vũ nữ trong hộp đêm là cùng một loại.
Khi tôi bảo cô ta giả trang làm Điêu Thuyền nói chuyện với hồn phách Lữ Bố thì cô ta lập tức choáng váng, kiên quyết không đồng ý, còn nói không muốn kiếm tiền mà mất mạng oan.
“Lữ Bố sẽ không làm hại ngươi, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là Điêu Thuyền! Hơn nữa hắn cũng biết Điêu Thuyền đã chết, giờ là đang bảo ngươi giúp hắn, để hắn có thể an giấc ngàn thu, làm ơn đi!”
Tôi nói rất chân thành, nhưng đối phương vẫn quyết tuyệt.
Đầu Trọc trực tiếp lấy súng ra nhắm vào đầu cô ta, nổi giận đùng đùng nói:
“Còn dám ra điều kiện với ta, có tin ta giết cả nhà ngươi không!”
Cô ta sợ hãi, ánh mắt cầu cứu hướng về phía tôi. Tôi chỉ vờ như không thấy, nhìn qua một bên, cô ta thật sự hết cách đành phải đồng ý. Lúc sau tôi search trên mạng thông tin chính sử về Lữ Bố, tổng hợp thành một cái hồ sơ.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, trong lòng tôi đột nhiên trống rỗng, sau khi Lý mặt rỗ lấy được hai thanh thiết phủ rốt cuộc đã khôi phục bản sắc tham tiền, cười hề hề vỗ vỗ lên mặt tôi, hỏi tôi đang nghĩ gì.
“Ta chỉ cảm thấy sự tình quá đơn giản, lần này chúng ta cơ bản không gặp phải nguy hiểm gì…”
Tôi nói.
“Nếu không phải ta và Đầu Trọc liều mạng giúp ngươi, ngươi đã sớm bị Lữ Bố làm thịt, vậy còn chưa tính là nguy hiểm?”
Lý mặt rỗ mắng. Tôi gật đầu, Lý mặt rỗ nói không sai, có lẽ thật sự tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Danh tiếng của Lữ Bố trong lịch sử quá kém, tôi sợ hắn đột nhiên trở mặt mà xuống tay với chúng tôi, nên đã vẽ rất nhiều linh phù phát cho mọi người, sau đó còn nhờ Đầu Trọc đi mua giúp một thanh kiếm. Hắn là xã hội đen, mua đao kiếm chẳng khó khăn gì. Lúc trước đã học Nhất Sơ chú ngữ thỉnh kiếm tiên Lữ Động Tân, nếu Lữ Bố trở mặt, tới lúc bất đắc dĩ tôi sẽ thỉnh kiếm tiên tới giúp. Thời gian từng chút một qua đi, sắc trời cũng càng lúc càng u ám…
Rất nhanh đã đến giờ Tý, vôi khô đi đóng thành đống cứng, Đầu Trọc phải mời máy công nhân đến đập ra. Đây là lúc tôi lo lắng nhất, sợ Lữ Bố đột nhiên độc ác đại khai sát giới. Cũng may hắn từ đầu đến cuối đều rất an phận, đến khi công nhân rời đi, hắn mới nương theo âm phong xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“Đa tạ Lữ tướng quân.”
Tôi nói xong lui về sau vài bước, bảo vũ nữ đóng vai Điêu Thuyền đi tới, sau đó liếc mắt ý bảo mọi người lui lại tránh vào trong góc.
Cô gái kia theo lời tôi dặn, liếc mắt đưa tình mở miệng:
“Tướng quân, xa cách ngàn năm, Thuyền Nhi cuối cùng đã được nhìn thấy ngài.”
Dù sao cũng là một ca cơ, thanh âm cô ta rất dụ hoặc, hơn nữa tôi cho cô ta mặc phục sức Hán triều, vừa nhìn đã có vẻ ngoài quen thuộc của Điêu Thuyền.
“Nương tử, Phụng Tiên vô năng, làm nàng chịu khổ!”
Lữ Bố nói xong, thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cái quỳ này làm tôi cảm giác mặt đất cũng rung lên một chút.
Lý mặt rỗ và Đầu Trọc cũng đều cả kinh há to miệng, vẫn biết Lữ Bố yêu Điêu Thuyền, nhưng không ai ngờ Lữ Bố sẽ quỳ xuống. Phải biết rằng ở thời Hán nữ nhân không có xã hội địa vị gì, cho nên mới có câu: “Huynh đệ như thủ túc, thê tử như y phục” (anh em như chân tay, vợ con như quần áo). Ả ca cơ có lẽ bị Lữ Bố làm cảm động, đã thật sự rớt nước mắt, xông tới muốn nhào vào lòng Lữ Bố, ai ngờ lại nhào vào khoảng trống. Lữ Bố muốn ôm cô ta cũng thất bại, rốt cuộc hắn chỉ là âm linh, nghiêm khắc mà nói thì còn không được tính là hồn phách.
Lữ Bố hai tay mở ra sửng sốt cả nửa ngày, sau đó bình tĩnh nói:
“Ta biết ngươi không phải là Thuyền Nhi của ta, Thuyền Nhi đã chết rồi. Ngươi đi đi! Cảm ơn ngươi đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện này.”
Tôi nghe xong trong lòng chua xót, thì ra Lữ Bố vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Điêu Thuyền, cho nên muốn quỳ xuống trước mặt cô ta để biểu đạt nội tâm áy náy. Sau khi ả ca cơ rời đi, tôi mau chóng tiến lên, đưa tờ giấy đã chuẩn bị cho Cao Nhị Hổ, bảo hắn đọc lên.
“Lữ Bố, tự Phụng Tiên, đệ nhất mãnh tướng thời Đông Hán! Từng tru sát quốc tặc Đổng Trác, được triều đình phong là Ôn Hầu, có công với xã tắc. Sau lại bắn kích Viên môn, ngăn trở một trường sinh linh đồ thán. Mà Lữ Bố và Điêu Thuyền, càng là giai thoại anh hùng xứng với mỹ nhân, truyền tụng lâu dài…”
Cao Nhị Hổ cũng cảm động mà đọc lên.
Lữ Bố nghe hết tất cả, gương mặt từ đờ đẫn đã trở nên cảm động, thậm chí còn rơi lệ, đến cuối cùng thì khôi phục bản sắc anh hùng, cười ha ha hỏi Cao Nhị Hổ những điều đó có phải là thật không?
“Bẩm Ôn Hầu, đó đều là sự thật. Tuy rằng cũng có người mắng ngài, nhưng nhân vô thập toàn, ngài tự hỏi lòng không thẹn là được!”
Cao Nhị Hổ bình tĩnh nói, tôi nghe xong trong lòng nhảy lên, bởi vì tôi đã yêu cầu hắn chỉ nói đó là sự thật thôi, hắn lại thêm vào một câu cuối! Lữ Bố tính cách thế nào, rất có khả năng nghe xong sẽ bạo nộ.
Tôi theo bản năng nắm chặt Âm Dương Tán chuẩn bị liều mạng, ai ngờ Lữ Bố không những không tức giận, ngược lại còn ngửa đầu cuồng tiếu.
“Hay cho một câu hỏi lòng không thẹn, không hổ là nam nhi Tịnh Châu ta!”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Lữ Bố cũng không bất cận nhân tình (không theo thói thường) như sách viết. Chỉ còn chuyện của Hầu Thành là chưa giải quyết, tôi hỏi Lữ Bố đã chuẩn bị để gặp Hầu Thành chưa.
“Ta là chủ của hắn, há có thể chờ hắn?”
Lữ Bố hừ lạnh một tiếng, sau đó vẫy tay áo trở vào trong hố.
Tôi biết hắn muốn để Hầu Thành tới cầu kiến hắn, liền bảo Lý mặt rỗ thả âm linh Hầu Thành ra. Lý mặt rỗ gật đầu, nhanh chóng ra xe lấy cặp thiết phủ, âm linh Hầu Thành đang bám vào đó. Khi vào đại sảnh, không chờ tôi mở miệng, Hầu Thành đã vèo một tiếng từ trong thiết phủ chui ra, hắn ngó trái ngó phải, cuối cùng nhìn vào hố. Sau đó đi về phía trước vài bước, thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, tê tâm liệt phế khóc lớn:
“Tội thần Hầu Thành bái kiến chúa công!”
“Chúng ta ra ngoài đi.”
Tôi nói với Lý mặt rỗ và Đầu Trọc. Nói thế nào bọn họ cũng là cổ nhân, không tiện đứng đó nhưng khi tôi đang bước đi, trong bóng đêm đột nhiên lấp lóe kim quang chói mắt, tôi còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hầu Thành. Tôi ý thức được có chuyện không hay, mau chóng xoay người thình lình phát hiện một cây đại kích toàn thân kim quang cắm vào thân thể Hầu Thành, sức mạnh to lớn đã trực tiếp đóng đinh Hầu Thành trên tường.
Trong lúc nhất thời tôi ngây dại, bị quang mang của Phương Thiên Họa Kích hấp dẫn. Chỉ thấy cây kích nhanh chóng xoay tròn, Hầu Thành thảm thiết kêu càng lúc càng lớn, cuối cùng run rẩy, hóa thành một tia khói đen tiêu tán. Ngay sau đó ầm một tiếng Phương Thiên Họa Kích dừng trên mặt đất.
“Không phải đã nói sẽ bình tĩnh nói chuyện sao? Sao lại động thủ rồi.”
Lý mặt rỗ có chút ngây ngốc hỏi.
“Bất luận Hầu Thành giảo biện thế nào, hắn phản bội Lữ Bố vẫn là sự thật. Lữ Bố có thể để chúng ta siêu độ, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hầu Thành!”
Tôi lẩm bẩm nói, Lý mặt rỗ nghe xong thì sửng sốt, trừng mắt hỏi tôi, có phải tôi đã sớm đoán trước được tất cả đúng không?
“Không sai!”
Tôi cười lạnh thừa nhận, Lữ Bố sở dĩ đáp ứng tôi, là bởi vì tôi đã lặng lẽ giao dịch với hắn. Giao dịch đó chính là tôi lừa Hầu Thành đến trước mặt hắn, chỉ cần có thể giết được Hầu Thành, Lữ Bố sẽ cam nguyện rời đi.
“Trương gia tiểu ca, con mẹ nó ngươi…”
Lý mặt rỗ vung quyền muốn đánh lên mặt tôi, cuối cùng lại không thể hạ xuống, hắn thở dài nói…
“Ngươi đã thay đổi, không phải là Trương Cửu Lân thiên chân thiện lương mà ta biết.”
“Ta chỉ không muốn để Như Tuyết sinh con ra mà không có cha, cũng không muốn để Tiểu Nguyệt mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngươi cho rằng bằng vào chúng ta có thể đấu với chiến thần Lữ Bố?”
Tôi quát Lý mặt rỗ. Hắn ngây ngẩn cả người, im lặng một lúc, sau đó hai chúng tôi không hẹn mà cùng nở nụ cười. Lữ Bố đi rồi, để lại Phương Thiên Họa Kích, hơn nữa còn có Hổ Đầu Song Phủ của Hầu Thành, chúng tôi đã có được hai món cổ vật.
Không bao lâu sau đã có người sưu tập binh khí cổ tìm tới cửa, cuối cùng tôi bán Hổ Đầu Song Phủ với giá 300 vạn. Còn Phương Thiên Họa Kích, tôi tạm thời không có dự định bán đi, không chỉ vì Phương Thiên Họa Kích thiên hạ vô song, mà quan trọng hơn là mỗi khi tôi nhìn nó sẽ lại nhớ tới đoạn ân oán hơn ngàn năm này. Ai! Mặc kệ là ân cũng tốt, oán cũng được, thời gian trôi qua, nên quên thì tóm lại vẫn phải quên. Nhưng giai thoại về Lữ Bố và Điêu Thuyền lại là vĩnh hằng. Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |