Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Đạo mộ bút ký – Quyển 4 » Phần 14

Đạo mộ bút ký - Quyển 4

Phần 14

Bốn phía yên tĩnh dọa người, phong đăng được đưa tới đặt một bên vách đá, tăng mạnh độ sáng, ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên vách tường bên kia, làm cho người ta có một loại cảm giác xa xưa thần bí.

Vẻ đẹp của bích hoa vô cùng tiên diễm, màu đỏ cùng với màu máu tươi giống nhau, ở lưng chừng nguồn sáng chiếu lên, dần hiện ra ngọc lưu ly quang sáng rọi, nhìn như khối nham thạch hoàn chỉnh đang rỉ máu, bức bích họa ở dưới chỉ được che dấu bằng một lớp màu mà đạt đến trạng thái bảo tồn như thế này, thật sự là bất khả tư nghị.

Nhưng mà điều khiến chúng tôi kinh ngạc hơn cả, là nội dung bích họa, tôi rất khó dùng lời nói mà diễn tả được rốt cuộc là nó biểu đạt cái gì, bích hoạ chia làm hai bộ phận, kể hai câu chuyện khác biệt, nhưng khi hợp cùng một chỗ, lại thành một chỉnh thể đầy đủ, có thể nói là mỹ luân mỹ huyễn.

Hoa Hòa Thượng xem đến ánh mắt tỏa sáng, lẩm bẩm: “Đây là cảnh tượng cuộc chiến giữa Đông Hạ Vạn Nô hoàng đế với người Mông Cổ, ngươi xem vị này, vị này hẳn chính là ngài Vạn Nô vương trong truyền thuyết chiến tranh diệt quốc của nhà Đông Hạ”

Kiến thức lịch sử của tôi với nhà Đông Hạ vô cùng thiếu sót, những người khác hiển nhiên cũng không tinh thông, không ai nói gì, nghe hắn tiếp tục giảng giải.

Hắn đi qua một bên sợ hãi than, một bên nhìn mặt trên phù đồ, nói: “Đây là Vạn Nô vương quân đội.” Lại chỉ chỉ một bên kỵ binh, nói: “Đây là quân đội người Mông Cổ, mọi người xem, quân số vượt xa quân Đông Hạ, đây là một hồi chiến tranh áp đảo”

Tôi nhìn hướng hắn chỉ, thấy được hình ảnh tên bay tán loạn, Bàn Tử ngắm một hồi, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, hỏi: “Vì cái gì quân đội Đông Hạ, chiến binh mặt ai nấy đều đẹp như con gái?”

Tôi cũng hiểu được thắc mắc của hắn, chẳng lẽ người Đông Hạ dùng phụ nữ đánh giặc sao? Không bị mất nước thì đúng là không có thiên lý. Hoa Hòa Thượng nói: “Không phải, đây là đặc thù bích họa của Đông Hạ, cho nên đám người này, đều phi thường thanh tú, tôi tra ở điển cố thấy một ít hiện tượng kỳ quái, hình như các nước khi giao tế với Đông Hạ đều nói, ở Đông Hạ quốc, không thấy người già, chỉ có người trẻ tuổi. Người Triều Tiên nói, người Đông quốc ngay cả thời điểm chết đi cũng vẫn duy trì dung mạo tươi trẻ.”

Bàn Tử cau mày, tựa hồ không nghĩ ra lý do, tôi cảm giác việc này có can hệ tới tập tục của một số dân tộc ít người, có nơi, người già không được gặp khách ngoại lai. Tôi lơ đễnh, cùng những người khác lại tiếp tục nhìn xuống. Hoa Hòa Thượng lại chỉ đến phần thứ hai của bích họa, nói: “Khối này ghi lại tình hình chiến đấu. Mọi người xem, quân Đông Hạ lấy một đấu ba, bị bắn chết vô số kể, trận chiến đấu này cuối cùng biến thành cuộc tàn sát”

Bích hoạ dùng một lượng màu đỏ lớn khắc họa sự thảm khốc của chiến tranh, tác dụng tâm lý rất mạnh, một đám binh lính Đông Hạ bị gục ngã, vó ngựa Mông Cổ đạp lên thi thể bọn họ, bắt đầt đầu đốt cháy phòng ốc giết hại nam nhân.

Phần thứ ba của bích họa. Đặt trên mặt sau một khối đá lớn, chúng tôi không thể dịch chuyển, nhưng phỏng chừng, cũng có thể chỉ là nội dung này kéo dài ra thôi.

Lúc này tôi thấy được điểm nghi hoặc, xen lời hắn: “Không đúng, nước Đông Hạ này, không phải sớm bị người Mông Cổ tiêu diệt rồi sao? Tôi xem tư liệu, bọn họ mới tồn tại hơn bảy mươi năm, đã đánh giặc liên miên, nếu nói Vân Đỉnh Thiên Cung là bọn họ xây dựng, ở ngay tình huống bấy giờ, một quốc gia nhỏ như vậy, làm sao có đủ năng lực kiến tạo một lăng mộ quy mô lớn như vậy?”

Tôi vừa dứt lời, không ít người đều lộ ra thần sắc tán thành, Đông Hạ là thời kỳ tộc Nữ Chân vong quốc, ở Cát Lâm và Hắc Long Giang đột nhiên xuất hiện một chính quyền mới, trong trí nhớ của tôi khai quốc hoàng đế Vạn nô vương thậm chí còn không kịp truyền ngôi cho đời tiếp theo, đã bị người Mông cổ đi đường vòng qua Triều tiên tiêu diệt, thời điểm đó đế quốc Mông Cổ vô cùng cườn hãn, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, cảnh tượng trên bích họa nếu là mô tả một hồi quyết chiến giữa hai nước, với tính cách của người Mông Cổ, hẳn là bị giết sạch đốt sạch mới đúng.

Mà thời điểm đó các dân tộc Nữ Chân năng lực sản xuất rất kém, không có sức lao động lớn, cho dù không mất nước, cũng căn bản không thể nào xây dựng được lăng mộ lớn như thế. Theo như lời Trần Bì A Tứ, Vân Đỉnh Thiên Cung nếu thực sự chôn Đông Hạ hoàng đế, nghĩ thế nào cũng là chuyện không có khả năng, bởi vì bọn họ không có thời gian cũng không đủ năng lực.

Càng không có lý do là, nếu dựa theo những gì nhìn thấy ở cổ mộ đáy biển, lăng mộ này trong truyền thuyết là do Uông Tàng Hải kiến tạo, thời điểm xây dựng chắc hẳn là Nguyên mạt, lúc ấy, Đông Hạ quốc đã bị diệt mấy trăm năm, làm sao có thể sử dụng để mai táng Đông Hạ hoàng đế.

Ánh mắt của chúng tôi chăm chú dõi theo Trần Bì A Tứ, người nói Vân Đỉnh thiên cung chôn cất hoàng đế Đông Hạ là hắn, nhưng là hiện tại xem ra không có khả năng này.

Trần Bì A Tứ biết chúng tôi suy nghĩ cái gì, mặt không biểu tình nhìn lướt bốn phía bích họa, cười lạnh một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Hoa Hòa Thượng, nói: “Nếu bọn họ không tin, Hòa Thượng Thượng cậu giải thích cho họ đi.”

Hoa Hòa Thượng vâng dạ một tiếng, quay đầu nhìn chúng tôi cười nói: “Tôi biết các cậu đang hoài nghi điều gì, tôi dám khẳng định các cậu đều nghĩ sai rồi, các cậu xem tư liệu về Đông Hạ, đại bộ phận đều là căn cứ vào dữ liệu một ít sách cổ để suy đoán ra, trên thực tế nước Đông Hạ lưu lại tư liệu thực sự quá ít, ở nước ngoài, thậm chí còn không thừa nhận sự tồn tại của một quốc gia như vậy, cho nên tin tức các cậu biết hiện tại, thực tế có bao nhiêu chân thật, rất khó nói.”

Bàn Tử nói: “Một khi đã như vậy, anh dựa vào cái gì nói tư liệu của mình là đúng.”

Hoa Hòa Thượng nói: “Là như thế này, bởi vì chúng tôi có tư liệu gốc” Hắn lấy ra từ túi đeo bên người, một khối lụa mộc trắng, mở ra trước mắt chúng tôi, tôi vừa thấy, không khỏỉ trong lòng xao động một chút.

Đó là con Xà mi đồng ngư trong hội đấu giá!

Như thế nào lại ở trong tay bọn họ, không phải nói không có người mua sao? Tôi nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được điều gì.

Nếu không có người mua, cá lại ở trên tay Trần Bì A Tứ, chẳng lẽ nói, Trần Bì A Tứ chính là người bán con cá?

Cả người tôi rúng động, tận lực ổn định thân thể của chính mình, cố không để lộ ra biểu tình quá mức kinh ngạc. Nhưng trong lòng đã muốn loạn thành một đống, vô số vấn đề nảy ra, trong lúc nhất thời cũng không biết là cảm giác sợ hãi hay hưng phấn, chỉ cảm thấy tay chân đột nhiên lạnh giống như bị mất máu.

Hoa Hòa Thượng cũng không chú ý biểu tình của tôi, tiếp tục nói: “Loại đồng ngư này, là một loại rồng dị hình, là lão gia của chúng tôi có cơ duyên đào được nó, tôi tin tưởng, vật này do nghệ nhân Đông Hạ chế tác, kỳ lạ là, nó được chế tạo bằng cách vô cùng xảo diệu, bởi vậy một đoạn tin tức tuyệt mật đều nằm trên thân con Xà mi này, mọi người xem.”

Hắn đem đồng ngư đưa tới một bên đèn phong đăng, vẩy cá kim loại ánh lên trong sắc vàng, ở bích họa hiện lên nhiều vệt lốm đốm, Hoa Hòa Thượng chuyển động thân cá. Vết lốm đốm liền bắt đầu biến hóa, dần dần, biến thành một đoạn chữ viết.

“Bí mật nằm ở đây, trên vảy cá, tổng cộng ẩn dấu bốn mươi bảy chữ Nữ Chân.” Tôi thầm kêu một tiếng, tâm nói lại còn có loại kỹ xảo này nữa à, trong túi tôi giờ còn hai còn Xà mi đồng ngư khác, tôi run run hỏi hắn: “Nó… Nó nói cái gì vậy?”

“Bởi vì tư liệu này không đầy đủ, tôi không thể dịch hoàn chỉnh ý tứ được. Có điều tôi có thể khẳng định người tạo con cá này, muốn đem sự tình ghi lại, nhưng không muốn cho người khác phát hiện, cái này ghi lại sự thực lịch sử về Đông Hạ.” Hoa Hòa Thượng có điểm đắc ý nói, “Kỳ thật, từ lúc tôi nhìn thấy mấy thứ kia, căn cứ rất nhiều dấu vết để lại, đã sớm suy đoán chính quyền nước Đông hạ vẫn còn tồn tại, chẳng qua bọn họ lui về chỗ núi cao rừng sâu, hơn nữa ở mấy trăm năm qua không biết dựa vào cái gì, này một chính quyền nhỏ bé yếu ớt, một bên là Mông Cổ hùng mạnh, cùng một bên là Triều tiên như hổ đói rình mồi, vậy mà bảo tồn được vận mạng để lui vào ở ẩn.

Tôi từng nghiên cứu Triều Tiên chí, thẳng đến trước khi nhà Minh thành lập, từng có người thấy một số người trang phục kỳ lạ hoạt động trên núi này. Tôi nghĩ hẳn là một bộ phận cư dân Đông Hạ còn sót lại.’

Hắn lại chỉ chỉ đồng ngư, nói “Ghi chép vụn vặt trên con cá này, chứng minh cho ý nghĩ của tôi, Đông Hạ sau khi quyết chiến với Mông Cổ, thối lui đến Cát Lâm và biên giới Triều Tiên vẫn còn bí mật tồn tại mấy trăm năm, tổng cộng từng có mười bốn đời hoàng đế, Mông Cổ cùng Triều Tiên không chỉ một lần đem quân tiêu diệt, nhưn lại bởi lý do kỳ quái nào đó, toàn bộ thất bại.”

“Lý do kỳ quái gì?” Phan Tử hỏi: “Hòa Thượng anh nói chuyện có thể rõ ràng một chút không?”

Hoa Hòa Thượng nhún vai, ‘Tôi không biết, tư liệu trên con cá không đủ, chắc chắn còn một phần được ghi lại ở nơi nào đó, có điều dựa vào những gì thu thập được, tôi dám nói Đông Hạ quốc có thể không bị tiêu diệt sớm như vậy, khả năng có chuyện phi thường ly kỳ từng phát sinh.

Chúng tôi vẫn luôn tìm nội dung còn lại, nhưng đáng tiếc, lão gia chúng tôi tìm kiếm rất nhiều năm, đều không có tìm được. “Hắn dừng một chút, nói tiếp”Các cậu có biết hay không, này vài chữ Nữ Chân này cuối cùng có nghĩa là gì?”

Lòng tôi nói đương nhiên không biết, Hiệp Thành tiếp nhận, hỏi: “Nói gì?”

Hoa Hòa Thượng nhìn chúng tôi, nói: “Mặt trên nói, lịch đại Vạn Nô vương, không phải con người.”

“Không phải người, thì là cái gì?” Bàn Tử nói.

Hoa Hòa Thượng đem đồng ngư cầm lên, “Mặt trên nói, bọn họ đều là quái vật từ dưới đất chui lên!”

Không thể nào, lòng tôi băn khoăn, mọi người nhìn nhau, phỏng chừng trong lòng đều có điểm phản bác, Hiệp Thành hỏi: “Cũng không hẳn như vậy, có thể ý nói là, hoàng đế là rồng, không thể so sánh với người thường?”

“Tôi nguyên bản nghĩ đến điều đó có nghĩa là hoàng đế là con trời, nhưng về sau nghiên cứu kỹ hơn, tôi phát hiện những người này đang ghi lại một bí mật lịch sử, lịch sử Đông Hạ ghi chép có vẻ khách quan, cho nên hẳn họ không biết dùng loại ngôn ngữ cung kính như vậy, hơn nữa, nếu như lời anh nói, anh thử tưởng tượng một chút, nếu anh viết về Hoàng Đế của anh, trước một câu, bệ hạ, ngài thật không phải là người, chỉ sợ không viết được đến câu thứ hai. Không có ai dám viết như vậy”

Hắn cười cười: “Hơn nữa, mặt sau này viết một câu, phi thường rõ ràng, phi thường đường đột, tôi vẫn luôn chú ý, nếu có thể tìm thấy con khác như thế này, những lời này có ý tứ gì, có lẽ tôi sẽ hoàn toàn dịch ra.”

Bàn Tử và Muộn Du Bình đều biết hai con cá còn lại nằm trong tay tôi, nhưng tỏ ra cẩn trọng, bọn họ đều không lên tiếng, tôi nắm chặt đồng ngư trong túi, bỗng nhiên dâng lên cảm giác nghiêm trọng.

Trong lúc nhất thời tôi cũng không hiểu tại sao mình không muốn đem hai con cá ra, trên thực tế chúng đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì, tôi cũng không biết tiếng Nữ Chân, cho tôi xem tôi cũng xem không hiểu, nhưng nếu giao cho bọn họ, tôi lại cảm giác được thập phần không ổn.

Phan Tử nhìn chằm chằm bích hoạ, lầu bầu trong miệng, người trên bích họa có thể là Vạn Nô Vương kia, hình dáng mặt mũi, nhìn không quái vật chỗ nào cả, Bàn Tử vỗ vỗ hắn, nói với Hoa Hòa Thượng, “Đao ba huynh, tôi nói anh cố dịch cái gì chứ, chúng ta là trộm mộ, đừng làm một bộ dáng phần tử trí thức, đến lúc mở nắp quan tài ra, là người hay là chó, đều rõ ràng rành mạch”

Hoa Hòa Thượng cười cười nói: “Ý tôi là, biết người biết ta, luôn tốt hơn một chút.”

“Có điều, tại sao người ta lại vẽ bức bích họa ở trong này?” Bàn Tử hỏi: “Ý là không quên mối thù quốc hận?”

Hoa Hòa Thượng lắc đầu, hiển nhiên cũng không rõ ràng, tôi nghĩ ngợi, nói: “Có khả năng là muốn sau khi vẽ bích họa tại đây xong, đem tảng đá kia lấp xuống, hoặc rõ ràng chính là vẽ để giết thời gian, xem nơi này ấm áp như vậy, khả năng ngay lúc đó công nhân dùng nơi này nghỉ ngơi.”

Không có ai cho là tôi nói thuyết phục, Hoa Hòa Thượng bắt đầu chụp lại mấy thứ, lưu làm tư liệu.

Chúng tôi nghỉ ngơi đủ, tinh thần dần dần khôi phục, bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi, Trần Bì A Tứ khiến người của hắn thay phiên đi ra bên ngoài xem xét, nếu tuyết ngừng liền đi vào báo cho chúng tôi, còn chúng tôi bắt đầu thay phiên ngủ.

Thời điểm tôi thức giấc, Thuận Tử đã tỉnh lại, rối rít giải thích, Bàn Tử không thèm để ý đến hắn, tôi cầm mấy thứ cho hắn ăn, bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi còn phải dựa vào hắn trèo lên trên nữa.

Ở bên trong này không thấy trời trăng gì, không biết thời gian đã qua bao lâu, đại khái chừng hai, ba ngày, tuyết rốt cục ngừng, chúng tôi lục tục đi ra, bên ngoài trời quang đãng, nơi nơi đều là một mảnh trắng toát.

Chỉnh đốn trang bị, phát hiện chúng tôi mấy ngày nay ăn gần hết lương thực, phỏng chừng không có tiếp tế tiếp viện, chưa đến được nơi muốn tới, đã cạn lương thực. Hỏi Thuận Tử có biện pháp nào không, hắn nói phía trên ranh giới có tuyết thực sự không có biện pháp gì, chi bằng trở về, nếu không thì phân phối thức ăn, tận lực ăn ít một chút.

Ở trong khe hở, Trần Bì A Tứ dạy chúng tôi rất nhiều kỹ xảo dùng trên núi tuyết, ví dụ như đem băng vệ sinh làm lót giày, có thể hấp thu mồ hôi chân, chân giữ được khô ráo, toàn thân sẽ ấm áp, chúng tôi làm theo, quả thật không sai, có điều tôi cứ cảm thấy không được tự nhiên, nghĩ đến nếu tiến vào bên trong cổ mộ, đem mấy thứ này vứt đi, vài năm sau có đội khảo cổ phát hiện, nhìn đến bên cạnh quan tài có mấy thứ như này sẽ phản ứng như thế nào. =]

Chúng tôi dùng dây thừng lăn xuống duốc, trên mặt tuyết không thiếu dấu vó ngựa còn mới, Bàn Tử ngồi xổm xuống nhìn, nói: “Nhóm người của cô A Ninh kia, xem ra đã vượt qua chúng ta, chạy đến phía trước rồi.”

Chúng tôi không nói hai lời, đeo kính mắt vào, lập tức chạy như bay trên đường. Hai giờ sau, chúng tôi ở trên một cái sườn núi, thấy được đội ngũ của A Ninh. Bọn họ hiển nhiên cũng bị tỏn thất vô cùng lớn, ba mươi người chỉ còn lại có hai mươi, ngựa cũng chỉ còn một nửa số lượng, trong đó vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tam thúc.

Chúng tôi bất động thanh sắc ẩn nấp kỹ, quan sát bọn họ. Tôi nhìn thấy A Ninh đang dùng kính viễn vọng chăm chú nhìn một phương hướng, tôi cũng theo hướng đó nhìn lại, bỗng nhiên nheo mắt.

Chỉ thấy xa xa không rõ là tuyết khí hay mây mù, một ngọn núi tuyết đồ sộ đứng sừng sững, cùng với sơn mạch gắn bó một thể, lại đột ngột phát hiện, dưới cổ mộ đáy biển tôi từng thấy qua, nhìn đến ngọn núi cao này. Hình dạng của nó, cơ hồ cùng mô hình trong cổ mộ không có sai biệt.

“Chính là nơi này”Lòng tôi thầm nghĩ, chỉ vào núi kia, quay đầu hỏi Thuận Tử: “Nơi đó là núi gì? Làm thế nào đến được?”

Thuận Tử lấy che nắng, quan sát, biến sắc nói: “Cuối cùng là các người muốn đến nơi nào?! Nơi đó không thể đi được!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Danh sách truyện cùng bộ:
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tokyo – Tình yêu và tình dục - Tác giả The Kid
Có thể nói Thái là một người giàu có khi anh đang làm chủ một loạt các cửa hàng băng đĩa. Anh có người vợ tên Huyền Trang, cô gái gốc Hải Phòng sở hữu thân hình bốc lửa. Hai vợ chồng đã có một đứa con gái. Sau này cả gia đình sang định cư ở thủ đô Tokyo, Nhật Bản. Cả gia đình đều nói...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 18
Minh Thổ Thần Đế sắc mặt lạnh nhạt: Mặc dù Vạn Ngục Thiên Luân của ngươi che đậy Thiên Đạo. Cũng như trước không phải đối thủ của ta. Nếu tăng thêm ta thì sao? Tử Viên Ma Hoàng đi tới, hắn đã ở trong tràng sát kiếp chứng đạo thành đế, sau lưng Hoàng Đồ Ma Uyên trôi nổi, phun ra nuốt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lăng Tiếu – Quyển 13
Tất cả mọi người bên trogn thành trì đều cảm nhận được Đế giai uy áp của Tàn Báo, tâm thần đều trở nên chấn kinh sợ hãi lên. Ngày hôm nay Địa Ngục thành đổi tên thành Phong Vân thành! Thành chủ là đệ nhất Hoàng tọa, Đan Minh đan hội đầu danh, thất phẩm Luyện dược sư Lăng Tiếu thiếu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân