Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Đạo mộ bút ký – Quyển 5 » Phần 78

Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Phần 78

“Bị bao vây? Lũ súc sinh đó có thể làm thế được sao?” Bàn Tử mồ hôi đổ đầy trán, “nếu thật thì Bàn gia tôi lần này chắc được mở rộng tầm mắt!”

Phan Tử nói: “Lão tử đã nói là lũ rắn này không được bình thường, chúng chắc chắn là rắn thành tinh!”

Chợt nghe thấy phía trước có tiếng động, cảm giác được đang rắn đang dần dần tiến tới chỗ chúng tôi. Nhưng trong tàng cây xung quanh vẫn yên lặng như tờ. Những âm thanh kia tựa như vẫn ám ảnh trong tâm trí tôi, không nghe thấy nhưng vẫn cảm thấy được tóc gáy đồng loạt dựng đứng lên. Tôi quay qua hỏi nhỏ Phan Tử:

“Đại ca à, có cách nào đối phó với bầy rắn tinh này không?”

Phan Tử nói: “Đối phó kiểu gì được, chúng đều đã tu tiên, nhưng nghe ông ngoại tôi nói là ngày trước người ta đều hiếu một nam một nữ cho chúng nó là thoát!”

Bàn Tử lại nói: “Có thật không vậy, mà chúng ta thì đào đâu ra một nam một nữ bây giờ?”

Phan Tử đáp: “Là lão tử nói ngày xưa người ta làm thế, mấy chục năm gần đây có ai còn gặp phải lũ rắn này nữa đâu. Tôi thấy nếu đánh bừa thì tuyệt đối không ổn, mấy cậu xem A Ninh đấy, chỉ bị cắn một cái là chết, chúng ta phải nghĩ cách khác. Con mẹ nó chứ, trong tình thế này thì đánh du kích là hữu hiệu nhất, cái ngón này tôi thuộc nằm lòng luôn rồi. Liều một phen vừa trốn vừa tỉa, xem ai vây ai!”. Nói xong liền chỉ sang một chỗ bảo chúng tôi theo sát hắn.

Tôi nghe Phan Tử nói trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, đi khoảng hai bước tôi giữ chặt tay Phan Tử lại nói: “Chờ chút, tôi cảm giác có gì đó không đúng!”

Phan Tử nhìn tôi, tôi lại nói: “Điều này thật bất thường, các anh nhớ lại lúc A Ninh bị cắn mà xem. Lúc đó cô ấy không có phòng bị nên mới bị cắn chết. Thực tế là lũ rắn nếu muốn giết chúng ta thì quá dễ dàng, căn bản không cần phải bao vây hay phục kích lằng nhằng như vậy. Chỉ cần từ trong bụi cỏ nào đó chờ chúng ta đi qua rồi lao ra tợp một cái, chúng ta có tới mấy cái mạng cũng chắc chắn không thể sống nổi.”

“Cậu nói vậy là có ý gì? Nói rõ ra xem nào.” Bàn Tử nói.

“Khi ở ngoài khe núi lũ rắn có vô số cơ hội để đoạt mạng chúng ta nhưng chúng ta tới giờ vẫn bình yên vô sự. Rắn không phải con người, không thể phạm phải những sai lầm xơ đẳng như thế. Giờ nếu chúng muốn ám toán chúng ta thì chắc chắn sẽ không dàn trận phô trường thanh thế như vậy, có thể thấy lũ rắn này không muốn lấy mạng chúng ta.”

Phan Tử lắc đầu nói: “Cậu nói cũng chưa hẳn đúng, chúng không muốn giết chúng ta, vậy vì sao lại tấn công A Ninh? Chẳng lẽ có điều gì đó khiến chúng phải kiêng rè chúng ta?”

Tôi lại nói: “Anh nghĩ lại xem A Ninh khác chúng ta ở điểm nào?”

Bọn họ nhìn nhau một cái, Bàn Tử kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ vì A Ninh là nữ?”

Tôi gật đầu, “có khả năng là vì thế, lũ rắn này bàn môn tà đạo vô cùng, mình không thể áp dụng cách bình thường để phỏng đoán ý đồ của chúng. Tôi thấy chúng không phải đang bao vây chúng ta, chắc chắn mình vẫn chưa biết được mục đích thật của hành động này. Nếu chúng ta tùy tiện hành động khả năng sẽ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể giải quyết được.”

Bàn Tử nhíu mày nói: “Cậu nói nghe chừng cũng có lý, vậy phải làm sao giờ? Chẳng lẽ là đánh bừa ra?”

Tôi lắc đầu nói: “Tôi thấy chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, đầu tiên phải xác định được rõ ràng ý đồ của bầy rắn là gì, sau đó mới tìm cách giải quyết chúng.”

Mục đích của con người còn có thể phán đoán ra được huống chi là động vật. Người bại dưới tay của động vật chủ yếu là do coi thường trí thông minh của chúng. Giờ ta thử coi chúng là người, nếu là một đám người, vào thời điểm như chúng ta bây giờ chỉ mới tấn công một nữ nhân mà không giết thêm ai trong chúng ta. Tiếp theo lại dùng cách phô trường thanh thế để làm cho đầu óc chúng ta bị hoang mang hoảng sợ, vậy có thể đoán được mục đích thực sự của chúng là gì?

Không khí bỗng trùng xuống, Bàn Tử cau mày, chần chừ một lúc mới nói: “Theo như cậu nói thì có lẽ nào chúng đều là rắn cái nên mới tỏ thái độ khao khát với chúng ta không?”

Trong lòng thầm than, thế quái nào vào giờ phút quyết định thế này rồi mà anh có thể nói đùa như vậy được, nhưng nhìn vào nét mặt của Bàn Tử thì cảm thấy hình như hắn nghi hoặc thật.

Đột nhiên Phan Tử hít một ngụm khí lạnh rồi nói: “Ai da, Tiểu Tam Gia này, cậu nói rất có lý, tôi có lẽ đã hiểu đang có chuyện gì rồi. Các cậu có từng nghe qua một loại rừng rậm chỉ có thể đi vào mà không đi ra được không?”

Bàn Tử nói: “Cậu đang nói tới”rừng quỷ”ở vùng đông bắc à?”

“Tôi cũng không biết tên nó chỉ nhớ bên Việt Nam gọi nơi như thế là’akong’. Người đi trong kiểu rừng núi này rất dễ bị lạc, trong đó cây cối mọc thành một quy luật, cũng không biết là trung hợp hay ngẫu nhiên nữa. Nhưng nếu đã bước chân vào thì đến 90% sẽ lạc, nói theo cách ma quái là, cây cối bên trong khu rừng tự động phát ra âm thanh như nói chuyện, chúng giống như sinh vật sống vây chết những ai không may đi vào bên trong.” Phan Tử nói đầy hưng phấn, vừa nói vừa vung tay phạt một cành dây leo, nước từ trong dây leo chảy ra, Phan Tử hứng lấy uống rồi lại nói tiếp: “Có thể nói là rừng rậm cũng có thể suy nghĩ được.”

Tôi cũng từng nghe qua nơi như thế vài lần, người ta giải thích đó là một biểu hiện của tiến hóa bậc cao. Tất cả rừng rậm đều vô cùng bí ẩn và phức tạp hơn nữa càng tiến hóa thì độ phức tạp càng cao. Vì có thể khu rừng muốn lôi kéo tất cả những sinh vật bên ngoài đi vào trong rồi vây khốn kẻ đó cho tới chết, chúng sẽ lấy đó làm nguồn cung cấp dinh dưỡng. Người ta gọi đó là kiểu trí tuệ quần thể đặc thù của rừng nguyên sinh.

Nhưng tôi cũng không hẳn là tin vào những học thuyết đó, có một khả năng khác luôn tồn tại trong đầu tôi. Như tôi cảm giác thì đây giống kiểu thú rừng săn mồi thành đàn hơn là nói cây cối đang giăng bẫy để vây chặt con mồi.

Phan Tử cũng nói: “Tình huống hiện tại giống như thế, có vẻ như lũ rắn đang muốn chúng ta đi tới một nơi nào đó, chúng ta đang đi theo con đường mà chúng tạo ra.”

Tôi vừa nghe cả người bỗng lạnh toát mồ hôi hột, thật sự rất kinh hoàng!

Lúc trước chúng tôi không dám đi theo hướng phát ra âm thành cũng không thể quay lại vị trí cũ chỉ nghĩ cách tìm ra một đường khác tránh chạm mặt bầy rắn. Giờ nếu chúng tôi chọn đi vào nơi phát ra tiếng rì rào kia, bên trên có thể có rất nhiều rắn, vậy có thể phá được bẫy của bọn chúng. Nghĩ ngợi một chút, tôi cảm thấy như mình đang gặp phải quỷ dựng tường vậy.

Phan Tử chỉ vào nơi âm thanh truyền đến nói: “Tôi từng được nghe kể về loài sói săn mồi, chúng thường hú lên nhiều lần nhằm làm nhiễu loạn tâm trí con mồi, bức con thú rơi vào bẫy trước khi ra đòn chí mạng. Nếu con mồi cứ lang thang lảng tránh âm thanh thì càng đi sâu vào đường chết, ví như là bị ép tới vách núi rồi đàn sói sẽ khiến chúng phải lao xuống bên dưới. Cho nên một khi đã rơi vào mê lộ thì chúng ta đã nằm trong bẫy của lũ rắn.”

Nói xong ánh mắt Phan Tử lộ ra hung quang, anh đưa mắt nhìn chúng tôi nói: “Nhưng may có Tiểu Tam Gia đa nghi nên chúng ta mới có thể ngộ ra chân lý, tránh được họa diệt thân.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ anh đang khen tôi hay đang chê tôi vậy? Lại thấy Bàn Tử hỏi: “Nói đi nói lại thì rốt cuộc giờ phải làm thế nào chứ, chẳng lẽ chúng ta quay về chỗ cũ à?”

Phan Tử nói: “Chỉ sợ là ngay cả đường lui cũng không còn nữa, nếu chúng nó chặn cửa trước thì chắc chắn cũng vây cả cửa sau, cái này gọi là tức nước vỡ bờ. Giờ chúng ta chỉ có thể lao vào trong vòng vây mới may tìm ra kế phá giải, nếu chúng không định giết ta, vậy thì chúng ta sẽ sống sót đi ra an toàn. Ngồi đây mãi cũng không ra cách, thử liều một phen xem ý ông trời thế nào.”

Ban đầu nghĩ là chỉ cần né tránh hết mọi nguy hiểm rồi tìm chú ba có gì nói sau cũng chưa muộn, nhưng nhìn tình thế bây giờ thì không thế làm thế được. Phan Tử đề nghị chúng tôi chủ động tiến công, bất luận đối phương là cái gì thì cũng không thể để chúng dụ vào trong cạm bẫy được. Để đến lúc không còn đường lui thì so với chết còn khủng khiếp hơn nhiều.

Bàn Tử nói hắn đã tính tới chuyện này rồi, chỉ chờ chúng tôi ra quyết định đánh úp lại lũ rắn là xong, đâu cần phải lãng phí thời gian thế nữa.

Chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị khởi nghĩ, nhưng trong hoàn cảnh một tấc sắt trong tay cũng không có, đào đâu ra vũ khí phòng thân trong cái nơi hoang dã này. Súng của Phan Tử chỉ bắt được phát một nên đối với bầy rắn thì độ sát thương không thể mạnh bằng chủy thủ. Hơn nữa trong tầm nhìn hạn chế như này thì đánh trúng mục tiêu còn phải dựa vào số trời may rủi.

Ba người hạ quyết tâm, làm một vài cây đuốc, hai cái dài một cái ngắn. Động vật cơ bản rất sợ lửa, cho dù là chó hoang hay sói đàn thì nhìn thấy lửa cũng không dám tùy tiện tới gần. Mà chỉ cần dọa được tinh thần của đối phương thì Phan Tử sẽ có thêm thời gian để dùng súng, có gặp nguy hiểm cũng tạm thời đối phó được. Tuy nhiên là còn phải xem tình huống lúc đó thể nào.

Phan Tử nói nếu địch là người thì hắn hoàn toàn có thể lướt tới mà thần không biết quỷ không hay. Thời kỳ anh còn ở việt nam vẫn hay dùng ngón đánh lén này. Nhưng nếu gặp phải rắn thì cũng đành chịu chết, huống hồ giờ chúng tôi vẫn chưa xác định được địch là cái quái gì. Nó có phải là A Ninh hay không cũng không biết nhưng nếu âm thanh là từ trên người nó phát ra thật thì có thể khẳng định là nó đang ở trước mặt. Cho nên chúng ta quan trọng là không được đánh giáp lá cà với nó, phải hành động thật cẩn thận không được liều mạng vô ích.

Chúng tôi chuẩn bị ổn thỏa hết rồi mới châm đuốc lên, bắt đầu tiến tới nơi phát ra âm thanh phía trước.

Nghĩ kỹ thì chuyện này cũng khá mẫu thuẫn. Đêm khuya đi trong rừng lại giơ cây đuốc rõ lớn lên như vậy, không khác gì là nói với địch là ta đang ở đây, đến mà bắt. Nhưng cả ba vẫn lén lén lút lút di chuyển qua các tán lá hạn chế thấp nhất va chạm với cây cối trong rừng tránh tạo ra bất cứ tiếng động nhỏ nào.

Những tiếng rì rà rì rào kia cũng không cách chúng tôi bao xa, đại khái tầm hai ba trăm mét. Chúng tôi dồn toàn lực chú ý vào những âm thanh nghe được hai bên. Đến lúc tiếng nói thì thào ngày càng gần, cảm giác rất rõ ràng đó chính là tiếng nhiễu âm của vô tuyết điện, tôi mới rằn lòng nuối một ngụm nước miếng. Nhưng dù tới gần như vậy chúng tôi vẫn không nghe ra được là thanh âm kia rốt cuộc đang nói cái quỷ gì.

Chỉ trong vòng chưa đến chục phút, âm thanh kia đã ngay trên đỉnh đầu chúng tôi, Phan Tử giơ tay ra hiệu chúng tôi dừng lại. Ngẩn đầu nhìn lên trên tàng cây chỉ thấy những bóng đen ẩn hiện không phân biệt nổi ra là cái gì.

Tình hình bên trong đó tối tới mức không thể rõ được là đang xảy ra chuyện gì, cây đuốc của chúng tôi hơi ngắn nên anh sáng không thể nào chiếu tới được trên tàng cây kia. Chỉ thấy một vùng tối đen như mực, âm thanh cũng từ đó mà phát ra. Cây cối chen chúc nhau mọc dày đặc không biết cành nào của cây nào, tán cây như hòa vào một thể, tình hình bỗng trở nên vô cùng căng thằng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Danh sách truyện cùng bộ:
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 7
Miêu Nghị khẽ vuốt cằm cười một tiếng, Thiên nhi, Tuyết nhi hơi có vẻ tò mò nhìn chằm chằm Lâm Bình Bình, bởi vì đã nghe nói qua về nàng. Miêu huynh! La Bình chắp tay cười nói. Sao dám làm phiền La huynh đích thân đến nghênh đón. Miêu Nghị chắp tay đáp lễ. Hắc hắc, Miêu huynh trải qua mười năm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Dương Thần – Quyển 11
Trong phòng giải phẫu, trong mắt mọi người đều tràn đầy sự kích động, trong đêm muộn, đối với bọn họ mà nói, việc này đã khó có thể quên trong đời. Nói xong những lời kia, Giản đi đến cạnh Grace đã khóc rối tinh rối mù lên, dắt bàn tay nhỏ của cô hỏi: Có thể cho tôi biết tên cô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Ma Vương – Quyển 9
Nã Pháo Đốt Tiền... Hai người Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư thống nhất mục tiêu, đem theo các cường giả của U Mạc thành và Bố La Đức Hách Tư Đặc gia tộc tụ tập đến cứ điểm Bá Cách Lạp Tư. Không thèm nói nhiều, vừa đến nơi hai người liền đồng thời phát mệnh lệnh công kích, phân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân