Bàn Tử cũng không phải hạng xoàng, thân hình béo như vậy nhưng ứng phó rất thần tốc, thuận thế liền lăn một vòng ra khỏi hướng con quái thú đang lao tới. Hắn tránh được cú tấn công của con thú nhưng làm rơi cây đuốc phía sau lưng. Lúc đó tôi chỉ biết há mồm nhìn con vật đang hiện ra trong ánh lửa. Đó là một con đại mãng xà khổng lồ, cả thân bao phủ một lớp vảy màu vàng óng ánh.
Nhìn kỹ thì thấy trên người nó loang lổ máu, cái đầu hơi thấp xuống. Hóa ra trên đầu nó có một vết đạn, máu vẫn chưa ngừng chảy ra từ vết thương. Lúc đó tôi mới vỡ ra, kia chẳng phải là một trong hai con đại mãng xà đã tấn công chúng tôi ở khe núi sao, tưởng thoát được nó rồi ai ngờ lại gặp lại nó ở đây.
Con trăn tấn công thất bại một lần không những không rút lui mà lại tiếp tục há cái miệng đầy máu và dãi phi thân tới táp Bàn Tử. Bàn Tử lần này không thể tránh kịp, ngay lập tức bị con mãnh thú cắn trúng mông. Nó cuộn mình lôi Bàn Tử lên không trung chuẩn bị dùng thân quấn lấy hắn. Bàn Tử không học được thuật súc cốt của Muộn Du Bình nên không thể động đậy gì, súng cũng rơi ở một bên, vừa kêu vừa quay đầu nhìn dưới mặt đất.
Tôi thu hết dũng khí lao tới dùng đuốc dọa con trăn, nhưng ngay lập tức nhận thấy đây thật sự là một chiêu ngu ngốc. Tôi vừa tiến tới gần, chưa kịp làm gì thì đã bị nó dùng đuôi quật cho văng ra xa, đuốc rơi trúng vào quần suýt chút nữa cháy bùng lên. Tôi liền lăn vài vòng để dập lửa, mắt chợt thấy Bàn Tử đã bị kéo vào trong tán cây. Tôi vội đứng lên, chạy đi lấy súng của Bàn Tử, lao theo con trăn đang thu mình trên cành cây.
Tôi nằm úp người xuống mặt đất, giương súng lên nhắm vào đầu rắn nã một phát đạn. Đã rất lâu rồi tôi không dùng súng nên súng vừa nổ đã khiến cả người tôi giật tung lên, hai tay run run không thể cầm chặt được báng súng. Bắn gần như vậy mà vẫn không thể trúng được, đạn đi chệch ra ngoài găm vào một cành cây khác.
Tôi đứng lên lại tính bắn thêm phát nữa, đột nhiên trên tán cây đằng sau có tiếng nói rất khẽ: “Tiểu Tam gia, đưa súng cho tôi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn thì nhận ra đó là Phan Tử. Hắn vẫn chưa chết dù máu vẫn nhỏ thành giọt rơi từ trên cành cây xuống đất, miệng nói to: ‘Nhanh!’
Tôi lập tức ném khẩu súng lên, Phan Tử vung tay đón lấy, lảo đảo dựa vào cành cây. Anh không nhắm vào con mãng xà mà ngược lại nhắm vào cành cây nó đang trườn bên trên, ‘đoàng’ một tiếng đinh tai. Ở cự li gần, uy lực của loại súng này cũng thật khủng khiếp. Đạn tạc ra một lỗ thủng lớn trên cành cây. Bản thân con trăn đã nặng lại còn vác theo Bàn Tử nên áp lực trọng lượng làm cho cành cây bị uốn cong. Chỉ vài giây sau, tai tôi nghe thấy tiếng răng rắc rồi cả thân cây kia đổ xuống.
Lần này bị ngã rất đau, con trăn nhả mông Bàn Tử ra, vùng dậy xem kẻ nào vừa tập kích nó. Bàn Tử thừa cơ trăn thả lòng liền hất người nhảy ra khỏi thân nó, lăn một vòng tới chỗ tôi đang đứng. Mặt Bàn Tử nhìn đỏ gay lên, đến thở cũng khó. Tôi vội cúi xuống cắp nách xốc hắn dậy rồi kéo chạy vào đặt dựa dưới gốc cây. Nhưng vừa ngồi xuống Bàn Tử đã nôn thốc nôn tháo ra. Lòng tôi thầm than không xong rồi, chẳng lẽ nội tạng đã bị con mãng xà bóp nát, liền vội vã hỏi anh cảm thấy thế nào. Bàn Tử đẩy tôi ra, vật vã đứng dậy rồi lại gập mình nôn thêm một trận nữa, sau đó nới thì thào: “Không sao, chó má thật, giờ mà phải chạy thì vẫn còn được…”
Còn chưa dứt lời thì mãng xà đã lao tới, cái miệng rộng ngoác đầy răng nanh của nó nhắm thẳng vào vai Bàn Tử rồi lôi hắn đi. Tình thế nguy ngập, tôi không kịp phản ứng gì lại bị nó hất cho một phát, cả người ngã dúi vào bụi cây đằng sau. Bàn Tử bị con mãng xà lôi đi toàn thân xước xát, va đập túi bụi vào cây cối xung quanh. Hắn hét lên một tiếng rồi đạp vào một cây đại thụ, người văng mạnh xuống đất. Mãng xà quyết không dừng lại, nó quay ngoắt nhìn con mồi đang quằn quại rồi há cái miệng đầy dãi ra toan tợp một đòn chí mạng.
Trong lòng tôi gào lên thôi xong rồi, Bàn Tử giờ như chỉ mành treo chuông, tình hình khốn đốn vô cùng. Đang loay hoay không biết lấy gì cứu hắn thì bỗng có một cành cây lớn từ đâu rơi xuống đập trúng vào đầu con trăn. Nó tức thì ngẩng đầu lên, thấy Phan Tử đang ngoắc cần câu trên đó liền điên tiết đổi mục tiêu. Phan Tử giờ mới xoay súng hướng thẳng vào miệng con mãnh thú đang điên cuồng lao tới. Con mãng xà không hề tránh né, trực tiếp ngậm cả cánh tay của Phan Tử vào cổ họng. Tôi không thấy rõ tình hình trên đó, chỉ thấy tàng cây chấn động dữ dội, rồi bất ngờ ‘đoàng’ một tiếng choáng váng đầu óc. Ngay sau tiếng súng nổ là hai tiếng rơi thùm thụp xuống mặt đất.
Phan Tử văng vào bụi cây trong bóng tối, còn mãng xà bị súng bắn rách toang cổ họng, đau đớn điên cuồng. Nó vừa quằn quại vừa lăn xả vào xung quanh, cây cối bị va quật cành lá rơi rụng lả tả. Tôi ôm đầu tránh dưới gốc cây, chỉ thấy vỏ cây đổ xuống như mưa mà cả người sợ tới mức không dám nhúc nhích. Đợi hơn mười phút mới thấy con trăn quẫy đạp nhẹ dần rồi im lặng, lúc đó mới dám đứng dậy xem xét tình hình nó thế nào. Vừa ngó vào đã thấy con trăn toàn thân máu và đất bùn hòa lẫn, vẫn còn đang vặn vẹo vài cái nhưng chỉ vài giây sau thì bất động hoàn toàn.
Tôi ngây người nhìn cái xác trăn mãi cho tới khi nghe thấy Bàn Tử gào lên đằng sau mới bừng tỉnh, liền vội vàng chạy tới xem thương thế hắn thế nào. Bàn Tử đã gần như rơi vào trạng thái hôn mê. Tôi nâng hắn dậy thì anh quay mặt nhìn tôi thều thào: “Mang thằng trăn lái xe lại đây để Bàn gia ta xử lý, lần này không bóp chết ngươi ta không làm người!”
Tôi nhìn hắn miên man mê sảng thì nghĩ chắc cũng chưa việc gì, liền đặt xuống rồi lao đi tìm Phan Tử, trong lòng thấp thỏm lo âu. Phan Tử lần này lành ít dữ nhiều, e là khó lòng qua khỏi.
Phan Tử nằm bất động trong một bụi cây cách đó sáu bảy thước, cả người đầy máu, trong tay vẫn nắm chặt cây súng đã bị nổ tung ra. Tôi còn thấy họng súng bị tõe ra như hình hoa loa kèn.
Tôi ngồi xuống trước mặt Phan Tử. Hắn vẫn tỉnh, còn đưa mắt nhìn tôi muốn nói gì đó nhưng không thốt lên được, miệng lại hộc ra một ngụm máu. Tôi nhìn quanh một vùng lênh láng máu thì lòng chua xót, bất giác tay run run sờ vào gáy của mình. Nhưng giờ phải cứu Phan Tử trước, nhéo mình một cái để trấn an rồi cúi xuống bắt đầu cới áo Phan Tử ra.
Vừa bung hết cúc áo tôi bỗng rùng mình một cái, thấy toàn thân Phan Tử là những vết cắn, cào xé và rất nhiều những vết xây xước lớn bé chằng chịt do con mãng xà khi tha Phan Tử đi đã khiến anh bị va đập vào những cành cây. Máu trên những vết thương dần thâm đen lại. Cũng may là trên người Phan Tử có rất nhiều sẹo cũ, da cũng khá rắn nên những vết thương này không quá sâu.
Tôi lấy bình nước ra chuẩn bị rửa qua vết thương cho Phan Tử, bỗng thấy anh run rẩy giơ tay lên trước mặt tôi, miệng khẽ mấp máy. Tôi nhìn vào trong lòng bàn tay Phan Tử thì nhận ra là một chiếc la bàn, trong lúc bị mãng xà tha đi anh vẫn kịp lấy ra cái la bàn này trước khi ba lô bị rơi mất. Trên mặt la bàn loang lổ máu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ký hiệu chỉ hướng bắc mà Phan Tử để lại khá rõ ràng. Phan Tử vẫn cố gắng dùng hết sức tàn thì thào: “Tìm Tam Gia… cẩn thận… lũ rắn…” Lời còn chưa hết thì toàn thân bỗng run lên, một cơn co giật khiến Phan Tử quằn quại trong đau đớn.
“Lũ rắn làm sao?” Tôi không hiểu hết ý anh muốn nói, nhưng không quan trọng nữa, đem la bàn cất vào túi rồi bảo anh không cần nói gì nữa. Phan Tử lại thổ ra một ngụm máu, đến cả thở cũng rất khó khăn.
Trong lòng tôi thầm nghĩ sao trên đời vẫn còn có người cố chấp như anh. Vừa lấy nước rửa qua loa miệng vết thương vừa mở ba lô lấy thuốc kháng sinh tiêm cho anh một mũi. Bàn Tử đằng kia cũng vừa tỉnh, khập khiễng ôm vết thương đi tới chỗ chúng tôi hỏi tình hình Phan Tử thế nào. Tôi làm sao mà biết hắn thế nào bây giờ, cũng không biết mình có thể cứu sống hắn được không nữa. Nhưng tôi cũng không dám nghĩ tới trường hợp xấu nhất, chỉ cố gắng làm hết sức có thể để cứu anh khỏi cơn nguy kịch.
Bàn Tử ngồi xuống lấy nước rửa vết thương rồi cũng tự tiêm cho mình một liều thuốc kháng sinh. Chúng tôi đưa Phan Tử tới bên cạnh xác con mãng xà, sau khi yên vị trên mặt đất mới bắt đầu xem xét toàn thân hắn. Mạch đập ở tứ chi đều vẫn ổn định, không có cảm giác suy yếu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, có thể nói là không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng chưa hẳn là đã an toàn. Tôi tiếp tục kiểm tra khắp người Phan Tử. Suốt dọc đường đi hắn mất nhiều máu như vậy rất có thể là bị cắn trúng động mạch, trước hết phải tìm được miệng vết thương kia để cầm máu, không thì có thể chết vì suất huyết máu mất.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một vết thương sâu ở bên dưới đùi trái Phan Tử, nhưng nó cơ bản đã được cầm máu. Khối máu đông tụ thành một cục ngay trên miệng vết thương, xung quanh là rất nhiều lá cây bê bết. Có thể trong quá trình bị mãng xà lôi đi, Phan Tử đã kịp vơ lấy lá cây để cầm máu. Tuy nhiên miệng vết thương hở rất rộng nên bắt buộc phải khâu lại, bằng không sẽ thu hút những loài động vật hoặc côn trùng hút máu, đến lúc đó thì khó mà chạy được. Nhưng trong tay chúng tôi không có cái gì dùng được trong hoàn cảnh này, chỉ có quần áo và đồ đạc linh tinh quanh người.
Lần này thì bằng mọi cách phải tìm cho được chú ba, hơn nữa phải càng nhanh càng tốt. Tôi lấy la bàn ra, lau hết vết máu trên bề mặt của nó rồi bắt đầu tìm hướng Bắc. Nhưng nhìn nửa ngày tôi cũng không hiểu cách xem phương hướng thế nào, vội đưa cho Bàn Tử xem. Bàn Tử cũng chỉ biết lắc đầu. Tôi vỗ gáy mình vài cái, tự than sao ngày xưa không chăm chỉ học thêm một chút địa lí để đỡ lâm vào tình trạng khốn đốn thế này.
Tình hình Bàn Tử cũng không tốt lắm, không còn sức lực để lết tiếp nữa, chỉ nói “thôi được rồi, hiện giờ chỉ có thể chờ tới khi trời sáng, đến được chỗ chú Ba nhà cậu thì vẫn cần một khoảng thời gian. Chúng ta toàn thân đầy máu thế này rất dễ thành đồ nhắm cho côn trùng, ở lại đây cũng tương đối an toàn hơn nữa không thể cứ thế mà lôi Đại Phan đi được, cậu ta chắc chắn không thể đi thêm được trụ được nửa bước.”
Tôi lại cúi nhìn Phan Tử, có vẻ hắn đã chìm vào hôn mê, nếu thay vào đó là tôi thì chắc hẳn là chết lâu rồi, quả thật ý chí của anh rất đáng khâm phục. Nhưng đúng là không thể vác hắn chạy đi đâu được trong tình huống thế này. Vì vậy chúng tôi nhìn quanh tìm một nơi khô ráo đặt Phan Tử nằm xuống rồi ngồi bên cạnh cầu cho trời mau mau sáng. Trong lòng cầu nguyện, Phan Tử anh nhất định phải sống!
Tôi cởi áo mình ra đắp cho Phan Tử, lúc này mới thấy bản thân mệt mỏi rã rời, bao nhiêu mệt nhọc trên suốt chặng đường rồi lại trải qua một đêm chiến đầu kịch liệt như vậy, bản thân vừa ngồi xuống đã thấy như muốn lịm đi rồi.
Tôi vừa ngồi thở vừa uống vài ngụm nước, Bàn Tử đi lấy súng của Phan Tử đem về cho tôi xem rồi nói: “Cậu này quả là rất bản lĩnh, lấy mình làm mồi nhử, cho cả tay cả súng vào miệng trăn rồi bắn đứt cột sống nó, bằng không chắc không thể giết được nó dễ như vậy.”
Tôi nghĩ sao lại như thế được, lúc trong khe núi chẳng phải nó đã bị Phan Tử bắn vào đầu, thương thế rất nặng còn tưởng là chắc chết. Không ngờ là nó vẫn sống mà lại còn biết đường mà tập kích chúng ta nữa. Bàn Tử nói: “Trăn là loài có chỉ số thông minh rất cao, lần trước nó bị Phan Tử bắn trọng thương lên ghi lòng tạc dạ, từ đó tới nay vẫn truy lùng chúng ta rình cơ hội để trả thù.”
Tôi cầm cây đuốc lên đi tới chỗ xác con mãng xà xem. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó gần như vậy. Quả thực nó rất to, phải bằng cỡ một con rồng. Nhìn nó nằm bất động như vậy mà tôi vẫn không bớt sợ, mồ hôi bất giác chảy xuống cằm.
Toàn thân mãng xà được phủ một lớp vảy màu vàng kim, mỗi vảy đều to bằng bàn tay, cứng như thép vậy. Nhìn khắp người nó còn thấy rất nhiều vết thương khác. Có mùi đang phân hủy bốc ra từ người nó. Tôi cẩn thận bước tới chỗ đầu trăn, dùng đuốc soi thì thấy đầu lưỡi của nó vẫn còn hơi động đậy, chắc vẫn chưa chết hẳn. Trên đầu con trăn có vết súng cũ thâm đen một cục, ánh mắt oán độc của nó nhìn qua ánh lửa lạnh tới mức nổi da gà, giống như ác long từ địa ngục ngoi lên vậy. Soi tới chỗ cổ của nó thì bàng hoàng thấy chỗ súng tạc ra thành một cái hố to, xương thịt từ trong lộ ra ngoài, máu đã ngừng chảy đọng thành vũng dưới mặt đất.
Mãng xà không dễ dàng chết như vậy, nói không chừng còn có thể sống lại rồi quay lại tấn công người được. Bàn Tử rút khảm đao ra đi tới đầu nó chém hai phát thật mạnh xuống, nhưng ngay cả một vết xước cũng không thấy đâu. Lúc đó mới phát hiện ra vảy của con mãng xa này rắn hơn đá, giống như là chém vào một lớp giáp kim loại dày cả gang tay. Bàn Tử nhòm vào miệng vết thương trên cổ nó thì nhận ra là nó có tới hai tầng vảy. Da dày thịt béo, khó trách sao Phan Tử bắn thế nào cũng không chết được.
Bàn Tử nổi máu liền lấy khảm đao cạy ra vài ba cái vảy trên người con mãng xà, nói là cái này rất có giá trị, sau khi ra khỏi đây có thể mở phiên bán đấu giá được cũng nên. Tôi bảo hắn ít nhất là phải rửa sạch chúng đi vì trong lớp vảy thường có rất nhiều ký sinh trùng trú ngụ. Còn chưa nói xong thì nghe Bàn Tử ai ui một tiếng, tay rụt lại như bị con gì cắn vậy.
Tôi lập tức lao tới thì nhìn thấy mấy con bọ nhỏ như con nhện đang cắn tay hắn. Là một con trùng tử thảo! Tôi dùng đuốc hơ qua khảm đao rồi dí vào người con bọ, nó nóng giãy lên rồi nhả tay Bàn Tử ra. Lúc này trong quần đột nhiên cũng cảm thấy hơi tê tê, liền sờ vào thì túm ngay được một con trùng tử thảo đang hút no máu.
Tôi thấy tình hình hơi bị không bình thường, liền dùng đuốc lia qua một bụi cây phía sau, đập vào mắt là bốn phía trùng tử thảo ùn ùn kéo nhau chạy đến. Cả đàn cả lũ chạy qua chân chúng tôi rồi tập trung leo lên xác con mãng xà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |