Bàn Tử không có ý kiến phản đối, chỉ nói thêm: “Tôi thấy một người còn chưa đủ, Tiểu Ca cậu một mình không thể quản được cả địa khu rộng như thế này được, buổi tối tôi và cậu cùng thức canh, sống qua buổi tối hôm nay, ngày mai chúng ta đi nơi khác tha hồ nghỉ ngơi.”
Muộn Du Bình nghĩ một lát, lại không nói câu nào. Bàn Tử coi như là anh cũng đã đồng ý.
Lòng tôi nghĩ hay thôi mình cũng thức, nhưng nghĩ lại thì đêm nay Muộn Du Bình thức canh ngày mai phải để hắn nghỉ ngơi, vậy tôi phải giữ sức để mai gác cho hắn nghỉ. Nghĩ như vậy thì bản thân cũng thấy khá ổn thỏa.
Bàn Tử đứng lên vặn vẹo người vài cái nói: “Chuyện này cứ làm như vậy đi, không cần cân nhắc thêm nữa, giờ tính xem mai nên làm gì nào? Tiểu Ca cậu có nghĩ được cách gì để tìm được cái cửa kia không?”
Muộn Du Bình nhìn Bàn Tử một cái mới nói: “Biện pháp thì có nhưng khó thành công, không cần đề cập tới.”
Bàn Tử lập tức nói: “Đừng, trăm ngàn đừng như thế, cậu cứ nói qua cho tôi nghe một chút, tôi không muốn cứ tay trắng như thế này mà về.”
Muộn Du Bình trầm mặc một lát rồi đưa mắt lên nhìn chúng tôi: “Chúng ta đi bắt Văn Cẩm.”
Tôi và Bàn Tử vừa nghe xong liền chun mặt lại, tôi lại cười khổ, vừa cười vừa lắc đầu. Quả thật là cách này rất bất khả thi, chúng tôi tới được doanh địa này đã là chuyện vô cùng khó khăn dù nó là một mục tiêu rất lớn, lại còn có khói tín hiệu dẫn dường. Huống hồ Văn Cẩm kia chỉ là một người, còn có thể di chuyển thậm chí cứ thấy chúng tôi là chạy, trong biển đại thụ thế này để tìm được một người khác nào mò kim đáy bể.
Vừa rồi Bàn Tử tưởng rằng có hy vọng nhưng nghe Muộn Du Bình nói xong thì lập tức suy sụp, lầm bầm: “Cậu nói thế thì khác nào bảo đi bắt Chú Ba nhà Tiểu Ngô, khó như nhau luôn. Chưa kể tới Văn Cẩm cũng không biết cái cửa đó ở đâu, bút ký mà Tiểu Ngô tìm được đâu có nói nhắc tới nơi như vậy.”
Muộn Du Bình nhìn về đồng lửa đang nổ lép bép, nói: “Không đâu, cô ấy nhất định biết.”
“Vi sao?”
“Cảm giác của tôi nói thế.”
Bàn Tử nhìn tôi nhún vai, không biết nói thế nào, chỉ thở dài: “Cảm giác à, cảm giác của tôi bây giờ là sắp trắng tay rồi.” Nói xong uống một ngụm nước, vẻ mặt chán nản.
Mọi người không nói gì nữa, tôi tựa đầu vào tảng đá nghĩ ngợi một chút, chợt thấy Muộn Du Bình nó có vẻ cũng có căn cứ.
Theo suy đoán của chúng tôi về chân tướng của sự việc thì ngọn nguồn của nó bắt đầu từ cuộn băng ghi hình kia. Tôi và Cầu Đức Khảo đều thu được băng ghi hình rồi bằng những cách khác nhau mà chúng tôi biết được có một bí mật trong lần khảo sát của Văn Cẩm vài năm trước, do đó cùng bắt tay vào điều tra thì phát hiện ra nơi này. Vậy có thể thấy là mục đích của việc Văn Cẩm gửi băng ghi hình là muốn dẫn chúng tôi tới nơi quỷ quái này.
Mục đích của Chú Ba tôi là theo dõi hành tung của đội Cầu Đức Khảo, muốn biết rốt cuộc là bọn họ đang truy tìm cái gì. Chú đã điều tra trong nhiều năm và cuối cùng cũng phát hiện ra mục đích của bọn họ là tìm kiếm một thứ gì đó ở trong này. Khốn nỗi là đa số người của Cầu Đức Khảo lại bị hạ trong quỷ thành ngoài sa mạc, kế hoạch của Chú Ba vì thế mà đi tong. Bao nhiêu công sức theo dõi đổ sông đổ biển. Nếu như theo tính cách của Chú Ba thì chú sẽ tập hợp thủ hạ lại rồi nghiêm hình bức cung người của Cầu Đức Khảo, ép họ nói ra mục đích của ông ta trong chuyện này.
Có thể thấy là Chú Ba cũng không có nhiều thông tin hơn chúng tôi là mấy, trong tình hình như thế thì có thể xác định người biết nhiều thông tin nhất ở đây chính là người gửi ra những băng ghi hình, tức là Văn Cẩm. Không có chuyện Chú Ba biết được điều gì mà Văn Cẩm lại không biết, hơn nữa còn biết tường tận hơn.
Nghĩ tới mấy băng ghi hình, trong lòng tôi lại thấy rất khó chịu. Trong băng ghi hình có mặt của một người rất giống tôi, chuyện đó là sao? Nếu thật sự Văn Cẩm gửi chúng đi thì tôi sẽ bắt cô ấy nói hết ra thật rõ ràng. Nhưng hiện giờ không phải là lúc nói tới chuyện đó.
Tôi nhìn Bàn Tử rồi nói: “Dù có như thế nào thì chắc chắn Văn Cẩm biết được nhiều chuyện hơn chúng ta, tôi cảm thấy hiện tại chưa cần lo tới vấn đề đó, quan trong nhất là phải bắt được cô ta trước đã.”
Bàn Tử châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: “Chuyện này không phải là khó hay không mà cơ bản là chúng ta không thể bắt được cô ấy. Cho dù trên người cô ấy có gắn máy theo dõi thì trong một nơi địa thế hiểm trở như này chúng ta cũng không có cách nào bắt được cô ấy.”
“Có lẽ chúng ta nên giăng bẫy dụ cô ấy.” Tôi đột phát ý tưởng.
“Cậu định dụ như thế nào? Dùng nam nhân kế sao?” Bàn Tử không chút hứng thú nói: “Ba người chúng ta vừa khiêu vũ thoát y vừa chạy lung tung trong rừng sao?”
Tôi thở dài, quả thật phiền toái quá đi. Nếu cô ấy không trốn chạy thì chúng tôi chỉ cần ở một nơi nào đó gào tên cô ấy lên hoặc là dùng lửa làm tín hiệu để cô ấy biết, vừa đi vừa tìm kiếm thì tất nhiên là sẽ tìm được ngay. Nhưng cô ấy lại trốn như trốn hủi, tại sao lại vậy chứ?
Tôi liền chán nản nói: “Các anh thử nói xem vì sao Văn Cẩm ở chân khe núi nhìn thấy chúng ta lại bỏ chạy? Người nhờ định chủ trác mã truyền lời nhắn không phải chính là cô ấy sao? Cô ấy đã vào đây để đợi chúng ta, vậy vì sao lại không ra mặt? Chẳng lẽ thần trí cô ấy không bình thường?”
Muộn Du Bình chậm rãi lắc đầu, nếu nói thần trí Văn Cẩm thất thường thì lúc chúng ta nhìn thấy cô ấy một người đầy bùn mà giờ chúng ta đã biết nguyên nhân vì sao cô ấy lại trát bùn lên người, vậy chẳng phải lúc Văn Cẩm bắt gặp chúng ta cô ấy hoàn toàn bình thường sao. Cô ấy chạy trốn chúng ta là vì có nguyên nhân khác.
Bàn Tử khó hiểu nói: “Nói như vậy thì Văn Cẩm chắc chắn cũng nhìn qua một lượt rồi, chúng ta đâu có ý hại gì mà phải chạy như thế chứ”.
“Thần trí bình thương… Chạy trốn…” tôi nghe như vỡ ra điều gì đó.
Văn Cẩm sợ hãi cái gì ư?
Trong bút ký của cô ấy có một lời nhắn, Văn Cẩm nhắc đi nhắc lại là cô ấy đang trốn tránh một thứ gì đó, cái mà cô gọi là “nó”. Hơn nữa, cô ấy nói cho chúng tôi biết “nó” ở đi cùng đoàn với chúng tôi khi tiến vào sái đạt mộc. Như vậy, chỉ có một khả năng hợp lý nhất để giải thích toàn bộ chuyện này, tôi tậc lưỡi nói: “Chẳng lẽ, Văn Cẩm đang chạy trốn”nó”rồi đột nhiên lại nhìn thấy”nó”xuất hiện trong số chúng ta?”
Muộn Du Bình lúc này mới gật đầu nói: “Chỉ sợ là đúng như vậy.”
Tôi đưa mắt về phía Bàn Tử rồi lại nhìn về lều Phan Tử đang nằm, vài giây sau quay đầu sang Muộn Du Bình, thầm nghĩ thế quái nào, sao có chuyện đấy được.
“Vào lúc đấy chỉ có Tiểu Ca, Tiểu Ngô, Đại Phan và tôi là bốn người, nói như vậy trong bốn người chúng ta có một người đã dọa cho Văn Cẩm sợ chạy?” Bàn Tử nhìn hai người chúng tôi, “vậy ai trong chúng ta là kẻ không ra gì đó?”
Tôi và Muộn Du Bình không nói lời nào, Bàn Tử lập tức giơ tay lên nói: “Tôi tuy béo nhưng tôi là người tốt, tuyệt đối kẻ đó không phải tôi. Tôi tuyệt đối không có hứng thú làm trò trong tình huống đấy.”
“Đây chỉ là một ý tưởng thôi, cũng không chắc có phải như vậy không.” Tuy nói như vậy nhưng trong lòng tôi thật sự có chút bức bối, nhưng người ở đây đều cùng tôi vào sinh ra tử vài lần. Nếu phải nghĩ theo cách tích cực nhất thì tôi tình nguyện coi Văn Cẩm đầu óc có vấn đề cho rồi.
“Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ”nó”là cái gì?” Bàn Tử nói, “Tiểu Ca, cậu cũng không biết à?”
Muộn Du Bình đưa mắt lên nhìn Bàn Tử lắc lắc đầu.
“Chẳng lẽ có người dịch dung trà trộn vào trong nhóm chúng ta, nếu thế thì hiện tại có một người đang giả trang ở đây.” Bàn Tử nói, vừa nói vừa lấy tay nhéo vào da mặt, tỏ vẻ là mình trong sạch, nhéo chán mới nói: “Mọi người xem, béo gia tôi là mặt thật.”
“Tôi đã nghĩ tới chuyện này rồi, trong lúc cậu ngủ tôi đã qua kiểm tra cậu và Phan Tử.” Muộn Du Bình nói, “không vấn đề gì.”
Tôi nhớ tới lúc nhìn thấy Muộn Du Bình đang ngồi xổm bên cạnh Phan Tử, hóa ra là đang làm cái trò này. Xem ra hắn đã sớm nghĩ tới điều này từ lâu nhưng không nói ra thôi. Con người này thật sự thâm sâu khó lường.
Bàn Tử liền nhìn về phía tôi: “Tiểu Ca đâu?”
Tôi lập tức lấy hai tay nhéo má nói: “Yên tâm, tuyệt đối là hàng thật.”
“Khó nói trước được, cậu nhặt được ở dọc đường, nói không chừng là giả trang. Lại đây để béo gia tôi kiểm tra một chút!” Nói xong Bàn Tử sấn đến chỗ tôi, ra sức nhéo má, tôi đau tới chảy nước mắt mới buông tay ra nói: “Cậu coi như qua cửa.”
“Vậy thì không phải là phương diện này.” Muộn Du Bình chỉ vào bút ký trong túi của tôi nói: “Trong đó có ghi lại gì không?”
Tôi lấy ra xem, rồi lắc đầu nói: “Có thể thấy là trong miêu tả của Văn Cẩm,”nó”có trí lực và luôn tìm cách truy lùng bọn họ. Tôi còn cảm giác là”nó”là người, nhưng không hiểu vì sao lại đặt là”nó’nữa.’
Bàn Tử đứng lên uống một ngụm nước rồi đưa ấm nước cho Muộn Du Bình nói: “Nếu nói thế, người truy lùng bọn họ không phải là Chú Ba nhà cậu sao,”nó”kia có phải là Chú Ba nhà cậu không? Trong cảnh tối lửa tắt đèn như thế, Văn Cẩm có khi là nhìn nhầm, cậu và Chú Ba nhà cậu không phải cũng có chút giống nhau sao?”
Tôi thầm nghĩ tôi đẹp trai hơn chú, Muộn Du Bình nhận lấy ấm nước của Bàn Tử đưa, vừa định nói gì thì đùng một cái, Bàn Tử lao tới vồ lấy mặt Muộn Du Bình. Ra sức nhéo má hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |