Đồng thời lại nhìn thấy toàn bộ trên vách tường đều có những cái hố bị tạc ra, trong hố chất đầy đồ đạc, có thể nhận ra trong đó phần lớn là thẻ tre (là cuộn thanh tre dùng để khắc chữ ngày xưa), có vài hốc trống rỗng, dễ hiểu là từng có người lấy đi. Tôi nghĩ những phần quan trọng nhất mà Kim Vạn Đường phiên dịch chính được lấy ra từ đây.
Thẻ tre số lượng rất nhiều, cũng kéo dài vào sâu trong “đường hầm”, đây gần như là một hành lang lưu trữ văn thư bí mật vậy.
Nơi sâu nhất đèn pin không thể chiếu tới, ước lượng khoảng cách ít nhất là hơn ba trăm thước, sâu xa tịch mịch kinh người.
Trường hợp này khiến tôi nghĩ tới khi còn ở Long Tuyền (suối rồng) từng gặp qua một đường hầm, nhưng không dài tới vậy, hai người ở cửa động mất một lúc mà chưa nghĩ ra bây giờ nên làm gì.
Bên trong và bên ngoài đều chật hẹp như nhau, phải bò mới có thể tiến người vào, Tiểu Hoa muốn thử vào trước, nhưng tôi đã kéo hắn lại. Tôi nhận ra những bình gốm kia, là tại Tháp Mộc Đà tôi từng được trông thấy. Chúng nhìn qua vô cùng giống với những bình chứa đầu người kia. Nếu như vậy thật thì có khi bên trong vẫn tồn tại loài trùng tử đó.
Tôi giải thích qua loa cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhìn những bộ thi hài đằng sau lên tiếng:
“Nói vậy nghĩa là áo giáp sắt kia không phải là đồ để tu tiên, mà lại là một loại trang phục phòng hộ, dùng để đề phòng loài trùng độc đó, có thể là của những công nhân lúc ấy xây dựng nơi này.”
Tôi gật đầu, lấy đèn pin chiếu chiếu trước mặt, quả nhiên liền phát hiện trên khu đất trống kia tất cả đều là xác chết của loài bọ ăn thịt đó. Đâu đâu cũng có, nhìn tới mức gây người.
Tiểu Hoa cầm đèn pin soi tới một chiếc bình khác, đầy những tóc mọc tua tủa khiến người ta phải sởn gai ốc, tôi khó lòng mà thuyết phục được bản thân rằng kia không phải là tóc mà là thứ linh tính khác.
“Cậu nghĩ là năm đó bọn họ vào đây bằng cách nào?” Tôi hỏi, “chung quy là nếu không đạp trúng những bình gốm này, vậy chắc sẽ không kinh chết. Hơn nữa những bình này bày biện vô cùng trật tự, không giống như từng bị nhiều người dẫm qua.”
Tiểu Hoa lấy đèn pin soi lên vách đá và trần nhà, lát quay ra nhìn tôi cười cười, nói: “Đối với bọn họ mà nói thì muốn đi vào rất dễ dàng thôi.”
Tôi nhìn hắn cười có phần gian manh, không biết là ý gì, chỉ thấy hắn lấy ra từ trong ba lô hai cái gậy to bằng cánh tay, không biết làm bằng chất liệu gì. Sau đó cởi bỏ bao tay, lộ ra lòng bàn tay đã ướt đầm mồ hôi, làm vài động tác khởi động uốn dẻo: Đan hai bàn tay vào nhau cuộn lại thành một vòng tròn.
Tôi không biết hắn muốn làm gì nhất thời cũng không ngăn cản, hắn tiếp theo cầm lấy cây côn kia, đột nhiên chống lao lên phía trước, như làm xiếc nhào lộn trong cái không gian chật chột này. Tiếp theo vẫn đang lơ lửng hắn liền thi triểu kỹ xảo, chân đạp lên một bên vách động.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thấy côn của hắn trên mặt đất bỗng chốc thu về, trên không trung vẽ ra một đường hoa ảnh, trong chớp mắt mất đi thăng bằng đó, cây côn lại lần nữa được chống xuống đất lấy lực đẩy Tiểu Hoa bay lên, toàn bộ hình thành một động tác kỳ dị bay từ bên này sang bên kia động.
Tôi nhìn mà không ngậm được miệng, chỉ thấy hắn cứ lặp đi lặp lại như thế, cây côn như có ma thuật vậy, chỉ trong một thời gian cực ngắn, hắn giống một bóng ma nhún nhảy bay qua vách đá, hành động như nước chảy mây trôi nhẹ nhàng lưu loát, không gặp chút trở ngại nào, trong mấy giây Tiểu Hoa đã cách tôi một khoảng xa.
“Chuyên nghiệp!”
Trong đầu tôi đột nhiên thốt lên một câu, so với ông nội, Trần Bì A Tứ di chuyển cẩn thận từng chút từng chút một canh chừng cơ quan, kỹ năng vô cùng xảo diệu kia coi như là cao hơn không chỉ một bậc. Trong quá trình đổ đấu, đây được xem như là phương pháp an toàn và hữu hiệu nhất.
Chỉ trong phút chốc, chợt nghe thấy từ bên trong vang lên một tiếng gọi vọng, ánh đèn từ đó chiếu ra. Có vẻ như khoảng cách vào tới đó gần hơn tôi nghĩ.
“Thế nào?”
Tôi hỏi, ở trong động vang lên một tiếng hồi âm.
“Không khó như tôi nghĩ, chỉ cần nhẹ nhàng là qua được thôi!” Hắn gọi, “bên trong này có một động thất (phòng đá)”
“Dễ cái rắm cậu, tôi làm sao bây giờ?” Tôi cáu lên, ngay cả động tác thứ nhất kia tôi cũng không thể làm được nữa là.
“Chờ một lát tôi sẽ nghĩ cách, trước tiên cậu đừng di chuyển vội.” Tiếng Tiểu Hoa từ bên trong vọng ra. “Tôi thấy có thứ rất lạ.”
Tiếng hắn không ngừng vang vọng trong đường hầm, vì bị băng vải che mặt nên người nghe có đôi chút khó chịu.
“Là cái gì?” Tôi lập tức hỏi.
Yên lặng một lát, tiếng Tiểu Hoa mới vọng lại từ xa: “Không biết, không hình dung được, hình như được làm bằng sắt.” Nói xong, tôi liền nghe được từ bên kia vang lên thanh âm kim loại va vào nhau.
“Cậu thử miêu tả chút xem nào.” Tôi lập tức trở lên tò mò, trong đầu hiện ra rất hiều hình ảnh kỳ quái.
“Ách…” hắn chần chừ một lát, “tôi không biết phải hình dung sao nữa.”
“Nó có gì khó miêu tả sao?” Tôi không nhịn được hướng vào bên trong hét, “đường kính, hình dạng, lớn bé thế nào?”
“Là một cái mâm lớn bằng sắt, giống như một cái chũm chọe. Mặt trên có nhiều hoa văn kỳ quái.” Tiểu Hoa nói, nghe âm thanh thì biết hắn đã hoàn toàn bị vật này hất dẫn.
“Nó thì có gì kỳ quái?”
“Lão đại à”. Tiếng Tiểu Hoa nghe nhẹ bẫng, giống như có điểm không thể tin được: “Thứ này chuyển động, bản thân nó đang xoay.”
Thực ra thì trong nguyên bản để là thiết bàn hoặc bàn thiết, bàn có thể hiểu là mâm hoặc bàn, còn thiết nghĩa là sắt. Có thể hiểu là mâm sắt hoặc bàn sắt, thôi thì tớ vẫn để nó là bàn thiết cho mọi người tự hiểu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:19 (GMT+7) |