Quỳnh Nga thưởng nhẹ tách trà, đoạn đặt xuống bàn. Nhìn nó mà cười mỉm.
“Mày bao nhiêu tuổi rồi?”
Như liếm môi, thực thà đáp.
“Thưa bà hai, năm nay con mười sáu tuổi.”
Ánh mắt nữ nhân mở to, nhìn nó một lượt, rồi khen.
“Nhìn tướng mày kìa, ông bà nói quả không sai, mười bảy bẻ gãy sừng trâu. Mà mày hẵng còn sớm một năm.”
Nó e thẹn, làm bộ dí dỏm.
“Bà cứ khen, con ngại lắm.”
Giọng nữ chen vào.
“Thứ như nó chỉ có hầu rồi ăn chứ tích sự gì. Phận tôi tớ chỉ thế thôi.”
A có cần phải nói nặng như vậy không, nghe mà buồn lắm đó. Nó đưa ánh mắt hờn dỗi nhìn lên, bà hội đồng lơ hẳn, tự ái à nha.
Giọng nữ cất lên.
“Em chớ nói vậy, nó còn nhỏ phải từ từ mà dạy dỗ.”
Quỳnh Nga liền đổi giọng.
“Tao thấy mày còn nhỏ, lại lễ phép siêng năng, muốn nhận mày làm con nuôi, có chịu không?”
Mai Trâm đang nhấp ngụm trà, cũng ho sặc thành tiếng.
Khẽ xua tay, giọng nữ quát lên.
“Chị hai, đừng nói giỡn chứ.”
Rồi nhìn sang Như với ánh mắt đầy hung quang, khiến nó chột dạ mà cũng phụ họa theo.
Như xoa tay, khẽ cười một bên.
“Bà chỉ khéo đùa, con có gì mà làm con nuôi của bà, với lại còn nhiều việc lắm, con…”
Chưa đợi nó nói hết câu, Quỳnh Nga đã giơ tay lên, biểu thị ngừng lại.
“Việc hầu hạ nhà ông hội đồng tao biết, nhưng làm con nuôi của tao thì không có nghĩa là phải ở cạnh tao sớm tối. Chỉ là sau này già yếu có mày về chăm sóc là tao vui rồi.”
Quỳnh Nga lấy khăn thấm một bên mắt, giọng đầy xúc cảm.
“Vậy có được không, con trai?”
Như nghe mà rơm rớm nước mắt, với một đứa mồ côi mẹ từ nhỏ, cha già chịu cảnh gà trống nuôi con khôn lớn, nó vốn đã chịu nhiều thiếu thốn, ôi bây giờ cơ hội đã đến, không bây giờ thì bao giờ đây?
Thế là nó cũng làm bộ sụt sùi.
“Dạ, thưa bà… con xin nghe.”
Giọng nữ từ tốn.
“Phải là thưa mẹ nuôi.”
Nó cũng hơi bỡ ngỡ lúc đầu, sau cũng đổi giọng.
“Dạ, thưa mẹ nuôi.”
Đoạn nó chắp tay, hành lễ quỳ gối vái ba lạy. Mẹ nuôi nhẹ nhàng đưa tay đỡ nó dậy, mỉm cười hài lòng.
Quỳnh Nga nhìn sang Mai Trâm.
“Em, còn không nhận cháu nuôi sao?”
Thấy thế Mai Trâm bĩu môi.
“Nởm, trước giờ quen gọi rồi, em không thích.”
Khẽ thở dài, giọng nữ ôn tồn.
“Vậy con trai, con cứ xưng hô với mẹ nuôi là được. Riêng bà hội đồng thì cứ như cũ.”
Nó khẽ nhìn sang Mai Trâm, thấy cô lườm lại, a người đâu mà tỏ ra làm hung làm dữ thế, còn lúc ái ân lại quay ngoắt cứ như thái cực trắng đen, quả là khó đoán a.
Bà vú cũng đổi xưng hô một tiếng cậu hai tiếng cậu hai… nhưng nó vẫn giữ lễ, gọi dạ xưng con như cũ.
Qua hôm sau là một trận mưa lớn, cả ngày không ngớt, đến sáng hôm sau thì nghe mẹ nuôi bị cảm, phải nằm một chỗ. Bà vú già đưa cho Như tô cháo.
“Cậu lên lầu chăm sóc cho mợ hai, bả dặn tui như vậy.”
“Dạ, con biết rồi thưa bà.”
Đoạn nhẹ nhàng bưng tô cháo bước từng bước lên trên lầu. Đứng trước cửa nó gõ nhẹ.
Giọng nữ bên trong lên tiếng, tông giọng có vẻ mệt mỏi.
“Ai đó?”
Như khẽ ho.
“Dạ, thưa… mẹ nuôi… là con đây.”
Tức thì giọng tươi sáng hẳn.
“Như đấy hả con, mau vào đây.”
Nó liền đẩy nhẹ cửa rồi bước vào trong, mẹ nuôi đang nằm trên giường, chăn đắp kín người, tỏ vẻ mệt mỏi dữ lắm. Thấy vậy nó liền tiến lại gần, đặt tô cháo lên bàn nhỏ, rồi yên vị trên ghế.
Giọng nó ân cần làm sao.
“Mẹ nuôi, vẫn còn mệt sao?”
Giọng nữ khẽ rên.
“Hừ… hừ… hôm nay ngủ dậy vẫn còn rức đầu… cơ thể lại ngoài nóng, trong lạnh, khổ quá.”
Nhưng rồi cũng khẽ mỉm cười.
“May mắn là có con trai bên cạnh chăm sóc.”
Xong rồi khẽ thở dài, ánh mắt nhìn nó, tựa hồ nhớ lại khoảng thời gian lúc trước một thân một mình giữa căn nhà trống trải quạnh hiu.
Nó cảm động, rốt cuộc cũng có cơ hội báo hiếu à. Người ta nhận mình làm con nuôi, thì mình cũng phải có gì để đáp lại chớ.
Như liếm môi. Tay nâng tô cháo lên.
“Để con đút cháo cho mẹ nhé.”
Giọng nữ khẽ rên.
“Ừ… con nhớ thổi cho nguội, mẹ không ăn nóng được, bỏng lưỡi chết.”
Thế là thằng bé vừa múc cháo, vừa đưa miệng thổi phù phù, đoạn đút cháo cho mẹ nuôi. Thìa cháo đưa tới, khóe môi đỏ mọng hé nhẹ, hàm răng trắng đều quá, đoạn ngậm lấy, từng chút một, rồi lại nhả ra, từng tia nước bọt khẽ dính lên chiếc thìa, cũng đủ khiến nó nuốt nước bọt cái ực.
Thật là tội lỗi, tội lỗi…
Mẹ nuôi ngậm được vài thìa rồi khẽ ngậm môi, mắt nhắm hờ, tay khẽ xua ra hiệu đủ rồi. Nó thấy mẹ nuôi ăn ít quá, nhưng mà người bệnh thì ăn ít cũng đương nhiên, khi nào khỏe lại thì sẽ ăn nhiều sau. Thế là nó cất tô cháo đi, tính đứng dậy rời đi.
Giọng nữ khẽ thều thào.
“Như, con đi đâu, ở lại mẹ nhờ chuyện.”
Nó liếm môi.
“Dạ, con không đi đâu hết, mẹ nuôi muốn con làm chi.”
Quỳnh Nga nhìn nó, ánh mắt đầy tình cảm chứa chan.
Mẹ nuôi bỏ chăn ra, ngồi lên giường nhìn nó.
Hiện tại nó mới phát hiện bộ đồ của mẹ nuôi cũng đã ướt đẫm, người mẹ nuôi chảy đầy mồ hôi, cái áo trắng tinh dính sát cơ thể, tựa hồ như trong suốt.
Một mùi hương thơm nồng phảng phất trong không khí.
Bất giác nó nuốt nước miếng, dưới ánh sáng le lói nó thấy được ngực mẹ nuôi có gì đó nhô lên.
Giọng nữ khẽ thều thào.
“Con đang nhìn cái gì đó hả?”
Mẹ nuôi hỏi làm nó bất ngờ, nó cúi đầu ngại ngùng.
Trời ơi, từ nhỏ tới giờ nó mới thấy cái cảnh kích thích đến thế. Tổ cha cái áo mỏng chết tiệt…
Như liếm môi.
“Dạ, mẹ đổ mồ hôi nhiều quá.”
Mũi nó thoáng ngửi hương thơm trên đó, kỳ lạ là mùi hương này giống như hoa hồng, chẳng lẽ mẹ nuôi xịt nước hoa sao.
Rồi nó làm bộ làm tịch.
“Mẹ nuôi có muốn con lau người cho đỡ nóng hay không?”.
Quỳnh Nga hơi lườm nó, sau đó khẽ ngại ngùng gật đầu.
Mặc dù trong này có chút phần cơ hội nhưng nó lo cho mẹ nuôi thiệt, thường người bệnh đổ mồ hôi là phải dùng khăn lau chùi cho khỏe a.
Nó mỉm cười rồi bèn đứng dậy, dò dẫm vào bên trong nhà vệ sinh.
Giọng nữ cất lên sau lưng.
“Khăn lau màu trắng đó con!”
Nó đã nhìn thấy, sau đó tự mình hứng ít nước ấm vào trong thau nhỏ, giặt sạch cái khăn rồi bưng ra phía ngoài.
Quỳnh Nga lúc này đã bỏ chăn qua một bên, nằm thẳng trên giường, trên người cô là áo lụa trắng, quần lụa ngắn đến đùi, cứ ngỡ là quần lót.
Như liếc mắt, ôi trời ơi, bộ đồ của mẹ nuôi như dính sát vào cơ thể, từng đường cong hằn lên trang phục, cảm giác sượng sùng làm sao.
Bình tĩnh, phải thiệt bình tĩnh Như ơiiii!!
Mẹ nuôi nghiêng đầu nhìn nó, khuôn mặt chuyển sang ửng đỏ.
Nhẹ bước tới, nó đặt cái thau xuống đất, sau đó thấm ướt khăn rồi bắt đầu lau người cho mẹ nuôi.
Ban đầu là cổ, rồi đến vai và gáy. Cơ thể mẹ nuôi khá nóng, mồ hôi chảy ướt nhẹp. Nó dịu dàng di chuyển cái khăn mềm mại hơi ướt, cẩn thận lau từng vị trí.
Mẹ nuôi hình như khá thích thú, mắt lim dim tận hưởng. Tay nắm chặt miếng ga giường.
“Con có vẻ thành thạo nhỉ?”
Như mắc cỡ.
“Dạ… con cũng có chút ít…”
Xong lại tiếp tục công việc “báo hiếu”.
Nó giặt khăn một lần nữa rồi chuyển xuống phía dưới.
Đôi chân của mẹ nuôi khá thon thả và dài, làn da mịn màng trắng tựa ngọc châu.
Nó cẩn thận chạm vào đùi mẹ nuôi, sau đó nhẹ nhàng lau mồ hôi. Người nữ phối hợp hơi tách hai chân ra.
Dưới ánh sáng ban mai, bất giác con mắt nó nhìn rõ thứ giữa hai chân mẹ nuôi. Vệt đen hiện lên trên lớp quần, từng đường nét mờ ảo làm nó không khó để tưởng tượng ra.
Không ổn rồi, tâm phải tịnh, rồi nó cố liên tưởng đến cái quái gì đó.
“Ực!”
Nó trộm nuốt một ngụm nước miếng.
Cái khăn nửa ấm nửa mềm lướt từ đùi mẹ nuôi xuống dưới, từng chút từng chút làm mẹ nuôi cảm thấy dễ chịu. Ngay cả bàn chân đến từng ngón chân đều được nó chăm sóc.
Giọng nữ cất lên.
“Con thiệt khéo tay, mẹ vui lắm.”
Như không còn tâm hơi để ý đến lời khen nữa, nó đang vừa lau, vừa kẹp đùi thiệt chặt, cố gắng không để con cặc cứng lên.
Tội nghiệp thằng bé, ai biểu suy nghĩ đồi trụy.
Mặt thằng Như lúc này vừa đỏ, vừa túa mồ hôi. Cuối cùng cũng xong, nó liền thu dọn đồ đạc.
Bất ngờ giọng nữ thốt lên.
“Con ơi, có thể giúp mẹ lau… bên… trong được không?”
Như khẽ giật mình, a chết tiệt thiệt mà, thằng em nó sắp vỡ tung rồi.
Không được, không được, không được nghĩ bậy.
Nam mô nam mô…
Nó mím môi, khẽ gật đầu.
Mẹ nuôi ngồi dậy, sau đó hai tay mẹ nuôi tự cởi cái áo lụa mỏng tan của chính mình.
Cảm giác kích thích làm sao, nó cố tránh mặt đi.
Da thịt mẹ nuôi lộ ra, căng tràn sức sống, mẹ nuôi e ấp che lấy bộ ngực của bản thân, sau đó nằm lại xuống giường.
Như ngớ hết cả người, hóa ra mẹ nuôi không mặc gì ở bên trong thiệt. Con mắt nó nhìn chằm chằm cơ thể trần trụi của mẹ nuôi.
Bộ ngực mẹ nuôi phập phồng sau hai cánh tay nhỏ nhắn, vừa khẽ nâng lên hạ xuống đều đều theo nhịp thở, từng giọt mồ hôi nóng hổi chảy dọc cơ thể.
Giọng nữ the thé cất lên.
“Con trai, đừng nhìn nữa, mẹ… ngượng…”
Như lúc này mới lấy lại thần trí.
Nó cầm cái khăn mà đực mặt ra, nó nên bắt đầu như nào?
Suy nghĩ một hồi, Như liền nảy ra.
Nó bèn đặt khăn lên cái bụng thon của mẹ nuôi, nhẹ nhàng lau cái eo thon thả.
Tay nó chậm rãi, rất rất chậm cẩn thận lau từng tí cho mẹ nuôi, đôi khi tình cờ chạm nhẹ những ngón tay lên da thịt trắng trẻo ấy, vô tình lại chạm nhẹ cặp đào tiên.
Giọng nữ rên khẽ.
“Ưh… ưmm!”
Quỳnh Nga… đột nhiên kêu lên. Càng khiến cho tình cảnh trở nên nóng lại càng nóng thêm.
Như nghe mà đổ mướt mồ hôi.
Giọng nữ rên rỉ, thốt ra lời nói dâm loàn.
“Con… ơi… còn vú của mẹ… lau cho mẹ đi.”
Hai tay mẹ nuôi đang e ấp cặp đào tiên, cuối cùng cũng giang rộng, bộ ngực đã hiện ra trước mắt.
Bầu vú tròn trịa, hai đầu ti hồng hào cương cứng nhô lên, tổng thể cứ như một cặp sừng trâu.
Như nhìn mà có chút sững người. Quả là vu vật của đất trời.
Tay nó từng ngón giờ đã run quá đỗi, tựa như mất kiểm soát tới nơi, cái khăn chạm vào, khẽ lau những giọt mồ hôi còn đọng giữa khe ngực.
Giọng nữ bật lên đầy khiêu khích.
“Ưm… ưm… mm!”
Như lúc này mặt đỏ au.
“Thưa mẹ, con… con… lau… xong rồi…”
Giọng nữ bật lên, lời nói càng lúc càng dâm dật.
“Lau phía dưới của mẹ đi con.”
Ngón tay chỉ nhẹ vào vùng dưới rốn, ẩn sau lớp lụa mỏng.
Nó thở hổn hển, cứ như bị ma xui quỷ khiến. Liền đưa tay tới luồn khăn vào phía dưới của mẹ nuôi, ngoài quần lụa ngắn ra cũng chẳng mặc gì bên trong.
“NHƯ!”
Giọng nói làm Như ngẩng đầu lên, gương mặt của Quỳnh Nga gần nó trong gang tấc, rồi đột ngột hôn lên môi nó.
Lần đầu môi hai người chạm vào nhau. Cảm giác mềm mại xen lẫn vị ngọt tình thân.
Đột nhiên nó liều lĩnh hơn, miệng mở ra, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng ấy, nó cắn nhẹ lên đó rồi mút lấy, dần dà xông tới, đầu lưỡi nó đưa tới chạm vào lưỡi mẹ nuôi, khuấy đảo lên xuống.
Người nữ khẽ vòng tay qua đầu nó, siết chặt hơn. Rõ ràng không muốn buông tha.
Vị của nụ hôn thực tuyệt, có mùi thơm làm sao. Như đê mê thưởng thức dư vị ấy, không muốn buông đôi môi mẹ nuôi, ngược lại càng mặc sức mút lấy mút để.
TIẾNG CỬA VANG LÊN.
“Thưa mợ hai, có mợ ba tìm!”
Mai Trâm đứng cạnh bà vú. Khẽ mỉm cười.
“Bà xuống nhà mà lo việc bếp núc. Việc vậy là được rồi.”
Bà vú già cũng cúi đầu rồi đi xuống nhà dưới.
Giọng nữ bên trong cất lên.
“Chờ tí, sẽ có người mở cửa.”
Mai Trâm đứng đó, gương mặt cô đỏ lên, hết mười phần là giận là ghen.
Rồi cánh cửa chợt mở, ló đầu ra ngoài là Như, coi bộ dạng nó kìa, cái mặt đỏ ửng thế kia.
Mai Trâm nóng mặt.
“Mày làm cái gì trong đó vậy?”
Như liếm môi.
“Dạ con đút cháo cho mẹ nuôi, phòng đóng cửa kẻo gió lùa bệnh nặng thêm.”
Cô nhìn nó, nhếch môi cười bĩ bôi.
Chẳng nói chẳng rằng, Mai Trâm đi thẳng vào phòng, Như cũng tính đường mà chuồn đi mất.
Bước vô phòng, thấy chị gái nằm im trên giường, chăn đắp kín, mắt nhắm khẽ, dáng bộ không có vẻ gì khác thường.
Quỳnh Nga nhắm hờ hai mắt, xong vẫn lên giọng thều thào.
“Em đấy à? Đến thăm chị đấy ư?”
Khẽ ho nhẹ.
“Thằng bé đúng có hiếu, nó mới đút cháo cho chị ăn xong, lại giúp chị lau mồ hôi.”
Xong rồi khẽ liếc mắt nhìn cô em.
Thế là Mai Trâm cũng theo đó mà ngồi yên vị trên ghế, nét mặt kèm ánh nhìn tinh quái.
“Chị có sốt cao không? Có cần em gọi thầy thuốc?”
Quỳnh Nga mỉm cười.
“Chị chỉ cảm nhẹ thôi, đến mai là khỏi ấy mà, cần chi thuốc thang cho nhọc.”
Bỗng nhiên bàn tay trắng trẻo vươn tới, sờ vào trán Quỳnh Nga, rồi giữ như thế không muốn bỏ ra.
Mai Trâm nhìn sâu vào mắt cô, giọng ung dung.
“Lạ quá, sao trán chị lại không nóng tí nào?”
Giọng nữ khẽ cất lên.
“Chị bị cảm nóng lạnh, ngoài lạnh trong nóng lại có lúc ngoài nóng trong lạnh, em chớ khó hiểu?”
Đoạn đưa mắt nhìn Mai Trâm, ra vẻ trách móc.
Mai Trâm rút tay lại, đặt nhẹ lên tấm chăn.
“Chị… em có chuyện muốn kể, chị muốn nghe?”
Giọng nữ khe khẽ, ra vẻ mệt.
“Nhanh đi rồi cho chị nghỉ ngơi.”
Mai Trâm cất giọng trong trẻo.
“Ngày xửa… ngày xưa cô chị tên Tấm, cô em tên Cám, hai người…”
Quỳnh Nga cười khẽ.
“Tưởng gì hóa ra chuyện Tấm Cám, chị thuộc lòng cả…”
Mai Trâm làm bộ ngu ngơ.
“Thế chị có nhớ đoạn cuối không?”
Giọng nữ đáp lại.
“Chỉ nhớ mang máng… em có nhớ thì kể cho chị nghe một thể.”
Mai Trâm liền đọc thành tiếng.
“Mẹ mẹ… con con… Mẹ ăn thịt con… Có còn xin miếng?”
Bất ngờ, cánh tay của cô em túm lấy tấm chăn, hất tung sang một bên, lộ ra cả người của Quỳnh Nga.
Mai Trâm nhìn mà cười lớn.
“Chết chưa, cái đồ giả thần giả quỷ, giả bệnh, coi chị kìa, đẹp mặt chưa?”
Quỳnh Nga vớ lấy tấm chăn, che phần thân trần trụi lại.
Đoạn cô liếc sang nhìn Mai Trâm.
“Em… giận chị thì cứ nói, cớ gì làm cái chuyện như thế?”
Giọng nữ rít lên.
“Em không giận!”
Quỳnh Nga cười cười.
“Phải, bà hội đồng giận, ai mà dám tin.”
Mai Trâm nhếch môi, cười nhạt.
Giọng nữ lại thỏ thẻ.
“Phải, bà hội đồng mần thịt thằng đầy tớ, ai mà dám tin.”
Đến đây thì Mai Trâm đỏ mặt, nụ cười trên môi rơi xuống đất.
Cô đứng dậy.
“Chị nói hưu nói vượn gì thế? Đừng nghĩ…”
Giọng nữ cất lên, nhắc lại từng chữ.
“Mày chắc không biết, nữ nhân chỉ trao nụ hôn cho người đàn ông họ yêu, sau này là chồng.”
Quỳnh Nga đưa ngón tay chọc lên đầu Mai Trâm.
“Đừng nghĩ đến việc hôn tao, tao không vui đâu.”
Xong rồi Quỳnh Nga cười lớn, ôm bụng mà cười. Nhìn cô em mặt tái mét, cô lại được dịp cười to.
“Tao giả bệnh đấy thì sao nào? Còn ai kia đã bôi tro trét trấu trước cả tao nữa rồi.”
Đoạn cô xuống nước, hai tay nhẹ nhàng nắm tay cô em gái.
“Em cứ hay dỗi như thế, thiệt tình… Chúng ta là chị em một nhà, chị không thương em thì thương ai?”
Rồi khẽ nháy mắt, môi khẽ mấp máy những lời thô tục.
“Em độc chiếm cái dương vật to lớn như vậy, không thấy ích kỷ sao? Chị hết nước mới bày ra kế quỷ, giờ sao chị em mình không cùng nhau mà tận hưởng khoái lạc?”
Mai Trâm nghe mà đỏ ửng cả mặt, đoạn cúi đầu.
“Không phải em… không muốn…”
Quỳnh Nga ôm Mai Trâm, đoạn cả hai mỉm cười.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đầy tớ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ giúp việc, Đụ máy bay |
Tình trạng | Update Phần 24 |
Ngày cập nhật | 05/11/2023 05:12 (GMT+7) |