Khoảnh khắc này, cả hai đều lặng thinh, chỉ nhìn nhau đăm đắm. Mình tin trong mắt mình lúc này đầy ắp sự chân thành, vì mình thực sự đang mong muốn như vậy, muốn có một nơi để tựa vào. Mình mệt mỏi lắm rồi, không muốn tiếp tục những chuỗi ngày bôn ba theo đuổi thứ không còn thuộc về mình nữa.
– Ha ha… – Uyên phát lên vai mình một cái khá mạnh, kèm theo điệu cười giòn giã – Lại giỡn nữa rồi. Thôi nói chuyện khác đi, giỡn mấy cái này không vui!
Nói rồi Uyên đứng lên, cầm lấy chai nước uống liên tục mấy ngụm. Mình biết hành động này chỉ để che đậy tâm trạng đang rất bối rối của Uyên thôi, nhưng chỉ cần vậy đã đủ giúp mình hiểu ra một điều: Uyên từ chối.
Mình không biết cớ gì Uyên lại từ chối, thật sự không thể hiểu. Trước khi ngỏ lời, mình đã rất tin tưởng rằng Uyên sẽ ngay lập tức gật đầu đồng ý, hoặc cùng lắm chỉ vờ ngại ngùng đôi chút thôi, rồi vẫn sẽ ưng thuận, vì mình tin Uyên yêu mình nhiều, và đến hiện tại vẫn còn yêu. Chỉ không ngờ là lần này hố nặng rồi, cảm giác hụt hẫng và quê độ đến mức chẳng biết giấu mặt vào đâu, mặt mình đang nóng bừng, hẳn là đã đỏ ửng như tôm luộc.
Còn đang thừ người chưa biết làm sao thì nghe Uyên bảo:
– Thay đồ đi! Uyên ghé qua rủ T đi nhậu vài chai mà, tính ngồi đó tới khi nào?
Mình muốn từ chối, bởi vì Uyên vừa từ chối mình, điều đó khiến mình bị tổn thương, nhất là ở trong thời điểm nhạy cảm và cần một nơi an ủi thế này. Nhưng nghĩ lại, mình làm vậy rất ích kỷ. Uyên đã vì mình bao lần, thậm chí mình còn gây ra cho Uyên biết bao tổn thương còn hơn thế này nhiều, thế mà khi biết mình gặp khó khăn, cô nàng vẫn luôn gạt đi tự trọng để chủ động tìm đến mình, cho mình mượn bờ vai, dù rằng bờ vai ấy cũng rất nhỏ bé yếu ớt, nhiều lúc còn không thể tự che chở bản thân.
– Chờ T tí.
Để Uyên ngồi đó, mình lấy quần áo đi vào toilet thay đổi.
Lát sau, hai đứa đi xuống dưới khách sạn. Tới nơi, mình hỏi:
– Xe Uyên đâu?
Cô nàng chỉ qua bên hông:
– Trong này chật rồi nên để tạm ngoài đó. T định đi ô tô à?
– Ừ. T làm gì có xe.
– Trong nội thành chạy ô tô bất tiện lắm, kẹt xe đủ thứ, ngột ngạt nữa, Uyên đang muốn dạo phố hít thở khí trời.
– Nhưng mình đâu có xe máy? – Mình khó hiểu.
– Thì thuê. – Uyên kéo mình đi tới quầy tiếp tân – Hỏi mượn nhân viên ở đây thử coi sao, trả tiền thuê cao chút chắc là được thôi.
Thích thì chiều. Mình làm theo ý Uyên, hỏi thuê xe của nhân viên, may là người này trực đêm tới sáng, lại nghe mình trả giá cao nên đồng ý ngay. Chắc một phần cũng nhờ chiếc ô tô của Uyên đậu bên ngoài nên họ không lo bọn mình lừa đảo đem xe đi mất.
Cầm lấy chìa khóa, mình đẩy chiếc tay ga Lead ra ngoài, vũ khí tối thượng của các ninja đường phố đây mà, nào giờ mình chưa có dịp chạy thử. Uyên từ tốn bước lên ngồi vắt chân một bên phía sau, hai tay vịn hờ eo mình.
Xe còn khá mới, vì vậy máy xe cũng êm, chạy khá ổn. Thế là hai đứa hòa vào dòng xe cộ đông đúc ngược xuôi. Mình hơi ngoảnh đầu hỏi:
– Đi đâu đây? Nhậu phải không?
– Dạo một vòng đi, còn sớm mà. Chút nhậu sau!
Ngoài đường giờ này rất ồn ào, tiếng nói cười, tiếng máy xe, còi xe, thỉnh thoảng có cả những âm thanh hú hét của mấy nhóm thanh niên trẻ, thế nên Uyên phải nhích người lên, kề miệng gần sát tai thì mình mới nghe rõ được.
Phải nói là cả chị Diễm và Uyên đều rất ưa sạch sẽ, thế nên hơi thở luôn thơm tho ấm áp. Làn môi mềm mại khẽ mấp máy vô tình chạm vào vành tai mình, thêm vào làn hơi nóng phả ra khiến mình thoáng rùng mình, một cảm giác ngây ngất chiếm lấy thần trí. Mình bạo dạn kéo tay Uyên ôm lấy eo mình, vờ chép miệng:
– Sài Gòn trộm cướp ghê lắm, ôm cho chắc vào, không thôi nó giật túi xách té chết đó!
Uyên cười, cũng không phản đối mà làm theo lời mình, hai cánh tay vòng tới trước siết nhẹ. Cô nàng thủ thỉ bên tai mình:
– Vầy được chưa? Đã đủ an toàn chưa?
– Chưa. Lấy túi xách ra đi!
Mình nói thế vì cái túi của Uyên đang để chen vào giữa bọn mình, rất cấn lưng, không biết Uyên vô tình hay cố ý làm vậy. Chỉ nghe Uyên cười khanh khách:
– Lạ há! T nói trên này trộm cướp nên Uyên mới nhét túi xách vào giữa cho an toàn, giờ lại kêu lấy ra là ý sao đây?
Mình thầm chửi bản thân ngu ngốc, tự dưng tự hại mình. Cũng không có gì khó, mình lập tức dừng xe, cầm lấy túi xách của Uyên cất vào cốp, nháy mắt:
– Vầy mới chắc cú nè. He he!
– Gian xảo! – Cô nàng bĩu môi, chờ mình ngồi vào tay lái thì lại tiếp tục bước lên, ôm chặt eo mình.
Lần này không còn chướng ngại vật nào làm kỳ đà cản mũi nữa, mình cảm nhận rõ rệt được bộ ngực căng mọng nhè nhẹ áp lên lưng. Cảm giác vừa xa vừa gần, mờ mờ ám ám này thật tuyệt, vừa hưng phấn vừa nhột nhạt, phải nói là kích thích tột cùng dù trước kia mình đã từng vài lần được chạm vào đó nhưng chưa bao giờ thấy chán, nhất là nó đến từ cô gái mà mình thật sự có tình cảm và đang muốn gắn bó cùng.
Uyên nghiêng người tới trước, thì thầm:
– Hài lòng rồi chứ?
Mình đáp với tâm trạng ngất ngây con gà tây:
– Vầy mới có hứng thú dạo phố.
– Tính dê xồm của T không khi nào chừa được. Tập trung chạy xe đi, cẩn thận tông cột điện bây giờ. Uyên còn yêu đời lắm, chưa muốn chết sớm đâu!
Đúng là mình đang bị lơ đễnh chia trí, lái xe không được chú tâm cho lắm. Cũng phải thôi, được một cô gái xinh đẹp nóng bỏng như Uyên ngồi ôm chặt đằng sau thì bố ai kiềm chế nổi, chưa bay lên chín tầng mây đã khá lắm rồi.
Mình vừa ậm ừ. Uyên chợt hỏi:
– Nếu bây giờ cho T một điều ước, để chị Diễm thế chỗ Uyên, T chịu không?
Uyên đột ngột đặt vấn đề làm mình câm nín, nghĩ một hồi mới đáp:
– Không.
– Sao lại không? T yêu chị ấy mà?
– Đó đã là chuyện quá khứ. Hiện tại kết thúc rồi.
– Ừm.
Thấy không khí có phần ngột ngạt, mình cười xoa dịu:
– Hình như Uyên còn bị chị Diễm ám ảnh hơn cả T?
Uyên cũng cười:
– Vậy hả? Thuận miệng hỏi thôi mà, chứ Uyên đâu nghĩ gì.
– Vậy thôi sau này Uyên đừng nhắc đến chị Diễm nữa. Chị Diễm sắp lấy chồng rồi, không còn liên can đến T và Uyên.
– Ừm, như ý T.
Mình đèo theo Uyên lang thang khắp các nẻo đường Sài Gòn rực rỡ, đi dạo trên đây và ở dưới quê rất khác nhau. Ở Tây Ninh, chín giờ tối đường phố đã vắng vẻ hoang lạnh, Sài Gòn ngược lại, thậm chí 12h đêm vẫn ồn ào náo nhiệt như thường. Ở Tây Ninh, mình chở một cô gái khác. Sài Gòn, lại là một cô gái khác. Cả hai chỉ có một điểm chung là yêu thương mình, ngoài ra thì tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, như hai thái cực nóng và lạnh.
Thế nên cảm giác khi dạo phố đêm Sài Gòn cùng Uyên thật khác, vô cùng khác những đêm rong ruổi dưới kia cùng chị. Mình đang cảm nhận được một chút ấm áp, một chút hạnh phúc, là thứ hạnh phúc gia đình mà trước kia cứ ngỡ chỉ mình chị có thể đem lại. Dù cảm giác này hiện tại rất mong manh, nhưng mình tin qua thời gian bồi đắp, rồi sẽ có một ngày mình quên được tất cả, để có thể trọn vẹn bên cô gái tóc ngắn đầy tâm trạng đang áp chặt má vào lưng mình, vòng tay chưa bao giờ lơi đi.
Mình nghĩ vậy vì từ đoạn đối thoại khi nãy cho đến giờ, Uyên chẳng hề nói thêm lời nào, lặng lẽ phía sau, chỉ có vòng tay ngày một đan chặt giúp mình thầm đoán Uyên đang rất xúc động, chứ không phải giận hờn gì mình mà im lặng.
Mấy năm rồi, cái ngày này mới tới, tự nguyện và bình yên từ hai phía.
Không muốn phá hỏng cảm nhận của Uyên nên mình giữ yên tĩnh, mải miết chạy xe lòng vòng vô định, đèn đỏ thì dừng, đèn xanh lại đi, thậm chí chẳng biết cả hai đang đi về đâu.
Cho đến khi Uyên thình lình lên tiếng:
– Hình như qua tới quận 7 rồi.
– Hả? – Mình bừng tỉnh, ngó đường phố hai bên, gật đầu – Ừ, không để ý chạy một hồi ai dè qua tới đây luôn. Quay về chưa?
– Lỡ rồi, hay là chạy qua cầu Ánh Sao chơi luôn đi. T biết chỗ đó không? – Uyên đề xuất.
– Biết chứ, trước kia có đi ngang mấy lần nhưng chưa vào thử. Vậy cũng được.
– Quên mất, T suy nghĩ cho kỹ rồi hãy đồng ý.
– Hả? Sao vậy? – Mình vừa định lên ga, nghe vậy khựng lại.
– Uyên đặt bùa yêu ở trên chiếc cầu đó, T mà vào đó với Uyên thì suốt đời này không còn yêu được ai khác ngoài Uyên nữa đâu.
Khi nói những lời này, Uyên thấp giọng thì thào cố làm cho giọng nói trở nên bí ẩn ma mị để hù dọa mình, làm mình bật cười lớn.
– Ha ha, T đang mong vậy còn không được. Uyên còn nói thế nữa, cầu Ánh Sao nhất định phải đi rồi.
– Hì hì!
– Mà nè…
– Hử?
– Có chuyện này, T muốn Uyên phải hứa với T! – Mình đổi giọng nghiêm túc.
– Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy? – Cô nàng khẩn khoản, có vẻ như bị thái độ của mình làm cho khẩn trương không ít.
Mình vờ trầm ngâm mấy giây mới nói:
– Chút nữa, lên cầu rồi, Uyên nhớ xài bùa thật mạnh nhen! Càng mạnh càng tốt, làm cho T suốt đời mê mẩn Uyên cũng được. T chấp nhận hết!
– Làm cứ tưởng chuyện gì. Ra là nói vớ vẩn! – Uyên hừ mũi, song mình mơ hồ nghe được tiếng thở ra nhè nhẹ.
Lát sau bọn mình tới nơi, gửi xe bên ngoài rồi đi bộ vào trong. Nơi này vô cùng nhộn nhịp, nhiều nhất vẫn là những cặp đôi dập dìu tới lui, tiếng cười nói hạnh phúc ngập tràn không gian.
Mình chủ động nắm tay Uyên như một đôi thực sự, Uyên cũng không phản đối, vui vẻ sóng đôi.
Chưa đến nơi, từ xa nhìn chiếc cầu cong cong như vành trăng khuyết mà mình đã thấy hoa mắt vì ánh sáng ngập tràn khắp nơi. Đèn trên thành cầu, dưới cầu, và cả trên bề mặt cầu, toàn bộ những ánh đèn led đủ màu sắc thi nhau phô trương ra hết vẻ đẹp lung linh rực rỡ về đêm.
Nơi này quá đỗi lãng mạn, đúng là chốn sinh ra chỉ để dành cho những đôi tình nhân, vẻ đẹp của nó khiến mình thổn thức, tim trong lồng ngực vì vậy mà đập nhanh hơn. Thảo nào Uyên nói giấu bùa yêu ở nơi này. Tin mình đi, cùng người bạn yêu thích đến chiếc cầu này sẽ là một trải nghiệm khó quên, chắc chắn nhiều năm về sau nó vẫn là một kỷ niệm đẹp in thật sâu trong hồi ức.
Thấy mình ngó nghiêng khắp nơi như thằng hai lúa, Uyên nhoẻn miệng cười để lộ hàng răng trắng tinh thật đều:
– Lần đầu tới đây thấy thế nào? Đẹp không?
Mình gật đầu, dời mắt lên gương mặt Uyên, định xác nhận thì đớ lưỡi không nói thêm được gì. Ngay khoảnh khắc mắt mình chạm lên mặt Uyên, lập tức chết đứng luôn tại đó, không cách nào rời đi.
Dưới ánh đèn rạng rỡ, gương mặt vốn đã xinh đẹp càng trở nên kiều diễm tột cùng, nhất là chiếc mũi thẳng cao vút cùng đôi mắt nâu đang lung linh như thâu tóm toàn bộ ánh đèn sáng rực xung quanh vào đó, và cả cái miệng cao ngạo đang khẽ nhếch lên như khiêu khích mời gọi.
Mình đột nhiên im ru, thay vào đó cứ nhìn Uyên trân trối khiến cô nàng khó hiểu, cau mày, tay huơ huơ trước mắt mình vài lượt:
– Tự nhiên chết đứng như Từ Hải vậy? Mặt Uyên dính gì à?
Mình bần thần nắm lấy tay Uyên để xuống, nói một câu rất thật lòng:
– Nơi này đẹp lắm, nhưng không đẹp bằng Uyên!
Mắt Uyên vẫn đang nhìn mình, nghe vậy chớp chớp, trở nên long lanh sóng sánh như có ánh trăng rơi vào, phì cười:
– Tự nhiên giở trò nịnh đầm, tính âm mưu gì đây?
– Nghĩ sao nói vậy, không nịnh.
– Xì, Uyên thừa biết mình đẹp rồi, không cần T nhắc. Mình đi lên trên kia đi, đừng đứng đây nữa!
Lần này tới lượt Uyên nắm tay kéo mình đi, len qua chỗ đông người. Càng tới giữa cầu càng thưa người, không khí trở nên mát mẻ dễ chịu hơn nhiều. Theo ý Uyên, cả hai dừng lại ở đây, đứng sát thành cầu nhìn qua khu đô thị xa xa bên kia.
– Uyên tới đây nhiều lần rồi hả? – Mình hỏi.
– Mới tới một lần thôi. Nơi này được cái đẹp, mát mẻ trong lành chứ đâu có gì để chơi mà tới hoài.
Mình không ngăn được tò mò:
– Đi với ai?
– Khang.
… Bạn đang đọc truyện Diễm tại nguồn: http://truyensexhay.org/diem/
– À…
Nghe tới cái tên “Khang”, mình không hỏi nữa vì tránh khơi lại nỗi đau của Uyên.
Mình không để ý cô nàng đã buông tay ra từ lúc nào, hiện giờ hai tay khoanh trước ngực, mắt dõi nhìn về phía xa xăm như đang triền miên chìm đắm trong ký ức cũ.
Không muốn làm phiền, mình vịn hai tay lên thành cầu, nhìn ngắm khắp xung quanh. Từ lúc tới đây, tâm trạng mình dễ chịu đi nhiều, dường như được xoa dịu, dù thỉnh thoảng vẫn có cảm giác cô độc nhưng chỉ một chút thôi, lúc ấy chỉ cần trông qua cô gái đứng sát bên cạnh thì cảm giác này liền tan biến, thay vào đó là sự ấm áp nhẹ nhàng.
Đã lâu lắm rồi mới thoát được khỏi cảm giác gò bó, thật muốn thử buông thả toàn bộ, để xem xúc cảm sẽ dẫn dắt mình đến tận đâu.
Gió từ khắp nơi thổi lên trên cầu lồng lộng, váy và tóc Uyên nhè nhẹ bay bay thoạt nhìn cảm tưởng như tiên nữ chốn nào vừa lạc đến đây. Chợt thấy Uyên thoáng co ro do bị gió thổi lạnh, mình liền nhích đến gần, tay phải vòng qua cái eo thon thon để truyền chút hơi ấm.
Hành động này làm Uyên giật mình bừng tỉnh, mỉm cười thì thầm:
– Lần đó tới đây với thằng Khang, Uyên đã tự hứa với lòng rằng cái nơi vốn chỉ thích hợp cho tình nhân này Uyên sẽ không bao giờ đến với ai khác ngoài nó nữa. Không ngờ chỉ mới vài năm, Uyên đã trở lại đây cùng một người khác thật, chẳng những vậy còn do Uyên chủ động đề xuất.
– Cuộc đời vốn dĩ nhiều biến động mà, đâu ai biết trước được ngày mai. – Mình triết lý một câu, nhận ra đây chính là thời cơ bèn nói – Nhưng T cũng hy vọng là sau này Uyên sẽ không phải tới đây cùng một thằng nào khác nữa.
Đang trầm tư miên man, nghe vậy làm cô nàng ngoảnh mặt liếc mình:
– Nói vậy là ý gì? Tại sao Uyên không thể tới đây cùng ai khác nữa?
Mình bật cười:
– T chỉ nói theo ý Uyên thôi mà, không phải ý Uyên là vậy à?
– Ý Uyên? Ý Uyên là sao, không hiểu?
– Giỏi giả bộ lắm! Ý Uyên là chỉ tới đây cùng người yêu, không phải hả? – Mình hừ hừ nói.
– Ừm, thì Uyên đâu có phủ nhận là không yêu T. – Khi nói ra câu này, vẻ mặt Uyên không có chút gì là ngại ngùng hay xấu hổ, bình thản đến lạ, cứ như đang nói một chuyện rất đỗi bình thường như người ta ăn cơm, uống nước vậy, kiểu thừa nhận một sự thật hiển nhiên mà ai cũng thừa biết.
– Thì đó, biết Uyên yêu T nên T mới hy vọng sau này Uyên không đi cùng một THẰNG NÀO KHÁC tới đây nữa, có gì không hợp lý sao?
– Đương nhiên là có. Uyên yêu T đâu có nghĩa Uyên là bạn gái của T, vậy thì liên quan gì mà hy vọng?
Cô nàng phang một câu làm mình choáng váng, ngó cái mặt thản nhiên mà mình tức điên, hình như Uyên đang muốn tận dụng cơ hội trả thù mình đây. Nhịn vậy. Dù sao Uyên cũng là con gái, mình đã gây thiệt thòi cho Uyên trước giờ không ít, nhịn một chút chẳng mất mát gì. Vả lại tâm trạng mình mấy bữa nay không có hứng thú tranh cãi. Thứ mình cần lúc này chỉ là bình yên thôi.
Thế nên mình cười độ lượng, tưởng tượng đang có hào quang thánh khiết lan tỏa quanh người:
– Uyên muốn nói sao cũng được. Còn chuyện hy vọng hay không là quyền của T, được chưa?
– Ừm, vậy còn nghe được.
Uyên đột ngột cầm tay mình, chăm chú nhìn chỗ đốt tay bị thương hôm trước vẫn còn băng trắng xóa:
– Lành chưa?
– Chưa.
– Còn đau lắm không?
– T rất muốn nói là còn rất đau, nhưng người hỏi là Uyên nên T sẽ nói thật, hơi hơi đau. Mà sao Uyên biết T bị đứt tay? – Cách Uyên hỏi không giống như chỉ vừa tình cờ trông thấy vết thương của mình, mà là Uyên biết rõ về nó.
Cô nàng nhếch môi đầy trêu ngươi:
– Uyên nói rồi, trên người T bị Uyên gắn camera bí mật, bởi vậy T làm gì Uyên đều biết hết.
Mình cười cười không nói. Cô nàng lại bảo:
– Để Uyên giúp cho nó mau lành nhé!
Mình chưa kịp phản ứng, Uyên đã kéo tay mình lên, đồng thời hơi cúi mặt hôn nhẹ vào đó mấy cái, cười nói:
– Rồi, mai lành.
Mình vừa cảm động vừa buồn cười:
– Hôn chỗ đó không đủ đâu, phải hôn chỗ khác nữa mới mau lành được.
– Hôn ở đâu nữa? – Uyên ném cho mình cái nhìn sắc còn hơn dao cạo.
– Đây nè, đây, đây nữa…
Mình chỉ vào trán, vào má, sau cùng là miệng, định bụng trêu chọc cô nàng tí thôi.
– Mấy chỗ đó có bị thương sao?
– Có chứ. Nhất là chỗ này, đang bị tổn thương trầm trọng. – Mình điểm điểm vào phần thái dương.
Uyên vờ nghiêng qua nghiêng lại nhìn nhìn ngó ngó quanh mặt mình, sau đó chun mũi:
– Có thấy vết thương nào đâu.
– Tít sâu bên trong lận, làm sao Uyên thấy được. – Mình cười nhẹ.
Nào ngờ Uyên nháy mắt, ngón tay khẽ ra hiệu:
– Muốn Uyên trị thương thì xích tới gần đây!
Minh ngần ngừ không quyết, hơi ớn vì sợ Uyên bày trò làm gì đó chọc ghẹo mình giữa chốn đông đúc thì nhục mặt. Song cứ nhìn nét mặt Uyên cười cười, ánh mắt sóng sánh tựa rượu ngọt, nhất là đôi môi mọng đang hé mở như mời gọi khiêu khích, mình không kiềm được cảm xúc, vô thức nhích người tới gần, gần hơn nữa… thật gần.
Tay mình vịn chặt lan can, chỉ có mặt là ngoảnh về phía Uyên, vừa hồi hộp, vừa e ngại, lại thấp thỏm chờ mong.
Đôi tay Uyên bất ngờ giữ lấy mặt mình, và rồi làn môi đỏ mềm mại ấm nóng chạm nhẹ lên trán, sau đó lướt dần xuống một bên gò má, dừng ở đó vài giây rồi tiếp tục di động xuống miệng rồi dán chặt vào đó, trao một nụ hôn bỏng cháy.
Mình sững sờ, không thể tin Uyên lại có thể hôn mình như thế, ngay khoảnh khắc này, giữa chốn đông người lao xao nhìn ngó. Thế nhưng Uyên là con gái còn không ngại, cớ gì mình lại ngại, sau vài giây bất ngờ, mình toan buông tay khỏi thành cầu để ôm lấy thân hình rực lửa thì Uyên chợt ngưng lại, nói qua hơi thở:
– Đừng! T đứng yên đi!
Mình đành chiều theo ý Uyên, dù sao ở thế bị động cũng có cái hay và mới lạ của nó.
Khác với những lần trước, nụ hôn giữa mình và Uyên luôn gấp gáp, tràn đầy đam mê và cuồng nhiệt, lần này Uyên hôn thật chậm rãi, thật từ tốn, cứ như đang nhấm nháp thưởng thức món tráng miệng yêu thích vậy.
Ban đầu chỉ là những cái đụng chạm run rẩy nhẹ nhàng trên vành môi, sau đó mới tiến dần, tiến dần đến giữa môi, chiếc lưỡi nóng rực ướt át lướt ngang một đường lưu lại cảm giác khó tả rồi nhẹ nhàng tách hai môi của mình ra, chậm rãi luồn vào trong, chạm trúng lưỡi mình mà mơn trớn, ma sát lấy nó với cường độ ngày càng tăng.
Không nín nhịn được nữa, mình đê mê ngậm chặt lấy chiếc lưỡi ma quái đó, mút điên cuồng, cứ như muốn nuốt hết toàn bộ nước trong miệng cô nàng, khiến cho nó khô khan bỏng rát mới thôi.
Uyên khẽ “ưm” lên một tiếng, cơ thể run nhè nhẹ, đáp lại bằng cách cũng ngậm lấy lưỡi mình cuồng nhiệt không kém.
Thời khắc này, đất trời như đảo điên, khoái cảm dồn dập xông thẳng lên não khiến cơ thể mình cứng đờ, đôi tay đang vịn lan can vì thế mà run rẩy khó thể đứng yên, phải bấu thật chặt mới giữ được mình không bị rơi xuống kênh nước sâu bên dưới.
Cho đến một lúc, khi không còn nén nhịn thêm được nữa, hai tay mình vồ vập lấy tấm thân Uyên, mê đắm vuốt ve từ trên sống lưng dọc xuống bên dưới, khoảnh khắc sắp chạm vào bộ phận nảy nở mê người thì bị Uyên giữ chặt lại. Môi cô nàng rời khỏi môi mình chỉ vài centimét, gương mặt yêu kiều đỏ bừng như say rượu nói:
– Đủ rồi. Đang ở ngoài đường đó, không phải khách sạn đâu.
Nghe nhắc mới khiến mình nhớ ra, vội đảo mắt nhìn quanh. Phát hiện vài cặp đứng gần đang tò mò ngó sang, mình đành luyến tiếc buông tay, buột miệng:
– Mình về đi.
Uyên hiểu mình muốn ám chỉ điều gì, thế nhưng vẫn hỏi:
– Về sớm để làm gì?
– Thì… Uyên nói nơi này không phải khách sạn, vậy mình về đó. T đang ở khách sạn mà? – Đã dừng lại song người mình vẫn còn nóng rực, cảm giác lâng lâng bay bổng kia vẫn chìm ngập khắp thân, thiếu tỉnh táo một chút có khi đã nghĩ bản thân có thể tung người nhảy khỏi cầu rồi sẽ đập cánh bay lên được như chim.
Đang tràn ngập cảm hứng là thế, Uyên nói một câu làm mình tỉnh người:
– Đừng mơ! Nụ hôn đó là để giúp T ổn định tinh thần, cũng là giới hạn cuối cùng, Uyên không để T đi quá đâu.
Nói rồi cô nàng lấy trong túi xách ra thỏi son, đồng thời bật camera điện thoại lên, tự nhìn vào đó mà thoa son, lẩm bẩm:
– Thiệt tình, hôn gì mà cứ như muốn hút hết não người ta vào miệng mới chịu.
Hôn để ổn định tinh thần cho mình? Muốn làm mình chao đảo thì có. Mình hừ mũi:
– Uyên thì nhẹ nhàng lắm chắc, nói ai.
Cô nàng chưa thoa xong, tay khựng lại:
– Nói vậy là không thích? Vậy thôi, đây là lần cuối cùng. Sau này T có cưa chân, cưa tay, thậm chí cưa đầu, Uyên cũng mặc xác.
– He he, thích sao không. Uyên có cảm giác thế nào thì T giống y vậy.
– T biết cảm giác của Uyên sao không mà nói?
– Nói nghe thử coi có giống như T nghĩ không?
Thoa son xong, cô nàng hài lòng cất vào, miệng cười tủm tỉm thật đáng ghét:
– Ừm. Cảm giác không khác mấy lần trước bao nhiêu, nhưng mà cũng khác.
– Vừa khác vừa không khác, rốt cuộc là ý làm sao?
Uyên mân mê nhẹ vành môi như để nhớ lại:
– Để xem. Hôn có tâm hơn, ngọt ngào hơn, không đơn thuần chỉ là thèm khát Uyên.
Mình nhìn sững cô nàng.
Uyên thản nhiên:
– Nói gì sai sao?
– Không. Uyên nói đúng. – Mình gượng cười, chợt nhận ra trước đây đã tệ bạc với cô gái này thế nào.
Uyên hấp háy mắt:
– Ví von cho dễ hiểu là nếu trước đây T đứng cùng một chỗ với chị Diễm, cách xa Uyên 100 bước thì bây giờ đã tiến về Uyên được vài bước rồi. Ừm, cũng còn hơi xa thì phải.
Trong khi mình còn đang cố nghĩ xem ý nghĩa mấy lời này là gì, Uyên bỗng quay người bước khỏi cầu. Mình vội bước theo, miệng hỏi:
– Đi đâu nữa vậy?
– Về. Bùa yêu có hiệu quả rồi.
Cô nàng nói dù chân vẫn bước mà không hề quay mặt lại.
Rốt cuộc mình cũng bắt kịp, nắm lấy tay Uyên, vui vẻ nói:
– Về chỗ T hả?
– Mơ đi! T quên mục đích ra ngoài tối nay rồi hả?
– À, nhậu chứ gì. Tốt thôi!
– Ừm. T giỏi thì chuốc say Uyên đi, rồi muốn làm gì thì làm. Hì hì…
– Haizzz, nhiệm vụ này bất khả thi rồi.
Rời khỏi cầu Ánh Sao, bọn mình vòng về khu vực gần trung tâm, chạy tới đoạn bờ kè, chọn một quán lề đường tấp vào.
Khu vực ăn nhậu cập bờ kè này rất được lòng dân nhậu vốn dĩ chỉ cần ngon, bổ, rẻ, ở đây lại thêm yếu tố mát mẻ thoải mái nữa nên cực kỳ đông khách. Chỉ một đoạn bờ kè không quá dài mà đã chen chúc mấy chục quán ăn, quán nước, quán nhậu. Khách đến chỉ cần kê một cái bàn cùng vài cái ghế nhựa là tha hồ ngồi cà kê tới sáng. Hồi sinh viên mình hay ra đây nên biết rành mấy chỗ này, nấu ăn cũng ổn, chủ yếu là mang lại sự thoải mái ngoài trời mà không một nhà hàng năm sao nào sánh được.
Ngồi xuống chiếc ghế nhựa được mình kéo sẵn kế bên, Uyên tò mò ngó quanh một vòng:
– Gì đây? Quán nhậu dã chiến hả? Vừa nhậu vừa ngửi mùi kênh thối à?
– Cái thú của người bình dân ở đây đó.
Mình không nhịn được phải bật cười, tiểu thư như Uyên xưa nay toàn ăn nhà hàng sang trọng, lại ở Cần Thơ chứ không phải Sài Gòn nên tất nhiên là chưa có dịp trải qua cảm giác ăn nhậu này. Cũng may là thời gian gần đây, kênh Nhiêu Lộc được xử lý nên mùi hôi giảm đi rất nhiều rồi, dù mỗi khi gió đưa tới vẫn mang theo chút mùi hương thoang thoảng. Nếu là trước kia, vừa đặt mông xuống chắc cô nàng xách guốc chạy luôn quá.
Uyên gật gù, cô nàng này trên cơ bản cũng không phải dạng tiểu thư hống hách khó chịu lắm:
– Nói chứ ở đây mát thật, ngồi cũng thích. Hèn gì đông quá!
Mình nháy mắt:
– Uyên thích là được rồi. Đêm nay không say không về nhen!
– Vẫn chưa chịu từ bỏ ý xấu hả? Chấp hai người như T cũng chưa chuốc say nổi Uyên đâu nhé.
– Hừ, ai thèm chuốc say Uyên làm gì. Nhậu cho đời bớt khổ thôi!
– Hì hì, nghe cũng có lý!
Lát sau, thức ăn dọn lên. Mình gọi toàn món bắt bia rượu như ốc, sò, nghêu, tôm, tá lả… cả chục món bày ra đầy bàn, kèm theo một thùng bia lon Heineken. Uyên chỉ uống đúng loại này, không thích uống bia khác, chẳng biết vì nó đắt tiền hay có lý do nào khác.
Rót bia đầy tràn hai ly lớn, mình đưa cho Uyên một ly, cụng mạnh, miệng hô hào:
– Dzô!!!
– Trăm phần trăm nha!
Uyên cười tươi rói, vừa uống bia vừa nhìn mình không chớp mắt, như kiểm tra xem mình có uống không hay lại chơi xấu rình rình đổ bớt.
– Ai thèm làm trò đó.
Mình trề môi, trút ly làm một hơi cạn sạch. Dạo sau này chán đời buồn tình cũng hay nhậu nên đô mình dần hồi phục như trước kia rồi, không dễ say mèm nữa.
Mình cầm lấy một con tôm nướng, lột vỏ kỹ lưỡng rồi mới cho vào chén của Uyên. Cô nàng nãy giờ chăm chú quan sát mình, thấy vậy mỉm cười:
– Mới thấy. Lần đầu tiên Uyên có cảm giác được người nào đó quan tâm chăm sóc. Cảm động chết mất!
– Hồi trước còn ở chung nhà, T nhớ cũng quan tâm Uyên lắm mà. Đâu đến nỗi tệ như Uyên nói?!
– Cũng có, nhưng mà ít, kiểu chăm sóc ai đó rồi nhân tiện cho Uyên ké một tí. Bữa nay mới thấy khác khác.
– Ha ha, vậy hả? Sắp tới sẽ có người còn phải ngạc nhiên dài dài. Uyên ăn đi, để nguội! – Mình thúc giục.
Uyên vui vẻ gắp con tôm đỏ rực chấm chút muối tiêu vắt chanh, cho lên miệng cắn một nửa, chậm rãi nhấm nháp, vẻ mặt đầy thưởng thức. Trông cảnh này khiến mình nhớ lại chuyện lúc nãy trên cầu, vị ngọt ngây dại của nụ hôn đó đến giờ vẫn còn vương đầy trên môi mình, rất khó quên.
Đang nhai, phát hiện mình nhìn chằm chằm, Uyên ngừng lại:
– T không ăn đi, nhìn gì dữ vậy?
– Đâu có. Nhìn Uyên ăn ngon miệng quá! – Mình vội trớ đi, gắp vài cọng rau muống trong đĩa ốc móng tay xào rau muống thơm lừng tọng vào miệng, công nhận ngon ngọt thật.
Uống được vài lon, khi cảm thấy da mặt đã hừng hừng nóng, mình hỏi:
– Lâu nay Uyên ở đâu, làm gì? Sao T cứ thấy giống như Uyên vẫn ở Tây Ninh chứ chẳng đi đâu hết?
Cô nàng vừa uống cạn thêm một ly bia, gò má hơi ửng hồng, lơ đễnh đáp:
– T từng tới chỗ Uyên một lần rồi, do T không để ý thôi. À, kể T nghe chuyện này. Mấy hôm trước mẹ T tìm gặp Uyên đó.
… Bạn đang đọc truyện Diễm tại nguồn: http://truyensexhay.org/diem/
Bỗng nhiên Uyên nói mẹ mình tìm gặp làm mình hết hồn, ly bia đang cầm trên tay định uống liền đặt xuống, vội hỏi:
– Hả? Mẹ T kiếm Uyên?
– Ừm. – Cô nàng gật đầu, kèm theo nụ cười đầy bí ẩn.
– Kiếm Uyên làm chi? Hỏi Uyên chuyện gì hả?
Miệng Uyên vẫn treo nụ cười, gò má hây hây đỏ vì men bia nên trông cô nàng càng đẹp hút hồn:
– Không. Mà thực ra thì đúng là có hỏi mấy câu, nhưng mục đích chủ yếu là vấn đề khác.
Tới đây, chợt nhớ lại chuyện mấy hôm trước ba mẹ có nói với mình, mình bắt đầu ngờ ngợ ra:
– Đừng nói là… kêu Uyên ưng T, về làm con dâu nhen?
– Nó đó. – Ngón trỏ của Uyên bật ra chỉ vào mình, nhoẻn cười – Bởi vậy Uyên đang rất thắc mắc, không biết T đã nói gì với gia đình, hoặc nhà T đã xảy ra chuyện gì để tới mức dưng không mẹ T tìm Uyên nói mấy chuyện này vậy?
Mình vỗ trán, than thở:
– Ôi trời, bó tay! Chả nói gì hết. Chỉ là ông bà già thấy T dạo này không được vui, rồi tự nhiên muốn tác hợp vậy đó. Khổ, T đã nói không rồi mà, chẳng biết sao mẹ T còn kiếm Uyên làm gì nữa không biết.
– T nói không rồi là sao? À, hiểu… – Nụ cười trên môi Uyên tắt ngấm, cầm ly bia còn hơn nửa uống cạn.
Mình ngẩn người, tự hỏi bản thân vừa mới nói cái quái gì vậy?
Đúng là mình đã phản đối ý kiến của ba mẹ mình, nhưng đó là chuyện mấy hôm trước, khi mình vẫn còn đau khổ vì chị Diễm, nội tâm vẫn luôn đau đáu hướng về chị ấy. Hiện tại khác rồi, sau chuyện xảy ra với bọn thằng Hải, mình đã tỉnh ngộ ra ít nhiều, thoát khỏi cơn u mê điên tình. Rõ ràng khi đưa Uyên tới đây, mục đích của mình là muốn mượn chầu bia này tiếp thêm can đảm, đồng thời chuốc Uyên say một chút, để có cơ hội bày tỏ với Uyên cơ mà.
Giờ thì hỏng bét hết rồi, chỉ tại cái miệng ăn mắm ăn muối.
Đơ một lúc, mình gượng gạo tìm lời giải thích:
– Không phải như Uyên nghĩ đâu. Thực ra lúc đó T đang bực bội, mà ổng bả cứ nói hoài làm T khó chịu nên mới nói vậy cho xong thôi.
Uyên bốc vài hạt đậu phộng bỏ vào miệng, vừa nhỏ nhẹ nhai vừa cười mỉm:
– Trên đời này có hai người hiểu T nhất, một là chị Diễm, còn lại là ai T biết không?
– Uyên? – Mình liếm liếm môi, cảm tưởng đang bị một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu chuẩn bị bóp cò.
Uyên nhìn mình chăm chú, hai mắt long lanh khác thường tựa như thôi miên:
– Thậm chí Uyên dám tự tin nói rằng Uyên còn hiểu T hơn cả chị Diễm. Biết tại sao không? Vì chị Diễm chỉ thấy được những điều tốt đẹp chứ chưa hề thấy qua mặt đen tối trong con người T.
Mình cười gượng:
– Nói gì ghê vậy? Bộ T xấu xa lắm sao?
– Không đến nỗi xấu lắm, nhưng cũng không tốt như chị ấy cứ tưởng. – Cô nàng tủm tỉm.
– Rồi sao, tự nhiên Uyên nói vậy nghĩa là gì?
– Nghĩa là Uyên thừa hiểu T suy nghĩ gì, nên đừng có mà nói dối Uyên nữa. Uyên không đòi hỏi gì ở T hết, chỉ cần T khi đứng trước mặt Uyên đừng bao giờ buông ra nửa lời dối trá, vậy thôi. Uyên dị ứng nhất chuyện đó, bất kể là nói dối vì lý do vô thưởng vô phạt hay gì gì thì cũng không được.
– Nghiêm trọng dữ vậy. Thôi, uống đi!
Mình rót bia vào rồi nâng ly mời, cả hai cùng cạn. Trong bụng mình thầm nghĩ cả hai còn chưa có quan hệ chính thức mà cô nàng đã đặt điều kiện rồi, chẳng biết sắp tới nếu hai đứa quen nhau thì sẽ còn những yêu sách gì tiếp theo đây.
Mình giải thích:
– Uyên đã nói thì T cũng nói thẳng, lúc đó T nói vậy vì nghĩ khác, giờ khác.
– Khác thế nào? – Cô nàng vẫn chậm rãi nhai đậu phộng, các món khác hầu như chưa động đũa trừ con tôm được mình gắp cho khi nãy.
Mình ngần ngừ rồi thành thật phơi bày suy nghĩ:
– Lúc đó T đang buồn lắm nên không nghĩ được gì khác ngoài chị Diễm. Giờ thì khác rồi, chuyện gì đã qua thì tốt nhất cứ cho nó qua luôn, không cần nhìn lại nữa.
Uyên vuốt nhẹ mái tóc ngắn đã hơi dài gần chấm bờ vai, trông nhu mì đến lạ, thế nhưng giọng Uyên thì không hề dịu dàng chút nào, mà như sắt đá và cả một chút dè bỉu:
– Nghĩa là không còn vương vấn chị Diễm nữa, vì biết níu kéo cũng chẳng được gì, nên giờ T độc thân vui tính và muốn Uyên làm bạn gái?
– Đừng nói khó nghe vậy mà. – Mình trầm giọng, vừa hơi bực vừa bất nhẫn.
– Khó nghe nhưng là thật. Uyên nói gì sai sao?
– Uyên không hề sai. Nhưng T hỏi Uyên nè, rốt cuộc lâu nay Uyên vẫn dõi theo T là vì lý do gì? Uyên chờ đợi điều gì từ T? Để rồi bây giờ khi T ngỏ lời thì Uyên nói kiểu châm biếm, giống như Uyên không hài lòng khi chỉ là người thay thế vậy. T nên làm gì để Uyên hài lòng đây? Im lặng? Hay vẫn giữ mối quan hệ xa gần mập mờ như trước giờ vẫn thế, mặc dù bây giờ cả T và Uyên đều cô đơn?
Mình tuôn một tràng những ấm ức từ tối đến giờ. Mình hiểu những gì mà một cô gái có lòng tự tôn lớn bằng trời như Uyên đã phải trải qua lâu nay, song cái tôi trong mình cũng rất lớn. Mình đã bất chấp tất cả, khó khăn lắm mới dám nghĩ tới quan hệ chính thức với Uyên, nếu Uyên không thích, thà là cô nàng thẳng thừng từ chối, mình chấp nhận, còn hơn cứ mỉa mai châm biếm kiểu này, rất khó chịu. Mình có tốt nhịn cách mấy cũng khó nhịn được mãi.
Đáp lại, Uyên chỉ cười khẽ, sau đó tự rót bia uống thêm một ly. Trông cô nàng thật buồn, cái buồn toát ra từ sâu trong tâm hồn, khiến cho cảnh vật xung quanh cũng ảm đạm theo.
Chờ một hồi không thấy động tĩnh, mình lấy lại bình tĩnh, cũng biết vừa rồi hơi gắt gỏng, bèn dịu giọng:
– Uyên nói gì đi.
Cô nàng không thèm nhìn tới mặt mình nữa, lơ đễnh dõi mắt ra phía bên kia bờ kênh:
– Nói gì bây giờ? Mới nói một câu không vừa ý, T đã nổi nóng phang túi bụi vào mặt Uyên rồi.
Nhìn Uyên, lòng mình dâng lên ngọn lửa nóng, chỉ muốn nhào tới ôm chặt cô nàng. Mình thề có suy nghĩ như vậy không hề vì dục vọng gì cả, chỉ đơn giản là mình muốn che chở cho cô gái này, muốn cô ấy hết buồn phiền mà nở nụ cười.
Tất nhiên là mình không dám, và cũng không thể làm vậy giữa chốn đông người náo nhiệt thế này. Chị Diễm và Uyên rất khác nhau, nếu là chị thì cho dù có đang tức giận mình cách mấy, chỉ cần mình ôm chặt, cùng lắm chị chỉ vùng vẫy hoặc đẩy mình ra thôi. Uyên khác, dám làm bừa trước mặt cô nàng thì cẩn thận ăn đòn, có khi đạp mình lộn cổ xuống con kênh đen thui này chưa biết chừng. Nói chung là lúc mưa lúc nắng, vui thì ôm hôn vài cái, thậm chí qua đêm với mình, nhưng buồn thì nắm tay cũng chẳng được chứ ở đó mà ôm với chả an ủi.
– Xin lỗi! Cũng tại dạo này T dồn nén nhiều quá! – Mình nói.
Uyên ném cho mình cái nhìn thật sâu, mấp máy môi muốn nói gì đó lại thôi, chợt thở dài:
– Bỏ đi! Đừng nói những chuyện không vui nữa!
– Ừ, uống đi!
Thêm mấy lon bia rỗng ném xuống dưới bàn. Mình chẳng dám nhắc lại chuyện trai gái nữa, vì kể từ lúc đó, thái độ Uyên kín như bưng khiến mình không thể đoán được cô nàng đang muốn gì.
Mình dần thấy hoang mang, trước đây cứ nghĩ mình hiểu Uyên, giờ mới nhận ra mình chả hiểu gì cả. Thậm chí mình bắt đầu mất đi tự tin, không còn dám nghĩ bây giờ chỉ cần mình chân thành mở miệng, cô nàng sẽ gật đầu nhận lời. Biết đâu, có thể Uyên sẽ từ chối, lạnh lùng phá nát chiếc pháo cứu vớt cuộc đời mình lúc này.
Dường như không phải Uyên ngại ngần hay cố làm cao để bắt mình phải chờ mong, mà là có nguyên nhân gì đó ngăn cách cả hai. Lẽ nào Uyên còn lo ngại mình vẫn nặng tình với chị Diễm, và Uyên chỉ là người thay thế?
Nghĩ vậy, mấy lần mình toan đánh tiếng giải thích để Uyên tin tưởng mình hơn, nhưng rốt cuộc lại không thể nói ra. Vì từ đầu tới giờ Uyên chẳng đá động gì tới mấy chuyện đó, mình đâu thể mặt dày tự suy diễn tự giải thích được.
Sau một hồi tán nhảm trên trời dưới đất không đâu vào đâu, mình hỏi ướm:
– Nãy Uyên chưa kể xong đó. Mẹ T nói vậy với Uyên rồi Uyên trả lời sao?
– Chuyện này thì T hỏi mẹ T chứ sao hỏi Uyên? – Cô nàng vẫn kín như bưng, không nhìn ra được gì.
– Đừng thách, T gọi hỏi mẹ T thiệt à! – Mình nhướn mày hù dọa.
Cô nàng điềm nhiên:
– Thích thì cứ gọi.
– Ok.
Sẵn có chút men trong người, mình móc điện thoại gọi cho mẹ ngay tắp lự. Lúc này cũng gần 10h đêm rồi, may là mẹ mình vẫn chưa ngủ, chỉ hỏi:
– Con sao rồi? Đi đã chưa, tính ở trên đó tới chừng nào mới về đây?
Hôm nọ mình có điện thoại xin phép nên tới giờ mẹ vẫn tưởng mình còn du hí trên Đà Lạt. Mình đáp:
– Chắc ở thêm vài bữa nữa con mới về. À, mẹ nè, bữa mẹ tìm gặp Uyên chi vậy?
Hình như mẹ mình hơi bất ngờ, lát sau mới nói:
– Sao con biết? Con bé kể con nghe à?
– Dạ. Mẹ chưa trả lời con đó? – Cảm giác bắt thóp được mẹ làm mình buồn cười.
– Thì… hôm bữa ba mẹ có nói với con rồi mà. Con lớn rồi, cũng nên lập gia đình thôi. Mẹ thấy con bé đó được, chị hai con khen nhiều lắm, mẹ biết con cũng có cảm tình với nó nữa. Bởi vậy…
Nói tới đây, mẹ bỏ lửng không nói nữa, cho mình tự hiểu. Tất nhiên là mình hiểu, thừa hiểu là đằng khác, thế nên mình hỏi câu quyết định. Khi hỏi câu này, mình nhìn Uyên thom lom:
– Vậy, Uyên trả lời sao mẹ? Đồng ý chứ?
– Ơ… hóa ra con bé gọi điện cho con mà không kể hết hay sao, còn phải hỏi mẹ nữa?
– Không chịu nói, nên con mới phải hỏi mẹ đây.
– Vậy thôi con tự mình hỏi nó đi, đừng hỏi mẹ nữa!
Mình ngơ ngác chả hiểu mô tê gì, hết Uyên lại tới mẹ đùn đẩy câu trả lời là cớ làm sao? Trong lòng chợt dâng lên linh cảm không hay, mình hối thúc trong lúc đang chạm vào ánh mắt Uyên nhìn qua với cảm xúc không rõ ràng:
– Con hỏi rồi mà Uyên không nói. Mẹ nói con nghe đi! Không có gì đâu.
– Ừm. – Mẹ mình ngần ngừ, sau thở dài – Nó từ chối.
– Dạ? – Mình gần như chết sững, tưởng chừng không thể tin vào những gì vừa nghe được.
– Nó từ chối, con à! Mẹ hỏi nguyên nhân mà nó không nói, chỉ bảo là không thể. Lúc đó mẹ cứ tưởng con bé còn ngại chuyện con Diễm nên có thay con giải thích, nhưng nó nói là nó biết hết những chuyện đó, thế mà vẫn không chịu nhận lời. Mẹ không hề ép nó cưới sớm hay gì hết, chỉ muốn tác hợp cho hai đứa chính thức tìm hiểu nhau thử xem sao thôi, dè đâu thành ra như vậy. Con bé khóc nhiều, chắc có nguyên do gì đó mẹ không tiện hỏi thêm. Nếu được thì con nên trực tiếp hỏi nó xem thế nào…
Mẹ còn nói nhiều nữa, nhưng đã chẳng lọt vào tai mình.
Mình đang lơ ngơ như lạc giữa sương mù, thật không thể tin là mình sẽ mất đi người con gái thứ hai mình yêu thương. Cũng như mẹ, mình chưa bao giờ tin chuyện này sẽ diễn tiến như vậy. Uyên chẳng có lý do nào để từ chối mình cả, mình tin chắc như vậy. Nếu vì lòng tự trọng, mình có thể chờ Uyên mấy năm cũng được, cho đến khi Uyên tin mình thật lòng. Nhưng không, Uyên đã trả lời thẳng thừng với mẹ mình thế rồi. Chẳng có cô gái nào dám đùa giỡn với mẹ chồng tương lai như vậy đâu, cho nên dù không muốn tin, chẳng muốn tin, mình biết Uyên đã thật sự rời bỏ mình, mặc dù Uyên lúc này đang ngồi ngay trước mắt mình, rất gần, rất gần mình.
Rốt cuộc, tất cả những chuyện này là sao đây? Cái quái gì đang diễn ra vậy, hả Uyên?
Mình tắt máy, mắt long lên, nhìn trân trối gương mặt đẹp đẽ đang hướng về mình, rất muốn gào lên câu đó bằng tất cả sự bất lực và giận dữ, song mình kiềm lại, chỉ hỏi:
– Sao vậy?
Uyên đối mắt mình hồi lâu thì dời đi, nâng ly:
– Tốt nhất T đừng hỏi gì hết. Uống đi!
– Không uống. T muốn nói rõ ràng chuyện này!
– T không uống thì Uyên uống một mình.
Cô nàng nhếch môi khinh bạc, tu một hơi cạn sạch.
Chờ Uyên đặt ly xuống, mình lặp lại câu hỏi:
– Uyên không giỡn với mẹ T đó chứ? Làm vậy với người lớn không hay đâu, mẹ T sẽ có ác cảm với Uyên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diễm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 225 |
Ngày cập nhật | 12/03/2025 06:39 (GMT+7) |