– Ngọc chỉ cần… chúng ta bắt đầu từ chỗ thấp nhất thôi…
– Tức là sao?
– Tức là… tụi mình bắt đầu…
“- Nào các bạn, hãy cũng nắm tay nhau đi vòng quanh lửa trại đi…”
“- Hú… ú…”
Chưa kịp nghe hết câu nói của Lam Ngọc, từ phía bên chỗ đốt lửa trại đã vang lên những tiếng hô hào sôi động lấn át đi cả tiếng nói của nàng. Tôi chẳng nghe được vế sau nàng đã nói gì cả, chỉ nhìn khẩu hình miệng thì không thể nào đoàn được nàng đã nói gì.
Mặt đần thối, tay gãi đầu, tôi gượng gạo hỏi lại:
– Ngọc vừa nói gì vậy?
– Phong… chưa nghe sao?
– Lúc nãy ồn quá không nghe được gì.
Đột nhiên gương mặt tinh khôi của nàng bỗng chùng xuống nhường chỗ cho những áng mây đen buồn bã bao phũ:
– Không, lúc nãy Ngọc chỉ nói tụi mình chắc là bắt đầu thấy buồn ngủ rồi?
– À, còn sớm mà! Ở lại xem lửa trại chút rồi về ngủ!
– Trại nữ có chung với trại nam đâu mà về cùng chứ?
– Vậy Ngọc ngủ về sao?
– Ừ, Ngọc mệt rồi! Buổi tối còn phải đi trực khu trại nữ nữa, Phong có về luôn không hay là tự về?
– Ùm… Ngọc về ngủ trước đi, Phong muốn ở lại chút nữa!
Lam Ngọc quay đi, chẳng một lời chào hỏi. Tôi đã thoáng thấy ánh mắt nàng đang đong đầy một thứ gì đó rất buồn khỗ. Tôi không biết nguyên nhân là gì, bắt nguồn từ đâu nên tôi chẳng thể nào nói được với nàng một lời an ủi gì cả, chỉ biết ngồi nhìn Lam Ngọc lê từng bước nặng trĩu dần chìm sâu vào màn đêm trước mặt với một tâm trạng cực kì tồi tệ.
Có phải tôi đã sai gì chăng? Lúc nãy nàng còn mới cười đùa với tôi mà, sau câu nói đó tại sao lại đâm buồn ngang chứ, con gái quả thật là khó hiểu. Khi ta chắc chắn đã hiểu hết tâm tư của một cô gái nhưng thật ra ta chẳng biết gì vì phần ta biết chỉ là bề nổi của tản băng. Ở họ có quá là nhiều bí ẩn mà ta chẳng thể nào biết hết được cho dù có tốn cả đời tìm hiểu.
Tôi vẫn ngồi đó, nhìn ngọn lửa trại sáng bừng mà suy tư cả buổi tối, trong lòng tôi cứ thấp thỏm như ngọn lửa, cháy mãi không yên. Tôi chống cằm, tôi thở dài, đôi mắt tôi đờ đẫn nhìn về hướng ngọn lửa kia cho đến lúc nó lụi dần, nó chỉ còn khói và đoàn người lũ lượt ra về. Tôi chẳng hiểu sao mình lại làm thế, nhưng tâm trạng tôi rồi bời, tôi chẳng biết làm gì hơn. Khói cứ bóc lên và tôi vẫn cứ ngồi đấy…
– Dậy mày con tó… ngủ như chết…
Tôi lờ mờ tỉnh dậy trong tiếng gọi như chạy giặc của thằng Toàn.
Vừa nãy tôi cũng đã quyết định về trại ngủ, đó là khi tôi đã quá bí đường trong lúc suy nghĩ và chẳng biết làm gì hơn ngoài đi về trại lớp mình nương thân. Ấy thế mà chẳng ngủ được bao lâu, lại bị thằng Toàn cô hồn đánh thức, tôi ngồi dậy lè nhè như say rượu:
– Gì thế mày, để tao ngủ tý đã!
– Cái thằng, giờ muốn ngủ hay muốn đi trả thù?
– Gì, giờ đi trả thù thằng Nghĩa à?
Tôi giật mình tỉnh cả ngủ.
– Chưa, mày có đói không, tao với tụi thằng Huy định kiếm cái gì đó ăn nè, đói quá mày ạ!
– Tao có đem mấy gói mì nè, làm bậy 1 tô đi!
Khanh khờ lóc chóc lôi mấy gói trong ba lô ra.
– Đú, đi cắm trại mà còn đem theo mì nữa à, thảo nào mập như heo!
– Giờ tụi bây có ăn không, hay để bố ăn một mình!
– Ế hề hề, anh giỡn mà chú cứ xoắn cả lên, để mấy gói mì lại đây!
Toàn phởn cười xòa hốt hết đống mì cùa thằng Khành khờ về phía mình phòng khi nó đổi ý. Nhưng có mì là một chuyện, ăn mì thế nào lại là một chuyện khác. Bởi lẽ muốn ăn mì gói thì phải có nước sôi, tô, muỗng, đũa các kiểu mà đang cắm trại thì làm sao có mấy thứ đó. Cho nên bọn tôi đã chọn cách ăn bình dân là bốp vụn gói mì ra rồi đổ bột nêm vào ăn khô cho qua cơn đói.
Ăn uống kham khổ thế nhưng vẫn phải công nhận rằng lâu lâu ăn kiểu thế này ngon cực, nhất là mấy mẩu mì to bỏ vào miệng nhai rôm rốp cộng với vị bột nêm làm sướng tê cả đầu lưỡi. Chỉ ngặc một nỗi ăn thế này khát nước kinh hồn lắm, chỉ vừa ăn xong thôi là cả đám đã nháo nhào lên tìm nước uống rồi. Khổ nỗi cái thùng nước của lớp mấy nhỏ con cái đã xách qua bên trại của tụi nó nên chúng tôi giờ đây chẳng khác nào đang lạc giữa sa mạc thiếu nước, khát ghê gớm.
– Ê, có thằng nào có nước không vậy?
– Làm gì có, bọn con gái xách qua trại chúng nó hết rồi!
– Èo, giờ chẳng lẽ quá bên đó đòi lại hay sao?
– Có điên mới vác xác qua đó, nó đập cho hết đường về!
– Chứ giờ kiếm nước ở đâu, hứng sương chắc?
Đột nhiên thằng Khanh đứng lên vỗ ngực:
– Thôi để bố đi xin, ở đây mãi có mà chết khát!
– Mày xin đâu đấy, có được không!
– Chắc được, nhưng để coi sao đã!
Vừa nói nó vừa vớ lấy cái nồi lúc sáng nhóm nấu ăn của Hoàng Mai dùng để nấu canh chạy đi một mạch, mất hút trong đêm tối.
Cả tôi lẫn mấy thằng khác đều trố mắt trước hành động siêng đột xuất của nó. Ắc hẳn bọn nó cũng như tôi, không chắc thằng quỷ này sẽ xin nước được. Đêm tối rồi, ai còn thức để nó đi xin nữa. Mà cho dù còn có người thức thì cơ hội để thằng này xin được thấp lắm. Tự dưng có người lạ hoắc đến xin nước của bạn, bạn có đồng ý không? Nếu là tôi thì chắc là không, lỡ nó lấy nước làm chuyện gì đó thì sao mà biết được, an toàn thì hơn.
Ấy thế mà một lúc sau, bọn tôi lại suýt hú vía với thằng quỷ này một lần nữa khi nó ục ịc xách cách nồi nước về thở hỗn hễn:
– Nước… nước tới đây… mệt… vã…
– Mày lấy nước đâu nhiều thế, đầy vung cả nồi!
Toàn phởn nhíu mày nhìn cái nỗi đầy ắp nước.
– Có thì uống đi, còn bày đặt mèo chê mỡ béo nữa!
Cả bọn đều bán tin bán nghi về nguồn gốc của số nước thằng Khanh khờ đem về nhưng do cơn khát cứ thúc giục nên chả thằng nào còn suy nghĩ gì nữa, thằng Huy là người khai cuộc khi bưng cái nồi nước nên dốc ừng ực như chết khát từ đời nào:
– Kệ mịa nó đi, chết bỏ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2018 03:38 (GMT+7) |