Noemi theo như tôi biết là người lai và Ngọc Lan cũng thế. Noemi phát âm là “nôê mi” nghe có vẻ rất giống âm giọng của người Pháp, vậy có lẽ nào Ngọc Lan và con bé ấy có mối quan hệ gì đó với nhau chứ. Còn thằng nhóc kia nữa, nhìn cũng giống Tây lắm, lại còn hay đi cùng con bé, chẳng lẽ hai đứa đó đều liên quan đến Ngọc Lan hay sao?
Vậy nên tôi quyết định phải điều tra cho ra lẽ chuyện này, nhưng để điều tra tôi phải có nguồn thông tin xác thực, thế là tôi lại tìm đến Toàn phởn, nó có lẽ là người nắm rõ nhất tình hình gái gú của cái trường này.
Ấy thế mà khi hỏi đến nó lại lắc đầu nhún vai:
– Gì, không lo tới kế hoạch mà lại chuyển sang con nhỏ đó à?
– Thì hỏi để biết thông tin thôi, với lại mày chưa thân với thằng Tuyên lắm mà!
– Tao cũng không rành đâu, mày cũng nên biết là từ ngày có bé Phương, tao đâu có đi ngắm gái được!
Nghe nó nói, tôi lại xui xị nằm dài ườn trên bàn, chốc sau khi Lam Ngọc đi căn tin về cùng thằng Tiến, nàng lại vỗ vai tôi nhíu mày:
– Sao không ôn bài mà cứ nằm đó thế?
– Ôn rồi mà, tại hơi mệt chút thôi!
– Nè, ăn đi! Không quên phần của Phong đâu!
Nàng chìa bịch bánh mì ngọt ra trước mặt tôi cười mỉm.
– Ừa, cảm ơn Ngọc! À mà Ngọc này…
– Sao thế, ít hả, hay để Ngọc mua thêm?
– Không phải, về con bé Noemi ấy, Ngọc có biết thông tin gì về nó không?
– Sao hôm nay Phong lại hỏi về nó, mọi thường Phong ghét nó lắm mà!
– Thì… để biết chút thông tin thôi!
– Ừm… thông tin này là do Tiến cung cấp, con bé đó tên là Noemi, còn họ tên đầy đủ thì không biết rõ lắm, nó là lớp trưởng lớp 10a1 đấy!
– Còn cái thằng nhóc hay đi theo con bé là ai?
– Ý Phong nói là Bảo à, Ngọc không biết nhiều về nó lắm, chỉ biết là hai đứa đó hay đi chung thôi!
– Ừm… cảm ơn Ngọc nhé!
– Này, có thật là Phong chỉ tìm hiểu thôi chứ…
Lam Ngọc bỗng trưng mắt nhìn làm tôi rợn tóc nói không ra tiếng.
– À thì thật mà, Phong còn có ý gì chứ!
– Ừm, mong là Phong không rướt thêm cái rắc rối nào nữa cả!
– Rắc rối gì chứ, không đâu hề hề! Thôi Phong ăn bánh mì ngọt nghen!
Tôi lọ mọ xé bịch bánh mì ngọt ra kiếm cớ đảnh sang chuyện khác.
Nhận được thông tin bổ ích từ Lam Ngọc tôi bắt đầu công cuộc điều tra con bé kia. Cách tối ưu nhất là theo dõi. Bắt đầu đợi con bé ở chỗ cầu thang nối xuống tầng trệt, tôi lù lù lẩn trong đám học sinh gần đó chờ thời cơ con bé đi xuống vì chỉ có dãy cầu thang nơi này là nơi gần với lớp học của con bé nhất.
Đúng giờ ra chơi, đợi cho bọn thằng Tiến đi khuất mặt cùng với Lam Ngọc, tôi liền chạy thục mạng đến nơi mai phục chờ con bé. Chỉ ít phút sau đó, con bé cũng thủng thỉnh đi xuống cùng với thằng Bảo, phải nói là bọn nó đi đến đâu, người ta trầm trồ, dòm ngó đến đó nên rất dễ bị phát hiện từ xa, đặc biệt là con bé.
Tôi lom khom theo hai đứa nó xuống tấng trệt rồi đi học dãy hành lang, vì có rất nhiều thằng con trai đứng trước cửa lớp ngắm con bé nên tôi rất dễ hòa vào đám đông để theo dõi. Đến chừng gặp cầu thang dẫn lên tầng 1ở phía bên kia, hai đứa đó đột nhiên đi lên trước sự ngạc nhiên của tôi, vì tính ra bọn nó cũng đã đi một vòng từ tầng trên xuống tầng dưới rồi lại đi lên tầng trên, dẫu thế tôi vẫn tiếp tục nhẫn nại theo dõi bọn nó, biết đâu lại phát hiện được manh mối thì sao?
Mà quả thật nhìn con bé tôi cảm nhận được ngay nét quý tộc, thanh nhã ẩn chứa bên trong nhất là từ tướng đi, điệu bộ, cho đến những tia nhìn sắc lẽm tôi có dịp gặp trước đó, nó rất khác so với người bình thường. Nhưng dù sao vẫn chẳng thể phủ nhận rằng, nó rất đẹp, nếu so với Ngọc Lan mang nhiều nét Tây phương trẻ trung, năng động thì còn bé Noemi này lại mang một vẻ gì đó rất tao nhã, quý phái, đầy chất thượng lưu mặc dù ngoại hình nhìn thuần Việt hơn rất nhiều so với Ngọc Lan. Càng nhìn tôi càng chẳng thấy một nét nào giống nhau giữa hai người này cũng như chẳng thể mường tượng nổi mối quan hệ giữa hai người cả, có bí ẩn gì đó bên trong con bé mắt nai này chăng?
Tuy nhiên mãi mê suy nghĩ thế nào, đến đoạn cầu thăng dẫn lên tầng hai, hai đứa đó bỗng nhiên mất hút chẳng thấy đâu nữa. Tôi trố mắt nhìn dáo dác khắp nơi nhưng mặc nhiên chỉ toàn người với người xung quanh.
Vừa định rẽ phải để chạy lên lớp con bé thì tôi đã bị một cái bóng đen chặn lại làm giật mình thụt lùi lại sát mép tường.
– Chà chà, hôm nay lại giở trò theo dõi nữa nhỉ, đi một vòng với bọn tôi vui không?
Thằng Bảo chống tay vào tường nhìn khoái trá, kế bên đó vẫn là con bé Noemi đang nhìn tôi với đôi mắt khinh thường chẳng thể âm tính hơn được:
– Nói mau, anh theo dõi bọn tôi vì mục đích gì?
– À là vì…
– Xoay mặt qua phía khác, tôi không muốn nhìn trực diện bản mặt xấu xí của anh!
– Rồi, thì… là vì… – quyết tâm không để con bé biết kế hoạch, tôi liền dẻo mồm – … vì bé con xinh đẹp quá, nên anh đi theo ngắm thôi mà!
– Chát… nham nhở!
Con bé cau mày tát vào mặt tôi một cú đau điếng rồi rút chiếc khăn từ bịch khăn giấy lau đi lau lại nhiều lần cứ như mặt tôi cả tuần chưa tắm vậy.
– Thật là bẩn tay quá, nghe này anh Phong! Tôi cấm anh không được gọi tôi như thế, con người tầm thường như anh không có quyền gọi tôi như vậy! Tôi cảnh báo anh nếu như còn tiếp tục những hành động hôm nay thì đừng trách vì sao tôi kể lại với… – đột nhiên con bé ngập ngừng.
– Hử, với ai?
– … đương nhiên với thầy chủ nhiệm của anh đấy!
… Thật là, tại sao chị ta lại thích cái tên nham nhở này được nhỉ…
Nói xong con bé lại lầm bầm trong miệng câu gì đó trước khi quay sang thằng nhóc Bảo:
– Đi thôi, ở đây lâu người ta lại tưởng mình có liên hệ với tên nhếch nhác này nữa!
– Hề hề, này ông anh! Noemi cao quý đã nói rồi đấy, nếu còn tiếp tục theo dõi chúng tôi thì liệu hồn, anh sẽ không có kết cục tốt đâu.
Đoạn rồi thằng nhóc lại nói vọng:
– Còn nữa, tránh xa bà chị Lam Ngọc ra nhé, sẽ tốt cho anh hơn đấy, lời khuyên chân thành của em thôi, tạm biệt!
Nói rồi bọn nó đi mất hút để lại tôi nơi góc tường với một bên má nóng ran do cú tát lúc nãy. Bọn học sinh xung quanh bắt đầu nhìn tôi bới ánh mắt tò mò, lạ lẫm khiến tôi cảm thấy nhột người phải vụt chạy về lớp ngay nếu không muốn bị tất cả nhớ mặt.
Nhưng ngay cả khi vào lớp rồi tôi vẫn chưa hết rắc rối, Lam Ngọc giờ này đã về lớp và đang ngồi học bài. Tôi vội che bên mặt bị tát rồi chạy vòng sang sau lưng nàng ngồi ngay vào chỗ mình khiến Lam Ngọc giật thót:
– Phong, nãy giờ đi đâu đấy, sau lại đi vòng bàn dưới!
– À, không có gì đâu, nay đổi hướng đi cho vui ấy mà!
– Mà này, che mặt làm gì thế, cho Ngọc xem cái nào!
– Có gì đâu, Ngọc cứ học bài đi!
– Không được, Phong bỏ tay ra đi!
– Không có gì đâu mà!
– Phong, bỏ tay ra…
Nàng đột nhiên gắt lớn khiến tôi giật mình bỏ tay xuống răm rắp chẳng dám cãi lệnh. Lúc này khi nhìn kĩ vào tôi, đôi mắt nàng bỗng gân lên những mạch máu bé xíu, đôi mày của nàng nhíu lại lộ rõ vẽ giận dữ.
Cầm chắt hai vai tôi, nàng rít lên:
– Ai đã tát Phong thế?
– Không sao đâu Ngọc, chuyện nhỏ thôi mà!
– Làm sao mà nhỏ được, hiện rõ lằng ngón tay luôn này!
– Phong đã nói không có gì mà!
– Phong, nói thật cho Ngọc biết đi, có phải Phong lại đi gây sự với người ta không?
– Không phải đâu mà!
– Vậy thì tại sao chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/10/2018 03:38 (GMT+7) |