– Sao, thấy khu chợ này thế nào?
– Hay thật đó! Từ đó giờ Lan mới thấy khu chợ như thế này!
Nàng hồ hởi nhìn ngắm cảnh người tấp nập chiên đồ, nướng thịt bừng bừng lửa xung quanh mà tíu tít cả lên rồi lại cúi gần đến hỏi tôi:
– Mà Phong lúc nãy vừa gọi món gì vậy, nghe lạ quá!
– À, đó là món phá lấu! Món ăn của người Hoa khi xưa đấy! Nó du nhập vào Sài Gòn có lẽ hơn trăm năm rồi!
– Món đó có gì?
– Để xem, có thể là lòng heo, lòng bò có cả tim nữa! Tẩm ngũ vị hương vào chiên vàng rồi luộc mềm với nước dừa, ngon lắm đấy! – Tôi gật gù.
Chẳng để bọn tôi phải đợi lâu, bà chủ quán bưng ra ngay 2 tô phá lấu hừng hựt khói cùng với 2 ổ bánh mì làm tôi phải gọi là thèm nhỏ dãi vì độ quyến rũ của nó, đồ rằng có cho cả núi vàng tôi cũng không đổi nữa, nhìn thèm quá, đang đói nữa chứ!
– Món này ăn thế nào!
Ngọc Lan tròn xoe đôi mắt xanh biếc nhìn tôi.
– À, Lan cứ thưởng thức nó như thưởng thức bánh mì với trứng ốp la vậy! Xé ra chấm nước dùng rồi gắp vài miếng phá lấu bỏ vào mồm, ngon bá cháy con bọ chó luôn!
Làm theo lời tôi, nàng tỉ mỉ xé một miếng bánh mì nhỏ chấm vào nước dùng rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng:
– Wow, ngon! – Nàng nhắm tịt mắt réo lên.
– Thấy chưa đã bảo mà! Phong này mà giới thiệu thì chỉ có món ngon thôi!
– Chà, Phong có vẻ sành ăn ghê ta!
– Kinh nghiệm ăn vặt ở Sài gòn đấy mà! – Tôi vuốt căm gật gù.
Rồi nàng cầm ổ bánh mì đưa lên đưa xuống ngắm như chưa từng gặp bao giờ:
– Bánh mì ở Việt Nam cũng ngộ ghê!
– Hửm, ngộ thế nào? – Tôi ngạc nhiên.
– Ở Pháp cũng có bánh mì nữa đấy, nhưng dài hơn rất nhiều, nó gọi là Baguette!
– À, hình như Phong cũng có thấy qua trên TV! Chưa gặp ở ngoài bao giờ!
Nghe tôi nói, Ngọc Lan cười tươi rồi vỗ vai tôi bồm bộp:
– Hề, để mai mốt Lan cho Phong biết mùi vị của nó thế nào!
Sau món bánh mì phá lấu, bọn tôi còn ăn được thêm món bánh trán trộn nữa. Tất nhiên tôi cũng phục cái bụng vô hạn của nàng rồi, tuy ăn nhìu nhưng chả thấy mập bao giờ cả. Dường như phàm là con gái thì mỗi người lại có một bí quyết riêng để làm đẹp, giữ dáng vậy, xinh đáo để!
Nhưng có một điều từ lúc bán socola xong đến giờ tôi vẫn còn thắc mắc. Đó là vì sao nàng không về nhà?
Lúc nãy vì còn sớm nên tôi cứ cho rằng nàng muốn đi đó đây khám phá Sài Gòn nhưng khi ăn khuya xong đồng hồ cũng đã chỉ đến phút thứ 45 của 11h rồi, tức bây giờ đã 11h45. Tôi biết ở Phương Tây người ta thường đón noel cùng gia đình, và tôi càng biết rằng gia đình của nàng cũng không là ngoại lệ. Vậy vì cớ nào chứ?
Tranh thủ lúc nàng gỡ bỏ cặp kính khỏi mặt cho vào túi xách, tôi lân la hỏi ngay:
– Lan này, bây giờ còn chưa về nhà nữa à?
– Ừm, Lan muốn đi chơi chút nữa, còn sớm mà!
– Nói cho Phong biết đi, nhà Lan đã xảy ra chuyện gì à?
– Đâu có gì đâu! Thì noel nên đi chơi thôi!
Thế nhưng trái lại với những lời nói vô tư đó là vẻ buồn bã pha lẫn một chút thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt thon nhỏ, xinh xắn của nàng. Giờ thì tôi chắc chắn một điều rằng nàng đang giấu tôi chuyện gì đó và có thể đó chính là lí do nàng không muốn về nhà.
Vậy nên tôi càng hỏi dồn:
– Lan nói thật cho Phong biết đi! Tại sao giờ này Lan vẫn ở lại đây chứ! Phong tuy mù về văn hóa phương Tây nhưng ít nhất cũng biết được rằng đêm noel là đêm tụ họp gia đình, không thể nào vắng mặt được!
Nghe tôi nói, nàng chỉ thở dài. Hai tay khoanh trước ngực nhìn lên bầu trời như thể đang suy tư chuyện gì đó rồi nhẹ nhàng quay sang tôi trầm giọng:
– Họ bây giờ có ở nhà đâu mà về…
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensexhay.org/doi-hoc-sinh/
Theo như lời của Ngọc Lan kể, ba mẹ nàng bị trễ chuyến bay từ Pháp về Việt Nam nên ít nhất phải 6h sáng họ mới về đến đây được. Do đó nàng không muốn phải ở nhà một mình nên đã đến nhà thờ để phụ giúp những chuyện lặt vặt hòng qua mau khoảng thời gian cô đơn sắp tới này.
Tôi biết noel đối với các nước Phương Tây là một ngày lễ rất quan trọng không kém gì Tết dương lịch. Ở nước họ noel được tổ chức rất linh đình nữa cơ mà. Nếu như những ngày này mà bạn phải ở nhà một mình thì chẳng khác nào Tết âm lịch mà không có ai bên cạnh bạn. Ắc hẳn bạn sẽ rất cô đơn khi xung quanh mình chỉ là 4 bức tường lạnh lẽo không sức sống.
Khi nghe Lan kể lại chuyện của ba mẹ mình, trên khuôn mặt thon nhỏ, xinh xắn của nàng không tránh khỏi những nét ưu buồn bủa vây cứ như đây là địa bàn của chúng vậy. Đôi môi chúm chím của nàng đôi lúc cũng mím lại như đang kìm nén một cảm xúc rất nào đó rất đỗi dạc dào. Và nhất là đôi mắt xanh biếc mà tôi mê mẩn giờ đây đã nhuộm một màu buồn bã không còn sáng lung linh như lúc trước nữa, nhìn nàng mà tôi cảm thấy trái tim mình như ai bóp nghẹn, xót lắm!
Bất giác một luồn điện truyền từ não tôi xuống cánh tay khiến cho nó mất tự chủ nắm chặt lấy bàn tay của nhỏ nhắn của Ngọc Lan làm nàng chợt giật thót.
Trong khoảnh khắc đó cả tôi và Lan đều nhìn nhau chăm chăm chẳng ai nói được một lời nào. Tay tôi vẫn còn nắm chặt lấy tay nàng như thể nó là một cục nam châm siêu dính chặt. Cổ họng tôi bây giờ đã khô đến tận miệng khiến cho những nổ lực nuốt khan của tôi gần như vô vọng.
Hôm nay có phải tôi đã quá bạo gan rồi không? Lúc đầu là cả gan vào nhà thờ trong khi chẳng biết đọc kinh gì, sau đó lại tiếp chuyện với Ngọc Lan và giúp nàng bán socola, cuối cùng là tự tiện nắm tay nàng như thế này.
Tất cả những việc trên tôi đều làm theo lời trái tim mách bảo, liệu nó có đúng không trong khi Hoàng Mai giờ đây có lẽ cũng đang hướng về tôi ở một nhà thờ nào đó?
Nhưng vào ngay cái thời điểm tay tôi đang bao trọn lấy bàn tay ấm áp, nhỏ bé của Ngọc Lan tôi chẳng còn biết suy nghĩ gì nữa cả. Đầu óc tôi như đang quay cuồng khiến cho những dòng máu trong người tôi đổ dồn lên mặt làm nó cứ nóng bừng bừng lên tựa như chiếc bánh bao mới ra lò nghi ngút khói.
Đến một lúc lâu sau, cũng không biết là bao lâu nữa kể từ khi chúng tôi và Lan nhìn nhau, hai tay chúng tôi vẫn nắm chặt. Tôi giờ này có lẽ đã bình tĩnh hơn khi tim không còn đập nhanh như lúc đầu nữa. Duy có chỉ điều là tôi chẳng còn dám nhìn mặt Lan vì quá xấu hổ. Lúc đó tôi xấu hổ đến đỗi không dám rút tay mình ra khỏi tay nàng nữa cơ mà, đối với tôi lúc đó cử động là một thứ gì đó xa xỉ lắm.
Tôi nhắm tịt mắt chờ đợi một phản ứng đáp trả từ Ngọc Lan. Có thể là một lời nhắc khéo, một câu nói chua ngoa hoặc thậm chí là một cái bạt tay chát chúa cho hành vì lỗ mãng này của tôi.
Nhưng trái lại với những gì tôi đã dự đoán, nàng không nhắc khéo, cũng không buông lời chua ngoa mà chỉ có hành động. Nhưng kể cả khi hành động cũng không phải là cái bạt tay chát chúa như tôi đã từng nghĩ. Thay vào đó Ngọc Lan lại ngập ngừng tựa đầu vào vai tôi như một phản xạ có điều kiện với cái nắm tay ban nãy.
Lúc này không chỉ riêng khuôn mặt mà cả người tôi đã nóng bừng đến mức muốn phát hỏa. Tim tôi giờ đây đập có lẽ còn đập nhanh hơn cả nhịp bass trong mấy bài nhạc sàn nữa. Nói chung bây giờ cơ thể tôi gần như hóa đá bởi cử chỉ này của Ngọc Lan mất rồi.
Cái lạnh của mùa đông giờ không còn tôi cảm thấy tê cóng nữa mà nó càng khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn khi Ngọc Lan đang tựa đầu vào vai tôi chỉ duy nhất trong đêm nay. Đó có thể là một đặc ân mà ông già noel tặng cho tôi trong đêm noel này, nhưng cũng có thể là chính Ngọc Lan cũng không biết mình đang làm gì giống như tôi bất giác nắm tay nàng lúc nãy.
Nhưng dù có ra sao đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã diễn ra rồi. Nắm tay thì cũng đã nắm tay, tựa vai thì cũng đã tựa vai. Đây chẳng phải là ao ước bấy lâu nay của tôi hay sao, được nắm tay, kề vai với người mình yêu trong đêm đông giá lạnh, tôi còn đòi hỏi gì hơn nữa đây chứ?
Thế nên tôi chỉ lặng thinh cũng Ngọc Lan hòa nhịp với tiếng chuông giờ đây đã bắt đầu được dóng lên vào đúng 12h tại nhà thờ Xóm Chiếu. Tiếng chuông ngân lên từng âm, từng âm vang vọng khắp mọi nơi làm trái tim tôi như cùng hòa nhịp với nó.
Chẳng biết Lan có cảm nhận được như tôi không khi nàng chỉ nhắm nghiền mắt, tựa đầu vào vai tôi mà thở đều đặn như cô công chúa ngủ trong rừng chờ được hoàng tử đánh thức. Đồ rằng nếu như Ngọc Lan là nàng công chúa của tôi thật thì tôi đã hôn đánh thức nàng rồi, vẻ mặt ấy, đôi môi nhìn xao xuyến quá, trái tim tôi như đang tan chảy vì nó, ấm áp làm sao!
Khi tháp chuông nhà thờ vang lên những âm điệu cuối cùng thì cũng là lúc tôi và Lan trở về thực tại với biết bao nhiêu bức tường vô hình ngăn cách. Vừa qua tôi và Lan đã bị những tiếng chuông dẫn dắt qua rất nhiều cung đàn cảm xúc khác nhau mà lần đầu tiên trong đời tôi có được và ắc hẳn nàng cũng thế.
Giờ đây khi từng dòng người rũ rượi ra về với những khuôn mặt mệt mỏi pha lẫn vẻ hồ hởi khi vừa làm xong Lễ Vọng tại nhà thờ đi ngang qua chỗ chúng tôi thì cũng là lúc tôi cảm nhận được bàn tay của Ngọc Lan đã không còn ở chỗ tôi nữa. Nàng đã tỉnh dậy hoàn toàn sau khi thiếp đi một giấc trên vai tôi (có lẽ vậy) trong tiếng chuông ngân vang chào đón đêm noel.
– Lại một mùa giáng sinh đã đến rồi! Phong giáng sinh vui vẻ nhé!
Nàng quay sang tôi nheo mắt cười hiền làm tôi suýt nữa nhồi máu cơ tim vì nụ cười huyễn hoặc ấy. May sao tôi cũng cố trấn tĩnh được mà đáp lời lại nàng:
– Ừ, ừ! Giáng sinh vui vẻ!
Phải, lại một mùa giáng sinh nữa đã đến rồi! Một mùa giáng sinh an lành và hạnh phúc dành cho mỗi con người trên thế giới này. Và cho cả riêng tôi và Lan nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/08/2018 03:39 (GMT+7) |