Dục Uyển lấy hết cản đảm, tự động viên tinh thần mình, và dốc toàn lực thẳng tiến đến căn phòng Vip, nhưng…
“Không được! Nếu mình đi vào, Hoắc Khiêm nhất định sẽ nhận ra mình.”
Đi chưa tới giữa đường thì cô đã xoay đầu lại lẫn trốn. Phi Yến lập tức kéo lại.
“Dục Uyển! Không phải đã nói rồi sao… chỉ cần cậu đổi giọng một chút, thiếu gia nhất định sẽ không nhận ra… cậu cũng biết, quán bar này là do cậu ấy bỏ tiền ra, nếu cậu ấy đã lên tiếng, cậu mà không xuất hiện, mình thật sự sẽ rất khó xử… giúp mình lần này.”
Chỉ trách bản thân, tự mang dây buộc mình, giờ đã leo lên lưng cọp cũng không thể trèo xuống. Suy nghĩ lại, mà cho dù Hoắc Khiêm nhận ra cô thì đã sao chứ, chẳng có gì là to tát…
Chỉ là thêm một lần nữa mất mặt, trong cái danh sách dài hơn cả tờ A4 số lần cô phải mất mặt trước đám đông, thật sự không ít, thêm lần này nữa cũng chẳng có sao. Được rồi, vào thôi…
“Két… t…”
Trước khi Lưu trợ lý mở cánh cửa ra, thì Phi Yến và Dục Uyển đã đẩy cửa vào trước.
Diện mạo xinh đẹp của Dương Phi Yến thì mọi người ở đây đều đã chiêm ngưỡng, nên chuyện làm họ đang háo hức chính là người đang đứng bên cạnh cô ta, không biết dưới cái khăn đó có một khuôn mặt như thế nào.
“Có phải là cô ta?”
“Chắc là cô ta rồi?”
“Nhưng che mặt như vậy thì làm sao biết mặt mũi thế nào?”
“Vèo… o…”
Một sấp tiền mặt được ném xuống bàn, từ túi tiền của Chủ tịch Mộ. Ông ta rất muốn làm cho những đối tác của mình hài lòng, nên không ngại chi hầu bao. Lần này lại không cần người phiên dịch, ông có thể nhìn hình đoán ý.
“Bà chủ Dương! Bảo người của cô cởi khăn che mặt xuống? Số tiền trên bàn sẽ thuộc về cô ta.” Ông ta lên tiếng.
“Chủ tịch Mộ! Thật ra cô ấy không phải là tiếp viên ở đây, nên tôi không có quyền ra lệnh cho cô ấy, nhưng người bạn này của tôi có một nguyên tắc của mình… chỉ cần các vị ở đây có thể thắng được cô ấy, thì cô ấy sẽ mở khăn ra.”
Phi Yến vừa nói xong, thì có một người đàn ông ngoại quốc tỏ ra khó chịu, khuôn mặt đỏ bừng vì uống quá nhiều rượu, dáng đứng cũng không vững, gã lảo đảo bước tới chỗ Dục Uyển, và bất ngờ giơ tay kéo khăn mặt của cô xuống.
“Chỉ là làm gái bao… có gì phách lối.”
Phản xạ của kẻ tập võ nhiều năm khi bị tấn công không báo trước, Dục Uyển né sang một bên, tiện tay đẩy hắn ra.
“Rầm… m…”
Một cái hất nhẹ hắn đã nằm sấp dưới đất, bởi vì vô tình hắn va vào những chai rượu trên bàn, gây ra sự chú ý cho tất cả mọi người, bộ dạng gã lúng túng xấu hổ hơn mọi ngày nên tức giận. Gã bò dậy, rồi giơ nắm đấm của mình lên.
“Con điếm rẻ tiền này!”
Lời mắng chửi này của gã thì mọi người trong căn phòng lại không nghe hiểu gì, ngoại trừ bạn của gã và người phiên dịch.
Bọn họ đang lo lắng cho an toàn của cô gái nhỏ trước mặt, vì hiểu quá rõ tính nóng nãy của bạn mình. Khi nóng lên thì không phân giới tính, không phân tuổi tác, tất cả đều được sang bằng và cư xử như nhau. Cho nên hai người bạn của ông ta đã bước đến cản ông ta lại.
Nhưng thật nhầm to. Vì họ đã ngăn cản nhầm người. Người họ nên ngăn lại chính là Dục Uyển mới đúng.
“Bốp… p… p!!!”
Dục Uyển bước tới, một cước dứt điểm.
“Ông nói ai là con điếm?” Dục Uyển đáp trả lại lời lẽ của gã người đàn ông ngoại quốc.
Thật bất ngờ, không ai trong phòng nghĩ đến một tiếp viên trong quán bar lại biết tiếng Bunradi. Một thứ ngôn ngữ khó và hiếm phổ biến nhất.
“Bốp… p…”
Một quyền thứ hai. Dục Uyển thôi vào bụng hắn, không thở gấp hay đổ một giọt mồ hôi nào, trong khi gã kia lại nằm im re dưới đất. Sự mạnh mẽ, cường hãn và giọng điệu Bunradi chuẩn của cô, đã khiến cho bọn người ngoại quốc đi cùng phải há mồn, mở to mắt kinh ngạc.
“Chủ tịch Mộ! Con gái của Á Lạp Tân luôn mạnh mẽ và lợi hại như vậy?”
Chủ tịch Mộ của lần đầu tiên nhìn thấy, đúng là hàng hiếm. Người ngoại quốc vừa rồi phải nói là to gấp rưỡi Dục Uyển, mồ hôi lạnh trên trán ông ta cũng đang bắt đầu chảy.
“Có lẽ vậy…”
Ngày hôm đó Dục Uyển không hề nói một câu nào tiếng mình, mở miệng ra là bắn liên tục thứ tiếng Bunradi, cho nên Hoắc Khiêm không thể nào nhận ra được cô. Dục Uyển tự tin về điều đó, nhưng lạ thật, sao cô vẫn có cảm giác hắn luôn nhìn cô. Chẳng lẽ hắn đã nhận ra cô rồi sao? Chắc không đâu?
Mặc kệ hắn đi…
Cô còn chuyện quan trọng hơn phải đối phó…
“Một! Hai! Ba…”
“A… a!!! Cậu lại thắng nữa rồi.”
Phi Yến phấn khích hét lên trong khi quan sát Dục Uyển chơi trò oẳn tù tì với đám người Bunradi, một lần thua, một ly rượu. Kết cuộc, một mình cô đã hạ gục hết cả năm người họ, tính luôn gã bị cô đánh bất tỉnh đang nằm dưới đất chưa tỉnh dậy là sáu người.
Nhìn thấy đám người ngoại quốc thua cuộc, thì những người còn lại trong phòng cũng háo hức muốn thử sức. Chủ tịch Mộ và đám người của ông ta, lại không phải thuộc típ người thích hợp cho những loại trò chơi này, miễn cưỡng lấy lòng ông chủ, cũng ra thi với Dục Uyển nhưng kết cuộc là ba ly bất tỉnh.
“Hoắc thiếu gia! Chỉ còn mình cậu, phải lấy lại mặt mũi cho chúng tôi.”
“Vậy để tôi thử xem.” Hoắc Khiêm mỉm cười, hắn đứng dậy, và cởi áo khoác ngoài ra.
Trực diện đối mặt với Hoắc Khiêm, Dục Uyển lại hơi mất bất bình tĩnh. Cô ghét nhất chính là vẽ mặt luôn cho mình tài giỏi, và nụ cười nham hiểm, tự cao tự đại, luôn thích độc tôn của tên ngụy quân tử này.
“Chúng ta gặp nhau bao giờ chưa?” Hoắc Khiêm hơi nheo mắt lại, phụ nữ tình nguyện đến tìm hắn rất nhiều, nên hắn không cần phải để ý nhiều đến họ, cũng không có ấn tượng gì nhiều, nhưng người con gái này cho hắn cảm giác rất quen.
“Chưa… chưa từng gặp.” Dục Uyển cố ý luyến giọng mình để Hoắc Khiêm không phải nhận ra.
Dục Uyển thì dốc sức suy nghĩ xem Hoắc Khiêm sẽ ra kéo, búa, hay là bao. Trong khi đó thì Hoắc Khiêm lại rất bình thản, bộ dạng điềm tỉnh dù thiên hạ có sập cũng không liên hệ gì, chính là thứ mà Dục Uyển ghét nhất.
“A… a… Thiếu gia, cậu thắng rồi… thắng rồi.”
Người thắng là Hoắc Khiêm nhưng người vui mừng nhảy cẩn lên là Lưu trợ lý.
Dục Uyển không ngờ mình lại thua trong ngay lần giao đấu đầu tiên với Hoắc Khiêm. Thông tin truyền tải lên não quá nhanh, chưa xử lý kịp nên vẫn còn hoang mang.
Không phải chỉ có cô biết biết quan sát người khác, mà Hoắc Khiêm cũng biết. Trong lúc Dục Uyển hạ gục từng người một, bằng tài lẻ “kéo búa bao” của mình, thì hắn đã quan sát từng biểu hiện, cử chỉ nhỏ của cô, nên mỗi lần cô ra tay, thì hắn có thể đoán ra được cô muốn làm gì.
Theo như giao ước ban đầu, thì giờ đây là lúc Dục Uyển phải tháo khăn che mặt xuống. Cô bắt đầu đấu tranh tư tưởng dữ dội, tháo khăn xuống hay là không đây.
Thấy thì thấy đã sao chứ…
“Không cần!”
Lúc cô vừa động tay lên chiếc khăn thì Hoắc Khiêm đã lên tiếng cản lại.
“Là bọn họ muốn nhìn thấy mặt cô, không phải tôi… giờ họ đã ngủ say hết, tôi nghĩ cũng không cần nữa.” Hoắc Khiêm quay sang nhìn đám người đang năm lăn lốc, trên ghế sofa.
Hắn bước tới cầm áo khoác lên rồi rời khỏi phòng, Lưu Trợ Lý lập tức đuổi theo sau.
“Thiếu gia! Chờ tôi.”
Dục Uyển thở phào, ngồi phịch xuống ghế…
“Số mình thật là may.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |